Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7
“Xột xoạt… xột xoat…. bịch” – Tiếng lá cây gãy vang lên liên tục, sau đó một tiếng động nặng nề rơi trên mặt đất, John bị cơn lốc của Yasuo đánh văng đi khá xa lăn lộn đau đớn vài vòng trên mặt đất hắn mới có thể đứng dậy, nhìn về hướng Yasuo vừa đánh mình bay đi hắn lo lắng: “Không biết một mình anh ta có thể đánh lại đám Ninja kia không? Không được, mình không thể để anh ta ở lại một mình như thế, các vết thương trên người của anh ta hoàn toàn chưa hồi phục, nhưng mình quay lại đó thì có thể làm gì đây?..” – Suy nghĩ đắn đo một lúc John vẫn quyết định quay trở lại, hắn không thể nào an tâm để Yasuo một mình đối phó với cả đám Ninja quyết tâm lấy mạng của anh ta được.
“Nhanh lên, phải nhanh hơn nữa” – John chạy thật nhanh, sức mạnh phép thuật mất đi như thể chất vẫn còn, John chạy với tộc cực nhanh quay trở lại chỗ của Yasuo.
“Ầm” – đột nhiên một tiếng nổ vang lên ngay trước mặt hắn, đất cát bị thổi bay, lực nổ mạnh khủng khiếp khiến John bị bắn ngược lại đập vào một gốc cây cạnh đó phun ra một búng máu.
“Bà nội nó, đau vãi” – John tức giận chửi thề vài câu rồi mới từ từ đứng dậy.
“Vụt vụt” – Bất thình lình từ phía trước mặt, năm tên Ninja áo đen xuất hiện, bọn chúng dùng cái ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn John.
“Chỉ huy” – cả năm tên Ninja kia cúi mình trước một con sóc chuột à không chính xác hơn phải nói là một Ninja có hình dáng sóc chuột.
“Hắn ta là ai vậy?” – Ninja có bộ dáng sóc chuột kia hỏi, nhưng khi để ý kĩ khuôn mặt của John hắn ta cả người run lên đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi…
John xoay đầu nhìn về phía đám Ninja chặn đường, hắn đột nhiên chú ý vào tên Ninja chỉ huy, bởi cái bộ dáng sóc chuột nhỏ nhắn kia hắn không thể nào lầm lẫn được, đấy là Kennen, người bạn thân của hắn lúc trước, John mừng rỡ bước lại gần nói: “Kennen, là cậu… ha.. ha… cuối cùng tôi cũng gặp được cậu”.
“Á” – Kennen đột nhiên hét lên một tiếng, hàng loạt các tia sấm xét bắn ra đẩy lùi John lại về phía sau.
Đám thuộc hạ bên cạnh thấy Kennen tràn ngập nỗi sợ hãi cũng cảm thấy vô cùng lạ lùng, vốn dĩ trước đây chưa ai thấy bộ dáng này của cậu ta cả mà thậm chí cũng khó có ai khiến cậu ta sợ hãi đến như vậy, rốt cuộc tên thanh niên đang đứng trước mặt Kennen là ai?
“Ngươi….. ngươi…. sao ngươi còn sống?” – Kennen lắp bắp nói.
“Kennen, không lẽ cậu không nhớ gì tôi sao? Tôi là John, bạn của cậu mà” – John cố gắng phân trần, nhưng xem ra không có tác dụng, Kennen chuyển ánh mắt từ nỗi sợ hãi sang căm thù nói.
“Đúng là ngươi rồi, chúa tể Hư Không – John, chính ngươi đã giết chết Sona và Irelia, ta nhất định không tha thứ cho ngươi, dù hôm nay có phải chết ta nhất quyết tử chiến cùng với ngươi…. á… á….” – Kennen hét thật lớn, lôi điện bành trước xì xèo khắp khu rừng, cả người Kennen được bọc trong một lớp giáp điện tích cực kì kiên cố.
John giật mình kinh hoảng, Kennen nói cái gì kia, mình giết Sona và Irelia sao? Không đời nào, họ là những người cô gái hắn yêu nhất không đời nào hắn làm chuyện đó nhưng không hiểu sao John vẫn cứ có cảm giác bất an cực kì mãnh liệt.
