Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
“Dựng lại đi Nasus, vết thương của ông, dừng lại đi” – Sivir khóc lóc cầu xin nhưng ông ấy vẫn nhất quyết cầm vũ khí lên để ra chiến đấu.
“Còn ngươi” – Nasus đột nhiên nhìn sang John, cái ánh mắt lạnh lùng đầy lòng thù hận ấy khiến lòng người tê tái.
“Phép thuật cổ đại, phong ấn” – Nasus hét lớn một tiếng, ở dưới chân John đột nhiên xuất hiện một trận đồ phép thuật xoay chuyển với liên tục, từ năm góc của trận đồ kia phóng ra 5 sợi dây xích trói lần lượt vào tay trái, tay phải, chân trái chân phải và cổ của John khiến hắn bị cố định chặt trên mặt đất không thể nhúc nhích.
“Đừng cố sức mà thoát ra, ngươi càng dùng sức nó sẽ càng siết chặt hơn, đợi sau trận chiến này ta sẽ về tính sổ với ngươi sau.” – Nasus nói xong lập tức bước từng bước nặng trĩu ra bên ngoài, ở trong này Sivir cố sức tiếp cận John nhưng không thể nào làm được, cứ mỗi lần cô muốn đến gần đều bị trận đồ chấn lui ra.
Nasus đứng đối mặt với Renekton, dù cho cơ thể đang cảm thấy đau đớn khủng khiếp nhưng ông vẫn cố sức chịu đựng, đây là trận chiến bảo vệ sinh mạng của cả trăm ngàn người, nhất định không thể thua.
“Mày hôm nay xung quá nhỉ Renekton, vừa đánh xong lại muốn đánh tiếp” – Nasus cố tỏ ra bình thường nói.
“Phải, hôm nay ta rất xung, nhất định sẽ đánh bại ngươi, Nasus” – Renekton gào lên một tiếng sau đó lao đến tấn công Nasus như vũ bão, ai mà ngờ được trận chiến trước cả hai đều bị thương vậy mà bây giờ chiến lực lại dũng mãnh đến như vậy.
“Ầm ầm ầm” – va chạm của hai loại binh khí khiến mặt đất rung chuyển liên tục, Nasus vừa đánh vừa nghiến răng chịu đựng.
Lúc này John đang ra sức nghĩ cách thoát khỏi cái trận đồ giam cầm này, hắn không thể nhúc nhích dù chỉ là một chút.
“Khốn kiếp, không thể nhúc nhích… a…. a..” – John vô cùng phẫn nộ liên tục sử dụng sức mạnh để thoát khỏi những sợi xích nhưng như đúng Nasus đã nói hắn càng dùng sức thì những sợi xích càng siết chặt hơn.
“Khốn kiếp, là kẻ nào đã sử dụng cách thử hèn hạ như vậy? Nếu biết để ta biết được nhất định không tha… khốn kiếp…”
“Roger… cố lên tôi sẽ tìm cách giúp anh thoát khỏi đó” – Sivir đứng dậy cầm lấy vũ khí trên tay liên tục tấn công vào các sợi xích nhưng không thể làm nó đứt ra được
“Phập” – một dòng máu đỏ bắn thẳng lên bầu trời sa mạc, một tiếng hét thảm vang lên đầy thống khổ… tất cả đều lọt vào mắt, vào tai của John. Hai con ngươi đen của hắn rung động kịch liệt.
“Nasus! Không thể nào…” – Sivir đứng yên như một bức tượng, nước mắt chảy dài..
“Cuộc chiến này, đã chấm dứt… thời đại của ta có lẽ đã hết…” – giọng nói của Nasus như vang lên bên tai của John và cả Sivir.
“Á” – John hét lớn một tiếng đầy phẫn nộ, hắn điên cuồng vận chuyển sức mạnh bên trong cơ thể nhưng không thể nào thoát khỏi những sợi xích, hắn cứ làm như vậy liên tục, mặc cho những sợi xích siết chặt trên cơ thể đến nỗi máu chảy đầy nhưng hắn vẫn không ngừng làm…
“Roger…” – Sivir hoảng hốt nhìn hắn, cô thực sự không hiểu sao cậu ta lại phẫn nộ đến mức như thế, giữa Nasus và anh ta đâu có quan hệ gì. Đều này cũng dễ hiểu mà thôi, đối với John, bọn họ không khác gì những người anh em cả, trước đây khi còn kề vai sát cánh cùng với nhau hắn đã luôn nói đến vấn đề này, những người cùng chiến đấu với hắn không khác gì những anh em trong cùng một gia đình cả. Bây giờ khi thấy Nasus gặp nguy hiểm còn hắn không thể làm được gì, cái cảm giác ấy thực sự quá khó chịu.
“Há… ha…. ha…..” – Một tiếng cười của người phụ nữ đột nhiên vang lên ngay trước cửa vào kim tự tháp Tori, ánh mắt của John và Sivir lập tức nhìn về nơi đó, đập vào mắt họ là một cô gái tóc vàng xinh đẹp cùng với một người thanh niên có gương mặt lạnh lẽo, làn da trắng như không có máu. John và Sivir đều kinh ngạc thốt lên: “Các ngươi là kẻ nào?”
