Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
John không muốn để mọi người quá chú ý đến mình nên lắc đầu đáp: “Không, chỉ là tôi nghĩ sao nói vậy mà thôi.”
“Anh Max, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” – Anna ở bên cạnh vội hỏi.
Max suy nghĩ một hồi lâu rồi xoay sang hỏi người em trai của mình: “Right, em nghĩ sao?”
Right là một thiếu niên với mái tóc nâu kì lạ, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, từ đôi mắt có thể dễ dàng nhận ra cậu ta là một người cực kì thông minh, nghe Max hỏi vậy thì Right cũng chỉ nói: “Dù sao thì chúng ta cũng không nên manh động, chi bằng cứ để em dẫn theo một vài thuộc hạ đi trước để tìm hiểu đường đi rồi sau đó quay về báo cáo lại cũng không muộn.”
Mọi người thấy Right nói cũng rất có lý nên hoàn toàn không ngăn cản, cậu ta ngay lập tức rời khỏi căn cứ dẫn theo chừng 6 thuộc hạ đi theo để thăm dò tình hình.
Ở bên trong lều chỉ huy, mọi người bắt đầu chờ đợi tin tức mà Right báo về, Garen liếc sang nhìn John một cái rồi mở miệng nói: “Roger, có phải cậu đang giấu bọn ta điều gì không?”
“Giấu? Tôi giấu điều gì?” – John giả vờ ngây ngô đáp.
Garen chỉ cười nhẹ một tiếng rồi đáp: “Tôi đã từng chinh chiến ngoài chiến trường một thời gian dài, số ngày sống ngoài sa trường e rằng còn nhiều hơn cả sống tại nhà và thủ đô. Tôi có thể dễ dàng nhận ra cậu rất có phong thái của một người lãnh đạo, có thể cậu đã nghĩ ra các kế sách gì đó nhưng lại không muốn nói ra?”
Tất cả mặc dù chỉ là suy đoán của riêng Garen nhưng anh ta quả đúng với danh hiệu là tướng quân Demacia của mình mới vừa nhìn qua là biết John đang cố gắng dấu nghề, hắn chỉ cười nói: “Những gì tôi định nói thì Max và Right đã làm rồi đấy thôi, mọi chuyện cần phải nhờ Right đem tin về thì mới quyết định được.”
“Vậy đúng như tôi nghĩ, cậu đang cố dấu diếm.” – Garen xoay người rời đi, anh ta đã đạt được mục đích khi khiến John phải thừa nhận. Nhưng chuyện này hắn cũng đã suy nghĩ rất kĩ, ở đây đều là những người thân quen của hắn, nếu mà cứ cố dấu diếm như vậy ngộ nhỡ bọn họ gặp chuyện không may thì mình sẽ rất hối hận.
Garen tiến lại chỗ Max, anh ta nhìn vị thủ lĩnh trẻ của quân cách mạnh đang nhìn vào tấm bản đồ một cách suy sưa vội hỏi: “Cậu có vấn đề gì khó giải thích sao?”
Max gật đầu nói: “Tướng quân Garen, con đường này là con đường mà những người trong hoàng gia các anh thường hay đi săn, mà đi săn không phải là việc chỉ có thể làm mỗi buổi sáng hoặc buổi chiều, mà nó có thể kéo dài thành 2 ngày, 3 ngày thậm chí là 4 – 5 ngày mới quay về. Vậy những lúc như vậy thì những người trong hoàng gia và quân đội đi theo bảo vệ sẽ nghỉ ngơi ở đâu? Không lẽ họ săn tới đâu thì nghỉ ngơi đến đó à?”