“Chúa tể hư không” – bốn chữ này Kennen vừa nói ra đã khiến cho năm tên Ninja kia sợ đến xanh mặt, bọn chúng cứ nghĩ chúa tể hư không đã bị tiêu diệt rồi thế mà giờ đây, Kennen một trong số những anh hùng đã chiến đấu chống lại chúa tể đích thân mở miệng chứng nhận kẻ đứng trước mặt chính là Chúa tể Hư Không bọn chúng không sợ sao được, e rằng một khi cái tin tức này truyền ra ngoài cả Valoran này sẽ một lần nữa không yên.
“Kennen, cậu hiểu nhầm rồi, là tôi, tôi là John bạn cậu, không phải chúa tể Hư Không gì hết…” – John liên tục hét lớn giải thích nhưng một khi sự thật đã bị thay đổi thì dù có nói thế nào cũng vô dụng.
“Ta phải giết ngươi… phải giết ngươi….” – Kennen điên cuồng lao đến, lôi điện điên cuồng theo bước chân của Kennen mà lao đến tấn công John…
Hắn giờ đây làm gì có tí sức mạnh phép thuật nào? Không khác gì một người bình thường, nếu như John mà lĩnh trọn một chiêu này chắc chắn không sống nỗi.
“Kennen, dừng lại, dừng lại đi” – Sắc mặt John tràn đầy vẻ sợ hãi, hắn không thể tưởng tượng được ngày hắn quay trở lại Valoran cũng là ngày hắn phải nếm trải những sự thật khủng khiếp thế này.
“Ralaw, ta không biết ngươi là ai, nhưng những gì ngươi đã làm với ta tuyệt đối không thể tha thứ” – John giờ khắc này cực kì căm thù gã có tên Ralaw kia.
“Á…” – Cơn bão điện mạnh mẽ quét đến, John kinh hãi hét lớn một tiếng.
Bao nhiêu kí ức đột ngột ùa về, những ngày đầu tiên hắn gặp Kennen cho đến quãng thời gian sau đó, tất cả hiện lên tâm trí của hắn, cái chết đang ngày một đến gần, và người sẽ giết hắn lại chính là một người bạn thân, quả thực quá đau lòng.
“Tích tắc… tích tắc…” (tiếng kim đồng hồ quay)
“Chuyện gì vậy?” – John kinh ngạc phát hiện chuyển động của Kennen trở nên chậm đi rất nhiều, không chỉ có mỗi mình tốc độ của cậu ta chậm lại mà thậm chí lá cây, gió thổi xung quanh cũng trở nên chậm lại…
“Không gian xung quanh chuyển động chậm lại”
“Vụt” – đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, John tức khắc lăn qua một bên tránh né. Ngay khi tránh được một chiêu cực kì khủng bố này, cảnh vật cũng như chuyển động xung quanh trở lại bình thường, bão điện của Kennen đánh hụt John quét vào đám rừng xanh trước mặt khiến toàn bộ cây cối cháy rụi, mặt đất nứt toát ra.
“Hắn tránh được?” – Kennen kinh hãi.
Đám thuộc hạ đứng gần đó cũng kinh hãi không kém, trước giờ chưa một ai có thể tránh được sát chiêu này vậy mà…. Từ tận sâu trong thâm tâm của bọn họ đã tin chắc rằng người thanh niên kia chính là chúa tể Hư Không. Cả đám nhìn nhau gật đầu sau đó hai lòng bàn tay liên tục bắt ấn chú hướng về phía Kennen.
“Kết ấn” – Cả năm tên hô lên một tiếng, ấn chú khởi động bắn thẳng vào người Kennen, hiện tại trong mắt Kennen chỉ có mỗi sự căm thù nhìn John nên không cảnh giác đến đám thuộc hạ của mình, bị dính ấn chú toàn thân của cậu ta trở nên như vô lực, đôi mắt như dần trở nên nặng trĩu.