“Không phải các người đang tìm bọn ta sao?” – tên thanh niên có gương mặt lạnh lẽo kia cười đáp.
“A… là các ngươi… các ngươi là những kẻ đã hạ độc Nasus!” – John phẫn nộ hét lớn.
“Không cần phải cáu gắt lên như thế đâu, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi của chỉ huy bọn ta mà thôi, chất độc ấy không đủ để lấy mạng của ông ta đâu mà lo…” – Cô gái xinh đẹp kia lên tiếng.
“Rắc rắc rắc…” – Các khớp ngón tay của John vang lên liên tục, hắn đang thực sự phẫn nộ.
“Khốn kiếp, đừng nghĩ ta sẽ tha cho hành động của các ngươi.” – Sivir vung vũ khí lao đến tấn công bọn chúng, thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì cô gái tóc vàng bên kia miệng lâm râm đọc vài câu chú ngữ khiến mặt đất nhão ra như bột, hai chân Sivir bị khóa chặt.
“Trận chiến của hai gã đó, cứ để chỉ huy bọn ta lo, còn với hai người các ngươi… Ầm” – Tên có khuôn mặt lạnh lẽo đang bước đến cạnh John, đột nhiên hắn biến mất ngay khi đang đi, đến khi hắn xuất hiện lại thì đã ở cạnh John, chân phải vung lên đập mạnh xuống bụng hắn một cái rầm thật mạnh, mặt đất dưới cơ thể John như bị nứt toát ra, nếu như hắn không có thân thể cứng như kim cương thì giờ đây chắc đã thành cám rồi.
“Ồ, cũng có bản lĩnh” – Gã thanh niên kia thấy một chiêu của mình không dứt điểm được John liền có đôi chút kinh ngạc.
“Roger!” – Sivir hét lên một tiếng xoay người ném chiếc bum – mê – răng trên tay thế nhưng cô gái tóc vàng nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt cô, một nụ cười tà ác hiện lên.
“Bịch… bụp” – liên hoàn đấm đá nện thằng vào người của Sivir khiến cô không thể nào làm gì được, đôi chân đã bị khóa, muốn tránh né cũng không thể.
“Chết đi! Chết đi!” – Ở bên kia tên thanh niên cứ liên tục dùng sức mạnh của mình đá vào cơ thể của John, những tiếng nổ, tiếng chấn động cứ vang lên liên hồi, mặt đất dưới lưng hắn sớm đã bị chấn nát.
“Ọc…” – John phun ra một búng máu, toàn thân đầy thương tích, dù là cơ thể cứng rắn nhưng cứ bị tấn công một cách bị động thế này hắn cũng khó lòng cầm cự được.
“Á” – tiếng thét của Sivir vang lên đầy thảm thiết, cô gái tóc vàng kia ra tay quá nặng, toàn thân của Sivir be bét máu, bị một cước của cô ả đá bay vào bức tường cạnh đó.
“Bụp” – tên thanh niên kia cúi người, bàn tay của hắn chụp thẳng lên mặt John rồi cười nói: “Nghe cho kĩ đây, trước tiên hãy tự trách chính bản thân mình đã quá sui khi dính vào chuyện này, vốn dĩ các người đã an toàn nếu không đến gặp Nasus, chỉ tiếc rằng nếu để một tên nào sống sẽ làm hỏng kế hoạch của chỉ huy bọn ta, cho nên… xin lỗi nhé, ta không thể để ai trong hai người các ngươi sống được.”
“Ầm” – nói xong hắn ta liền đẩy tay thật mạnh, đập thẳng đầu của John xuống mặt đất.
“Khốn kiếp… ta mà thoát khỏi mấy sợi xích này đừng hòng để tên nào sống sót…” – John dù đau đớn những cũng ghiến răng nói cho bằng được.
“Còn nói được à, vậy ta để cho ngươi không nói được nữa luôn… chết đi… chết đi…” – tên thanh niên này thoạt nhìn còn rất trẻ thế nhưng tâm địa thực sự quá ác độc, mỗi chiêu hắn tung ra đều đầy sát ý đối với John… những tiếng nổ vang lên liên tục không chấm dứt.
“Roger!… Roger…” – Sivir liu riu con mắt đau đớn nhìn John bị gã ta hành hạ, cô căm hận bản thân mình quá yếu ớt không thể giúp gì cho hắn.
“Ồ, cô cũng dai quá a, vẫn chưa chịu ngủm à…” – Cô gái tóc vàng kia ung dung đặt mông ngồi trên người của Sivir cười nói: “Ta sẽ chưa giết cô vội đâu, cứ từ từ thưởng thức cái chết của bạn cô đi… ha… ha…”
…
“Hà… hà…. hà…..” – tiếng thở dốc của Renekton vang ra như tiếng gió hú giữa sa mạc.
“Cuối cùng ta cũng đánh bại được, cuối cùng ta cũng thắng… ha… hà…” – Renekton nhìn Nasus nằm bất động trong vũng máu của chính mình phía trước mà thì thầm.
