Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 6
“Cắt đuôi được bọn chúng chưa?” – Irelia và những người khác tìm được một nơi khá là kín đáo nghỉ chân lại, mọi người ai nấy cũng đều dính phải các thương tích nặng nhẹ khác nhau, không thể di chuyển xa hơn được nữa.
Khuôn mặt Irelia tỏ ra chút mỏi mệt nhìn binh sĩ xung quanh rồi nhìn đám người như Yi, Varus hay Udyr đang được Soraka ra sức chữa trị, cô cảm thấy có chút gì đó lo lắng… bây giờ quân Hư Không phát hiện ra chỗ này, ập vào tấn công thì tỉ lệ sống sót của tất cả không biết bao nhiêu nữa đây.
“Irelia cô có cần tôi chữa các vết thương không?” – Akali tiến lại nói, vốn dĩ cô cũng là một trong những thành viên của đội y tế mà cho nên khi dừng chân tại đây cô cũng phải san sẻ bớt gánh nặng với Soraka.
Irelia lắc đầu nói: “Các vết thương nhẹ mà thôi, Akali, cô mau đi xem các binh sĩ ở kia đi, có vẻ như họ bị thương nặng lắm đấy.”
“Được.” – Akali gật đầu.
“Tình hình sao rồi?” – Zed nhìn Ahri vừa từ bên ngoài trở về nói: “Em đã bố trí lính quan sát xung quanh đây rồi, nếu quân Hư Không xuất hiện nhất định không thể qua được tấm mắt của họ.”
“Bây giờ chúng ta chỉ còn cách cầm chân quân Hư Không đợi lực lượng của John đến giải cứu mà thôi.” – Ahri nói tiếp.
Bầu trời bắt đầu tối dần, cái không khí lạnh lẽo và đáng sợ của màng đêm bắt đầu tràn về cái doanh trại nhỏ của quân đội Irelia. Rất nhiều binh sĩ ở đây đứng canh gác còn đứng không vững nữa, họ quá mỏi mệt với những cuộc truy đuổi của quân Hư Không, họ bị thương và họ đói.
“Lương thực đem theo không đủ sao?” – Irelia lo lắng nhìn Karma nói.
“Phải! Trong lúc bị quân Hư Không truy đuổi, rất nhiều bao lương thực đã bị rơi trên đường” – Karma nói.
“Tình hình này thật là tiến thoái lưỡng nan, quân ta vốn dĩ cũng chỉ khoảng 10 ngàn người mà thôi, suốt mấy ngày nay bị quân Hư Không ráo riết truy giết bây giờ cũng chỉ còn chừng 3 – 4 ngàn, ai nấy cũng đều mệt mỏi cả rồi… tại sao John lại chưa cho quân đến cứu chúng ta kia chứ…” – Shen sầu não nói.
“Mọi người đứng nóng vội, có thể quân đội viện binh đang trên đường đến đây, nhưng do chúng ta thường xuyên đổi địa điểm nên họ chưa thể đến kịp mà thôi” – Akali nói.
“Hứ…” – Đột nhiên Zed, Shen, Kennen và Akali, cả Leesin đều đứng bật dậy… mọi người ngơ ngác nhìn cả 5 không hiểu lý do…
“Vụt…” – Shen và Zed phóng thẳng lên xuyên thủng túp lều, kiếm trên tay nhanh chóng rút ra quét ngang dọc, những âm thanh xột xoạt vang lên, ngay tức khắc những người bên dưới hiểu ngay có chuyện gì.
“Quân hư không tấn công, mau chuẩn bị chiến đấu” – Irelia hô lớn.
“Bịch bịch…” – hai cái xác rơi xuống mặt đất, hình dạng kia không thể nào nhầm được chính là lũ thuộc hạ của Kha’zix, những sát thủ hư không.
“Có thể phát hiện được bọn ta, các ngươi không đơn giản nhỉ.” – Một tên bọ ngựa màu xanh lá nhảy xuống trước mặt Shen và Zed, đám binh sĩ xung quanh lập tức gươm giáo trên tay bao vây hắn ta. Irelia và những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi lều tiến đến cạnh Shen và Zed.
