Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
Khi một đường sáng rạch nát chân trời phía đông, một ngày mới lại đã bắt đầu.
Trên con đường lớn thẳng tiến đến căn cứ bí mật của Jarvan IV và mọi người, Lux và John từ sáng sớm đã có những sự chuẩn bị kĩ lưỡng cho suốt quá trình đi đến đó. Với sự giúp đỡ của John, Lux nhanh chóng hóa trang thành một cô gái trông như ngoài ba chục tuổi, có vài phần nhan sắc, cũng mặc quần dài áo vải, trang sức có chút quê mùa, không có gì nổi bật. Còn hắn thì trở thành một ông lão khoảng năm mươi tuổi, toàn thân áo vải, mặt mũi bình thường, trông có vẻ giống như người dân phổ thông.
Sự biến hóa đến không ngờ khiến Lux vô cùng kinh ngạc, cô không thể tin được chỉ trong một ít thời gian mà John đã giúp cô thay đổi gần như hoàn toàn khuôn mặt thế này.
John chỉ cười và đáp: “Cẩn thận vẫn hơn, dù sao Scorpio đã biết mặt của ta, nếu hắn biết ta đang ở cạnh cô thì sẽ càng nguy hiểm cho cô hơn.”
Lux hoàn toàn đồng ý với những gì hắn nói, cả hai người nhanh chóng lên đường.
Thành Igaram bao bọc bên ngoài thành phố Igaram, đây là một thành phố nổi tiếng với việc buôn bán các mặt hàng lương thực nhu yếu phẩm, bởi cách đó không xa là một nông trường rộng lớn quanh năm cho mùa vụ bội thu. Thế nhưng những tháng trở lại đây, tình hình dịch bệnh hạn hán xảy ra liên miên khiến việc trồng các loại cây lương thực gặp rất nhiều khó khăn, thành phố Igaram trước kia sầm uất náo nhiệt thế nào thì bây giờ trở nên điêu tàn thưa thớt bấy nhiêu.
John và Lux đi thẳng từ chỗ nhà của Prospector đến trước cổng thành phố Igaram, hắn đột nhiên phát hiện có hai bóng người quen thuộc hiện lên trước mắt hắn, một nam một nữ, nam thì anh tuấn bất phàm, nữ thì đoan trang mỹ lệ, bất cứ ai đi ngang qua cũng không tiếc vài cái liếc mắt cùng với sự thèm muốn được như hai người họ.
Lux đảo mắt về hướng cổng thành phố thấy hai người họ vừa tiến vào bên trong, cô nhìn John kì lạ hỏi: “Anh biết hai người kia sao?”
John gật đầu đáp: “Cũng có thể nói là vậy, nhưng tốt nhất khi vào trong chúng ta không nên để lộ ra để tránh những tình huống xấu nhất. Lux nghe đây! Cô biết khi vào đó cô và ta sẽ mang thân phận gì chứ?”
“Ờ, chúng ta sẽ xem như cha con!” – Lux gật đầu đáp, đó cũng là lý do vì sao hai người họ cải trang thế này.
Cả hai nhanh chóng tiến đến chỗ cổng thành phố, tại đấy lúc này hơn 10 người binh lính đang gắt gao kiểm tra từng người một muốn tiến vào bên trong thành phố, bất cứ ai muốn qua cũng không thể thoát khỏi sự kiểm tra của đám lính này.
“Đứng lại!” – Một gã binh lính trông còn rất trẻ tiến ra cản đường John và Lux, ánh mắt của hắn ta có vẻ soi mói nhìn cả hai trong bộ dáng ông lão và người phụ nữ ngoài ba mươi.
“Hai người từ đâu đến?” – Lux hình như có chút gì đó sờ sợ, cô không trả lời câu hỏi của tên lính kia điều này càng khiến hắn có chút nghi ngờ cả hai, thấy vậy John nhanh trí đáp lại: “Bọn tôi lên đây để thăm bà con.”
“Thăm bà con?” – Tên lính trẻ kia nhướng mày tỏ ý nghi ngờ hỏi tiếp: “Hai người từ đâu đến? Thăm ai tại đây?”
