Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3
Janna nghe John hỏi vậy thì cười đáp: “Cũng không rõ lắm, nhưng theo những gì mọi người ca tụng thì chắc hẳn đó phải là một vị anh hùng rất tuyệt vời.”
John cười cười, hắn thực sự không biết liệu mình có thật sự như Janna nói hay không nữa, đột nhiên hắn nhìn lên phía trước, ở đó có hai người phụ nữ đang đi đến, một người trong số đó John biết mặt, đó chính là Vi – Cảnh Binh Piltover.
Janna thấy hai người đang đến thì vui mừng đứng dậy nói: “Caitlyn, Vi, hai người sao lại đến đây.”
John ồ lên, hóa ra cô gái có mang theo cây súng nhắm để sau lưng ấy chính là Caitlyn. Caitlyn gật đầu mìm cười với Janna sau đó ngạc nhiên khi phát hiện John cũng đang ở cạnh đó, cô hỏi : “Người này là…..”
Janna chưa kịp nói gì thì Vi xen vào nói: “Cậu ta tên là John, cũng là một người trong nhóm tham quan đến từ học viện ma pháp, do cậu dạo này bận quá nhiều việc cho nên không biết đến họ mà thôi.”
Caitlyn gật đầu cười bước lại cạnh John đưa tay nói: “Rất vui được biết anh, tôi là Caitlyn cảnh sát trưởng ở thành phố Piltover này, tất nhiên vì là cảnh sát trưởng cho nên tôi phải bảo vệ sự an toàn nơi đây, cho dù anh là người trong đoàn tham quan đến từ học viện ma pháp và được thị trưởng rất coi trọng nhưng không vì thế mà tôi sẽ bỏ qua cho những lỗi của anh trong thành phố đâu.”
“Cái này là đang đe dọa phải không nhỉ?” – John nhìn qua gương mặt xinh đẹp ấy đang tỏa ra nét uy nghiêm đến kì lạ. John cười nói: “Tất nhiên.”
Rebeca từ trong nhà đi ra, thấy Caitlyn và Vi đang đứng trước nhà thì mừng rỡ nói: “Hai chị đến đây từ lúc nào vậy?”
Caitlyn khôi phục lại vẻ mặt tươi cười nói: “Bọn chị đi kiểm tra khuc vực quanh đi thì tiện thể ghé qua đây gặp mọi người, đây cầm lấy ít trái cây này cho mấy đứa trẻ.”
Caitlyn đưa gói trái cây đang cầm trên tay cho Rebeca để đem vào trong cho lũ trẻ rồi xoay người nói với Janna: “Đêm mai chúng ta có cuộc họp quan trọng, đừng quên đấy, được rồi, chúng tôi về trước.”
Sau khi hai người họ rời đi, Rebeca tươi cười tiến lại gần John, nói: “Anh John đừng để ý những gì cô ấy nói, tính cô ấy là vậy.”
Janna cũng gật đầu cười xinh đẹp như một đóa hoa nở vào mùa xuân nói: “Đúng vậy, Caitlyn… cô ấy vốn thường xuyên tiếp xúc với nhiều loại tội phạm cho nên thành ra tính cách có chút hơi lạnh lùng và cứng rắn, nhưng thường ngày cô ấy vẫn rất vui vẻ và hòa đồng với mọi người.”
John ồ cười nói: “Được rồi, cũng đã khuya, hai người mau vào nghỉ đi, tôi cũng phải trở về.”
Janna nói: “Mai anh lại đến chứ? Lũ nhóc rất quý anh đấy.”
John lắc đầu nói: “E rằng ngày mai không được, bên đoàn tham quan đã có cuộc hẹn với thị trưởng và những người đứng đầu tại các học viện trong Piltover, anh không thể không có mặt được.”
Janna có chút buồn rầu gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
John đột nhiên nắm lấy tay Janna khiến cô cả người run lên:”Đừng lo, ta nhất định sẽ quay lại đây mà.”