“Bịch” – Kennen ngã gục trên mặt đất, ngay sau đó năm tên thuộc hạ của cậu ta liền xuất hiện đỡ lấy cậu ta lên rồi nói: “Chúng ta cứ đưa chỉ huy rời khỏi đây đã, chúa tể hư vẫn còn sống và đang ở trên Ionia này, chuyện này không thể nào là chuyện nhỏ được, phải báo lại cho thủ lĩnh và những người khác.”
“Bùm” – cả năm tên sử dụng nhẫn thuật Ninja rồi lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đám khói trắng mờ mờ ảo ảo.
John nhìn bọn chúng rút đi kinh ngạc nhìn lại cơ thể mình hắn thầm nghĩ: “Cảm giác này sao giống với trước kia vậy? Mỗi khi ta gặp nguy hiểm đều có thứ gì đó đặc biệt cứu, lần trước là sức mạnh hư không, vậy lần này là gì?” – Hắn sờ soạng khắp cơ thể nhưng tuyệt đối không nhận ra điều gì kì lạ cả.
“Mình đã từng học qua cách cảm nhận sức mạnh phép thuật, vừa nãy cũng có thử nhưng không hề cảm nhận được chút gì, vậy rốt cuộc chuyện vừa nãy là sao? Tại sao ta cảm giác như thời gian như chạy chậm lại?” – Rất nhiều câu hỏi nhưng vẫn chưa có lời giải, John đành để đó, việc quan trọng đầu tiên là quay lại chỗ Yasuo.
John cố gắng đứng dậy bước đi, vụ nổ vừa rồi làm cơ thể hắn bị chấn động không nhẹ nhưng dù có đau thế nào hắn cũng không thể để Yasuo một mình đối mặt hiểm nguy được…
…
“Keng keng keng” – tiếng binh khí vang lên liên tục.
Lúc này đây một cuộc thảm chiến đang diễn ra, nói là thảm chiến bởi vì người ngoài nhìn cuộc chiến này không thể không thốt lên chữ thảm được, khắp nơi trên mặt đất đều là xác Ninja, tên nào tên nấy máu chảy đỏ cả mặt đất, còn Yasuo bộ quần áo trên người sớm đã không còn toàn vẹn, vết thương lớn vết thương nhỏ thậm chí có cả vết thương có thể nhìn thấy cả xương trắng lỏm bên trong đầy đủ không thiếu.
“Chết hết đi” – Yasuo như muốn phát điên lên, kiếm trên tay liên tục chém về phía trước.
“Nếu có là gió thì nhanh hơn gió, nếu có sắc bén thì phải sắc bén hơn gió” – đấy là châm ngôn một khi Yasuo đã quyết tâm giết người.
“Vù” – một cơn lốc xoáy mang đầy kiếm ảnh do Yasuo tạo ra bắn thẳng về năm tên Ninja duy nhất còn sống, bọn chúng đã biết chuyện Yasuo có kiếm thuật rất khủng khiếp nhưng lại không nghĩ rằng Phong tuyệt kĩ trong truyền thuyết khi được Yasuo thi triển lại đáng sợ đến thế.
“Ầm” – đột nhiên một mũi kiếm khí từ phía trên trời chém xuống va chạm với cơn lốc kiếm ảnh của Yasuo lập tức nổ tung, một người đàn ông đứng chắn trước mặt năm tên Ninja nhìn thẳng vào Yasuo nói: “Ngươi đi quá xa rồi.”
“Yone!” – Yasuo nói.
“Chuyện ở đây để ta, tổng bộ có lệnh triệu tập toàn bộ các Ninja đấy” – người đàn ông vừa đến được Yasuo gọi với cái tên Yone nói với năm tên Ninja.
“Được, ngài hãy cố gắng cầm chân hắn, chúng tôi sẽ gọi cứu viện đến đây ngay” – năm tên Ninja kia lập tức rời khỏi, nơi này giờ chỉ còn Yasuo và người đàn ông tên Yone kia mà thôi.
“Yasuo, hãy chịu tội đi, ngươi đi quá xa rồi” – Yone nói.
