Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
Tại một nơi nào đó vô cùng bí ẩn.
Một bóng người khoác trên mình bộ đồ đen, trùm kín mặt mũi đi giữa đêm khuya thanh vắng, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động. Bộ dáng rất khẩn trương, cứ vài ba phút lại xoay đầu nhìn quanh một lần cứ như đang sợ ai đó đang theo dõi mình vậy.
Cứ đi như vậy được hơn mười phút, người đó dừng chân lại trước một gốc cây, từ trên cây bỗng nhiên những tiếng xào xạc cứ vang lên liên tục, kế tiếp đó một lão già bộ dáng còm nhom nhảy xuống quái lại thay mặc dù lão ta già và trông khá ốm yếu vậy mà khi nhảy từ trên cao xuống lại tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng và không để lại chút âm thanh nào.
Người bịt mặt kia rút từ trong người ra một mảnh giấy màu vàng kim đưa cho lão ta, cầm tờ giấy ấy trên tay, đôi mắt già nua đảo qua đảo lại như đọc thứ gì đó, kế tiếp lão gật đầu một cái rụp chỉ mở miệng nói hai chữ: “Đi thôi” – Sau đó đặt tay lên bả vai của người kia rồi cả hai cùng biến mất.
Cách đó rất xa, một nơi nào đó trên Valoran, cái nơi mà mọi người trên vùng đất này hiện tại đang truyền tai nhau với tên gọi: “Căn cứ Cách Mạng.”
“Bụp…” – một tiếng nổ nhỏ trong không khí, không khác gì âm thanh khi bẻ cành củi khô, hai người trước đó xuất hiện tại gốc cây là lão già và người bí ẩn kia đã xuất hiện tại trước một túp lều to và lớn nhất ở khu này.
“Mời vào” – Lão già kia chỉ tay vào bên trong túp lều sau đó xoay người rời đi.
Người bí ẩn kia có hơi chút lưỡng lự nhưng sau đó cũng cất bước tiến vào bên trong, đột nhiên một luồng khí lực cực kì khủng khiếp đập thẳng vào người của hắn ta, một cái cảm giác gì đó có chút áp bách đến khó thở.
“Vụt” – Luồng khí ấy như một cơn gió chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến người đó chảy mồ hồi ròng ròng trên trán, hai con mắt không dấu nổi sự kinh hãi.
“Thật vinh hạnh” – Ngay khi người đó vừa bước vào bên trong, một giọng nói có phần trẻ trung của một thanh niên vang lên, đập vào mắt người đó lúc này là 9 người nam thanh nữ tú đang ngồi trên 9 chiếc ghế gỗ, 9 đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn ta.
“Thủ lĩnh của Quân Cách Mạng, cuối cùng cũng gặp được cậu” – Giọng nói của người bí ẩn ấy vang lên.
Người ngồi cao nhất và ở trung tâm cũng chính là thủ lĩnh của quân cách mạng, người này là một thanh niên trông chừng cũng chỉ 17 – 18 tuổi mái tóc ngắn màu vàng, cùng với đôi mắt luôn ẩn hiện thần quang càng khiến sức hút của cậu ta hơn bất cứ ai, 8 người còn lại bộ dáng ai ai cũng không kém với cậu ta một tẹo nào, có thể nói chỉ với cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra được 9 người trước mặt đều là thiên niên vừa có trí tuệ vừa vừa có thực lực siêu phàm.
“Anh có thể cởi bỏ chiếc áo khoác ấy ra được rồi đấy, Tướng quân Garen.” – Giọng nói của thanh niên chỉ huy quân cách mạng vang lên một cách chậm rãi, trong mắt cậu ta không hề xuất hiện mọt chút địch ý đối với người trước mặt, mà thay vào đó là một chút kính trọng.
Đúng như cậu ta đã nói, chiếc áo khoắc được cởi ra để lộ ra gương mặt của Garen, Đại tướng quân của Vương quốc Demacia. Nhưng điều này thật lạ, rốt cuộc tại sao Garen lại xuất hiện ở đây? Người trước mặt không phải là chỉ huy của quân cách mạng hay sao? Nếu xét về mọi yếu tố thì phải đúng ra Demacia cùng với quân cách mạng phải là kẻ địch của nhau chứ?
Garen không chút ngần ngại lập tức nói: “Tôi đến để thương thảo về vấn đề đã ghi trong thư trước đó đã gửi cho cậu.”