“Tuyệt vời, quả không hổ danh là Đồ Tể Sa Mạc… bẹp bẹp bẹp” – tiếng vỗ tay và giọng nói của một người nào đó từ phía sau lưng Renekton vang lên.
“Là Cancer! Bây giờ ta có thể tiến vào đại thư viện và lấy được thứ phép thuật đó rồi” – Renekton vừa thở dốc vừa nói.
“Thực sự thì không cần thiết lắm đâu!” – Câu nói này của Cancer khiến Renekton rất kinh ngạc và khó hiểu, hắn ta vội hỏi lại: “Cancer, ngài nói vậy là ý gì? Tôi không hiểu?”
“Ồ! Không hiểu à? Dễ hiểu nhất chính là trong Đại Thư Viện không hề có loại phép thuật nào như ngươi muốn cả?” – Cancer mỉm cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Renekton mà nói.
“Không có? Nhưng mà tại sao lúc trước ngài lại bảo ở trong kia, thậm chí còn khẳng định ngài Ralaw còn từng nhìn thấy nó…” – Renekton hết sức kinh ngạc hỏi…
“Là gạt ngươi thôi, thế mà không hiểu sao?” – Cancer cười một tiếng, sau đó đôi mắt hắn đột nhiên phát sáng, từ dưới cát hai chiếc càng cua không biết từ đâu xuất hiện kẹp chặt lấy chân của Renekton sau đó cả hai càng cua kia hóa thành một sợi xích cột chặt chân của ông vào mặt đất, toàn bộ sức mạnh của Renekton gần như bị những sợi xích kia hút cạn.
“Đồ khốn, ngươi đã lừa ta…” – Renekton giận dữ nhìn Cancer, ông ta không ngờ rằng mình lại bị lừa dễ dàng như vậy, 4 năm trời mù quáng đánh nhau cả trăm trận với Nasus nhưng đổi lại chỉ là sự lừa dối.
“Rốt cuộc tại sao ngươi lại làm vậy? Tại sao lại lừa ta? Ngươi được cái gì chứ hả?”
Cancer đáp: “Vẫn không nhận ra sao? Cái ta muốn chính là chiếm lấy kho bảo tàng Đại Thư Viện của mấy người, nhưng tiếc rằng tên Nasus kia luôn luôn canh gác cửa vào Đại Thư Viện, để loại bỏ cái gai này ta phải sử dụng đến đứa em trai của hắn, nhưng ta biết rằng với sức của ngươi dù có cố sức đến đâu vẫn không thể nào hạ được hắn ta cả, cho nên ta phải xài chút kế.. ha… ha…”
“Kế? Không lẽ….” – Hai mắt Renekton như mở to ra kinh hãi, khi trận chiến bắt đầu hắn đã cảm thấy Nasus vô cùng lạ, sức đánh gần như biến mất hoàn toàn, cả năng phản ứng của ông ta cũng yếu đi rất nhiều, lúc ấy hắn cứ nghĩ do vết thương ở trận chiến trước mà thôi, nhưng ai ngờ tất cả đều là do Cancer bày ra….
“Ta vẫn không hiểu, tại sao lại phải chờ đến 4 năm cơ chứ, tại sao ngươi không làm như vậy ngay từ đầu?” – Renekton hét lớn.
“Giải trí! Đơn giản là để các người đánh nhau lâu lâu vậy để giải trí cho ta mà thôi” – Cancer cười ha hả đáp.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, ta đã giết chết anh trai của mình, khốn kiếp…” – Renekton đau khổ nói.
“Hai người các ngươi đã chiến đấu với nhau suốt 4 năm trời, bây giờ nhờ ta giúp mà ngươi đã thắng, không lẽ mùi vị chiến thắng này không tuyệt vời sao? Ha.. ha… ngươi phải cảm ơn ta nhiều đấy Renekton à…” – Cancer cười điên cuồng nói lớn.
“Tên vô lại” – Renekton nắm chặt vũ khí mặt kệ hai chân đã bị khóa ông vẫn cô sức vung vũ khí chém đến, nhưng tay chưa vung hết tầm thì đã bị một càng cua khác từ dưới đất trồi lên giữ chặt lại, hai tay của Renekton nhanh chóng bị khóa chặt.
“Đừng lo, ngươi cũng sẽ đi theo anh trai của mình mà thôi, bây giờ Đại Thư Viện đã thuộc về tay ta rồi.. ha… ha…” – Cancer cười trên sự thống khổ của Renekton, trong mắt hắn ta giờ đây chỉ có kho tàng Đại Thư Viện trong mắt, để đạt được mục đích hắn có thể làm mọi thứ.
“Tại sao bên cạnh ngài Ralaw lại có một tên khốn nạn như ngươi được chứ, Cancer..” – Renekton nghiến răng phẫn nộ nói.
“Khụ khụ” – Cancer giả vờ ho khan vài tiếng rồi nói: “Nếu ta bảo rằng mọi chuyện đều do ngài Ralaw cho phép làm thì ngươi nghĩ sao?”
“Không thể!” – Cả người Renekton như bị một nguồn điện cực mạnh chạy ngang, đây quả là thông tin khiến hắn chấn động nhất.