Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3
Những ngày ở tại Piltover thực sự với John có rất nhiều điều đáng nhớ, từ việc hắn quen biết với Janna, Rebeca và lũ trẻ, sau đó đến chuyện hắn vì trả thù cho Rebeca mà làm loạn tại bến cảng Piltover, sau đó là những chuyện kì lạ liên tiếp xảy ra ra như các sát thủ đến từ Zaun truy sát hắn, rồi sau đó đột nhiên hắn trở thành một vị anh hùng tại Piltover này, những chuyện mà hắn không hề nghĩ đến trước khi tham gia đoàn tham quan đến Piltover.
Hôm nay, ngày cuối cùng đoàn tham quan đến từ học viện ma pháp ở tại Piltover, hết ngày hôm nay cả đoàn sẽ quay trở lại học viện, kết thúc chuyến tham quan đầy sóng gió.
Lúc này đây, John được Heimerdinger mời đến tham quan tại học viện Yordle, đi bên cạnh hắn lúc này có Janna và Sally, khuôn mặt Janna có chút gì đó buồn bã, có lẽ vì cô sắp phải chia tay với hắn chăng? Có thể lắm chứ!
Heimerdinger mỉm cười nhìn John nói: “Cậu thấy học viện của chúng tôi thế nào?”
John gật đầu đáp: “Rất tuyệt vời, thực sự không thua kém gì học viện ma pháp cả.”
Heimerdinger cười ha hả nói: “Không dám đâu, học viện ma pháp của cậu nổi tiếng toàn tể Valoran này, chúng tôi nào dám đứng ngang tầm cơ chứ.”
“Thưa ngài!” – một học viên chạy vội vào bên trong đến bên cạnh Heimerdinger nói nhỏ nhỏ vài câu, chỉ thấy sắc mặt Heimerdinger thay đổi kì lạ, John nhận ra ngay nên hỏi : “Heimerdinger, ngài có chuyện gì sao?”
Heimerdinger lắc đầu nói: “Không có gì quan trọng đâu, chỉ là có một tên rắc rối đã trở về.”
“Ồ.” – John kì lạ.
Trên đường phố lúc này đang có một chuyện rất thú vị, một người đã biến mất tại học viện Yordle cách đây một tháng đột nhiên quay trở lại, hắn ta có vóc người không khác gì Heimerdinger và Ziggs, hắn đứng trên một cỗ máy cơ khí kì dị. Hắn diễu hành đến tận trung tâm thành phố giữa những ánh mắt ngơ ngác.
John đi cùng Heimerdinger và những người khác ra khỏi học viện, trước mặt hắn là một người lùn kì lạ, khuôn mặt khá kì dị, John nhớ đến một cái tên mà hắn biết trước đây – Rumble.
Heimerdinger khuôn mặt có chút không vui nói: “Ngươi đã về rồi đấy à?”
Rumble cười ha hả, hắn nhảy xuống cỗ máy đến trước mặt Heimer nói: “Ông nhìn cho kĩ đi, đây là phát minh lớn nhất của tôi, nhất định tôi sẽ không bao giờ thua ông.”
John xoay người hỏi Ziggs: “Này, hai người họ có quan hệ thế nào thế?”
Ziggs đáp: “Quan hệ phức tạp, đại loại là đối thủ cũng không sai cho lắm.”
“Ồ!” – John gật đầu.
Rumble thấy John đứng cạnh đó liền tiến đến bắt chuyện: “Cậu là John đúng chứ? Trên đường trở về tôi đã nghe rất nhiều chuyện về cậu, hãy cẩn thận đấy, tôi có nghe nói chính quyền bên thành phố Zaun sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mà có khi họ cũng đang phái thêm vài đội sát thủ đến tìm cậu cũng nên.”
Lời nói này ra khiến những người sung quanh kinh hoảng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra tiếp đây?
John gật đầu, trong đầu hắn nghĩ ngay đến cái đám sát thủ đến từ Zaun, nhưng thật tiếc lần này hắn đã đoán sai, thứ đang tiến đến còn đáng sợ hơn cả điều đó nữa.