“Được thôi, mời anh ngồi” – Người thanh niên kia gật đầu, tỏ ra rất có trên dưới lập tức kêu người lấy ghế cho Garen ngồi.
Đêm hôm ấy hai bên đã nói đến một vấn đề gì đó.
…
Trở lại với John cùng với Lux.
Sau khi đánh lùi được Scorpio, John lập tức đưa Lux về căn nhà của ngài Prospectorm, hiện tại ngài ấy cùng với sư phụ mình đang ở dưới tầng hầm bí mật để rèn vũ khí, cho nên tạm thời cả căn nhà rộng lớn này do hắn tùy ý sử dụng. Vết thương trên người Lux chủ yếu là do bị đả thương từ phép thuật cho nên chỉ cần hắn sử dụng nội năng của mình để điều trị thương thế cho cô là ổn, còn về ngoại thương thì không quá nặng đơn giản chỉ là bầm và trầy xước bình thường mà thôi.
Đêm hôm đó, sau khi được John tận tình cứu chữa Lux đã tỉnh lại, sức khỏe của cô lúc này rất yếu, bộ dáng bơ phờ thiếu sức sống, đôi mắt rũ rượi cùng với làn da trắng bệch, cô nhìn John đang ngồi ở trên ghế cạnh đó, cố nặn ra nụ cười nói: “Tôi không biết lấy gì để báo đáp ơn cứu mạng của anh cả.”
John quơ quơ tay tỏ ra không hài lòng nói: “Đừng có nói mấy lời đó ra, tôi cứu cô đâu phải để mong cô trả ơn, nhưng tôi thực sự rất lấy làm hiếu kì, một tiểu thư như cô sao lại bị bọn kia truy đuổi và còn muốn giết chết vậy?”
Lux suy nghĩ một lúc rồi thở dài đáp: “Dù gì anh cũng đã dính vào chuyện này rồi, có muốn thoát ra e rằng cũng không thể nào được nữa, nhưng trước khi nói cho anh biết tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
John gật đầu thật nhanh, hiện giờ hắn chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao bọn người kia lại muốn giết Lux đến vậy.
Lux hỏi: “Thứ nhất, anh có thể cho tôi biết lai lịch thực sự của anh được không? Quả thực từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghe tin có một người đủ sức đáng ngang ngửa với một trong 12 hộ vệ của Ralaw cả.” – Sau khi cô nói ra ánh mắt như có đôi chút chờ mong, trong đầu cô lúc này chỉ cầu nguyện sao anh ta có một thế lực nào đó thật to lớn chống lưng, nếu có như vậy thì mới có thể giúp cô được.
John nhìn sang Razer đang nằm trên bàn sau đó đáp: “Tôi chỉ là một kẻ lông nhông mà thôi, không có lai lịch gì to tác đâu, cô cứ gọi tôi là Roger.”
“Vậy à!” – Lux có chút thất vọng vốn dĩ cô mong hắn là một nhân vật có thế lực.
John nói lại: “Bây giờ cô có thể nói rõ cho tôi biết mọi chuyện được chứ?”
Lux cũng chỉ biết thở dài một tiếng trả lời trong sự buồn bã: “Chắc anh cũng biết tình trạng của Demacia hiện tại đúng không?”
“Tình trạng Demacia hiện tại?” – John rất khó hiểu nhưng cũng không tỏ ra gì để tránh cô ấy nghi ngờ, hắn giả vờ gật gật làm như biết rồi nói: “Tôi đã nghe qua rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ mọi chuyện bên trong lắm.” – Một câu hỏi ngược rất thông minh của John, dù hắn không biết chuyện gì cả nhưng thông qua câu hỏi thế này hắn có thể buộc Lux phải nói gần như mọi chuyện mà hắn cần biết.
Lux gật đầu nói: “Như anh đã nghe được, hiện tại cả vương quốc Demacia đang nằm trong sự cai trị của Marcos, hắn ta vốn là anh họ của Hoàng Đế Jarvan IV, sau một cuộc đảo chính hiện tại hắn đã nắm quyền tại vương quốc đẩy anh Jarvan IV cùng với những người thân cận của mình phải trốn ra khỏi chính ngôi nhà mà họ đã lớn lên.”
“Có chuyện này sao?” – John kinh hãi, nhưng vẫn cố kiềm nén cảm xúc, hắn lắng nghe Lux nói tiếp.
