Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3
John cả giận nói: “Cái thứ pháp luật mà cô nói cuối cùng vẫn để hạng người như hắn sống sót, sau này khi hắn ra tù thì không phải vẫn sẽ là mối nguy hại hay sao?”
“Đấy là chuyện của chúng tôi, anh không cần phải lo, người đâu mau bắt hắn ta lại, giải tên kia về đây.” – Caitlyn giận giữ hét lớn.
Lập tức một đội lính nhanh chóng chạy lại chỗ Driko đang nằm, John thấy tất cả, đôi mắt hắn như bốc hỏa, hắn hét lên: “Tên đó không được sống, những kẻ dám làm hại người mà ta yêu quý không được sống.”
“Vút” – chỉ nghe qua tai tiếng gió rít gào, như một u linh giữa ban ngày, John thoát khỏi đám lính đang bao vây mình như chỗ không người, tiến sát bên cạnh Driko, gươm vô danh trên tay chỉ thẳng, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận.
“Xoạt”
“Dừng lại”
“Pằng” ( tiếng súng)
Caitlyn hét lên ngăn cản, tốc độ của John nhanh nhưng phản xạ và nhắm bắn của Caitlyn cũng không kém, viên đạn bắn ra từ cây súng trên tay cô trúng ngay vào kiếm của John khiến hắn đâm hụt.
Ngay đúng lúc đó Vi đã lao đến nắm lấy cổ áo Driko mà kéo về phía quân đội của mình, đôi mắt John đỏ như máu, hắn gầm lên: “Tại sao? Tại sao lại cứu một tên cặn bã như hắn?”
Caitlyn không để ý nhưng gì John nói, cô lập tức ra lệnh: “Quân đội mau bắt tên kia lại ngay.”
Sau khi nghe xong lệnh lập tức xông lên không hề có chút hoản loạn. Phía đông, trước tiên xông lên ba mươi kị binh thân khoác giáp sắt. Lúc ba mươi kị binh kia chưa đến gần John thì phía tây lại có thêm bốn mươi kị binh tay cầm đại đao lao đến.
John dần hiểu được thế trận của họ, số kị binh sẽ tăng theo mười đơn vị, cứ như vậy liên tiếp tạo áp lực cho hắn, khiến hắn rơi vào gọng kiềm không tài nào thoát ra được.
John cầm kiếm chủ động xông lên, luồng sáng màu tím dài hơn mười mét quét ngang qua, bốn người bốn ngựa xông đến trước mặt hắn bị một kiếm chém vỡ toàn bộ giáp sắt, bắn bay ra nằm bất động trên mặt đất.
Lúc này đám kị binh ở hướng tây đã lão đến gần, John sau khi chém bay bốn tên, liền nhảy lên trời hai kiếm được tung ra quét ngang đám kị binh ở phía trước, tám người ngựa nữa rơi xuống đất.
Bọn họ lăn lộn trên mặt đất mà đau đớn, giáp sắt trên người nát bét cả, những người xung quanh run lên vì kinh sợ, ai mà chả biết đội quân kị binh của thành phố được trang bị vũ khí tối tân như thế nào kia chứ, giáp sắt ấy có thể chống cả đạn, vậy mà bây giờ bị một kiếm của John làm cho nát thành chục mảnh.
“Quá đáng sợ.”
Từng đợt kị binh cứ thế xông vào, năm mươi, sáu mươi, đến một trăm, tất cả đều không làm gì được hắn, nếu cứ đánh tiếp thế này có lẽ phải đợi đến lúc John sức cùng lực kiệt mới có thể bắt được hắn, nếu thế cái giá phải trả là quá lớn.
John một tay cầm kiếm bước từng bước đến chỗ tên Driko đang bị giữ, đôi mắt hắn trông thật đáng sợ, hai con ngươi màu nâu đôi lúc tự chuyển thành màu tím hết sức kì bí. Cái hình ảnh ấy chắc có lẽ những người nào đang đứng xem tại đây suốt đời không quên. Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, chỉ với một cánh tay, chỉ với một cây kiếm màu tím kì lạ đã đánh bại gần một trăm lính kị binh nổi tiếng của thành phố.