Garen nghe Max nói vậy cảm thấy rất đúng, cậu ta nhắc thì mình mới nhớ ra một điều vốn tưởng rằng như đã quên, Garen đáp: “Cậu nói đúng Max, quả thực là ta đã sai lầm về điều này rồi. Cậu nhìn chỗ này, thực ra trong lúc đi săn không phải lúc nào những vị trong hoàng gia và quân sĩ của họ sẽ nghỉ tại nơi mà họ săn đến đâu, mà họ sẽ quay trở về một khu vực trống này để mà dựng trại nghỉ ngơi qua đêm. Nhưng mà từ sau khi chiến tranh với quân hư không kết thúc, Jarvan IV và những người khác trong hoàng gia đều vì chuyện của quốc gia mà chưa một lần đi săn trở lại, nơi này gần như bị bỏ hoang rồi.”
“Khu vực trống?” – Những người xung quanh nghe được đoạn hội thoại giữa Garen và Max liền quay trở lại nhìn vào tấm bản đồ.
Luke hỏi: “Vậy bãi đất trống ấy thế nào?”
Garen đáp: “Bãi đất ấy đơn giản chỉ là một do quân lính Demacia chặt hết các cây rừng mở ra ở đó một khu vực rộng để mà trong lúc đi săn có thể đến đó dễ dàng dựng lều và nghỉ ngơi qua đêm. Địa lí xung quanh không có gì đáng nói đến, rất bằng phẳng.”
“Vậy thì không cần phải lo lắng rồi, muốn xây một pháo đài ở đấy là điều không thể.” – Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chưa chắc đâu!” – John tiến lại chỉ tay vào khu vực bãi đất trống mà Garen chỉ trên bản đồ mà nói: “Có thể họ sẽ không xây một pháo đài kiên cố nhưng họ vẫn có thể xây một căn cứ không khác gì doanh trại hiện tại của chúng ta, hơn nữa, bãi đất trống này tuy không nằm trên con đường dẫn đến thủ đô Demacia nhưng bù lại nó có thể quan sát được bất cứ hành động của những ai đi trên con đường này, đấy là chưa nói cây cối cao lớn xung quanh chính là một bức tường che chắn cực kì bí mật để giấu đi căn cứ này nữa.”
“Nhưng chắc gì bọn người Marcos đã nghĩ đến nơi này mà xây dựng một khu căn cứ chứ? Garen có phải lúc anh còn ở Demacia thì nơi này vẫn còn là một bãi đất trống không?” – Natasha lắc đầu nói.
Garen đáp: “Đúng là cho tới lúc tôi và những người khác bị ép phải chạy ra khỏi cung điện thì nơi này vẫn còn là một bãi đất trống.”
“Roger, hình như anh vẫn rất lo lắng” – Lux ở bên cạnh hỏi.
John thở dài một tiếng nói: “Mọi người không nên chủ quan, từ lúc Garen và những người bị đuổi ra ngoài cung điện thì đến nay cũng đã gần 4 tháng rồi, với chừng đó thời gian việc xây dựng một căn cứ ở nơi như thế này là chuyện rất đơn giản, đấy là chưa nói xung quanh đều là cây rừng, bọn họ không cần phải tốn nhiều thời gian để vận chuyển vật liệu từ bên ngoài vào.”
“Nói vậy thì rất có thể nơi này đã có quân Demacia chiếm giữ.” – Max xoa xoa cằm khó chịu nói.
Lux lên tiếng: “Nếu những gì Roger đã nói đều là đúng thì khi chúng ta đi bằng con đường này đến thủ đô cũng không thể nào giữ được bí mật cho đến lúc đó rồi.”
“Vậy chi bằng chúng ta cứ đánh thẳng vào trong đấy đi, tiêu diệt bọn chúng thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.” – Zorro nói.
“Mọi người tạm thời cứ bình tĩnh đã, bây giờ Right vẫn chưa về, để xem tin tức của em ấy như thế nào đã rồi chúng ta sẽ tính toán tiếp.” – Max nói với mọi người bên cạnh, sau đó cậu ta nhìn John và nói: “Anh Roger, mặc dù vẫn có chút gì đó hơi mơ hồ nhưng tôi cảm nhận được anh là một người rất có kinh nghiệm trong việc điều binh. Trận chiến này có anh giúp đỡ, chúng tôi cảm thấy vô cùng may mắn.”
