Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
Cancer – Một trong 12 chiến tướng hộ vệ dưới quyền Ralaw đã chết, tinh cầu sinh mệnh tượng trưng cho sự sống của hắn đã vỡ, một tin tức chấn động lập tức truyền đến tai của 11 vị hộ vệ còn lại cùng với chính Ralaw. Vì đây là một chuyện lớn có ảnh hưởng đến danh dự cũng như uy tín hiện tại của Ralaw và 11 vị hộ vệ, cho nên ngay khi sự việc Cancer chết được phát hiện ra, mọi tin tức đã lập tức được phong tỏa, chỉ duy nhất Ralaw cùng với những thuộc hạ của hắn mới biết được chuyện này.
“Vù vù” – Bên ngoài bầu trời tại nơi lâu đài mà Ralaw đang trú ngụ, 11 bóng người từ trên cao bay đến thật nhanh, chớp mắt đã xuất hiện đầy đủ trước cửa chính, bọn họ ai nấy đều khoắc trên mình một chiếc áo choàng đen có thêu các loại hoa văn kì lạ, những ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhau. Giọng nói của một gã đàn ông vang lên: “Ta nghe tin, Cancer đã chết, chuyện này là thật sao?”
“Ta cũng nghe tin này mới lập tức đến đây, còn thật hư thế nào thì cần phải xác minh” – Giọng nói lần này giống của 1 thanh niên.
“Các người đứng đây thì có tác dụng gì? Vào trong sẽ rõ hết” – Giọng nói có phần hơi bực tức vang lên, đấy không phải là giọng của một thanh niên hay lão già nào đó mà là giọng nói của một cô gái trẻ, nghe qua giọng nói này dù chưa thể thấy rõ dung mạo của cô ta nhưng cũng đủ để tưởng tượng ra rằng khuôn mặt dưới cái nón đen kia chắc hẳn rất xinh đẹp.
Mười một hộ vị vệ nhanh chóng tiền vào bên trong, đi thẳng theo con đường hành lang tiến đến một căn phòng rộng lớn, bên trong phòng không có gì khác ngoài trừ một bộ bàn ghế được đánh số từ 1 đến 12. Mười một người nhanh chóng tiến đến chỗ ngồi của mình đã được đánh số trước đó, cả căn phong trở nên yên tĩnh và đâu đó còn được phủ thêm vài tầng âm u khó chịu.
“Các ngươi đã tập trung đông đủ!” – Giọng nói của của Ralaw vang lên, ngay sau đó hắn ta như một u linh xuất hiện ngay giữa căn phòng, hai tay để phía sau, đôi mắt lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, chuyện của Cancer…” – Vị hộ vệ ngồi ở chiếc ghế số 5 vội lên tiếng nhưng Ralaw đã đưa tay ngắt lời hắn ta và nói: “Ta triệu tập mọi người về đây không ngoài chuyện này, chắc hẳn mọi người vẫn còn bán tín bán nghi chuyện Cancer có phải đã chết hay không?”
“Đúng vậy”
“Chỉ huy, thực sự chúng tôi vẫn không thể tin được việc Cancer đã chết!”
“Cancer mặc dù thực lực không mạnh hơn những người ở đây nhưng xét về tổng thể với nhưng kẻ bên ngoài thì hắn ta tuyệt đối chiếm phần hơn, chúng tôi vẫn không thể nào tin được chuyện này.”
Mười một vị hộ vệ đều tỏ ra không tin chuyện này là thật, Ralaw không đáp chỉ hô lớn: “Đem vào đây.”
“Két”(tiếng mở cửa)
Một người lính của Ralaw bước vào, trên tay hắn ta cầm một chiếc khay, ở trên khay là vô số các mảnh vở thủy tinh đang tỏa sáng.
Chiếc khay được đặt lên bàn, lập tức mười một vị hộ về đều ta ra thất sắc kinh hãi.
Ralaw nói: “Các ngươi đã hiểu rồi chứ? Thứ thủy tinh cầu này được làm từ đá phát sáng, chỉ cần lưu lại máu của người nào trên đó nó sẽ trở thành thứ biểu tượng cho sinh mạng của người đó. Nay viên đá thủy tinh cầu này đã vỡ vậy các ngươi còn nghi ngờ gì nữa không?”