“Mau giao tên ấy cho ta” ( giọng nói của John đầy tức giận)
“Toàn bộ lui lại, để hắn cho ta” – Vi đưa tay ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ lui lại, cô có thể nhận ra mặc dù binh sĩ của cô được huấn luyện vô cùng kĩ càng, không sợ chết, không sợ đau nhưng không hiểu sau đứng trước cái khí thế khủng khiếp mà John phát ra lại khiến họ run sợ đến thế.
John cũng cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi trong người của mình, sự hiếu sát trước nay chưa từng có không hiểu sao lần này lại mạnh mẽ đến thế.
Janna ở bên cạnh, khuôn mặt đầy nước mắt liên tục kêu: “Anh John, đừng như vậy nữa, mọi chuyện cứ để cho Caitlyn cô ấy sử lý, đừng gây thêm chuyện nữa.”
John dường như không nghe thấy những lời nói đó, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vi, người phụ nữ với nắm đấm thép kia.
“A!” – Vi hét lớn, cô tung nấm đấm thép to lớn của mình lao đến tấn công hắn, John lách người qua một bên tránh kịp một đấm, thế nhưng chưa hết, Vi cho thấy mình là một cảnh binh xuất sắc nhất Piltover này, kĩ thuật chiến đấu của cô cũng thuộc hàng xuất sắc nhất, vừa thấy John tránh được một đấm của mình thì ngay lập tức cô vặn người xoay một vòng trên không, tay trái lập tức tung ra thêm một đấm khác.
Lần này cú đấm ấy quá nhanh, John không thể tránh được chỉ có thể đưa kiếm lên đỡ. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kim loại va đập mạnh một âm thanh thanh thúy vang lên, John cảm thấy đôi tay của mình tê rần, cú đấm ấy tuyệt đối không phải cú đấm của con người bình thường được.
John lùi lại vài bước, nhìn cánh tay thép kia, đôi mắt hắn nhíu lại. Vi cười mỉm, cô nói: “Mau đưa tay chịu trói đi. ”
John phì một tiếng nói: “Chịu trói? Ta sao có thể chịu trói khi chưa lấy cái mạng chó của tên kia được chứ?”
Nói xong John lại lao đến tiếp, kiếm trong tay quét ngang quét dọc, từng đợt sóng năng lượng từ thanh gươm ấy bắn ra quét đến Vi.
“Băng… băng…”
Đôi tay khép chặt che chắn phía trước, chỉ nghe vài tiếng bang bang va chạm vang lên, Vi lùi lại vài bước kinh hãi nhìn đôi tay thép của mình bị trầy xước rất nhiều. John nhường như chưa chịu buông, hắn dậm chân lao đến, kiếm vung lên liên tục, trước giờ chưa học qua kiếm pháp hay bất cứ thứ gì liên quan đến kiếm, nhưng hắn cũng đã thấy người khác sử dụng rồi, ít nhiều trong đầu hắn cũng có ít đường tuyệt kĩ bắt chước.
Kiếm xoay vòng trên không như đóa hoa nở rộ, liên tục đâm vào các yếu điểm trên cơ thể của Vi, đột nhiên trận thế bị xoay đổi, Vi lại rơi vào thế hạ phong, trán cô đổ đầy mồ hôi, lần đầu tiên cô gặp một người đáng sợ như vậy.
“Bùm”
Đôi tay thép có gắng một số động cơ bên trong ngay lúc này hoạt động, một cú đấp cực mạnh đến nổi khói từ đôi tay thép ấy bắn ra liên tục. Cú đấm bùng nổ mang đầy sức mạnh liên tục được sử dụng.
Một trận chiến kinh thiên mà có lẽ những người dân trong thành phố Piltover này khó lòng xem được trước đây. Ở bên ngoài Caitlyn cũng toát đầy mồ hôi, lần đầu tiên cô thấy một người có thể đấu tay đôi với Vi, trước đây từng bắt tội phạm nhiều kẻ còn to con, và mạnh mẽ hơn rất nhiều, tất cả đều đầu hàng dưới đôi tay thép ấy thế nhưng lần này, người thanh niên kia, thể hình không quá gì nổi trội lại có thể đánh ngang ngửa với cô ấy.
“Á.”
