Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3

Phần 8

Sáng ngày hôm sau khi Lux tỉnh lại thấy mình đam nằm trên giường, cô đột nhiên nhớ đến thứ gì đó ngồi bật dậy nhìn xung quanh. John đang chuẩn bị đồ ăn cạnh đó thấy Lux thức dậy trêu chọc nói: “Cô đúng là con heo ngủ mà, mặt trời đã lên tận đỉnh đầu rồi mà mới tỉnh lại.”

Lux không thèm để tâm đến lời trêu chọc của hắn cô hỏi: “Hai con ma đêm qua, chúng sao rồi? Sao chúng ta thoát được?”

John cười he he đầy nguy hiểm hỏi: “Cô thực sự muốn biết sao?”

“Ừm” – Lux gật đầu.

John kể lại: “Đêm qua con ma có hai cái tay như hai cây đao ấy tấn công ta, khiến ta không thể nào chống lại được, sau khi đánh bại ta, bọn chúng phát hiện cô đang nằm bất tỉnh cạnh đó, chúng định đến để ăn thịt cô, thế nhưng ai ngờ vừa thấy mặt của cô, cả hai bọn chúng đều kinh sợ hoảng hốt rồi bỏ chạy.”

“Thật vậy à? Chắc chúng biết uy danh của Luxanna ta đây.” – Lux cười ha hả nói.

John lắc đầu che miệng cười nói: “Khi chúng bỏ chạy có thốt lên rằng: Quỷ! Đáng sợ quá.”

Lux ngơ ngác một chút sau đó như hiểu ra cái gì lập tức nổi điên, cô nhảy ra khỏi giường đòi sống đòi chết lao vào tấn công John: “Ngươi dám nói ta xấu như quỷ chứ gì? Ngươi dám khinh thường ta, bôi nhọ ta… ta hận ngươi… ta băm người thành trăm mảnh… à không ngàn mảnh…”

Sau một hồi “ác chiến” hai người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi Lux liên tục bị John chọc tức cho phát điên lên, cô hận hắn đến nỗi đêm nằm mơ cũng muốn đánh hắn cho ra tương.

Lux đưa ánh mắt thù oán nhìn hắn, cô nghiến răng nói: “Đồ chết tiệt nhà ngươi, chưa bao giờ ta phải chịu cảnh thế này, nếu có cơ hội ta quyết băm nhuyễn ngươi cho heo ăn.”

“Mơ đi cưng.”
John bước đến nụ cười thâm hiểm hiện lên, ” cốp” một cái, John đã cho cô nàng ăn “cốc”, hắn nói: “Dám trước mặt chủ nhân mà đòi băm chủ nhân thành thức ăn cho heo à, đáng đánh lắm.”

Lux ôm đầu la đau oán giận nói: “Xú tặc, nhà ngươi xứng đáng bị ngàn đao chém thành ngàn mảnh, sau này ngươi chết đi chắc chắn sẽ xuống địa ngục…..”

John mỉm cười hì hì đưa tay lên bộ dáng như đang niệm phật nói: “Mấy người thầu tu thường hay nói: nếu ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục.”

“Thì hiện tại ngươi đang ở địa ngục rồi đấy thôi.”

“Xin lỗi ta không phải thầy tu, thấy không đầu ta vẫn còn tóc, tóc đen óng này.” – Nói rồi John đưa cái đầu tóc của mình vào gần mắt của Lux khiến cô tức giận đến đỏ cả mặt.

Trong mấy ngày kế tiếp, hai người đấu võ mồm đã thành thói quen. Một ngày hai người họ không đấu võ mồm với nhau vài lần là coi như thiếu cái gì đó rất quan trọng vậy.

Con đường đến Tòa Thành “không tên” kia thật quanh co khúc khuỷu, hai người họ phải trèo đèo lội suối liên tục.

Đến trước một cánh rừng lớn, Lux nói: “Đi qua cánh rừng này là đến nơi rồi, đến lúc đó để xem ngươi sẽ bị ta băm thành thịt vụn thế nào?”

John cười ha hả nói: “Hi vọng đến đó cô không thất hứa, kêu mấy vị pháp sư cao cấp ở đó giúp ta chữa trị cánh tay này.”

“Hừ” – Lux hừ một tiếng nói: “Cái đó ngươi yên tâm, ta là một tiểu thư cao quý, không bao giờ thất hứa đâu, mau đi thôi.”

“Được…”

Trên đường đi, Lux không ngừng hái những đóa hoa tươi đẹp và kì lại, hái không ít quả dại ngon miệng, thỉnh thoảng khi gặp vài con thú kì lạ xuất hiện nàng ta cứ nhảy cẩng lên mà reo hò đuổi bắt.

Phong cảnh mỹ lệ, đường đi muôn màu muôn sắc, Lux như quên mất việc mình đang bị John bắt làm “tù nhân”, nàng ta cứ coi chuyến đi này là một cách hưởng thụ.

John hỏi: “Học viện của cô có thu nhận học viên không?”

Lux liền đáp: “Có, năm nào cũng tuyển học viên cả, tuy nhiên rất ít người có thể gia nhập được học viện, ngươi hỏi vậy là sao? Cũng có ý định gia nhập à?”

“Nếu ta nói gia nhập thì sao?” – John cười cười hỏi ngược lại.

Lux đáp: “Nếu thế thì ngươi nên từ bỏ ý định đấy đi, vì học viện chỉ nhận những người không quá hai mươi lăm tuổi mà thôi, ta trông ngươi phải trên trăm tuổi rồi ấy chứ.”

Đây là cơ hội để Lux trả thù, cô chọc hắn liên tục, John cười ha hả ôm bụng nói: “Cô chắc bị lé rồi hay sao vậy? Ta mới mười chín tuổi rưỡi thôi đấy, đúng rồi, cô bị lé rồi.”