“Không thể tin được?”
“Đúng vậy, ta cũng không thể tin được, rốt cuộc chuyện này là kẻ nào làm?”
“Chủ nhân, người có nghĩ đến kẻ nào hay không?”
Ralaw gật đầu một cái, sắc mặt trở nên trầm xuống, rồi nói: “Khi biết tin Cancer bị giết, ta có nghĩ đến 3 đối tượng rất đáng khả nghi, thứ nhất là cô gái bí ẩn đã tấn công ta 3 năm trước, cô ta có thực lực rất mạnh, sau khi giao chiến với cô ta, ta nhận ra rằng cô ta sở hữu sức mạnh hư không. Đối tượng thứ 2 chính là lũ nhóc đứng đầu quân cách mạng, cũng đã một thời gian trôi qua chắc chắn sức mạnh của bọn chúng đã gia tăng rất nhiều, đối tượng thứ 3 chính là những tàn dư còn lại của quân đội Hư Không.”
“Trong ba đối tượng mà ngài vừa nhắc đến, bọn tôi nghi ngờ nhiều về về cô gái bí ẩn và những tên nhóc thủ lĩnh của quân cách mạng hơn. Còn riêng về những tàn dư của quân hư không còn sót lại tại vùng đất này thì bọn chúng không đủ sức hạ Cancer.” – Giọng nói của cô gái vừa nãy vang lên một lần nữa.
“Tôi cũng có chung suy nghĩ như vậy, nhưng tôi nghĩ có thể là một trong số những bọn nhóc kia, truyền nhân của Chiến Binh Huyền Thoại Runeterra.” – Giọng nói của một gã thanh niên vang lên tiếp theo đó.
“Cũng chưa chắc” – Lần này là giọng nói của một người đàn ông chạc tuổi, giọng nói có phần kiêu ngạo: “3 năm trước, ta cũng có mặt tại cuộc ám sát của cô gái bí ẩn kia, ta cảm thấy cô gái ấy có sức mạnh rất lớn, có thể còn hơn rất nhiều những chiến binh nổi tiếng hiện tại của vùng đất này, ta nghĩ việc giết Cancer có thể do cô ta làm.”
Ralaw hơi chút khó hiểu hỏi: “Scorpio, tại sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”
Gã có giọng nói kiêu ngạo kia cười nhẹ một tiếng đáp: “Chủ nhân, chắc ngài cũng biết, tôi cùng với đội quân của mình suốt 5 năm nay, không ngày nào nghỉ ngơi để tìm tung tích của quân cách mạng và truy quét bọn chúng. Nếu bọn chúng có bất cứ động tĩnh gì thì thuộc hạ của tôi đã phát hiện ra ngay rồi.”
“Nếu nói vậy thì chỉ có thể là cô gái bí ẩn kia sao?” – Giọng nói của một người khác vang lên sau đó.
“Hừm, Scorpio, Aries, Taurus, ba người các ngươi được đảm nhiệm việc điều tra và tiêu diệt quân cách mạng, thế mà đến một tin tức thế này mà các người cũng không biết sao?” – Giọng nói của cô gái kia vang lên, lần này mang đầy hàm ý trêu tức.
“Aquarius! Cô nói vậy là ý gì?” – Người hộ vệ tên Aries tức giận đập bàn quát lớn.
Cô gái có cái tên Aquarius kia cười khẽ một tiếng đáp: “Theo những gì thuộc hạ của ta thu thập được, cô gái mà mấy người nói đến cũng là một thành viên trong quân cách mạng, không biết điều này mấy người có biết?”
“Là thật sao?” – Ralaw liếc nhìn Aquarius hỏi, mặc dù gương mặt của cô đã bị chiếc nón đen che đi nhưng ánh mắt sắc lạnh của cô ta như có thể xuyên qua mọi bóng đen, nó có một sự uy hiếp nhất định đến những kẻ còn lại.
“Là thật” – Aquarius trả lời rất đơn giản.
Lúc này một giọng nói khác vang lên, người này từ đầu đến cuối đều im lặng, đây là lần đầu tiên hắn ta mở miệng: “Chủ nhân, theo ngài kế hoạch của chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành hay sao?”