John bị Vi đấm một cú thật mạnh vào bụng, hắn hộc máu lăn vài vòng trên mặt đất. Vi quát: “Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là sai lầm khi dám đến Piltover này làm loạn.”
John không hề tỏ ra sợ hãi hắn đáp: “Mọi chuyện ta làm hôm nay tất cả mọi người đều thấy tội ác của chúng chết cũng không hết tội”.
Nhìn thấy độ ngang bướng ấy, gân xanh trên cổ Vi nổi hết cả lên, lần đầu tiên cô gặp cái tên cứng đầu như thế. Vi lộ ra chính khí lẫm liệt, cô gằn giọng nói: “Hôm nay không bắt tên hung đồ như ngươi, trời đất khó dung, ta sẽ thay trời hành đạo.” – Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ trên bộ giáp của Vi bùng nổ, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Vi lao đến với một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, một cú đấm cực mạnh tưởng chừng như xuyên cả giáp sắt, nện thẳng vào ngực John.
John tuyệt đối vô pháp tiếp nhận một kích này, cú đấm dữ dội của VI đã kích trúng, hắn thổ ra một ngụm tiên huyết, văng lên không trung tới bảy, tám trượng mới rơi xuống, phun ra từng ngụm, từng ngụm lớn huyết dịch. John cảm giác dường như ngũ tạng đã bị vỡ nát.
“Không dễ giết được ta đâu.”
Vi nghiến răng nói lớn: “Quân đâu mau bắt hăn ta lại, hiện tại hắn không còn sức chiến đấu đâu.”
Ngay tức thì những tên lính cạnh đó chạy vào, bọn chúng cứ nghĩ đúng như Vi nói, John không còn sức để mà chống cự, thế nhưng đã sai.
“Muốn bắt ta đâu có dễ” – John gầm lên điên cuồng, không hiểu sao một luồng năng lượng màu tím từ đâu bao bọc khắp cơ thể hắn, đôi con ngươi hóa thành màu tím, mái tóc đen hóa thành tím, áo trên cơ thể toàn bộ bị xé nát.
Ngay tức khắc gió lớn nổi lên, bầu trời bắt đầu trở nên tối lại, mây đen kéo đến ầm ầm nhưng tuyệt nhiên không có mưa. Trên tay John thanh gươm của vị vua vô danh đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu tím đầy huyền ảo, cả người hắn được bao bọc trong một màng hào quang màu tím sáng chói. Trông hắn lúc này không khác gì một đại chiến thần cái thế xuất hiện.
Ầm… Ầm….
Tiếng sấm vang lên liên tục, không hiểu sao lòng người trở nên co thắt mãnh liệt, một nỗi sợ hãi không tên bắt đầu lan truyền đến tất cả những người xung quanh.
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” – Giọng nói của John đột nhiên thay đổi hoàn toàn, giọng nói trầm và đầy sự tức giận.
Trời đất tối lại, chỉ riêng duy nhất John tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo màu tím.
Người người khi trông thấy cảnh đấy đều trố mắt đờ đẫn, những binh lính có gan nhỏ bị dọa khiến cho vũ khí trên tay đều rơi cả xuống đất, ngoài ra những tu luyện qua võ thuật hay phép thuật có bản lãnh cường hãn đều có cảm giác thân thể phát lạnh, trong tâm không rét mà run. Những người trong đoàn tham quan của đến từ học viện ma pháp sau khi nghe tin cũng đã đến đây, khi thấy John trong bộ dáng thế này không ai không há hốc miệng, không ai không kinh sợ, Viện phó Gillad chăm chú nhìn vào John ông không hề tỏ ra chút gì lo sợ mà trái ngược lại nở ra nụ cười, trong đầu ông ta nghĩ cái gì thì đố ai mà biết được.
Một sức mạnh kì quái và đáng sợ từ trong nội thể phát xuất ra ngoài tạo thành một lực lượng to lớn, mạnh mẽ chấn động toàn trường, trong lúc này John có cảm tưởng như John trở nên cao lớn gấp bội, hệt như một cự nhân đang cúi đầu nhìn trời đất, mọi người ai nấy đều cảm thấy một một sức ép trầm trọng, bứt rứt đến ngạt thở.