“Không biết nó nói vậy là có ý gì nhỉ?” – John có hơi chút khó hiểu, không lẽ Max đã nghi ngờ gì hắn?
Khoảng chừng 3 giờ sau, nhóm người của Right đã trở về, sắc mặc Right coi bộ có chút khó coi căng thẳng báo cáo: “Anh Max, khi em và những thuộc hạ của mình đi điều tra con đường kia thì vô tình phát hiện ở gần đó có một căn cứ quân đội Demacia. Em cũng đã thử do thám khu căn cứ ấy rồi, mặc dù không phải là một pháo đài kiên cố nhưng ở bên trong khu căn cứ ấy có rất nhiều binh lính, bọn họ còn được trang bị rất nhiều vũ khí để có thể chiến đấu với bất cứ cuộc tấn công nào. Bây giờ chúng ta phải làm sao?” – Lời Right nói ra đúng y như những gì John đã dự báo từ trước, mọi người hiện lên nét mặt lo lắng nhìn nhau.
Max thở dài ra một hơi suy nghĩ thật kĩ rồi nói: “Vậy là đúng như chúng ta đã đoán từ trước, mọi việc thực sự không đơn giản. Vừa muốn hành quân trên con đường này một cách bí mật, vừa muốn không để quân đội canh gác tại khu căn cứ kia phát hiện, thực sự không đơn giản tí nào. Nếu đánh nhau e rằng mọi chuyện sẽ không thể nào yên tĩnh được.”
“Tướng quân Garen, anh là một người từng chinh chiến ngoài sa trường nhiều năm, chắc anh sẽ có rất nhiều kế hoạch tác chiến trong trường hợp thế này, anh có nghĩ ra được biện pháp nào không?” – Bruce hỏi Garen.
“Thực sự là rất khó, suốt thời gian chinh chiến ta chưa một lần nào gặp phải tình huống như thế này.” – Garen cũng lắc đầu bất lực.
“Ầm” – Zorro ở bên kia vì quá bực mình đã đập mạnh tay lên mặt bàn mà nói: “Tức quá đi! Nếu như không phải vì chúng ta còn thiếu quá nhiều binh lực so với quân Demacia thì việc gì phải ngại ngùng mà không đập thẳng cái căn cứ đấy chứ.”
“Khụ khụ” – John giả vờ ho khan vài tiếng và nói: “Nếu như mọi người không ngại, ta có thể hiến một kế.”
“Sao!” – Mọi người nghe hắn nói vậy vô cùng kinh ngạc, Lux ở gần John nhất vội nói: “Mau nói đi, mau nói đi.”
John bắt đầu nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, không biết hắn đã nói kế hoạch ấy làm như thế nào và ra làm sao nhưng chỉ thấy khuôn mặt của mọi người khi nghe hắn trình bày kế hoạch đều trở nên ngơ ngác, có chút gì đó giống như vừa bất ngờ trộn với kinh ngạc.
Thế nhưng kế hoạch của hắn rất nhanh đã được Max đồng ý làm theo, điều đáng nói ở đây chính là John không yêu cầu quá nhiều binh lính, hắn chỉ yêu cầu Max cho hắn dẫn theo chừng 20 người là đủ, tuy nhiên 20 người này đều phải là những chiến binh cực kì nhanh nhẹn và có kiếm thuật cao siêu.
Ở nhiệm vụ này hắn muốn Zorro và Natasha cùng với thuộc hạ của họ đi theo mình.
…
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, những tiếng chó sói tru bắt đầu vang lên, tiếng chó sói như tiếng chuông báo thức cho những con thú săn về đêm bắt đầu hành động.
“Vụt vụt…” – từ trên những cành cây cao to trong khu rừng nguyên sinh đầy sức sống, hơn 20 bóng người như một cơn gió lao đi với tốc độ chóng mặt, không tính ba người Zorro, Natasha và John thì 20 người phía sau mỗi tên đều mang bên hông một chiếc bao nhỏ màu trắng, không biết là đựng thứ gì bên trong?.