Lux tức giận quát: “Ai nói ta bị lé chứ hả, mắt ta rất tốt đấy nhé, mà cho dù ngươi có gia nhập được thì sao? Cũng không thể nào trụ lại nơi đó được đâu.”

“Chưa chắc…”

Đột nhiên John dừng lại, hắn đưa tay chặn Lux lại nói: “Đừng di chuyển, chúng ta bị bao vây rồi.”

“Hú hú hú hú…”

“Hô hô ho hô…”

Tiếng reo hò của bọn thổ phỉ vang vọng khắp khu rừng, rất nhanh chóng hai người bị bọn chúng bao vây. Bọn thổ phỉ này rất đông, phải có đến hơn một bốn chục tên, tên nào tên nấy trên tay đầy vũ khí.

Lux kinh hãi, hiện tại cô không thể sử dụng phép thuật, nếu cả đám này mà xông vào chắc chắn John sẽ không tài nào chống đỡ lại được, đó là cô nghĩ vậy nhưng thực tế thì chưa biết được.

Tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ kia cưỡi ngựa tiến lên trước nói: “Tiền tài, của cải bất cứ thứ gì quý giá đem hết ra đây, để lại cô gái xinh đẹp kia rồi cút đi.”
John tỏ vẻ bình thản nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải nghe lệnh chứ hả?”

Tên thủ lĩnh cười ha hả đáp: “Mạng sống của ngươi nằm trong tay ta mà dám to mồm à, bổn vương định sẽ đưa cô gái xinh đẹp kia làm vợ nên sẽ tha cho ngươi một mạng, xem ra ta không thể làm điều đó được rồi?”

“Ha… ha…” – John cười còn to hơn cả tên thủ lĩnh kia hắn đáp: “Hạng người đầu trâu mặt ngựa như ngươi mà cũng đòi lấy cô ấy làm vợ sao? Ta xin thông báo cho ngươi biết, cô ấy là vợ của ta rồi, đúng không vợ yêu?” – John xoay đầu nhìn về phía Lux.

Hai chữ ” Vợ yêu” hắn cô ý nhấn thật là mạnh, Lux nghe thế nổi cả da gà lên, cô trao cho hắn cái ánh mắt đáng sợ nhất, đầu cô thầm rủa hắn tận dụng thời cơ mà nói bậy bạ.

Tên thủ lĩnh nghe hắn nói cô gái xinh đẹp kia đã có chồng thì không hề tỏ ra chút tức giận hắn cười ha hả nói: “Vậy càng tốt, cướp vợ người khác là thoái quen của ta mà.”

John cau mày hắn đáp: “Ngươi đúng là biến thái mà.”

Lux tiến lại cạnh hắn thì thầm: “Xem tình hình này chỉ có nước bỏ chạy mà thôi, chúng đông quá.”

John “cốc” vào đầu cô một cái nói: “Chạy gì mà chạy, ở lại chơi với bọn chúng cho vui.”

Lux ôm đầu, đôi mắt cô gần như chảy nước mắt, cô căm tức nhìn hắn nói: “Sao ngươi lại đánh ta, ta chỉ muốn an toàn thôi mà.”

John cười nói: “Cứ để đấy ta lo.”

John liếc mắt nhìn về phía tên thủ lĩnh, từ cơ thể hắn bộc xuất một luồng sát khí đáng sợ, đôi mắt trở nên lạnh như băng, nụ cười chết chóc hiện lên: “Đánh rắn phải đánh vào đầu, cũng như muốn đánh bại đám thổ phỉ này chỉ cần đánh bại tên thủ lĩnh của hắn là được.”

John lao nhanh vào tên thủ lĩnh đang ngồi trên ngựa, tốc độ của hắn, mắt thường dù có thấy cũng khó lòng phản ứng kịp, tên thủ lĩnh bị một cước nhanh và mạnh như núi đè của John đã cho văng khỏi ngựa, ngã nặng nề như một cái bao cát trên mặt đất.

Tên thủ lính phun máu, tức giận quát: “Con mẹ chúng bây, thấy ta bị đánh mà còn đứng đó sao? Giết thằng nhãi ấy cho ta…..”

Hơn bốn chục tên thổ phỉ tay lăm lăm gươm đao tấn công John, ánh mắt hắn vẫn không rời tên thủ lĩnh, nụ cười lạnh như băng lại tiếp tục xuất hiện.

“Vù…”

Một tiếng xé gió vang lên, John lấy tay thay kiếm, một chém lập tức tiễn hai tên thổ phỉ xuống đất mà nằm. Một thời gian rèn luyện các tuyệt học của Ninja cũng khiến cơ thể hắn trở nên vô cùng cứng chắc, tay có thể thay kiếm.

“Ngươi? Thật sự ngươi là ai?” – tên thủ lĩnh thấy đám thuộc hạ của mình bỏ mạng chỉ trong thoáng chốc lập tức kinh sợ, hắn ta liên tục run lên, sợ hãi đòi biết danh tính John.

John vẫn giữ bộ mặt thản nhiên nói: “Muốn biết danh tính của ta à, xuống gặp lão diêm vương mà hỏi.”

Bùm….

John lao đến như một mũi tên, một cú đấm như thế Bài Sơn Đào Hải vào bụng tên thủ lĩnh, hắn liên tục ói máu, lục phủ ngũ tạng, xương cốt gì bên trong đều bị tổn hại xuất huyết bên trong mà chết.

Một màn thể hiện uy hiếp chúng nhân, cả đám tôm tép thổ phỉ còn lại hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, John cũng không muốn giết bọn đó làm gì liền tha.
Hắn quay đầu lại nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này không nên ở lâu.”