Rebeca và Janna cười gật đầu tạm biệt hắn, Janna xoay người nói với Rebeca: “Rebeca, chị thấy em có vẻ rất quý anh ấy.”
Rebeca cười hì hì nói: “Phải, em coi anh ấy như anh của mình vậy, giống lũ trẻ mà thôi, nếu anh ấy trở thành anh của bọn em luôn thì thật tốt.” – Nói xong Rebeca che miệng cười hì hì, giống như đang hàm ý về vấn đề gì đó vậy.
Janna như hiểu ý của cô ấy liền đỏ mặt chạy vào trong nhà: “Không thể có chuyện đó được.”
…
Ngày hôm sau đúng vào cái đêm mà Janna phải đi họp không thể trở về, còn John phải cùng đoàn tham quan dự tiệc gặp mặt với những người đứng đầu các học viện tại Piltover thì ở ngôi nhà của Rebeca và lũ trẻ, một đám người lạ mặt, dẫn đầu là một tên thanh niên tướng mạo có chút không đứng đắng, đôi mắt như một rắn hổ mang đầy thâm độc, cả đám người đi theo hắn chừng chục người, tên nào tên nấy mặt mày dữ tợn như hổ báo.
Tên thanh niên dẫn đầu nhìn ả bên cạnh nói: “Đúng là nơi này chứ?”
Tên đó cúi người cung kính nói: “Vâng đúng vậy đó thiếu gia Driko, tôi đã tìm hiểu kĩ rồi, cô gái xinh đẹp tên Rebeca mà sáng nay chúng ta gặp ngoài chợ chính là ở trong ngôi nhà này.”
“Khà… khà…” – Tên thiếu gia được gọi với cái tên Driko ấy cười dâm tà nói: “Ta cứ tưởng cô ta ở trong ngôi nhà quý tộc nào nên khó ra tay ai ngờ… ha…. thực là sung sướng.”
“Thiếu gia khoang đã.” – ở phía sau một vị trung niên chừng 40 tuổi bước đến cạnh hắn, nói: “Thiếu gia đừng làm bậy, nếu lỡ như chuyện này bị làm to ra, e rằng nhiệm vụ của chúng ta…”
Tên Driki ấy lắc đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi ngôi nhà của Rebeca và bọn trẻ, nói: “Ngươi yên tâm, nơi đây vốn là khu vực dành cho người vô gia cư, toàn là lũ nghèo cả, mấy tên cảnh binh hay gì đó không bao giờ chú ý đến đây đâu, mà người đừng làm ta cụt hứng thế chứ, phải để ta tận hưởng sự khoái lạc đi.”
“Thôi được tùy ngài vậy, nhưng chúng ta không thể ở đây lâu.”
“Tất nhiên.”
Tên Driko vung tay bảo đám cận vệ của mình xông đến phá cửa.
“Ầm….” – ( tiếng cửa bị bung mạnh)
Rebeca và đám trẻ kinh hoảng thức giấc, nhìn đám người hùng hổ lao vào trong nhà, sắc mặt Rebeca trở nên tái đi cô hốt hoảng nói: “Mấy người là ai, tại sao lại xông vào đây?”
Dirko cười dâm đãng hắc hắc tiến lại vài bước nói: “Đương nhiên là đến đây vì cô rồi, cô gái xinh đẹp.”
“Mấy người không được làm hại chị Rebeca, nếu không anh John sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người đâu?” – Ricky và lũ trẻ đứng phía sau lưng Rebeca mà hù dọa, giọng chúng vậy thôi chứ thật ra cũng đang rất sợ hãi.
Rebeca lần đầu tiên rơi vào tình cảnh thế này, cô run lên cô gắng bảo vệ lũ trẻ nói: “Mấy người không được làm bậy, chị Janna của bọn ta có quen biết với cảnh sát trưởng Caitlyn đấy.”