…
Trăng lên cao, mọi nơi đã tắt đèn bắt đầu bước vào giấc ngủ với những giấc mơ tươi đẹp, lúc này tại căn phòng của Sally, cô đang nằm ngủ đột nhiên đôi mắt mở bừng ra, cô cảm nhận được điều gì đó, nhìn ra bên ngoài một đám mây màu tím đang lơ lửng trên bầu trời, bên trong đó ẩn ẩn hiện hiện một bóng người kì lạ.
Sally như bị hút bởi đám mây ấy, cô như vô thức chạy ra bên ngoài, cứ đuổi theo đám mây ấy.. cô cứ chạy… chạy rồi lại chay theo đám mây ấy, cô tiến vào một khu rừng, đám mây ấy cũng dừng di chuyển, nó lơ lửng trước mặt cô…
Từ bên trong đám mây ấy một giọng nói phát ra: “Đi thôi…”
“Á…”
Một cánh cổng kì lạ xuất hiện hút lấy Sally vào bên trong, cô biến mất tại nơi mình đứng, mà không để lại bất kì một dấu vết gì, người đàn ông ở bên trong đám mây ấy tay phải đưa cao lên, một quả cầu màu tím xuất hiện: “Có nên khôi phục lại một phần kí ức cho nó hay không? Nó gặp John quá sớm, mọi chuyện bắt đầu đi quá dự đoán của ta rồi.”
“Hàizz” – tiếng thở dài não nề từ bên trong đám mây ấy phát ra.
Ánh mắt của người đàn ông thần bí ở bên trong đám mây màu tím ấy đột nhiên hướng về nơi ở của John phía xa xa: “John…. hành trình của cậu vẫn chưa kết thúc… ngày hủy diệt sắp đến… hãy cố gắng kiểm soát được sức mạnh mà ta đưa cho… chúng ta sẽ sớm gặp nhau….”
Sau đó người đàn ông kia xoay người bước vào một cánh cổng kì lạ chỉ để lại một câu nói đầy ẩn ý: “Con trai ta.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, cũng là ngày đoàn tham quan bắt đầu trở về học viện ma pháp. Từ sáng sớm John đã không gặp Sally, hắn cảm thấy chuyện này vô cùng bất thường cho nên đã chạy đi khắp Piltover để tìm kiếm, những người quen của hắn như Corin, Orianna, Heimerdinger v. v.. cũng giúp hắn tìm kiếm Sally nhưng đều không có một dấu vết nào…
Janna nói: “Anh John… có khi nào cô ấy bỏ đi rồi không?”
“Không thể nào!” – John khăng khăng nói: “Nếu cô ấy ra đi sao không nói với chúng ta một tiếng.”
“Có thể cô ấy sợ làm chúng ta buồn cũng nên!” – Ziggs nói ra suy nghĩ của mình.
Gillad viện phó đến trước mặt John nói: “John… đến giờ rồi… chúng ta cần phải trở về.”
John mặc dù có chút tiếc nuối những cũng không cái lệnh, hắn thực sự rất nhớ đến Sally cô gái với thân phận bí ẩn, và đặc biệt trong cơ thể cô ấy có sức mạnh giống với bản thân của mình.
Janna cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn nói: “Anh John… sau này anh sẽ quay trở lại đây chứ? Anh không được quên Janna đâu…”
John cười gật đầu sau đó ôm cô thật chặt nói: “Đừng lo.. ta sẽ không bao giờ quên Janna đâu… sau khi ta hoàn thành việc học tại học viện ma pháp chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Mọi người nhanh chóng từ biệt John và đoàn tham quan, cả đoàn vừa ra đến trước cổng thành phố, đột nhiên từ hai bên đường những tiếng tung hô bắt đầu vang lên: “Tạm biệt anh hùng.”
“Hẹn ngày gặp lại.”
“Giữ gìn sức khỏe.”
…
Trước đó tại thành phố Zaun…
Vikto đang ngồi thẩn thờ bên bàn làm việc của mình, hắn nhìn vào bản thiết kế vũ khí sinh học của mình sau đó lại đột ngột nổi điên lên đập bàn đập ghế.
“Dạ thưa có ngài, Singed và Mundo đến ạ!” – một tên người hầu bên ngoài nói lớn.