“Nơi này của các ngươi đã bị chúng ta phát hiện rồi, khôn thì tự sát, còn không thì để chúng ta ra tay…” – Tên đó nói.
“Bằng vào một mình ngươi sao?” – Kennen chỉ thẳng vào mặt của hắn ta nói lớn.
“Nói cho các ngươi biết, quân đội sát thủ của ta đã bao vây xung quanh nơi này rồi, chỉ cần ta ra lệnh bọn chúng sẽ lập tức xông vào giết sạch các ngươi… sao quyết định chưa, tự chết hay để ta giết?” – Tên bọ ngựa màu xanh lá kia cực kì cuồng ngôn.
“Ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói những điều đó?” – Zed hai nắm tay nắm chặt vào nhau, gân cổ nổi cả lên.
“Ta là Trio’zic… đội phó của đội 7, thuộc hạ trung thành nhất của đội trưởng Kha’zix” – Tên bọ ngựa mà xanh lá kia nhe cái hàm răng nanh ra mà nói.
“Đến nước này thì đánh liều mạng thôi, chúng ta chết nhưng đã đóng góp rất nhiều cho vùng đất Valoran này… nhất định John sẽ thay chúng ta làm những việc còn lại.” – Irelia hét lớn.
“Giết” – Tất cả đồng loạt lao đến tấn công Trio’zic.
“Lũ ngu” – phun ra hai chữ, Trio’zic nhùn người phóng lên cao hú lên một tiếng, ngay tức khắc, từ bốn phương tám hướng hàng loạt sát thủ hư không lao vào tấn công… một cuộc đẫm máu nổ ra.
“Để tên đội phó này cho chúng tôi” – Shen, Akali, Kennen, Zed lao lên tấn công.
“Phân thân bóng tối” – Zed lao vào Trio’zic, chiếc bóng liên tục sao chép lại động tác cuả chính mình, những cú đâm kiếm trên hai tay nhanh đến mức không tưởng, kiếm khí tạo ra phát ra những tiết rít tai chói đến tận não.
“Rít…” – Trio’zic để lại cái bóng của mình tại chỗ cũ, hắn lùi lại cực nhanh tránh né được những chiêu thức của Zed, miệng lập tức hét lên một tiếng quái dị, lực sóng âm phát ra đủ sức phá nát mọi cái màng nhĩ người nghe nào.
Zed chấn động toàn thân, lập tức sử dụng sức mạnh bóng tối để kháng lại cái âm thanh khủng khiếp kia.
“Ầm ầm ầm” – bầu trời không có mây đen nhưng âm thanh sấm sét không biết vang lên từ đâu, nhìn lại thì thấy Kennen toàn thân được bao phủ bằng điện cực mạnh, cả người cậu ta như một tia chớp cao thế, bắn thẳng đến Trio’zic…
“Ầm…” một tiếng, vụ nổ lớn làm chấn động cả bầu trời. Khói bụi bay đi Trio’zic không hề bị chút thương tích, còn Kennen thì toàn thân đầy mồ hôi, điện trên người cậu ta đang một lúc một yếu hơn…
Trio’zic đặt hai chiếc vuốt trước ngực chặn lại một đòn tấn công trực tiếp từ Kennen, hắn mỉm cười độc ác, rồi gầm lên một tiếng lập tức chấn bay Kennen xuống mặt đất, cả người lún sâu chừng 1 mét.
“Vô ảnh bộ”
“Vũ điệu bóng đêm”
Shen và Akali ngay khi thấy Kennen bị đánh rơi lập tức lao vào tấn công như vũ bão về phía Trio’zic, vô ảnh bộ của Shen cộng với vũ điệu bóng đêm của Akali khiến khung cảnh xung quanh đầy các cái tàn ảnh hư hư thực thực…
Ở bên này, quân đội Liên Minh cùng với những người khác cũng ra sức chiến đấu với lũ sát thủ hư không kia, khoan nói đến sức mạnh của bọn chúng, đến cả tốc độ di chuyển cũng là một vấn đề lớn, một tên có thể dễ dàng chống lại hai người, cách ra đòn rồi né đòn của bọn chúng quả thực nhanh đến mức những binh lính bình thường không phải là đối thủ.