Ralaw cười một tiếng: “Mặc dù Cancer đã chết, nhưng chuyện này cũng không quá lớn, các kế hoạch vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường, chỉ có điều chúng ta sẽ thúc đẩy nó nhanh hơn trước một chút mà thôi. Thời tiết bắt đầu biến đổi… ngày tàn của thế giới này sắp đến rồi.”
“Sao tôi trông thấy ngài hình như có điều gì đó khó nói” – Người thanh niên kia lại một lần nữa hỏi.
“Leo, ngươi thật tinh mắt đất” – Ralaw xoay đầu nhìn hắn ta sau đó lại nhìn quanh những người khác rồi nói: “Không biết vì lý do gì, thời gian gần đây ta luôn cảm thấy bất an. Nay lại xảy ra việc Cancer bị giết ta thực sự có một hoài nghi chưa thể giải thích.”
“Là chuyện gì?” – Mọi người đều đồng loạt thắc mắc.
“Các ngươi có nghĩ, hắn ta đã trở lại không? Chiến Binh Huyền Thoại của Thế giới Runeterra?” – Lời Ralaw nói ra lập tức khiến 11 hộ vệ run lên chấn động, nếu đều này là thật thì quả thực là một chuyện cực lớn không thể xem thường.
“Ta chỉ nghi ngờ vậy thôi, các ngươi không cần phải quá bận tâm, dù gì bây giờ chúng ta cũng không có quá nhiều bằng chứng về việc này.” – Ralaw vung tay cười ha hả nói tiếp: “Các ngươi quay về đi, từ giờ phải hết sức cẩn thận, đồng thời ra sức truy quét toàn bộ quân cách mạng, gặp kẻ nào giết kẻ đó.”
“Rõ” – Mười một hộ vệ đồng thanh cúi người sau đó rời khỏi phòng, căn phòng lúc này chỉ còn duy nhất Ralaw, hắn ta rút từ trong người ra một quyển sách phủ đầu hắc ám, đột nhiên một giọng nói khủng khiếp không biết từ đâu vang lên: “Ngươi đang lo sợ?”
“Không hề!” – Ralaw đáp lại, nhưng nhìn qua sắc mặt có thể thấy hắn ta đang sợ hãi, có thể là sợ hãi kẻ đang nói kia.
“Không cần lo lắng, dù hắn ta có trở lại thì ta cũng sẽ thay ngươi giết hắn… kế hoạch hoàn thành ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện điều ước.”
“Được” – Ralaw gật đầu một tiếng sau đó lại cất quyển sách vào trong người rồi rời khỏi căn phòng.
…
Ba ngày sau khi tiêu diệt được Cancer, John đã ở lại nơi ở của Nasus cùng với Sivir điều trị thương tích trên người, nhờ sự hỗ trợ của Nasus và cả Renekton nên thương tích trên người John và Sivir đã hồi phục một cách nhanh chóng, đêm nay John muốn nói lời từ biệt hai người họ để rời khỏi đây.
“Roger, sao anh muốn rời khỏi đây sớm vậy?” – Sivir ngồi đối diện nhìn hắn vội hỏi.
John không đáp chỉ nhìn vào cây dao gãy đặt cạnh đó, Sivir liền hiểu ra mọi chuyện, mục đích của hắn đến đây chủ yếu để hỏi Nasus chuyện về Malzahar nhưng lại không thu thập được chút thông tin nào, đã thế cây dao mà hắn quý nhất đã gãy bây giờ mục đích của hắn chính là sửa lại cây dao ấy.
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ lên đường nhé!” – Sivir thở dài một tiếng buồn bã nói, cô biết sau lần này có thể cô không còn được cơ hội ở bên hắn nữa, chính điều đó khiến cô rất khó chịu. Thế nhưng John không biết suy nghĩ của Sivir, hắn lúc này chỉ nghĩ đến việc làm cách nào và tìm ai để sửa lại cây dao ấy mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, đúng như những gì đã nói, John và Sivir đến chào từ biệt Nasus và Renekton, hắn nói: “Tôi còn nhiều việc cần phải làm nên không thể ở lại đây quá lâu, hôm nay từ biệt tại đây hi vọng sau này có cơ hội gặp lại hai người.”