John đáp: “Chúng tôi chỉ là những người nông dân nghèo khổ, bị hạn hán và bệnh dịch làm cho không có đất mà sinh sống cho nên muốn đến đây để nương nhờ người thân.”
“Ngẩng cao đầu lên” – Gã ta rút từ trong người ra một một sấp giấy có in hình truy nã, ở trên đó John có thể nhận ra được gương mặt của Jarvan, Garen và những người khác. Gã ta bắt đầu kiểm tra hết người này đến người khác để so sánh gương mặt của hắn và Lux nhưng tuyệt đối không nhận ra được bất kì điểm chung nào.
“Được rồi, hai người các ngươi vào đi.” – Gã lính kia sau khi kiểm tra xong liền vẩy tay cho hai người vào.
John tiếp tục diễn xuất: “Con gái, chúng ta vào thôi!”
Lux không đáp, từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu làm theo những gì hắn nói.
Sau khi tiến vào được bên trong thành phố cả hai mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, John xoay đầu nói nhỏ với Lux: “Vừa nãy cô sao vậy? Suýt tí nữa là để bị lộ rồi?”
Lux đáp: “Tôi xin lỗi, tại vì lúc đấy tôi sợ mình bị phát hiện sẽ không còn cách nào có thể đến cứu anh Jarvan được cho nên…”
John thở dài một tiếng xoa đầu cô đáp: “Yên tâm, dù có bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp cô đến chỗ Jarvan và giúp đỡ mọi người.”
Lux nghe được những lời này vô cùng cảm động, hai mắt hơi ửng đỏ gật đầu nói 2 chữ: “Cảm ơn”.
John và Lux cứ đi thẳng trên con đường lớn, trong lúc đi những cảnh tượng khiến hắn “Đắng lòng” cứ liên tục xuất hiện ngay trước mắt, những người ăn xin với quần áo rách rưới, khuôn mặt gầy trơ xương đang quỳ khắp nơi để xin ăn, vẻ mặt cực khổ bàn tay gầy còm khiến ai ai cũng cảm thấy thương xót.
“Làm ơn cho xin ít tiền” – Một cậu bé chừng 5 – 6 tuổi chạy lại ngửa tay xin tiền trước mặt John và Lux, nhìn cái dáng người gầy ốm ấy khiến John không thể không móc từ trong người ra một ít tiền để đưa cho cậu.
“Từ khi đại dịch và hạn hán xảy ra rất nhiều người nghèo khổ và vô gia cứ di chuyển đến các thành thị lớn để kiếm sống.” – Lux tỏ ra đau buồn nói.
John chỉ có thể thở dài một tiếng, nhìn những cảnh tượng thế này hắn khó lòng có thể chịu đựng được, nhanh chóng cùng Lux tiến vào một quán ăn nhỏ ở trên đường.
John và Lux cùng bước vào quán ăn, đón tiếp là một tên phục vụ trẻ, lối chừng hơn hai chục tuổi, mặt mũi sáng sủa. Tên phục vụ toét miệng cười nói: “Xin mời hai ngài vào, không biết các vị định ăn ở món nào?
Cả hai nhanh chóng chọn đại một chiếc bàn để ngồi xuống, sau khi nghe tên phục vụ hỏi về các món ăn, Lux nhìn John, để cho hắn đưa ra chủ ý. John nói: “Đem một ít cơm cùng vài món thịt cá lên đây.”
Tên phục vụ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, đã vào quán ăn thì tuyệt đối không thể ngồi không thế này được, ánh mắt của hắn bắt đầu đảo đi một vòng xung quanh, tuy nhiên không có bất cứ phát hiện nào đáng chú ý cả.
“Đồ ăn đến đây!” – Tên phục vụ cầm theo một chiếc mâm với đầy đủ các loại đồ ăn mà John đã yêu cầu, John vội hỏi: “Lầu trên có khác gì với lầu dưới này không?”
Tên phục vụ lập tức gật đầu cười đáp: “Khác xa chứ, lầu trên chỉ dành cho những người có tiền mà thôi, món ăn ở trên đó cũng hảo hạng hơn, do đầu bếp cao cấp hơn chế biến mà.”