“Á” – một người lính không may bị một tên sát thủ cắt đứng cổ ngã bịch trên mặt đất.
“Vụt” – ngay tức khắc, Irelia đã xuất hiện ngay sau lưng tên sát thủ kia, một kiếm đâm xuyên qua bụng hắn ta.
“Rống….” – một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, kế tiếp đó là mặt đất rung chuyển nhẹ, cây cối lay động kịch liệt…
“Rống” – tiếng rống kia ngày một tiếng lại gần, và rồi cái gì đến cũng đã đến, đội quân của quái thú và cảm tử của Chorank và Kog’maw và những kẻ còn lại đã xuất hiện.
Chỉ có điều kẻ dẫn theo hai quân đội kia không phải là Chorank và Kog’Maw mà là một kẻ khác, kẻ này bộ dáng vô cùng đáng sợ, khuôn mặt đầy những vết cạo, đôi mắt lạnh lẽo không sự sống, chiếc mồm rộng lớn đến nỗi những chiếc răng nhọn lòi hết cả ra ngoài… hai tay của hắn là hai chiếc càng cua thật to, trên càng cua kia là đầy rẫy các gai nhọn, đôi chân và cả thân hình của hắn ta cứ y như một con gorila khủng lồ vậy, kẻ này chính là đội phó dưới trướng Chorank tên là Chorank. Riêng với Kog’maw dưới hắn không hề có đội phó, có lẽ đặc thù đội của hắn mà đội phó là chức vụ không cần thiết.
Lần này theo lệnh của các vị đội trưởng, 2 đội phó dẫn theo 3 quân đội chủ lực truy lùng quân Liên Minh, nay đã phát hiện và lập tức lao vào càn quét không thương tiếc, binh sĩ Liên Minh liên tục ngã xuống dưới sức mạnh của lũ quái thú.
“Giết sạch bọn chúng, ta phải ăn tươi nuốt sống tất cả.” – Chorank điên tiết, cái thân hình to lớn như một tảng đá khổng lồ kia bắt đầu lao đến tấn công, phàm những binh sĩ liên minh nào cản đường đều bị hắn cắn hoặc chặt ra làm đôi.
“Khốn kiếp” – Yi và Varus thấy quá nhiều binh sĩ của mình bị tên quái vật Chorank kia giết, cả hai vô cùng tức giận lao lên tấn công, những mũi tên chất chứa đầy sự phẫn nộ cùng hận thù của Varus bắn ra nhưng không một mũi tên nào xuyên qua được lớp vảy dày trên người hắn.
“Mưa tên” – Hai con mắt Varus đột nhiên đỏ lên, cánh tay phải cầm cung cũng bắt đầu có hiện tượng lạ, anh ta hét lên một tiếng, một mũi tên đỏ như máu bắn lên trên trời, sau đó 1 phân thành 2… 2 thành bốn, cuối cùng gần một trăm mũi tên rơi xuống găm khắp người Chorank, các vết thương trên người hắn ta bắt đầu bị chất độc trên mỗi mũi tên ăn mòn dần dần. Chorank gầm lên đau đớn, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ nhìn chằm chằm vào Varus.
Chưa dừng lại ở đó, nhân lúc Chorank đang phân tâm, Yi vung kiếm lao đến, tuyệt kĩ Alpha được tung ra, cả người ông ấy lướt theo cơn gió biến đổi phương vị liên tục xung quanh Chorank.
“Kiếm sắc chói lòa dưới bóng trăng” Mỗi nhát chém đều mang đầy sức mạnh của tuyệt học Wuju, thanh kiếm như thấm nhuần triết lý kiếm pháp tuyệt diệu trong đó, cả thân kiếm sáng bừng bừng lên ngọn lửa màu xanh lam nhè nhẹ thiêu đốt mọi bóng tối và tà ác.
“Cút” – Chorank phẫn nộ gầm lên, hắn giậm châm xuống mặt đất ngay lập tức một vụ nổ lớn vang lên, lực chấn khiến Yi phải phóng mình lên cao tránh né.