“Đây là 2 đứa con của mình sao? Bọn nó còn trẻ vậy mà có thể di chuyển nhanh như vậy, không biết ai đã dạy bọn chúng phát huy sức mạnh của bản thân như vậy nhỉ?” – Trên đường đi, chứng kiến tốc độ của Zorro và Natasha, John hết sức kinh ngạc nhưng cũng thầm vui mừng.
“Dừng lại!” – Khi cách căn cứ quân Demacia chừng 300 mét, John ra lệnh dừng lại, hắn xoay đầu nhìn những người đằng sau rồi nói: “Bắt đầu kế hoạch, khi thấy tín hiệu lập tức tấn công, tuyệt đối không để tin tức được truyền ra bên ngoài.”
“Đi!” – Toàn bộ người phía sau lập tức thi hành kế hoạch.
…
Căn cứ quân Demacia.
“Trời tối nay lạnh thật đất, bây giờ mà có tí lửa thì tốt biết mấy, hừ hừ” – Hai gã binh sĩ vừa canh gác vừa tám chuyện với nhau.
“Cố gắng lên, chúng ta sắp đổi ca rồi, bây giờ ta chỉ muốn vào bên trong kia và đánh một giấc..” – Gã bên cạnh cũng đáp lại.
“Chít… chít…” – Những tiếng chít chít như tiếng chuột vang lên liên hồi.
“Này…. nghe thấy gì không?”
“Tiếng chuột kêu chứ gì, ở đây nghe tiếng chuột kêu là chuyện bình thường như cơm bữa mà thôi.”
“Không đúng à, sao ta nghe nhiều tiếng chuột kêu liên tục như vậy. ?”
“Á” – Gã binh sĩ giật mình khi nhìn xuống chân mình phải chừng 4 – 5 con chuột đang bò qua bò lại một cách tỉnh bơ ngay chỗ đài quan sát của cả hai người họ.
“Sao… sao nhiều chuột vậy?” – Cả hai gã nhìn nhau nhưng đều không thể trả lời câu hỏi đó.
“Xì Xì xì” – những tiếng xì xì kì lạ vang lên.
“Nhìn… nhìn kìa.” – Hai gã binh sĩ phát hiện từ bên ngoài, đúng hơn là từ phía bên trong khu rừng trước mặt, chạy ra rất nhiều đốm lửa trên mặt đất, nó vẫn không có dấu hiệu dừng lại và tiếp tục tiến thẳng về phía căn cứ.
Khi tới gần cổng của căn cứ những đốm lửa ấy đột nhiên rẽ ra hàng chục hướng khác nhau tiến vào bên trong.
“Chuột… chuột! Ở đâu ra nhiều chuột như vậy hả?” – Ở bên trong mọi binh sĩ cũng đã bắt đầu phát hiện ra chuột xuất hiện một lúc một nhiều.
“Mấy cái chốp lửa chạy chạy ấy là gì?” – Gã lính canh kinh ngạc hỏi.
“Nhìn giống như khi người ta đốt dây ngòi nổ trước khi bắn đại pháo.” – Gã kia đáp lại.
“Phừng phừng phừng” – Một ngọn lửa lớn đột nhiên xuất hiện, làm sáng rực một góc của doanh trại.
“Cháy cháy cháy rồi, mau báo động!” – Hai gã lính canh hoảng loạn lao đến hai chiếc chuông đặt cạnh đó… Phập Phập, Zorro và Natasha nhanh như chớp xuất hiện và kết liễu cả hai để bọn chúng không kịp thông báo cho những tên bên trong.
“Thực hiện tiếp bước thứ hai thôi!” – Zorro lên tiếng, cả hai nhanh chóng biến mất vào bên trong bóng đêm, ngay sau đó những tiếng xì xì vang lên một đường lửa xiên vẹo bắt đầu lan đến. Điều kì lạ chính là những đường lửa này di chuyển theo đúng như đường đi của bọn chuột trước đó.