“Được rồi cảm ơn” – John gật đầu ý bảo tên phục vụ có thể rời đi, ngay khi gã phục vụ kia rời khỏi Lux vội hỏi: “Anh hỏi hắn chuyện đó để làm gì vậy?”
John lập tức đáp: “Chỉ là muốn nắm bắt thêm thông tin về những chuyện xảy ra gần đây mà thôi, những món ăn ở đây cô cứ ăn hết đi, tôi lên trên đó xem sao.”
“Hả!” – Lux kinh ngạc, nói: “Anh không ăn sao? Như vậy sao có sức lên đường?”
John cười nhẹ nói: “Đừng lo về chuyện đó, cô cứ ở đây, trên đấy chắc chắn có nhiều nhân vật không tầm thường, nếu chúng phát hiện ra cô thì không tốt chút nào.”Nói xong John nhanh chóng xoay người tiến đến chỗ cầu thang để lên lầu hai.
Đúng như gã phục vũ kia đã nói đẳng cấp của lầu 1 và lầu 2 là khác xa nhau 1 trời một vực, ở lầu một trông đơn sơ tầm thường bao nhiêu thì khi lên lầu 2 lại sang trọng và đẳng cấp bấy nhiêu, cả cách bài trí căn phòng cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Sau khi tiến lên tầng 2, ánh mắt John chú thị vào 4 bóng người đang có mặt ở đây, nhưng cũng không để mình bị lộ quá nhiều sự chú ý, tiến đến một chiếc bàn còn trống ngay cạnh cầu thang, ngồi xuống nhâm nhi tách trà, ánh mắt bắt đầu quan sát và đánh giá từng người một.
Bốn người đang có mặt trên này thì có 2 người hắn đã quen biết, chính là Peter và Isla, hắn đang thắc mắc không biết hai người họ đến đây để làm gì.
Còn hai người kia thì ngồi chung một bàn hiển nhiên là có quen biết nhau, hai người này cũng tạo cho hắn một thứ cảm giác khá hứng thú, bọn chúng đang che dấu thực lực của mình nhưng điều này không thể thoát khỏi mắt hắn.
Người đàn ông kia ra dáng trung niên chừng ba mốt ba hai tuổi, tướng mạo bất phàm, bộ mặt trông có vẻ là một kẻ có học thức, hai mắt trong sáng ẩn chứa thần quang, khóe miệng treo lên nụ cười khẽ, biểu lộ tùy ý tự nhiên. Ngồi bên cạnh hắn là một cô gái ước khoảng hai sáu hai bảy tuổi, trên khuôn mặt mỹ lệ có ba phần quyến rũ. Toàn thân quần áo màu xanh lục, phối hợp hài hòa với thân thể nẩy nở mê người, thêm vào khuôn mặt mỹ lệ thực là mỹ diệu say hồn. Cặp mắt xuyên qua ý cười nhởn nhơ, dụ người không biết thế nào mà nói.
Ngoài hai người này ra, John còn để ý thấy ngồi cùng bàn với họ có ba lão già khác, kẻ nào kẻ nầy giữa trán đều ẩn hiện một ít sát khí, có thể ba lão già này là thuộc hạ của hai người.
John dò xét người khác đồng thời người khác cũng dò xét hắn. Đối với John, số người này không biết hắn ngoại trừ Peter và Isla đã gặp qua hắn thế nhưng với khả năng cải trang của mình hai người họ cũng khó có thể nhận ra.
Những ánh mắt thăm dò bắt đầu chiếu rọi khắp người của hắn, bọn chúng đang tìm hiểu xem rốt cuộc lão già trông chừng hơn 50 tuổi kia là ai mà lại xuất hiện ở lầu 2 vốn là lầu ăn sang trọng nhất thành phố này.
“Các ngươi biết lão ta không?” – Gã thanh niên có khuôn mặt anh tuấn mà John để ý từ đầu liếc sang hỏi 3 lão già cùng bàn.
Cả ba nhanh chóng lắc đầu, lão già ngồi ở giữa đáp: “Chưa bao giờ gặp lão ta, nhưng nếu đã dám lên lầu này ngồi hiển nhiên không phải kẻ nghèo hèn gì.”