“Chết đi” – mượn lực rơi xuống, Yi vung kiếm chém thật mạnh về phía trước, kiếm khí và toàn bộ sức mạnh được dồn cả vào trong mũi kiếm, cả người của Yi như hòa cùng với thanh kiếm trên tay… thế nhưng Chorank đâu phải hạng tầm thường, hắn hét lên một tiếng thật lớn, sóng âm ba động trong không khí cực đại được tạo ra khiến Yi cả người run lên chao đảo giữa không trung, chiêu thức nhanh chóng được rút lại, Yi cố gắng vận dụng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để kháng lại cái âm thanh khủng bố kia.
“Á…” – Yi chịu được, Varus chịu được nhưng những binh sĩ gần đó thì không, họ ôm chặt tai lăn lộn trên mặt đất vô cùng đau đớn, cuối cùng màng nhĩ nổ tung, đầu óc bấn loạn… rồi bị đám sát thủ hư không dễ dàng giết chết.
“Khốn kiếp” – Yi đáp xuống mặt đất, chân quét trên mặt đất một hình bán nguyệt, một thanh kiếm khổng lồ ảo hóa xuất hiện trên không… Yi hét lớn một tiếng, thanh kiếm ấy chém về phía trước, sức mạnh quá mức bá đạo, không khí như bị xé toạt, mặt đất dù thanh kiếm ấy chưa tiếp xúc nhưng cũng bị chẻ ra làm đôi sâu chừng 2 mét.
“Đừng có xem thường ta…” – Chorank gầm một tiếng, ngay sau đó cái thân hình to lớn lề mề kia đột nhiên biến mất ngay tại vị trí, tránh được một kiếm. Yi kinh ngạc ngơ ngác, nhưng sự nhạy bén trong phản xạ ngay lập tức được phát huy, Chorank bất thình lình xuất hiện phía sau lưng Yi, cái miệng to lớn kinh khủng kia vồ đến định đánh lén, nhưng Yi đã kịp xoay người đưa kiếm chặn lại…
“Ngươi khá đấy” – Yi nhếp môi.
“Chưa hết đâu” – Chorank vung hai chiếc càng cua của mình tấn công Yi, buộc ông phải lùi lại về phía sau để tránh né nhưng chính lúc này, Chorank như một tia chớp vồ đến những cái răng chọn hoắc kia cắn vào tay cầm kiếm của Yi nhấc bổng cả người ông lên. Một đòn tấn công nhanh đến nỗi Yi không kịp phản ứng gì… những tiếng rắc rắc do răng và xương va chạm….
“Á… a… Á…. tay ta… á….” – Yi hét lên thê thảm và đầy đau đớn….
“Yi” – Varus kinh hoảng nhìn miệng của Chorank đang cắn vào tay của Yi….
“Nghiến” – Yi nghiến chặt hàm răng của mình…
“Phụp” – Yi đưa cao chân mình lên rút lấy thanh kiếm trên chân rồi một đường kiếm quyết đoán tự chặt đứt cánh tay phải của mình, máu bắn ra xối xả, ông rơi xuống mặt đất, Chorank vứt cánh tay của Yi sang một bên, tiện chân đá ông một cái thật mạnh, chiếc mũ đặc biệt mà Yi hay đội văng ra để lộ khuôn mặt vốn có của mình, một khuôn mặt của người đàn ông từng trải, trông Yi cũng độ khoảng 30 tuổi mà thôi.
“Yi… ….” – Varus bắn ra một loạt các mũi tên để cản đường Chorank sau đó lao đến đỡ lấy Yi đang rơi, Varus nhanh chóng cởi chiếc áo bên ngoài đang mặc ra, vò lại 1 cục rồi đặt vào chỗ cánh tay bị cụt đang chảy máu liên tục kia, sắc mặt của Yi trắng bệch….
“Phải… phải… cầm cự…. quân cứu viện sắp đến rồi… phải cầm cự…” – Yi nói.