“Anh trai, ngay cả đến anh cũng không tin em mình sao?” – Yasuo đau khổ nói.
“Chứng cứ đã có, ngươi bảo ta tin ngươi như thế nào đây?” – Yone đáp một cách lạnh lùng.
“Tiếp chiêu” – Yone lao đến, không muốn nói thêm một lời nào với Yasuo nữa cả, kiếm trên tay liên hoàn chém đến 36 nhát về phía người em trai Yasuo của mình.
Yasuo tay phải tung ra chiêu đầu tiên, lăng không vung kiếm chém đến. Yone rống lên, hai bóng người dùng tốc độ cực nhanh bắn thẳng lên không trung, hung hăng tấn công lẫn nhau.
Yasuo cười điên cuồng, ánh mắt lộ ra một ý niệm đau khổ, nhẹ giọng nói: “Từ khi bỏ trốn đến nay, em đã từng đánh với rất nhiều người, những người đó từng là bạn là chiến hữu thân thiết, nhưng rồi họ lại trở mặt làm thù, hôm nay ngay cả đến người anh ruột của mình cũng trở thành kẻ thù, ha.. ha… cuộc đời này của ta thật sự quá bất công…”.
Tay phải lộn chuyển, tiếng kiếm rít rung trời vang lên, trên thân kiếm Yasuo truyền ra kiếm khí khủng khiếp vô cùng, khiến cho Yone chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế cường đại, mang theo uy lực bài sơn đảo hải ập đến. Đến lúc này Yone hoàn toàn nhận ra phong tuyệt kĩ trong truyền thuyết so với kiếm pháp của mình cách xa một trời một vực.
Có một quyển sách cổ nói rằng, người luyện phong tuyệt kĩ đến mức cao nhất có thể dung hợp tâm trạng vào từng chiêu thức, nếu tâm trạng trở nên sầu buồn đau khổ bao nhiêu thì cơn gió của nó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ và cuồng bạo hơn mấy nhiêu.
“Bão thép” – Yasuo hét lớn, một cơn cuồng phong khủng khiếp chứa đầy kiếm khí lăng lệ bắn đến, Yone không tài nào chống lại một kiếm này, thân thể bị cuống vào tâm của cơn lốc, hàng trăm mũi kiếm khí xuyên qua cơ thể của anh ta….
Yone gầm lên, vận toàn bộ sức mạnh phép thuật toàn thân, kiếm trên tay lần lượt thay đổi trước ngực, tạo thành hai luồng ánh sáng màu vàng. Kiếm đâm về phía trước, tạo thành mũi kiếm khí khổng lồ màu vàng đẩy về phía Yasuo. Đồng thời sau khi tung một chiêu đó Yone thu tay lại cầm chặt kiếm trong tay, thân thể xoay tròn, cả người hóa thành một luồng kiếm trụ phóng thẳng về phía Yasuo.
Kiếm khí khổng lồ, người kiếm hợp nhất, một trước một sau đồng loạt tấn công đến Yauso.
Trường kiếm trong tay bộc phát ra một luồng ánh sáng chói lóa, hai trăm bảy mươi chín kiếm ở giữa không trung hình thành hai luồng kiếm trụ tấn công về phía đòn tấn công kết hợp của Yone.
Đòn công kích của hai người va chạm vào cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ lớn. Chỉ thấy thân thể Yone chấn động toàn thân ứa máu, sắc mặt tái nhợt, bay về phía một gốc cổ thụ gần đó va chạm vào đó rơi xuống mặt đất, máu từ miệng phun ra liên tục ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi không dám tin. Còn Yasuo thân thể lảo đảo, máu tươi trong miệng phun ra, những vết thương cũ được cơ hội chảy máu ra liên tục.
“Yasuo, các vết thương trên người ngươi quá nặng, trận này ta thắng rồi, hãy chịu tội đi” – Yone nhìn Yasuo nói.
“Anh trai, anh vẫn không tin em mình vô tội?” – Yasuo nhìn người anh của mình, ai có thể ngờ rằng đến một ngày hai anh em họ sẽ phải đánh một trận sinh tử cùng với nhau kia chứ.