“Dập lửa, mau dập lửa, mau lên…”
“Nước nước, mau lấy nước, cháy rồi, kho lương thực cháy rồi.”
“Chít chít” – Bọn chuột chạy đến đâu, các đường lửa ấy đi theo đến đó.
“Bịch” – Những con chuột gặp lửa rất hoảng sợ cho nên liên tục chạy va đập vào các vách gỗ bên cạnh, ở trên lưng bọn chúng rơi ra những gói vải đã được cột vào trong đó sẵn, khi các đường lửa kia chạm đến gói vải kia, một đoàn hỏa diễm lập tức phừng phừng mà cháy.
“Mau lên, dập lửa, dập lửa mau, kho lương thực đang bị cháy.”
“Phừng phừng” – Liên tiếp hàng loạt nơi như thế trong căn cứ bắt đầu bốc lửa.
“Sao lại để cháy thế này? Bên ngoài không có tín hiệu bảo tấn công, vậy không phải do quân địch đột kích ư?” – Gã tướng quân vừa chỉ huy quân sĩ dập lửa vừa suy nghĩ.
“Phừng phừng” – Lửa một lúc một mạnh, lửa tập trung ở khu vực nhà kho chứa thức ăn, sau đó bắt đầu lan đến những khu vực xung quanh với tốc độ nhanh nhất.
Ở cách đó không xa, John mỉm cười nhìn một con chuột trên tay mình. Từ đầu đến cuối con chuột ấy không có gì khác với những con chuột thông thường, tuy nhiên trên lưng của nó cột thêm một chiếc túi vải đã bị chọc thủng, bên trong túi vải kia chứa đẩy chất gây cháy, chỉ cần lũ chuột chạy đến đâu sẽ rải cái chất gây cháy này trên đường đi của chúng. Và ở bên ngoài chỉ cần một mồi lửa nhỏ, ngọn lửa ấy lúc đầu sẽ không gây nguy hại gì nhưng một khi đã đến những nơi dễ cháy như kho lương hay nhà bếp thì lập tức gây cháy lớn.
“Bịch” – Zorro và Natasha xuất hiện bên cạnh John, cả hai vẫn không dấu được sự kinh ngạc mà thốt lên: “Không ngờ kế hoạch như vậy mà đã thành công, kế hoạch như thế này trước giờ tôi chưa bao giờ được nghe qua.”
John đáp: “Chuột, bản chất là một loại động vật ăn tạp, khi thả vào bên trong căn cứ kia, nó sẽ theo bản năng của mình mà tìm đến nhà bếp và các kho lương, như vậy khi chúng ta ở bên ngoài châm mồi lửa, ngọn lửa sẽ theo các chất gây cháy mà lũ chuột làm rơi vãi trên đường đi của chúng mà tiến thẳng đến nhà bếp và kho lương. Xảy ra cháy lớn tại nơi như thế thì bọn họ cũng có thể tự đổ lỗi do mình không cần thận nên mới gây cháy ở nhà bếp mà thôi, không thể nào ngờ được tất cả đều là kế hoạch của chúng ta!”
“Quả thật quá tinh vi” – Natasha cảm thán nói.
John xoay đầu nhìn cả hai: “Thời cơ đã đến rồi, mau dọn dẹp tất cả đi, nhớ phải thật gọn gàng.”
“Rõ!” – Zorro và Natasha lập tức phóng người lao đến căn cứ quân đội Demacia đang chìm trong biển lửa trước mặt, 20 tên thuộc hạ đợi sẵn ở khắp nơi bên ngoài căn cứ cũng nhận lệnh lập tức tấn công vào.
“Một bên thì lo dập lửa không phòng bị, một bên thì tấn công bất ngờ chớp nhoáng, căn cứ này đã bị phá bởi chính những con vật bé nhỏ tưởng chừng như vô hại, Đội quân bóng đêm… ha… ha…. nghe thật hợp lý cho chiến công của đội quân chuột kia.” – John nhìn biển lửa cùng với tiếng người la hét bên trong mà nói.