Varus: “Yi, ông đừng nói nữa, càng nói máu càng chảy…”
Yi cố nở nụ cười tiếp tục chống kiếm đứng lên, đôi chân run run như không thể đứng vững: “Ta còn sống thì còn có thể chiến đấu…”
“Rống” – Chorank sau khi thoát khỏi cái đám cung tên chết tiệt của Varus hắn ta bắt đầu gầm rống lao vào, từ miệng hắn, những cái gai hư không bắn ra liên tục…
“Keng… keng…” – Yi vung kiếm chặn lại toàn bộ các gai hư không bắn ra rồi xoay đầu nói với Varus: “Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ Ionia…” – Vừa nói xong Yi đã đẩy Varus sang một bên, dưới chân của ông ta đột nhiên xuất hiện một quần sáng màu xanh lá, Yi như một cơn gió phóng đến Chorank.
Ông ta đã thi triển tuyệt kĩ mạnh nhất của mình: “Chiến binh sơn cước” – Yi nhanh hơn bất cứ ai có mặt tại đây, tất cả xung quanh ông ta cứ như chậm lại, thời gian chậm lại… nhưng thực tế là do ông ấy quá nhanh.
Yi hòa cùng cơn gió, ông và gió đã hòa làm một.
“Phập” – Yi xuất hiện bên hông của Chorank một kiếm đâm xuyên qua lớp da chắc chắn… Chorank gầm lên đau đớn, xoay người tấn công vào Yi nhưng quá chậm, Yi đã rời khỏi vị trí đó.
“Phập” – Yi một lần nữa xuất hiện phía sau lưng Chorank kiếm trên tay lại đâm và chém… cứ như thế Yi điên cuồng đâm chém khắp cả người Chorank… bốn phương tám hướng, Yi như một u linh không nhìn thấy thân thể, ông đấy tốc độ lên mức cao nhất di chuyển liên tục, chém liên tục…
“Xoạt” – Yi trượt người xuống bên dưới thân của Chorank, kiếm trên tay đâm mạnh vào bụng của hắn ta, Yi xoắn kiếm một vòng để vết thương mở rộng hơn, máu từ bụng trào ra như suối…
“Rống… rống….” – Chorank đau đớn gầm lên điên cuồng, hắn ta giẫy giụa liên hồi…
“Khốn kiếp thật, chân mình không có cảm giác gì nữa rồi!” – Yi đã kiệt sức, đôi chân di chuyển liên tục nay đã vượt quá giới hạn của mình, bây giờ nó đã cứng như một tảng đá, Yi nằm yên bất động dưới mặt đất nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua bụng của Chorank.
“Yi” – Varus hoảng hốt la lên.
Chorank căm hận nhìn Yi đang nằm bất động trên mặt đất. cái càng nhọn hoắc kia đâm mạnh vào bụng của ông ta, một tiếng phụp vang lên, Yi không hề cảm thấy đau đớn… mọi cảm giác trên cơ thể lúc này đã mất…
“Yi…” – Varus hét lên, cung trên tay của anh ta liên tục bắn về phía trước nhưng không hề có chút tác dụng…
“Đồ quái vật khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi… giết ngươi” – đôi mắt Varus đỏ lên như máu, mái tóc dài không gió tự động bay tứ tung, cung trên tay bắn liên tục, mặc kệ các ngón tay đang rướm máu hắn vẫn cứ bắn….
“Rống” – Chorank lao vào Varus chiếc càng to lớn quét mạnh đánh Varus ngã cái rầm trên mặt đất, cả người đầy máu…
“Ọc…” – Varus phun ra một miệng máu… cố gắng gượng dậy nhưng không thể, xương sườn đã gãy đến 4 – 5 cái rồi… có muốn cũng bất lực…
“Hãy bảo vệ Ionia…” – Yi phun ra một búng máu…. trước khi chết nói ra 1 câu.
“Chết đi… chết đi….” – Chorank giơ cao chân chuẩn bị đạp vào người Yi cho nát bét nhưng ngay lúc này một đám mây không biết ở đâu lao đến kéo lấy Yi thoát khỏi bàn chân khổng lồ kia…
“Master Yi!” – Wukong nhìn Yi cả người đầy máu đau khổ hét lớn……