Vikto giật mình nghĩ: “Hai gã đó đến đây làm gì?”
Bước vào bên trong Singed vẫn không khác gì khi gặp hắn tại Ionia cả, đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông to cao, lưng hùm vai gấu, cái đầu tóc thì bù xù… Singed nhìn Vikto cười nói: “Sao thế, ngươi thất bại rồi đúng không?”
Vikto tức giận đập bàn nói: “Các người đến đây để cười nhạo ta chứ gì?”
“Ha… ha… ” – Mundo cười ha hả nói: “Nào dám cơ chứ, bọn ta đến đây chỉ để chia buồn thôi mà.”
Vikto hậm hực nói: “Nếu kế hoạch lần này không bị ngăn cản bởi thằng nhãi John kia nhất định kế hoạch đã hoàn thành sớm rồi.”
“John?” – Singed nghe đến cái tên này đột nhiên tím mặt lại, hốt hoảng nói: “Ngươi đã gặp hắn ta tại Piltover? Hắn còn sống?”
Vikto kì lạ nói: “Ngươi làm gì mà hốt hoảng vậy? Tên giống nhau đâu ít, đâu cần sợ hãi đến thế, ta nghĩ cái thằng nhãi mà ta gặp không phải cái tên đã đánh bại các ngươi đâu.”
Singed tiến lại bàn làm việc của Vikto rút ra một tờ giấy trắng nói: “Ngươi thử vẻ lại khuôn mặt của hắn xem.”
Vikto khó hiểu nhưng cũng làm theo, khuôn mặt cái tên đã cho hắn ăn liên hoàn boom đêm hôm đó sao hắn quên được, chỉ năm phút khuôn mặt của John đã được vẻ lại, đẹp miễn chê, chỉ là sắc mặt của Singed lúc này trắng bệch đến cực điểm.
“Là hắn… hắn vẫn còn sống.”
“Này ngươi làm sao vậy? Nói rõ nghe coi.” – Mundo tiến lại thổ thổ vai của Singed khó hiểu nói.
“Hắn là kẻ mà đã đánh bại bọn ta tại Ionia.. hắn còn sống…” – Singed nói từng câu từng chữ cực kì rõ ràng.
“Cái gì? Hắn chính là tên thanh niên trong truyền thuyết, kẻ đáng đại hoàn toàn quân đội Noxus đó sao?” – Mundo kinh ngạc đến trợn cả con mắt.
Ngay sau đó chuyện John còn sống đã được Singed nói lại với hội đồng tối cao Noxus, các sát thủ lập tức có được thông tin về John, một cuộc đại truy sát sắp diễn ra, Talon, Kata, hai sát thủ hàng đầu của Noxus lần này đích thân ra tay.
…
Lúc này tại học viện ma pháp, sau ba ngày đi đường vất vả, đoàn tham quan đã quay trở về, tất nhiên những chuyện diễn ra tại Piltover ở đây không ai biết đến cả, chỉ khi được chính viện phó kể lại họ mới thực sự vừa kinh ngạc vừa sợ hãi cho những gì John đã trải qua.
Ngày 10 tháng 2…
Sau khi trở về học viện John lập tức chạy về phòng 1001, căn phòng sinh sống quen thuộc của hắn cùng với Ezreal và Taric…
“Ez, Taric ta về rồi đây” – John chạy vào bên trong tươi cười nói lớn.
Ez và Taric ở bên trong vô cùng kinh ngạc khi thấy John trở về cả hai lao đến ôm chặt hắn mừng rỡ…
Cả ba bắt đầu ngồi trên giường kể lại những chuyện đã trải qua, tất nhiên câu chuyện mà John kể vẫn hấp dẫn hơn rất nhiều, Ezreal và Taric đều không thể tin được lần đi tham quan của John lại gặp nhiều sự cố đến thế.
John đột nhiên nhìn vài quả cầu pha lê cạnh đó kì lạ nói: “Đấy là thứ gì thế?”
Ezreal đáp: “Đấy là một loại dụng cụ ma pháp mới được phát minh, nó có thể lưu trữ các hình ảnh đấy, nó gọi là ký ức thủy tinh cầu.”