“Ngươi qua đó dò xét xem sao!” – Hắn ta ra lệnh cho lão già kia qua đó, lão ta cũng không hề từ chối, nhanh chóng đứng dậy tiến đến chỗ John, một nụ cười vẻ giao hảo hiện lên trên gương mặt lão, giọng nói có chú khàn khàn cất lên: “Ông bạn, không biết ta có thể ngồi cùng được chứ?”
John không từ chối, gật đầu đồng ý.
Lão già kia lại cười nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ông ở thành phố này, chắc ông là người từ nơi khác đến?”
John cười khà khà giả giọng già nua đáp: “Đúng vậy, tôi mới đến thành phố này, qua cách ăn nói của ông chắc là ông ở đây đã lâu rồi đúng không?”
“Ha… ha… tất nhiên, tất nhiên, ông gặp tôi là may mắn lắm đấy.” – Lão già kia gật đầu hỏi tiếp: “Không biết xưng hô với ông thế nào đây? Cứ gọi tôi là Falcon, à mà ông đến đây để làm gì vậy? Kinh doanh hay là gì?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cuộc trò chuyện này, hiển nhiên ai cũng muốn biết lão già kia thực sự có lai lịch thế nào.
John thầm cười trong bụng, lão ta đang muốn dò hỏi mình đây mà, hắn cũng tiện miệng đáp lại: “Nói ra sợ mọi người cười cho, ta đây thật ngại lắm… ha… ha….”
Gã thanh niên ở bàn bên kia nói lớn sang: “Ông lão cứ nói đi, bọn ta sẽ không cười đâu, đó gọi là anh hùng không sợ xuất thân hèn kém, có gì lão cứ nói thẳng.” – Peter cũng nói: “Ông lão à, ông cũng có tuổi rồi, bọn tôi ở đây ai ai cũng phải gọi ông một tiếng ‘ông’, không ai dám cười chê gì ông đâu?.”
John thấy hai người đều nói như thế, vẻ mặt có chút do dự, qua một lát, tựa hồ hắn đã hạ quyết tâm, sắc mặt chính đang muốn nói lai lịch của mình. Bảy người cùng bàn trong lòng đều nói thầm, lần này xem xuất đạo của mao tiểu tử, còn không bị bọn ta đùa giỡn trên tay, trong mắt mọi người bất giác đều lộ ra vẻ đắc ý.
John đương nhiên hiểu được ánh mắt của bảy người, nhưng hắn lại như không biết tý nào. Quét mắt nhìn mọi người trên lầu, những người khác hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đều đang chú ý mình.
Khẽ hắng giọng, John nói lớn: “Nói ra mọi người chớ cười, lão già này là một kẻ thích đi đây đi đó, không có chỗ ở cố định, vốn trước nay được người người gọi với cái tên thân mật là John, bây giờ thì không còn gì chỉ thích đi đây đó chơi bời mà thôi!. Hắc hắc…” – Lời này vừa xuất, không ít người đã phun hết sạch những gì vừa ăn vào miệng ra ngoài. Cặp mắt trợn tròn như mắt trâu, ngẩn ra nhìn hắn.
Trên mặt John hiện ra nụ cười ngây dại nhìn mọi người, trong lòng buồn cười muốn chết. Coi cái lũ này còn cười nổi hay không, hắc hắc. Bảy người cùng bàn sắc mặt đại biến, kinh hãi nhìn John. Mỗi kẻ có một suy nghĩ riêng. Lúc này bọn họ đột nhiên phát hiện nụ cười ngây dại có vài phần đùa cợt trên mặt John. Bọn chúng hiểu ra là John đang chế giễu châm chọc bọn mình. Giây lát này bọn họ bỗng chốc mới nhận ra John hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
John từ đầu chí cuối để ý thần sắc của Peter và Isla hắn nhận ra khi mình nói cái tên “John” cả hai đều tỏ ra kinh ngạc nhưng có cũng có gì đó kinh hãi, điều này thực sự khiến hắn phải lưu tâm.