“Đừng có nói những lời vô nghĩa, chịu chết đi” – Yone nắm lấy thanh kiếm của một tên ninja đã chết trước đó, búng người lao đến.
“Phập” – một âm thanh não ruột vang lên, Yasuo trong lúc hoảng sợ đã không làm chủ được đôi tay của mình, vận dụng phong tuyệt kĩ điều khiển thanh kiếm thép của bản thân bay đến đâm xuyên qua bụng người anh của mình.
Yone cười lạnh một tiếng nói: “Tất cả đã kết thúc”
Yasuo giờ nhận ra điều này đã quá trễ, hắn lao trở lại đến bên Yone.
Hắn phải biết, trong cảm xúc tuôn trào, vì sao chính ruột thịt của mình lại có thể nghĩ hắn đã làm điều đó. Yone hấp hối: “Trưởng lão đã bị trảm sát bởi một phong tuyệt kĩ. Còn có thể là ai khác đây?”
Choáng váng, Yasuo lập tức nhận ra vì sao hắn lại bị cáo buộc tội danh đó. Vừa cầu xin sự tha thứ của anh trai, hắn vừa thề thốt sự vô tội của bản thân. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má của Yasuo, khi anh hắn nhắm mắt xuôi tay ra đi vĩnh viễn.
“Anh Yone…. không…. a…..” – Yasuo điên cuồng gào thét trong bầu trời đêm, giữa khu rừng chỉ còn mỗi tiếng khóc của Yasuo vang vọng khắp nơi.
Khi John vừa đến nơi thì tất cả đã chấm dứt, Yasuo vẫn sống nhưng anh ta có thể chấp nhận sự thật này hay không, John đứng phía sau nhìn khung cảnh xung quanh, hắn không nói lời nào chỉ nhìn rồi nhìn, giờ đây Yasuo đang rất đau khổ, chính tay anh ta đã giết chết người anh của mình.
“Á” – Yasuo như muốn phát điên, kiếm thép trên tay vung lên định một kiếm đâm xuyên bụng của bản thân, John đứng phía sau kinh hãi lập tức lao đến ngăn cản, hắn hốt hoảng nói: “Dừng lại Yasuo, anh định làm gì?”
“Ngay cả đến anh mình ta cũng giết, ta sống để làm gì?” – Mái tóc xỏa dài của Yasuo rối tung lên, khắp người toàn các vết thương lớn nhỏ, giọng điệu đầy nỗi ân hận.
“Không lẽ anh không muốn tìm ra kẻ đã giết vị trưởng lão kia sao?” – John nói
Yasuo nhìn hắn cười một cách đau khổ: “Cậu nghĩ ta không muốn sao, nhưng giờ đây kẻ đấy đang ở trong bóng tối, một chút manh mối ta cũng không có, e rằng chưa tìm được hắn ta thì đôi tay này của ta sẽ nhuốm đầy máu tươi của những người bằng hữu trước đây.”
“Yasuo, bình tĩnh lại đi, bây giờ anh tự sát thì cũng không giải quyết được gì cả, nếu bọn họ xem anh là bằng hữu thì phải tin tưởng anh chứ.” – John cố gắng trấn an Yasuo.
“Bằng hữu, bạn bè… ha… ha…” – Yasuo cười lên một cách điên cuồng nhìn John, nói: “Cậu thì hiểu gì chứ? Cậu đã trải qua tình cảnh như tôi hay sao mà cậu lại hiểu tôi… chúng ta chi mới quen biết nhau mà thôi, cậu hoàn toàn không hiểu tôi.”
John thở dài đặt tay lên vai Yasuo gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như gặp phải tình huống này trước đây đúng là tôi không thể nào hiểu được tình cảnh mà anh đang phải chịu đựng, nhưng giờ phút này đây tôi cũng như anh Yasuo à, tôi cũng đang bị người đời hiểu nhầm thành chúa tể hư không, và có thể là cả những người bạn cùng sống chết với tôi trước kia giờ đây sẽ quay lưng lại với tôi, họ quyết tâm lấy bằng được cái mạng này, anh nghĩ xem tôi có thể không hiểu được những gì anh đang trải qua hay sao?”