Mọi chuyện xảy ra cách đây ba tháng, không hiểu sao khắp nơi trong Demacia liên tục xảy ra các cơn dịch bệnh làm chết cả ngàn người dân, biết được tình hình dân chính đang khó khăn về lương thực để chống lại dịch bệnh, cho nên anh Jarvan IV đã quyết định chi rất nhiều tiền để mua lương thực từ các thành lân cận, thậm chỉ anh ấy còn quyết định sử dụng hơn một nửa lương thực dự trữ bên trong cung điện để chuyển đến những vùng đất đang bị dịch bệnh hoành hành.”
“Chuyện này thì quá tốt rồi chứ sao! Jarvan IV quyết định như vậy thực sự là quá tuyệt vời” – John hưng phấn vỗ vào đùi mình một cái bụp, hắn rất đồng ý với cách làm của Jarvan.
Lux hai môi mím chặt đau khổ nói: “Nếu như lương thực đến được với người dân thì đã không nói làm gì, thực tế toàn bộ số lương thực trên đường đi đều bị những kẻ lạ mặt chặn lại và cướp toàn bộ. Cuối cùng những vùng bị bệnh dịch không có lương thực, họ chết dần chết mòn trong đói khát, điều đáng nói ở đây chính là việc thông tin các xe lương thực bị cướp chỉ được đến tai anh Jarvan sau hai tuần sau đó. Lúc ấy mọi chuyện đã muộn cả rồi… hức…” – Nói đến đây Lux đau khổ khóc lóc, nước mắt chảy dài trên hai gò má trắng bệch của mình.
John lập tức tiến lại cạnh cô cầm một theo một chiếc khăn giấy đưa cho cô để lau đi nước mắt hỏi tiếp: “Mọi chuyện tiếp theo thế nào?”
“Hức…” – Lux hít một hơi kể tiếp: “Sau đó dân chúng ở những vùng bị dịch bệnh vì nghĩ rằng anh Jarvan IV đã không nghĩ đến mạng sống của bọn họ, không cho lương thực và bác sĩ đến cứu giúp cho nên đã đứng dậy nổi loạn. Đồng thời cùng lúc đó ở bên trong cung điện cũng xảy ra hàng loạt vụ ám sát các thuộc hạ thân cận nhất của anh Jarvan IV. Đến khi anh Jarvan IV biết được mọi chuyện thì đã quá muộn…. toàn bộ cung điện đã bị kẻ chủ mưu Marcos giật dây chiếm lấy. Lúc chiếm lấy cung điện hắn còn hùng hổ nói trước với bao nhiêu dân chúng rằng, bệnh dịch, hạn hán và các thiên tai mà mọi dân chúng trên Demacia đang phải gánh chịu chính là do các vị thần trên cao trừng phạt Vua Jarvan IV, một kẻ không được sự chấp nhận của các vị thần sẽ không xứng được làm vua.”
“Khốn kiếp, có lý nào lại như thế?” – Nắm tay John nắm chặt vào nhau, hai hàm răng nghiến chặt, hắn hỏi: “Hiện giờ Jarvan sao rồi?”
Lux đáp: “Lúc chiếm được cung điện Marcos đã chủ ý muốn giết chết anh ấy cùng với toàn bộ những thuộc hạ đi theo, nhưng cũng may nhờ có anh Garen liều mạng mở đường máu cho nên mọi người mới có thể thoát khỏi cung điện và trốn đến một nơi an toàn, nhưng giờ đây thực lực hiện tại của anh ấy khó lòng mà có thể lấy lại được Demacia.”
John đứng bật dậy hít lấy một hơi thật sâu cố giữ vững tâm trạng, thấy tình trạng của những bạn bè cùng sát cánh chiến đấu với hắn trước đây như vậy sao hắn có thể chịu đựng nổi được chứ.
John xoay người hỏi: “Vậy còn đám người muốn giết cô? Bọn chúng là liên quan gì đến chuyện này?
Hai nắm tay Lux nắm chặt đầy vẻ căm hận đáp: “Lúc cung điện bị chiếm, tôi đang đi du lịch bên ngoài, ngay khi biết được tình trạng của Demacia tôi đã lập tức quay trở về, trên đường về tôi vô tình nghe được một cuộc nói chuyện bí mật, qua đó biết được kẻ chủ mưu thực sự sau cuộc đảo chính ở Demacia gây nên không biết bao nhiêu sự hi sinh không cần thiết ấy vốn không phải là Marcos.”