“Ha… ha… ông bạn, nói đùa phải không? Thực sự là vui tính quá đi… ha… ha…” – Lão già ngồi đối diện John liền lớn tiếng nói, thấy bộ dáng cười đùa cợt là lão hiểu John đang đùa, mục đích có vẻ đã đạt được nên John chỉ gật đầu đáp: “Đùa thôi, lão già này đến đây định kiếm vài mối làm ăn đấy mà!.”
“Ra là vậy!”
“Bạch bạch bạch” – Lúc này từ bên dưới lầu hai người thanh niên trong trang phục cảnh binh vội vã chạy lên tiến đến trước mặt người thanh niên phía kia, bọn chúng nói gì gì đó vào tai của hắn ta, chỉ thấy sau khi nội dung được nói xong gã thanh niên cùng với cô gái và 2 lão già bên cạnh cùng nhau đứng dậy rời đi, cả ông lão đang ngồi cùng bàn với John cũng chào một tiếng và đi theo họ.
John vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng xem ra không phải chuyện nhỏ gì, cả hai người thanh niên và thiếu nữ kia nữa, hắn chưa biết được lai lịch của họ.
“Chúng ta cũng nên đi thôi” – Isla thấp giọng nói nhỏ với anh trai Peter.
Cả hai đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua John bọn họ không quên đưa một ánh mắt đầy ẩn ý về phía hắn.
“Xem ra sắp có chuyện vui rồi đây!” – John nhếp môi cười, đợi cho tất cả rời đi rồi mình mới xuống lầu, tiến nhanh đến bàn ăn mà Lux đang ngồi, cô kì lạ nhìn vẻ mặt của hắn hỏi: “Đã thăm dò được gì chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng cũng biết sắp có chuyện thú vị sắp diễn ra.” – John mỉm cười một tiếng, nói tiếp: “Tính tiền rồi lên đường thôi, chúng ta sẽ bám theo đám người vừa rồi.”
“Được” – Lux không chút chậm trễ lập tức đứng dậy tính tiền rồi bám theo đám người Peter.
Cứ như vậy cả hai nhanh chóng rời khỏi thành phố tiến thẳng về phía Tây, càng đi Lux lại càng cảm thấy có chút gì đó bất ổn cô vội nói hắn John: “Roger, anh có cảm thấy kì lạ không?”
“Kì lạ thế nào?” – John không hiểu Lux định nói điều gì.
Lux lập tức đáp: “Đây là con đường dẫn đến chỗ bí mật của Jarvan IV và mọi người.”
“Sao?” – John dừng chân kinh ngạc hỏi lại: “Nói vậy đây là con đường dẫn đến căn cứ bí mật à?”
“Phải” – Lux gật đầu khẳng định, lúc nãy chúng ta đi qua một cái ngã ba thông thường thì hai con đường lớn kia là đường mọi người hay đi, còn con đường mòn này vốn ít người qua lại, vậy mà đám người chúng ta đuổi theo nãy giờ lại đi vào con đường này, anh không thấy lạ sao?”
“Có khi nào chỗ ở của Jarvan IV bị phát hiện rồi không?” – John lo lắng nói.
Lux giật mình hoảng sợ, thốt lên: “Nếu vậy thì chúng ta mau chóng đến đó ngay thôi.”
“Chạy bộ thế này chậm quá, cô chịu đựng một chút.” – Vừa nói xong John lao đến ôm chặt lấy Lux rồi lao lên không sử dụng vô ảnh bộ lướt đi nhanh như gió, hành động của hắn khiến Lux giật mình kinh hãi, hai má cô đỏ ửng, nhưng dù có cự quậy thế nào cũng không thể thoát được cánh tay chắc khỏe kia.
“Đừng động đây, đi theo cách này chúng ta sẽ nhanh chóng đến đó thôi, vả lại hai người kia chúng ta đã mất dấu họ rồi.” – John vừa lao đi vừa nói.
Cách đó không xa, tiếng binh khí vang lên liên tục, tiếng con người la hét, phẫn nộ, cùng đau đớn.
Tiếng ngựa hí, tiếng nổ do va chạm phép thuật, làm một vùng rộng lớn chấn động kịch liệt