“Những gì cậu nói là thật? Cậu cũng đang bị truy đuổi, và hiểu lầm?” – Yasuo nhìn thẳng vào mắt hắn, anh ta không hề nhận ra một chút giả dối nào từ đó cả.
John thở dài nói: “Cái cảm giác này thật khó chịu, khi mình phải nhận những tội lỗi vốn dĩ mình không hề làm ra nó. Yasuo, tôi biết anh rất đau khổ, nhưng không lẽ anh định đem cái thân xác không trong sạch này của mình xuống dưới đó gặp lại người anh của mình sao? Hãy cố gắng tìm ra kẻ đã giết trưởng lão, chứng minh mình vô tội đến lúc đó dù có chết anh cũng cảm thấy không xấu hổ khi gặp lại anh trai của mình.”
“Kẻ trảm sát trưởng lão là một kẻ sử dụng phong tuyệt kĩ” – câu nói trước lúc chết của Yone hiện lên trong đầu của Yasuo.
“Phải” – Yasuo như được thông suốt, anh ta đứng dậy nói: “John, cảm ơn cậu đã nói cho tôi hiểu, tôi không thể chết trước khi tìm ra được chân tướng mọi việc.”
John mỉm cười nói: “Anh trai anh không thể nằm đây được, chúng ta chôn anh ấy đi.”
Yasuo chôn Yone xuống khi bình minh hửng sáng, nhưng thậm chí chẳng có thời gian để thương tiếc. Sẽ lại tiếp tục có người được cử đi săn hắn. Lời trăn trối của người anh trai đã cho hắn một đầu mối đầy quí giá dẫn tới kẻ thủ ác. Sau khi thu gom đồ đạc, Yasuo và John bắt đầu rời đi, hắn ngoáy lại nhìn ngôi mộ của người anh mình, miệng lẩm nhẩm một lời tuyên thệ.
John và Yasuo nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước khi bọn Ninja kia quay lại, trên đường đi Yasuo đột nhiên dừng lại xoay đầu nhìn hắn nói: “John, chúng ta nên chia tay nhau ở đây, không phải cậu còn có nhiều việc cần điều tra sao? Tôi cũng thế, chúng ta không thể đi cùng nhau thế này được.”
John có đôi chút kinh ngạc nhưng suy nghĩ thật kĩ thấy Yasuo nói rất đúng, vả lại các vết thương trên người của anh ta cũng đã ngừng chảy máu, hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều, John đáp: “Vậy cũng tốt.”
“Ừm – Yasuo gật đầu nói: “Cậu cũng cẩn thận, nếu những gì cậu nói tối qua là đúng thì xem ra từ nay về sau cậu sẽ bị truy đuổi rất gắt gao đấy, có khi cũng vì chuyện của cậu mà tôi lại thoải mái không ai đến tìm… ha… ha…” – một câu nói đùa của Yasuo khiến không khí u ám xung quanh lập tức biến mất.
John mỉm cười nói: “Anh yên tâm, số tôi rất lớn, không dễ chết được đâu, tôi phải sống để tìm ra chân tướng sự việc, giải mọi tội lỗi mà tôi đang gánh phải. Còn anh thì sao? Đã có quyết định gì chưa?”
“Trước tiên cứ tìm hiểu xung quanh Ionia này ngoài tôi ra còn có ai biết đến phong tuyệt kĩ hay không, nếu như vẫn không tìm ra thì tôi sẽ rời khỏi Ionia này.” – Yasuo nói.
“Chúc anh mau tìm được kẻ đã giết trưởng lão giải oan cho bản thân, tạm biệt” – John xoay người rời đi.
Bóng lưng của John dần khuất xa, Yasuo mỉm cười nói: “Mặc dù ở cạnh cậu không lâu nhưng tôi khẳng định cậu không thể nào là tên Chúa tể Hư Không năm nào mà mọi người thường nhắc được, cố gắng giữ mạng nhé… hi vọng cơn gió sẽ luôn bên cậu.”