Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
Hai ngày hành quân thần tốc không biết mệt mỏi của toàn bộ quân đội cách mạng cuối cùng cũng đã đến trước thủ đô Demacia, lúc này quân đội và các thủ lĩnh bên trong thủ đô nhất định đã biết được cách đó không xa có một đội quân đang tiến đến, một bầu không khí căng thẳng đè nén xuất hiện toàn bộ thủ đô Demacia. Tuy nhiên mọi chuyện vẫn không như ý của John và các thủ lĩnh quân cách mạng. Vốn dĩ muốn đến đây và tạo sự bất ngờ đối với quân địch khiến bọn chúng không kịp trở tay, nhưng thật không ngờ những tên đứng đầu ở bên trong kia cũng thật quá cẩn thận, bọn chúng trước đó đã cho tăng thêm binh lính canh dữ, tích trữ lương thực cùng với vũ khí để đề phòng chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Cho nên khi thấy quân Các mạng tiến đến sự bất ngờ ấy giờ chỉ có 50% tác dụng.
“Max, quân ta đã đi liên tục suốt 2 ngày, e rằng không thể còn đủ sức mà chiến đấu ngay được!” – Garen tiến lên nói.
Max gật đầu nói: “Yếu tố bất ngờ nay đã không còn tác dụng, chúng ta không thể tấn công lúc này, mọi người dựng trại tại nơi này, chúng ta sẽ tìm kế sách khác.”
Nói xong Max tiếp xoay sang nói với Right: “Em chỉ huy toàn bộ quân do thám điều tra thật kĩ mọi hành động bên trong và bên ngoài của quân Demacia lúc này, có gì phải báo lại cho ta ngay.”
“Được” – Right nhận lệnh lập tức rời đi, cậu ta là chỉ huy quân do thám là con mắt đáng tin cậy của lực lượng cách mạng.
Bên trong lều chỉ huy lúc này, mọi người đang bàn kế sách để tấn công thủ đô Demacia sao cho thương vong đối với dân thường được giảm thấp nhất.
“Garen, anh có thể giải thích sơ bộ cấu tạo của thủ đô Demacia chứ?” – Max xoay sang hỏi Garen, việc nắm bắt địa hình là điều vô cùng quan trọng.
Garen gật đầu rồi nhanh chóng nói ra toàn bộ cấu trúng của thủ đô Demacia, về cơ bản, thủ đô Demacia có tổng cộng 4 cổng lớn dẫn vào bên trong thành chia ra làm bốn hướng đông tây nam bắc. Tường thành cao hơn 30 mét, cực kì chắc chắn đạn pháo thông thường khó lòng xuyên thủng. Ở trên tường thành đều được xây rất nhiều trụ canh gác, đặc biệt hơn mỗi trụ canh đều được thiết kế để trang bị các loại vũ khí tầm xa. Có thể nói bức tường thành này chính là lá chăn vững chắc nhất để che chắn cho thủ đô Demacia.
“Thật là khó, với hỏa lực của chúng ta hiện tại e rằng khó lòng có thể xuyên thủng được bức tường kia.”
“Còn nữa, bây giờ quân Demacia đã biết đến sự xuất hiện của chúng ta cho nên bọn chúng sẽ tăng cường canh phòng, việc đột nhập vào bên trong cũng trở nên khó khăn hơn.”
“Tiếc rằng số quân do thám chúng ta gài vào bên trong thủ đô quá ít không thể giúp được quá nhiều trong việc tấn công từ bên trong.”
Một tình thế nan giải bắt đầu khiến cho mọi người cảm thấy như đang bị dồn vào đường cùng. Lúc này Garen bắt đầu cầu cứu John, người đã nghĩ ra cái kế sách phá hủy khu căn cứ Demacia trong rừng mà không để bọn chúng kịp nghi ngờ điều gì: “Roger, cậu có kế gì không?”
Mọi ánh mắt tập trung vào John, khuôn đăm chiêu nhìn vào tấm bản đồ trước mặt, bộ óc liên tục hoạt động, hàng loạt kiến thức hắn đã được học và được biết trước kia một lần nữa được đào bới lên.
“Rốt cuộc có kế gì có thể xuyên thủng vào bên tron bức tường thành này hay không?”
John hỏi: “Chúng ta có không quân không?”
“Không quân?” – Max lắc đầu đáp: “Không có, tất cả chúng tôi ở đây đều không ai biết điều khiển máy bay chiến đấu cũng như không có một ai giỏi trong việc chế tạo cơ khí cả.”
“Hài, nếu để việc này kéo dài thì đây chính là điểm yếu của quân Cách mạng đấy!” – John thở dài nói.
