Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3
Lúc này đây tại một căn phòng làm việc lớn, thị trưởng Samson lúc này khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, ông đứng xoay lưng về phía cửa chính. Thở dài một hơi đầy khó xử, tiếng “két két” vang lên, một người giúp việc bước vào nói: “Thị trưởng, tôi đã cho mời Gillad viện phó đến rồi.”
Từ phía sau bước vào, viện phó Gillad mỉm cười nhìn thị trưởng nói: “Thị trưởng, người mời tôi đến đây chắc là vì chuyện đó rồi.”
Thị trưởng xoay người, phất tay ý bảo người giúp việc kia lui ra, sau khi thấy người giúp việc ấy đã rời khỏi, thị trưởng gật đầu nói: “Đúng như ngài nói vậy, tôi đúng thực là muốn nói về chuyện đã diễn ra lúc sáng, chắc ngài cũng biết rõ hơn ai hết chứ?”
Gillad viện phó gật đầu nói: “Đúng vậy, người đã làm loạn tại bến cảng khi sáng chính là một học viên tại học viện ma pháp, cậu ta là một học viên cực kì đặc biệt.”
Thị trưởng đưa tay ý bảo Gillad viện phó ngồi xuống rồi nói: “Tôi thực sự không muốn làm mất tình cảm quan hệ giữa thành phố Piltover và học viện ma pháp thế nhưng chuyện khi sáng thực sự…. hài….”
Gillad viện phó biết sự khó xử của thị trưởng nên gật đầu nói: “Hiện tại cậu ta đã mất tích, tuy nhiên theo như tôi biết John, tức cậu học viên sáng nay đã gây ra cuộc chiến với quân đôi Piltover, cậu ta là một học viên rất hiền lành, không thích gây gổ với bất kì ai, ngài còn nhớ chuyện tôi kể cho ngài nghe việc tại học viện có án mạng chứ?”
Thị trưởng Samson gật gật đầu nói: “Còn nhớ chứ? Những gì viện phó kể thực sự rất hấp dẫn, nhưng không biết chuyện đó có liên quan gì với chuyện này?”
“Người đã phá vụ án đó chính là cậu ta, John” – Gillad viện phó cười cười vuốt râu nói.
“Ồ!” – Thị trưởng Samson kinh ngạc, lúc viện phó kể về chuyện đó cứ bảo đó là chiến công do một học viên lập được nhưng chưa nói tên người đó ra, bây giờ viện phó nói ra ông mới biết rõ như như vậy, thị trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu nói như viện phó đây thì cậu học viên John ấy chắc hẳn là một người vô cùng đặc biệt trong học viện rồi, có điều bây giờ cậu ta làm náo loạn cả Piltover này lên, không ai không biết chuyện cậu ta làm tại bến cảng sáng nay, đặc biệt là con gái ta Caitlyn nó nhất quyết không để yên chuyện này đâu.”
Gillad viện phó tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cái đầu đầy mưu mô của một người đứng thứ hai trong học viện ma pháp tuyệt đối không dễ xem thường, ông ta cười nói: “Thị trưởng, tôi gặp ngài lần này cũng muốn xin ngài giúp đỡ xem có cách nào để chuyện này êm đẹp được hay không? Nếu như mọi chuyện đâu vào đó, học viện ma pháp nhất định không quên thị trưởng ngài và cả Piltover xinh đẹp này nữa.”
Thị trưởng Samson đứng dậy đi vài vòng rồi nói: “Ta thiết nghĩ học viên tên John ấy nhất định có lý do để làm loạn sáng nay, thông qua việc câu ta đã từng phá án rất khó tại học viên thì cậu ta nhất định không làm việc gì mà không có suy nghĩ, hay là để ta tìm hiểu thêm rồi sẽ thông báo lại cho ngài sau.”
“Vậy trông chờ vào ngài vậy thị trưởng.” – Gillad viện phó đứng dậy cúi chào sau đó xin trở về.
Cùng lúc đó tại căn phòng làm việc trong đồn cảnh binh của Caitlyn, cả người cô tỏ ra mệt mỏi, trong đầu cô lúc này dường như đang bị ám ảnh bởi cái hình bóng của John, mái tóc màu tím, một cánh tay, một thanh kiếm đã quét sạch toàn bộ cảnh binh, kỵ sĩ trong thành phố Piltover này, thậm chí đến cả Vi người được xem là cô gái bất khả chiến bại của đội cảnh binh cũng phải thua vài phần.
“Két…. két…. ” ( tiếng cửa mở)
Bước vào bên trong, Vi cả người đã được thay bằng một bộ giáp mới, đôi tay thép cũng được thay bằng một đôi khác, Vi nhìn Caitlyn đang mỏi mệt ngồi chiếc ghế gỗ nói: “Sao cậu không nghỉ sớm đi, mọi chuyện cứ để tôi lo là được.”