“Cảnh sát trưởng.” – vị trung niên kia có chút bất ngờ vội nói với thiếu gia của mình: “Thiếu gia, chi bằng lui đi, nếu ngài cần tôi có thể gọi vài cô gái để cùng ngài khoái lạc.”
“Câm miệng, ta chỉ cần cô ấy thôi!” – Tên Driko không thèm để ý đến bất cứ sự khuyên ngăn nào hắn vung tay nói: “Bọn bây mau bắt toàn bộ lũ trẻ sang một bên để cô gái ấy cho ta.. ha.. ha…”
Như lệnh, đám cận vệ của tên dâm tặc Driko nhanh chóng lao đến bắt toàn bộ đám trẻ sang một bên, còn hắn tay sờ sờ cằm, cười dâm đãng tiến lại cạnh Rebece. Dirko đột nhiên lao đến ôm chằm lấy cô ấy, mũi hắn ngửi mùi hương trên tóc của Rebeca….. rồi đầy cô vào phòng.
“Xoạt” – đôi tay cầm thú xé toạt chiếc áo bên ngoài của Rebeca…. Khuôn mặt cô lúc này trở nên trắng bệch…
ở bên ngoài đám trẻ liên tục kêu hét khiên cho lũ cận vệ kia vô cùng nhức tai, bọn chúng nhanh chóng cho mỗi đưa một cú thật mạnh vào đầu rồi nả lăn ra bất tỉnh.
…
Sáng ngày hôm sau…
John cầm trên tay một gói bánh trên đường đi đến nhà của lũ trẻ, hắn vẫn chưa biết bất cứ chuyện gì cả, trong đầu hắn lúc này đây chỉ toàn hiện lên hình ảnh của lũ trẻ tươi cười khi nhân được bánh.
“Anh John” – Janna từ đằng sau, cô đang trên đường trở về thì bắt gặp hắn, cô tươi cười chạy lại bên cạnh nói: “Mới sáng sớm mà anh đã mua nhiều bánh thế này cho bọn nhóc rồi à?”
John cười nói: “Janna, cô đi đâu vậy?”
Janna đáp: “Đêm qua em đi họp cùng với Caitlyn sau đó ở lại đó làm việc luôn, sáng nay mới về nhà.”
Hai người tiếp tục đi, trên đường cười nói vô cùng vui vẻ, chỉ có điều họ không biết điều đáng sợ đang chờ phía trước.
Tiến vào khu nhà dành cho người vô gia cư, đột nhiên một cảm giác kinh khủng dâng lên trong người hắn, cái cảm giác bất an này trước giờ chưa từng xuất hiện, trán hắn đổ đầy mồ hôi, Janna nhận ra được sự khác lạ của hắn vội hỏi: “Anh John xảy ra chuyện gì vậy?”
John lắc đầu nói: “Không rõ lắm, đột nhiên có một cảm giác bất an xuất hiện.”
Janna cảm thấy lo lắng, rồi cô nhận ra hôm nay xóm dành cho người vô gia cư đột nhiên vắng vẻ lạ thường, mặc dù đây chỉ là nơi dành cho người nghèo sinh sống nhưng ít ra những hôm trước vẫn hay có người đi qua lại, thế nhưng lần này….. vắng một cách kì lạ.
John bước từng bước về hướng nhà Rebeca và bọn trẻ, cảm giác bất an mỗi lúc một mãnh liệt. Hiện trước mắt hắn là rất nhiều người, có thể xem như hầu hết mọi người trong xóm nghèo này đang tập trung trước nhà Rebeca. Kế đến hắn nghe thấy tiếng lan khóc thất thanh từ những đứa trẻ trong nhà… John và cả Janna kinh hoảng nhìn nhau, trái tim họ điều chung một cảm giác…. Lập tức chạy vào đến.
“Thật tội nghiệp, trẻ như vậy mà…..”
“Ôi tội quá, cô gái ấy rất tốt bụng……..”
“Bọn trẻ thật tội nghiệp……”
“Mấy đứa đừng khóc nữa, mau đi báo chuyện này cho bên lực lượng cảnh binh biết đi.”