“Bọn tôi biết điều này, nhưng tìm ra một phi công và không quân thực sự không đơn giản.” – Max lắc đầu buồn chán nói.
“Roger, vậy cậu cũng không có cách gì sao? Nhưng tôi nói trước, cho dù chúng ta sử dụng không quân cũng khó lòng có thể tấn công được thủ đô Demacia lắm, các chốt canh phòng đặt trên tường thành đủ sức bắn hạ bất cứ máy bay nào bay qua.” – Garen nói điều này ra không khác gì tự thân cắt đứt hi vọng cuối cùng của họ.
“A, hay chúng ta sử dụng kế sách mà trước kia chúng ta hay dùng để tấn công quân Hư Không! Đào những chiếc hang bên dưới mặt đất rồi bí mật đột nhập vào bên trong.” – Lux vui vẻ nói ra ý tưởng của mình, ngay lập tức những thủ lĩnh ở bên cạnh như nhận ra một tia sáng tươi cười gật đầu đồng ý.
Garen lại một lần nữa dập tắt tia hi vọng kia: “Lux, em không nhớ rằng thủ đô của chúng ta được xây dựng trên mảnh đất khá là cứng sao? Mặt đất bên dưới thủ đô chứa chiều chất khoáng, rất cứng, nếu chúng ta đào vậy e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể đào được đường hầm tiến vào bên trong.”
“Không thể nào, không lẽ chúng ta không có cách nào sao?” – Isla thất vọng nói.
“Anh Max, mọi ngày anh hay có ý tưởng hay lắm, sao bây giờ anh im lặng như vậy?” – Peter nói
Max lắc đầu nhăn mặt đáp: “Quả thực tình huống thế này trước giờ ta chưa từng gặp qua, ước gì có cha của chúng ta ở đây, mẹ bảo rằng cha thường có những kế sách rất hay không có khó khăn nào có thể làm khó ông ấy.”
“Nếu mình ra tay quá nhiều e rằng sẽ gây sự chú ý đến những người kia, chắc chắn những đứa con của mình cũng có chút ít nghi ngờ về thân phận của mình, đây chưa phải là lúc để tiết lộ thân phận cho bọn nó biết. Phải tìm cách khác để giúp bọn nó thôi!.” – John ngồi trên ghế suy nghĩ.
Cuộc họp kéo dài gần nửa ngày nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể tìm ra cách đối phó, đêm hôm ấy khi Max đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên từ bên ngoài một mũi tên bắn thẳng vào bên trong phòng của cậu ta. Max giật mình lao ngay ra bên ngoài để tìm kẻ đã bắn tên nhưng không thể thấy được một chút dấu vết của hắn ta. Khi Max quay vào bên trong phòng, cậu ta phát hiện trên thân cung có cột một mảnh giấy lớn có viết rất nhiều chữ.
Đọc qua những chữ trên tờ giấy kia Max vừa mừng rỡ vừa mơ hồ.
“Người đâu! Mau gọi các chỉ huy dậy, mau lên chúng ta cần phải họp gấp.”
…
Bên trong thủ đô Demacia lúc này là một tràng cảnh náo loạn, người dân nối đuôi nhau chạy khỏi thủ đô, không ai muốn vì chiến tranh mà liên lụy đến gia đình và người thân khiến họ phải bỏ mạng cả. Tuy nhiên đấy là tình trạng trong khoảng 1 giờ sau khi phát hiện quân đội Cách Mạng còn cách thủ đô vài trăm mét mà thôi. Sau một giờ đó thì gần một phần tư dân số đã rời khỏi thủ đô Demacia để lánh nạn, còn lại ba phần tư dân số vì chậm chân nên buộc phải ở lại bên trong khi các cánh cổng được đóng lại.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Marcos đã ra lệnh cho quân đội đưa toàn bộ dân chúng bên trong di chuyển hết về phía Tây của thành phố.
Hai ngày sau đó quân đội Demacia liên tục tăng cường quân đội canh gác nhưng tuyệt nhiên không một tin tức nào báo về quân cách mạng đang có động tĩnh chuẩn bị tấn công bọn họ cả. Chờ càng lâu Marcos và những tên chỉ huy càng sốt ruột, vốn dĩ họ nghĩ nếu bọn chúng tấn công lúc này thì bọn chúng sẽ có cơ hội để phản công với những gì đã chuẩn bị, lòng quân sĩ khí đang rất tăng cao thế này mà phải chờ đợi liên tục vài ngày liền rất dễ gây ra chán nản.
“Không biết bọn chúng nghĩ gì nhỉ? Không phải càng kéo dài thời gian thì bọn chúng càng gặp bất lợi sao? Quân cứu viện từ các thành phố lân cận sắp đến nơi rồi?”