Caitlyn lắc đầu nói: “Cậu bị thương còn nặng hơn tôi, sao để cậu làm một mình được chứ? Tên Driko ấy thế nào rồi, đã điều tra được gì chưa?”
Vi lắc đầu nói: “Hiện tại mới kịp chữa thương cho hắn, hắn vẫn còn khá yếu, chưa thể hỏi cung hay làm bất cứ điều gì được.”
“Thế còn Janna, chuyện tên Driko ấy hãm hiếp Rebeca, người em gái mà Janna vô cùng yêu quý, chắc khiến cô ấy đau lòng lắm.” – Caitlyn lo lắng nói.
“Hàizzz” – Vi thở dài đáp: “Cũng không hẳn là vì chuyện đó, cô ấy bị thương cũng không nặng lắm và đã được băng bó toàn bộ rồi, tuy nhiên tôi vẫn thấy cô ấy khá buồn, có lẽ là từ cái tên kia mà ra cả thôi.”
“Hừ.” – Nghe Vi nhắc đến John, Caitlyn bộ dáng khá tức giận cô đập bàn đứng dậy nói: “Bằng mọi giá phải bắt hắn ta về chịu tội trước pháp luật, cho dù hắn là người của học viện ma pháp đi chăng nữa thì cũng không thể trốn thoát khỏi pháp luật của Piltover này.”
Vi có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy Caitlyn tỏ ra giận dữ đến thế cô nói: “Có phải vì hắn là người đầu tiên khiến cô cảm thấy sợ hãi và bất lực nhất không? Tôi cũng không khác gì cô, hắn ta đúng là đáng sợ…”
Caitlyn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cô thở dài nói: “Được rồi, cô mau về nghỉ đi, ngày mai kêu thêm quân lính truy lùng hắn ta.”
Vi gật đầu xoay người rời đi, nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi: “Việc điều tra sự mất tích của các vị giáo sư tại học viện Yordle vẫn tiếp tục chứ?”
Caitlyn nghe Vi nhắc đến chuyện này mới thực sự nhớ ra cô gật đầu nói: “Tất nhiên vẫn tiếp tục cho điều tra, những vị giáo sư tại học viện Yordle rất có tiếng tại Piltover này chúng ta không thể để chuyện này trong bóng tối được.”
Vi gật đầu nói: “Được rồi, tôi về đây, cậu lo nghỉ sớm.”
Thấy Vi đã rời đi, Caitlyn thở dài ngồi trên ghế, “nghỉ ngơi” ư, xem ra đêm nay cô lại mất ngủ rồi.
Lúc này tại căn nhà của vị bác học Heimerdinger, John bắt đầu tỉnh lại, đập vào mắt hắn chính là một căn phòng đầy các thiết bị khoa học kì lạ, đôi mắt mông lung đờ đẩn đến lạ thường: “Mình đang ở đâu thế này?”
“Anh tỉnh lại rồi.” – Sally mừng rỡ ra mặt.
Ziggs bên cạnh cười he he nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ?”
“Bớt nói nhảm đi” – Corin đến bên cạnh hắn xem xét mắt mũi, rồi các vết thương ông kinh ngạc khi phát hiện miệng các vết thương đang lành với tốc độ rất nhanh.
Ông nhìn John nói: “Cậu tên gì?”
John được Sally giúp đỡ ngồi dậy hắn nhìn những người xung quanh hắn nhanh chóng lục trong trí não của mình cười nói: “Mọi người cứ gọi tôi là John, ông có phải là Heimerdinger không? Còn ông là Ziggs, a, cô gái kia là Orianna.”
“Hả?” – đáp lại câu nói của hắn là cái con mắt tròn xoe của những người xung quanh, Ziggs kinh ngạc nhảy tưng tưng nói: “Sao ngươi biết bọn ta? Trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt nha.”
John cười đáp: “Chỉ là khả năng đặc biệt đoán được tên thôi.”
“Oa… khả năng này thật đặc biệt ta cần phải nghiên cứu mới được, biết đâu chế tạo được một cái máy thì sao?” – Heimerdinger vuốt vuốt cằm, ông bắt đầu thể hiện căn bệnh mê khoa học của mình.
John thấy vậy chỉ cười chứ không nói gì thêm, lão Corin xoay người nhìn cô con gái của mình, cô gái không phải con người mà như một người máy vậy, hay nói đúng hơn cô là một cô gái dây cót.
Corin nói với con gái mình: “Orianna, đi cùng ta chuẩn bị ít thuốc.”
“Dạ vâng!” – Cô gái Orianna bước từng bước đi theo cha mình.
John hỏi Heimerdinger: “Có thể cho tôi biết làm sao tôi đến đây được không?”
Heimerdinger cười cười chỉ vào Sally nói: “Là do cô gái kia đã đưa cậu đến đây. Mà hiện tại cậu đang là tội phạm bị truy nã khắp Piltover này, cho nên tốt nhất cứ ở yên đây, đừng đi đâu cả.”