“Không phải Marcos?” – John lại một lần nữa kinh ngạc, mọi chuyện trong này cứ như đã có sự sắp đặt và tính toàn vô cùng tỉ mỉ.
Lux gật đầu đáp: “Marcos chỉ là một con rối trong kế hoạch này mà thôi, kẻ đứng sau chủ mưu chính là Scorpio.”
“Lại là Scorpio sao? Nhưng vì mục đích gì?” – John kinh ngạc thốt lên, từ đầu hắn cũng có chút nghi ngờ nhưng không nghĩ lại đúng như vậy. Không lẽ hắn mong muốn làm vua ở Demacia, điều này có thể lắm chứ, những kẻ thuộc hạ của Ralaw đều không kẻ nào tốt cả. Hay là hắn làm điều này mục đích chỉ để tiêu khiển giống như với cách Cancer đã làm với hai anh em Nasus và Renekton.
“Bịch” – Lux đột nhiên quỳ xuống cầu xin nói: “Roger, trận chiến vừa rồi tôi đã thấy được sức mạnh của anh, làm ơn, cầu xin anh hãy giúp đỡ chúng tôi, nếu cứ để việc này kéo dài e rằng toàn bộ dân chúng Demacia sẽ bị Marcos và gã Scorpio kia hại chết mất, cầu xin anh hãy giúp chúng tôi.”
“Lux” – John lập tức đỡ cô dậy rồi nói: “Đừng làm thế, thực ra ngay khi cô nói Jarvan và mọi người đang gặp khó khăn thì tôi đã quyết định giúp đỡ cô và bọn họ rồi, cô không cần phải làm thế này đâu.”
Lux ngẩn cao đầu nhìn vào hắn, hai con mắt đỏ kè vì khóc.
John tiếp tục nói: “Bây giờ cô biết chỗ trú hiện tại của Jarvan và mọi người chứ?”
Lux gật đầu đáp: “Tôi biết, sau khi trốn thoát khỏi cung điện, bọn thuộc hạ của Marcos lập tức cho đóng toàn bộ cổng thành rời khỏi Demacia, cho nên hiện tại mọi người vẫn ở bên trong vương quốc.”
“Vậy thì tốt” – John gật đầu rồi nói tiếp: “Được rồi, cô mau nghỉ ngơi đi, sức khỏe cô thế này nhất định sẽ khiến việc lên đường chậm trễ mất.”
Lux thấy John nói có lý nên gật đầu đáp: “Vậy sau khi sức khỏe tôi bình phục chúng ta sẽ lên đường.”
John gật đầu rời khỏi phòng để Lux được nghỉ ngơi, khi ra đến gần cửa đột nhiên hắn dừng lại hỏi: “Lux, thế Ezreal có biết chuyện này không?”
Lux lắc đầu nói: “Sau khi bị phát hiện đang nghe lén cuộc họp của bọn chúng tôi chạy trốn đến tận bây giờ, chưa có cơ hội báo tin nhờ anh ấy giúp đỡ.”
“Vậy được rồi, cô nghỉ sớm đi” – John nhanh chóng rời khỏi phòng, hắn không quên mang theo Razer bên mình, cu cậu này mà để ở đây nhất định gây ra không ít rắc rối.
Giờ nhớ lại lúc mới vừa rời khỏi Shurima hắn phát hiện có rất nhiều người ngựa chạy liên tục qua mặt, kẻ nào kẻ nấy đều mang đầy vũ khí trên người, có thể bọn chúng đang truy bắt Lux cũng nên.
John không lập tức quay trở về phòng mà đi đến trước cửa căn phòng có lối vào căn phòng rèn vũ khí bí mật của ngài Doran, hắn tự hỏi không biết đến bao giờ hai người họ mới rèn xong vũ khí ấy. Thực sự mà nói ngay bây giờ hắn rất mong muốn cùng Lux đến gặp bọn Jarvan IV để tìm cách giúp họ.
“Hài, thôi vậy đến đâu hay đến đó” – John thở dài một hơi quay người trở lại phòng, đêm nay quả thực là đêm không ngủ được của hắn, từ lúc quay trở lại thế giới này có quá nhiều chuyện xảy ra tất cả đều hướng một mũi về nguyên nhân Ralaw.