Janna đột nhiên chạy lại ôm lấy hắn liên tục vừa khóc vừa nói: “Dừng lại đi…. dừng lại đi…. em biết anh có ý tốt nhưng xin đừng làm mọi chuyện như thế này…. anh John anh không thấy Ricky và bọn trẻ đang sợ hãi kia sao…. Janna xin anh đấy dừng lại đi…”
“Cút…” – John lúc này có lẽ không còn là John mà chúng ta biết, hắn đã biến thành thứ gì đó quá mức đáng sợ, tay trái vung mạnh, đánh bay Janna văng qua một bên, cô ấy va vào đống bàn ghế cạnh đó nặng nề rơi xuống, trên tay chảy máu vì những mảnh gỗ bị vỡ quẹt phải, cô đau đớn thể xác nhưng có lẽ trong tim cô còn đau đớn hơn.
Vi thấy John ra tay với Janna như vậy thì vô cùng tức giận, cả người cô tỏa ra thứ sức mạnh kinh khủng, không ai có thể cản phá cô lúc này, cô lao vào đấm liên tục vào người John, đấm móc lên trời, rồi đập mạnh xuống đất, cô đập hắn như đập một bao cát.
“Hộc… hộc.. ” – Tiếng thở gấp của Vi.
John đứng dậy, hắn phun ra một búng máu, nụ cười đáng sợ xuất hiện: “Đánh đủ rồi chứ hả? Bây giờ đến lượt ta…”
“Vù…”
Như một u linh lao đến, chúng nhân còn chưa kịp nhận ra bất cứ điều gì thì bộ giáp trên người của Vi đã bị nát thành mười mấy mảnh, cánh tay thép bên phải bị John đập nát, Vi hộc máu lùi lại, cô kinh hoảng nhìn John, trong mắt cô lúc này hắn đã trở thành quái vật.
Á…… Á………..
John hết lên cực lớn, sức mạnh của hắn nhường như càng thêm bộc phát, đôi mắt như bắn ra hai luồng ánh sáng màu tím. Hơn trăm người đang đứng quan chiến xung quanh liền bị cỗ xung lực mạnh mẽ kia chấn lụi lại gần ba mét.
Caitlyn tiến đến cạnh Vi cô nói: “Cô không sao chứ? Xem ra lần này chúng ta chỉ có thể quyết chiến một trận sống chết để bảo vệ Piltover này thôi.”
Vi khó khăn đứng dậy, cô đáp: “Thứ sức mạnh này quá khủng khiếp, không hiểu sao một con người lại có thể sở hữu nó được, Caitlyn cô không phải đối thủ của hắn ta.”
“Chuyện gì xảy ra thế này” – Thị trưởng Samson lúc này đã từ phía sau đi lên, ông kinh hãi nhìn John đang tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, khác gì vị thần đâu chứ.
Caitlyn lo lắng nói: “Cha…. mau trở về đi… chuyện ở đây cứ để cho con lo.”
Thị trưởng lắc đầu nói: “Ở đây là thành phố của ta, ta có quyền lo lắng cho nó, nếu không thể đánh lại hắn ta tại sao không nhờ các vị đến từ học viện ma pháp trợ giúp?”
Vi lắc đầu nói: “Rất khó, người này cũng là một trong số những người trong đoàn tham quan đến từ học viện ma pháp.”
“Cái gì?” – Thị trưởng kinh ngạc.
Đôi mắt của John vẫn nhìn chằm chằm về phía Driko, cả người gã thiếu gia kia run lên kinh sợ, mặt dù ở xung quanh hắn có đến hai lớp lính bảo vệ nhưng hắn biết rằng, khó mà sống được nếu John quyết tâm đánh đến.
Caitlyn lao đến, súng trên tay cô liên tục bắn, những viên đạn của cô không phải là đạn thường, nó có sức sát thương cao gấp 3 lần so với đạn thông thường khác. Liên tục bắn vào người John, nhưng kì lạ, máu trên người hắn vẫn chảy nhưng tuyệt nhiên John không hề cảm thấy đau đớn.
John chỉ cảm thấy lúc này sức mạnh màu tím trong cơ thể như đang bành trướng không kiểm soát nó đang dần chiếm hữu cơ thể của bản thân.