“Rốt cuộc bọn chúng đang âm mưu điều gì?”
Sáng sớm ngày thứ 6…
Ở bên trong các khu doanh trại được dựng ngay bên trong thủ đô, tại các lều binh sĩ nghỉ ngơi đột nhiên xuất hiện rất nhiều những tờ giấy trắng có trên đó ghi rất nhiều chữ. Đúng hơn là một bức tâm thư do ai đó đã viết và muốn gửi đến cho toàn bộ những người đọc được nó.
Không chỉ có ở các doanh trại bên trong thủ đô mà thậm chí ở khu vực phía Tây thành phố, nơi tập trung những người dân ở thủ đô đang lánh nạn, trên tường thành, thậm chí trong cả nhà vệ sinh, đâu đâu cũng có những bức thư như thế này.
Không biết trong thư viết những gì nhưng khi đọc xong rất nhiều binh sĩ đã khóc, họ liên tục gào thét và không muốn chiến tranh. Thậm chí có người còn khuyên nhau rằng nên đầu hàng và dừng lại cuộc chiến vô nghĩa này.
“Đức vua, không hay rồi, không hay rồi.” – Một vị tướng quân cầm trên tay bức thư mà ông lấy được tại doanh trại tiến thẳng đến trước mặt Marcos mà nói: “Đức vua, sáng hôm nay đã có chuyện không hay xảy ra.”
“Chuyện không hay là chuyện gì?” – Marcos đang ngồi trước chiếc bàn đầy các loại thức ăn thượng hạng, hắn ngơ ngác nhìn gã tướng quân kia mà nói.
Gã tướng quân kia không muốn dài dòng lập tức đưa lá thư cho Marcos đọc, chỉ thấy sắc mặt gã ta trở nên cứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, đập bàn đứng bật dậy mà quát: “Lý nào lại như thế? Bọn chúng đang âm mưu điều gì đây?”
Gã tướng quân kia cúi người nói: “Đức vua, nội dung bên trong tờ giấy kia đã quá rõ ràng, bọn chúng muốn lôi kéo những binh sĩ đã từng một lòng đi theo Jarvan IV, đồng thời hạ thấp sĩ khí của quân ta bằng cách nêu ra hậu quả của chiến tranh. Tất cả các binh sĩ đều có gia đình của mình, họ có thể có con, có cha có mẹ, có những người để thương yêu, nhưng một khi chiến tranh xảy ra đao súng không có mắt, không có gì chắc chắn những người thân của họ sẽ được bình an. Thậm chí trong thư còn có viết, nếu như các binh sĩ chịu đầu hàng nhất định quân bọn chúng sẽ giữ đúng lời hứa, bảo vệ những người thân của họ khỏi gươm dao và súng ống, để bọn họ có thể bình yên sống với gia đình của mình.”
“Đủ rồi! Ngươi nghĩ ta bị mù chữ chắc?” – Marcos tức giận xé toạt bức thư trên tay, khuôn mặt hắn giờ phút này trông vô cùng dữ tợn, hắn lẩm bẩm: “Dám bảo rằng cuộc chiến này vốn là cuộc chiến để lấy lại niềm tự hào Demacia sao? Dám bảo ta là kẻ chủ mưu cho sự đau khổ và cùng cực của người dân Demacia sao? Lũ khốn kiếp.”
“Lập tức huy động binh sĩ tấn công ngay cái lũ khốn kiếp kia cho ta!” – Marcos chỉ thẳng tay về phía doanh trại quân cách mạng mà quát lớn.
“Đức vua xin hãy bình tĩnh!” – Gã tướng quân kia can ngăn.
“Không nói gì nữa cả, ngươi định làm trái lệnh ta sao? Bọn chúng dám cả gan coi ta là kẻ phá hủy Demacia, tuyệt đối không thể tha cái lũ đã bị đuổi khỏi Demacia như bọn chúng được.” – Marcos giận quá mất không, mặt hắn đỏ bừng như muốn nổ ra bất cứ lúc nào.
“Ngu dốt!” – Một tiếng quát lớn vang lên giữa căn phòng, ngay sau đó Scorpio xuất hiện với gương mặt đầy vẻ giận dữ nhìn Marcos nói: “Ta đã giữ lại cái mạng của ngươi cho đến bây giờ mà ngươi vẫn không biết sử dụng cái đầu của mình hay sao?”
“Ngài Scorpio!” – Marcos và cả tên tướng quân kinh hãi cúi người.
“Ngươi! Tình hình binh lính thế nào?” – Scorpio hỏi gã tướng quân kia.