John nhìn Sally nói: “Lần này là lần thứ 3 chúng ta gặp nhau nhỉ? Không nghĩ được cô lại cứu tôi cơ đấy.”
Sally cười đáp: “Anh cũng giống Sally, chúng ta đều như nhau cả.”
“Như nhau?” – hai chữ này John hoàn toàn cảm thấy khó hiểu.
Ziggs và Heimerdinger sau đó rời khỏi phòng, ra khỏi phòng Heimerdinger nói: “Chuyện các vị giáo sự tại học viện Yordle mất tích đã có tung tích gì chưa?”
Ziggs lắc đầu đáp: “Vẫn chưa có tin tức gì cả, bên cảnh sát trưởng vẫn đang điều tra, nhưng e rằng sau chuyện này, cô ta sẽ khó mà tập trung vào chuyện này được.”
“Hài… ” – Heimerdinger thở dài, thực sự không biết vì sao họ lại mất tích nhỉ, giống như một vụ bắt cóc vậy, thế mà không có chút dấu vết gì cả.
Ziggs gật gật đầu nói: “Để tôi đi điều tra thêm, nếu biết được nhất định sẽ cứu bọn họ cho dù họ ở bất kì nơi nào. Hiện tại ông đang là người có uy tín nhất tại học viện, đừng để các học viên khác hoan mang đấy.”
Heimerdinger gật gật đầu, ông biết điều mình cần làm mà, ông hỏi: “Thế còn thứ vũ khí gì gì đó của cậu sao rồi? Phát minh xong chưa?”
“He… he… gần hoàn tất” – Ziggs cười cười đầy ẩn ý sau đó rời đi.
Ở trong phòng lúc này chỉ còn Sally và John, Sally rót cho hắn một ly nước rồi cười nói: “Anh bây giờ cảm thấy thế nào?”
John đáp: “Cũng đỡ rồi, thật không ngờ, ta lại mất kiểm soát bản thân, gây ra nhiều chuyện lớn đến thế.”
Sally lắc đầu nói: “Không sao đâu, cho dù anh có bị gì Sally cũng luôn bảo vệ anh.”
John cười, hắn không biết đáp thế nào, hắn như nhớ đến gì đó đột nhiên hỏi: “À, sau cái buổi tối hôm đó, cô đã đi đâu vậy? Tôi đã tìm nhưng hình như cô không còn ở trong thành phố.”
Sally cố gắng nhớ lại rồi cười nói: “Sau cái đêm hôm đó, Sally nhớ được chút chút về quá khứ của mình, rồi Sally chạy ra ngoài thành phố cứ chạy như vậy rồi đột nhiên Sally nhớ đến anh rồi quay lại.. hì… hì…”
Nụ cười như thiên thần của Sally thực sự khiến John mê mẩn, hắn lắc đầu ổn định tinh thần, nói: “Thế cô đã nhớ được gì nhiều chưa? Tên cô là gì? Nơi ở nữa?”
Sally lắc đầu nói: “Sally vẫn chưa nhớ ra mấy chuyện đó, với lại cái tên Sally mà anh đặt cho nghe rất hay mà… Sally chỉ nhớ duy nhất một điều, là sức mạnh bên trong người của Sally là do sư phụ đưa vào, à ông ấy còn nói đấy là sức mạnh của thế giới hư không?”
“Thế giới hư không?” – John kinh ngạc lần thứ nhất, hắn đã nghe đến cái thế giới này rồi, đây là một thế giới vô định, không ai có thể tiến vào bên trong, hay ít nhất là biết gì ở bên trong đó cả.
Sally gật đầu nói tiếp, câu nói tiếp theo mới khiến John thực sự cứng đơ cả người: “Sally và anh là một, sức mạnh màu tím trong người của anh và sức mạnh trong người của Sally đều giống nhau, là sức mạnh tối thượng của thế giới hư không.”
Cả người hắn cứng đờ ra, sức mạnh màu tím thần bí trong cơ thể hắn hóa ra lại là sức mạnh từ thế giới hư không sao? Đã thế còn là sức mạnh tối thượng nữa, vậy người đàn ông thần bí đã đưa thứ sức mạnh này vào người hắn có lẽ cũng là một người của thế giới hư không.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây? Tại sao người của một thế giới bí ẩn như thế lại trao cho mình thứ sức mạnh này? Tại sao? Còn sứ mệnh gì đó mà người ấy bảo mình phải thực hiện là gì?” – John bắt đầu lẩm bẩm.
Sally kì lạ ngồi bên cạnh hắn, cô cười nói: “Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng, Sally biết chúng ta không thể tách rời nhau được, sức mạnh trong người Sally và sức mạnh trong người anh là một đôi.”
“Một đôi sao?” – John hoàn toàn bị lú lẫn, hắn dần dần không hiểu những gì Sally đang nói, những thứ này đến quá bất ngờ khiến hắn không tài nào biết được đâu là đúng đâu là sai.
Đầu hắn bây giờ là một thứ hỗn độn.