“Ồ.” – John nghĩ ngay đến máy quay phim ở thế giới trước của hắn, công dụng cũng không khác nhau là mấy, John như nhớ đến gì đó vội hỏi: “Suốt thời gian này ta đi vắng, Rose cô ấy có đến đây không?”
Taric và Ezreal nhìn nhau gật đầu nói: “Không chỉ là một mà đến rất nhiều nữa kìa, cô ấy rất nhớ ngươi đấy, he… he… xem ra cô ấy thích cậu rồi, liệu mà giải quyết đi.”
“Giải quyết chuyện gì cơ chứ?” – John trơ mặt ra hỏi ngược.
John đột nhiên cầm theo hai khối cầu pha lê cạnh đó chạy ra ngoài, Ezreal nhìn Taric hai người dường như có chuyện gì đó khó nói, Taric nói với Ezreal: “Có nên cho cậu ta biết chuyện giữa cậu và Lux không?”
Ezreal lắc đầu : “Tôi cũng không biết nữa, thực sự tôi cũng cảm thấy rất áy náy, cả Lux cũng vậy.”
“Hàizzz” – Taric lắc đầu: “Chúng ta thực sự đã làm điều có lỗi với cậu ấy rồi, chỉ còn cách hi vọng cho cô gái tên Rose ấy sẽ bù đắp phần nào.”
Cầm trên tay hai quả cầu thủy tinh John từng nhớ đến Rose từng nói: “Anh John, chúng ta phân cách hai nơi, mỗi lần ta nhìn thấy nam nam, nữ nữ trong học viện cùng bên nhau, em lại nhớ tới anh, có điều chúng ta rất hiếm khi được gặp mặt. Ài, nếu mọi thời khắc chúng ta đều có thể ở bên nhau thì thật tốt biết bao.”
John cũng đã đại khái biết qua cách sử dụng của quả cầu pha lê này. Chỉ cần ghi lại các đoạn đến khi cảm thấy hài lòng xong, sau này lại khởi động Ký ức thủy tinh cầu, Ký ức thủy tinh cầu sẽ đem những đoạn đã ghi lại này chiếu ra. Bây giờ dù chưa thể nào sử dụng được phép thuật như xưa nhưng sử dụng xíu xíu vẫn có thể miễn cưỡng xài được.
“Một thủy tinh cầu dùng để ghi chép lại cảnh tượng của ta tại học viện, còn thủy tinh cầu kia ta để cho Rose tự mình ghi chép, sau này không gặp được cô ấy cũng có thể lấy Ký ức thủy tinh cầu ra xem.” John nhìn hai cái Ký ức thủy tinh cầu trong tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, phấn khởi.
Hắn lập tức ghi lại mọi hình ảnh của bản thân tại học viện vào ký ức thủy tinh cầu, ghi đến mức hắn không thể nào ghi thêm được nữa.
John hứng thú cầm theo hai quả thủy tinh cầu chạy đến nhà của Rose, nhưng không như hắn nghĩ, cô ấy không có ở nhà.
Ngày 12 tháng 2…
Cả ba người John, Ez và Taric lại một lần nữa trốn khỏi học viện, họ quyết định chọn một quán rượu để vào đó nhậu một phen, tuy nhiên John trong túi hai quả thủy tinh cầu, liền tách khỏi nhóm, Ez và Taric thấy thế liền nhìn nhau, Ezreal nói: “Chúng ta ở chung với cậu ta cũng không phải quá dài nhưng cũng đủ hiểu tính cách của cậu ấy, xem ra cậu ấy rất nặng tình với Rose.”
Taric thở dài nói: “Như vậy không tốt sao? Nếu như vậy chuyện đó sau này nói ra cũng sẽ đỡ đau khổ cho cậu ấy hơn.”
Ezreal gật đầu nói: “Chỉ có điều ta chưa nói với cậu ấy, lần cuối cùng Rose đến tìm cậu ấy là cách đây khá lâu trước khi cậu ấy trở về, sau đó hai chúng ta liên tục đến tìm cô ấy để nói chuyện nhưng đều bị từ chối.”
Taric đột nhiên có một dự cảm không lành: “Có khi nào….?”