“Dạ, tình hình binh lính lúc này không tốt chút nào, rất nhiều binh sĩ đã mất đi một nửa sĩ khí chiến đấu, đó là chưa tính đến có rất nhiều binh sĩ trước đây đi theo hoàng đế Jarvan IV và tướng quân Garen nay cũng đã dần dần lộ rõ ý đồ muốn làm phản.” – Gã tướng quân kia báo cáo.
Scorpio nhìn sang Marcos và nói: “Ngươi nghe thấy rồi chứ, với binh sĩ như vậy mà đòi ra trận đánh nhau sao?”
“Thuộc hạ biết tội của mình, mong ngài Scorpio tha thứ.” – Marcos run rẩy nói.
“Ngươi mau lập tức quay trở về doanh trại chấn chỉnh lại những tên thuộc hạ của mình, kẻ nào muốn làm phản giết ngay không tha!” – Scorpio ra lệnh, ngay lập tức gã tướng quân kia vâng lời chạy đi thi hành.
“Hừ, chỉ một kế nhỏ đã khiến lòng quân hoang mang thế này, bọn chúng không đơn giản như ta tưởng.” – Scorpio tức giận nghĩ thầm, hắn xoay người nói với Marcos: “Ngươi mau đi ra đó chỉ huy binh sĩ gia tăng các chốt phòng thủ, tuyệt đối không nên lơ là, bọn chúng không đơn giản như những gì các người nghĩ đâu.”
“Dạ rõ!” – Marcos lập tức chạy đi ngay sau khi nhận lệnh.
“Khốn kiếp, đến bây giờ vẫn chưa thể moi được thông tin về thứ đó từ miệng tên Jarvan IV”
“Chủ nhân!” – 3 người mới đến như u linh xuất hiện ngay sau lưng Scorpio 2 nam và một nữ, bọn họ đều tỏ ra vô cùng tôn kính người đứng trước mặt.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” – Scorpio hỏi.
“Đã lo mọi chuyện rồi, có thể sử dụng bất cứ lúc nào!” – Một gã lên tiếng.
“Jarvan IV là các ngươi ép ta, không nói ra bí mật thì ta chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh mà thôi”.
…
Kế hoạch thứ 1: Nếu bây giờ tấn công ngay thủ đô nhất định sẽ rơi vào bẫy của Marcos vì tính bất ngờ đã biến mất, như vậy quân đội Demacia ở bên trong sẽ dễ dàng phản ngược lại và dành chiến thẳng bởi sự chênh lệch về quân lực và vũ khí của 2 bên. Cho nên theo lệnh của Max, quân Cách Mạng phải án binh bất động trong vòng vài ngày để khiến sự hưng phấn từ kẻ thù giảm đi, đồng thời cũng là để dành thời gian cho sự chuẩn bị các kế hoạch sẽ sử dụng ngay sau đó. Kế hoạch đầu tiên chính là việc nhận thấy quân sĩ bên trong thủ đô Demacia có không ít người đã từng kề vai sát cánh cùng với Garen, Jarvan IV và những người khác, cho nên đối với họ những người này có một sự tôn kính không hề nhỏ. Đồng thời từ tin tức mật thám ở bên trong thủ đô báo ra thì rất nhiều người dân còn mắc kẹt lại ở bên trong. Nắm được hai điểm yếu này trong lá thư mà người thần bí gửi cho Max có ghi rõ kế đầu tiên chính là sử dụng “tâm thư” đánh thẳng vào tâm lý của binh sĩ đối phương làm suy giảm nhuệ khí và gây sự hoản loạn trong lòng quân địch.
Đồng thời thông qua bức thư này, những nội gián của quân cách mạng ở bên trong các doanh trại sẽ dễ dàng phát hiện và tiếp cận những binh sĩ và những người dân ở phía Tây thành phố một lòng đi theo Jarvan IV và Garen, nhưng vì một số lý do nào đó mà không có sự lựa chọn nào nên ở lại phục vụ cho Marcos. Khi tiếp cận được những người này, những người nội gián kia sẽ thực thi kế hoạch thứ 2, chính là phổ biến kế hoạch ngầm cho bọn họ, để ngay khi thời cơ chín mùi, một cuộc nổi dậy sẽ diễn ra ngay tại bên trong thủ đô.
Kế hoạch bước đầu đã diễn ra khá thuận lợi, nhưng Scorpio không phải là kẻ dễ chơi, hắn cũng đã có âm mưu riêng cho bản thân mình, đối với hắn bí mật mà Jarvan IV cất giữ còn quan trọng hơn trận chiến này gấp vài lần. Vì bí mật ấy hắn ta sẽ không từ mọi thủ đoạn nào…