John và Janna cố gắng xuyên qua đám người tiến vào bên trong, một cảnh tượng khiến hắn cả người như chết lặng, gói bánh trên tay rơi bịch xuống đất lúc nào không hay, Janna hai mắt đỏ hoe, từng giọt từng giọt nước mắt chảy dài trên má.
Trên sàn nhà Rebeca dùng dao tự cắt đứng mạch tay của mình để tự sát, còn những đứa trẻ xúm quanh cô ấy mà gào khóc, những giọt nước mắt đau thương. John nhìn mọi thứ trong căn nhà, tất cả đều bị bể đổ, giống như có một cuộc ẩu đả đã xảy ra tại đây vậy.
Janna gào khóc lao đến ôm chặt Rebeca: “Rebeca, tỉnh lại đi, sao em lại làm điều dại dột như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra điều gì…. đã xảy ra điều gì.”
John cũng không thể nào giữ được bình tĩnh hắn giữ chặt vai của Ricky đang khóc hỏi: “Ricky hãy cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra điều gì?”
Ricky khóc lóc kể: “Đêm qua lúc bọn em đang ngủ thì có một đám người đột nhiên xông vào nhà… hu… hu…. bọn… chúng bắt chúng em rồi đánh chúng em bất tỉnh, tên cầm đầu thì thì…. cưỡng hiếp chị Rebeca….”
“Hả!” – Sắc mặt John tối lại, chưa bao giờ hắn cảm thấy tức giận như lúc này, sát khí trong đôi mắt hắn bộc lộ rõ rệt, một tử thần mờ ảo xuất hiện trên bầu trời….
“Chị Rebeca vì không muốn mang sự nhục nhã này nên đã dùng dao tự sát, khi chúng em tỉnh lại thì chị ấy đã…… hu.. hu…” – Những đứa trẻ khác vừa khóc vừa nói.
John ôm chằm lấy Janna đang gào khóc, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc hiện tại nói: “Đừng khóc nữa, ta sẽ trả thù cho cô ấy…”
Janna khóc một cảm vô cùng thảm thiết, Rebeca như một người em của cô vậy, tình cảm giữa hai người vô cùng tốt đẹp, vậy mà giờ đây, Rebeca đã chết, chết một cái chết đầy đau đớn. John xoay nhìn Ricky hỏi: “Em biết thằng khốn đó là ai chứ?”
Ricky đáp: “Em chỉ biết, bọn kia gọi hắn là Driko thiếu gia gì đó?”
“Một tên quý tộc?” – John đôi mắt như loài mãnh thú: “Ta sẽ cho chúng thấy một khi đã chạm vào người mà ta quý mến sẽ nhận kết cục thế nào?”
John lau đi nước mắt trên mặt Janna nói: “Janna, ở lại đây lo cho bọn trẻ, ta sẽ rửa mối nhục này cho Rebeca, kẻ nào dám đụng đến người mà John này quý mến thì đừng bao giờ yên thân.”
“Nói cho ta biết, trong số mấy người, ai biết tên Driko ấy đang ở đâu?” – John đột nhiên quát nộ những người cạnh đó, giọng nói lúc này của hắn mang đầy thù hận, đám người kia run lên kinh sợ, một người thanh niên nói: “Sáng nay khi tôi bốc hàng hóa có đi ngang qua một nhà hàng gần bến cảng, có nghe loáng thoáng cái tên Driko tại đó.”
…
Nhà hàng gần bến cảng!
John đã từng đi tham quan quanh thành phố cho nên đại khái nhớ được nhà hàng ấy ở đâu, tại bến cảnh Piltoer này chỉ có duy nhất một nhà hàng mà thôi.
Đôi mắt John lúc này không giống với hắn lúc bình thường, nói ra thì khó hiểu nhưng đại loại là có gì đó đã thay đổi rất lớn trong hắn. Một cuộc tắm máu chảy sắp diễn ra.