Nasus gật đầu có chút luyến tiếc: “Roger, ta còn nợ cậu một lời xin lỗi, sau này cậu có việc gì khó khăn cứ nói với ta, nhất định ta sẽ không ngại khó khăn mà giúp đỡ.”
“Ta cũng vậy” – Renekton gật đầu nói theo.
“Thế bây giờ cậu tính đi đâu?” – Nasus hỏi.
John lưỡng lự một chút rồi đáp: “Ở đây gần Demacia nhất, tôi nghĩ sẽ đến đó tìm một thợ rèn tốt sửa lại cây dao bị gãy.”
Renekton và Nasus gật đầu không hỏi gì thêm, nhưng John như nhớ ra điều gì vội nói: “Nasus, Renekon, sau việc Cancer bị giết tại đây chắc chắn hai người sẽ bị tình nghi, tôi nghĩ hai người nên rời khỏi đây một thời gian.”
“Ừm” – Nasus và Renekton nhìn nhau, sau đó Renekton thờ dài một tiếng đáp: “Bọn ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, có thể vài ngày nữa bọn ta sẽ rời khỏi đây.”
“Vậy thì tốt! Được rồi, tạm biệt” – John gật đầu sau đó nhảy lên lưng lạc đà cùng với Sivir rời đi, nhìn theo bóng lưng đang dần khuất xa của John, Nasus nói: “Có thấy bóng lưng ấy quen thuộc không?”
“Không chỉ hình dáng quen thuộc mà những gì cậu ta nói lúc trước cũng rất kì lạ? Chiến hữu? Không lẽ trước đây chúng ta và cậu ấy từng chiến đấu chung với nhau?” – Renekton đáp.
“Tương lai sẽ trả lời cho tất cả.” – Nasus xoay người trở về, nhưng lúc này đột nhiên bầu trời đang nắng nóng oi bức liền biến thành màn đêm đen tối, gió bắt đầu thổi mỗi lúc một mạnh dần, những cơn mưa trút xuống đầy mãnh liệt, sắc mặt của Nasus và cả Renekton đều tỏ ra kinh hãi. Không chỉ hai người họ mà khắp nơi trên Shurima đều xảy ra hiện tượng tương tự, mọi người dân ở đây đều kinh hãi không thôi.
Bỡi lẽ Sa mạc Shurima là một nơi bị nguyền từ thời đại chiến tranh cổ ngữ đến tận bây giờ, ở đây trong một năm hiếm hoi lắm mới có một trận mưa, và trận mưa ấy không bao giờ kéo dài trong mười phút, thế mà giờ đây một trận mưa cực lớn đang trút xuống sa mạc Shurima, nó vẫn cứ tiếp tục kéo dài như chưa muốn dừng lại.
Thời tiết đang biến đổi không theo một quy luật!
“Trời mưa to thật a, chắc phải tìm nơi nào trú thôi” – John nhìn trời mưa càng ngày càng nặng hạt liền nói, nhưng hắn chưa nhận ra rằng khuôn mặt của Sivir đang hoàn toàn ngây ngốc nhìn cảnh trời mưa.
“Trời mưa!” – Sivir như người mất hồn lẩm bẩm.
John cảm thấy kì lạ vội hỏi: “Sivir? Cô sao vậy?”
“Trời mưa! Chuyện này sao có thể?” – Sivir lắc đầu, dụi mắt như không muốn tin.
John lại càng khó hiểu hơn: “Không lẽ chuyện mưa to thế này có điều gì lạ lắm hay sao?”
Sivir nhìn John khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nói: “Ở Shurima, một năm chỉ có duy nhất một lần mưa, mỗi lần mưa như vậy đều rất ít, chuyện này chưa từng có trong lịch sử ở đây.”
“Sao!” – John cũng kinh ngạc với những gì Sivir đang nói, hắn bắt đầu cảm thấy có điều bất ổn.
“Liệu có khi nào đây là dấu hiệu của ngày đó!” – John nhìn cơn mưa đang trút xuống lẩm bẩm