Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8
“Mau lên, doanh trại của bọn cướp chỉ cách đây chừng vài trăm mét thôi, phải đến đó thật nhanh trước khi bọn chúng kịp trốn thoát.”
“Báo” – Một tên lính cảnh binh chuyên làm nhiệm vụ do thám cưỡi ngựa chạy đến trước mặt tên chỉ huy. Thấy tên lính đấy người chỉ vội nói: “Thế nào rồi? Bọn chúng có động tĩnh gì không?”
“Chỉ huy, có một chuyện rất lạ, toàn bộ doanh trại của bọn chúng không hề có chút động tĩnh gì, chỉ có điều, đột nhiên xuất hiện một người thanh niên đứng chặn ngay đường đi của chúng ta.” – tên lính báo cáo.
“Một tên? Không nhìn nhầm chứ?” – Gã chỉ huy có vẻ rất kinh ngạc với những gì tên thuộc hạ của mình báo cáo.
“Là thật, chỉ có một tên..” – Người lính kia khẳng định đáp.
“Mau đi đến đó” – Gã chỉ huy lập tức thúc giục binh sĩ tiến nhanh về phía trước, rất nhanh một người thanh niên hiện ngay trong tầm mắt của gã, người thanh niên này thái độ vô cùng nhàn nhã, hai tay bắt chéo nhau để trước ngực, trên vai có một con thú trắng kì lạ, đôi mắt của người thanh niên này nhìn thẳng vào đoàn quân của ông. Không hiểu sao ông cảm thấy có chút gì đó sờ sợ, cái cảm giác trước đây chưa từng gặp khi đối diện với một tên tội phạm nào.
“Đến rồi sao!” – John nhếch môi nhìn 200 binh sĩ đang tiến đến.
“Vù.. vù…” – những cơn gió sa mạc thổi qua làm cho bộ quần áo trên người John phập phồng…
Gã chỉ huy nheo mắt kinh dị nhìn John nói: “Người đứng phía trước là ai? Tại sao lại ngăn cản bọn ta? Có biết bọn ta đang trên đường làm nhiệm vụ hay không?”
John nhìn thẳng vào mắt của gã chỉ huy, một cái nhìn sắc bén đến nỗi khiến gã ta hơi chút run sợ, giọng nói mang 7 phần chấn áp 3 phần hù dọa nói: “Các người là theo lệnh của gã không bằng súc vật Bellamy đến đây đúng chứ? Không phải tối qua ta đã cảnh báo hắn ta đừng làm những chuyện ngu xuẩn này rồi mà.”
“Ngươi… ngươi chính là kẻ đã đánh con trai của ngài chủ tịch.” – Gã chỉ huy kinh ngạc nhìn John, nhưng rất nhanh chóng sự kinh ngạc ấy đã được thay thế bằng một nét mặt tức giận, gã ta hét lớn: “Toàn bộ binh sĩ nghe đây, kẻ trước mặt của chúng ta là một trong số những tên tội phạm nguy hiểm cần phải bị tiêu diệt, lập tức giết chết hắn…”
“Thật ngu ngốc” – John xoay đầu nói với Razer: “Mày qua bên kia chơi một lúc được không?”
Razer gật đầu sau đó nhảy khỏi vai của John.
“Tấn công!” – Toàn bộ binh lính lập tức lao đến, vũ khí trên tay chém đến, súng bắn xối xả….
…
“Thủ lĩnh…. thu… thủ lĩnh” – tên thuộc hạ Sivir ra lệnh bám theo phia sau John để có gì quay về thông báo nếu hắn gặp nguy hiểm lúc này hớt hãi chạy về, trán hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng không tí máu hai chữ : “Kinh hãi” – như hiện rõ trên mặt hắn ta.
Sivir thấy hắn ta chạy về với bộ dáng như vậy lập tức lo lắng vội nói: “Có chuyện gì rồi? Có phải anh ta gặp nguy hiểm rồi không? Mọi người chuẩn bị vũ khí, chúng ta sẽ đi giải cứu Roger…” – Sivir còn chưa nghe hắn ta mở miệng nói thì đã cho rằng John đang gặp nguy hiểm.
“Không… không phải” – Người thanh niên kia lắc đầu thở dốc nói tiếp: “Không phải như chỉ huy nói đâu, cậu ta…. cậu ta không bị làm sao hết.”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trông cậu lại sợ hãi đến như thế?” – Một người khác đứng gần đó hỏi.
“Vì… vì tôi đã thấy một việc trước giờ chỉ có mơ mới thấy được… thật khủng khiếp…” – hắn ta quỳ xuống mặt đất, sắc mặt vẫn chưa khá hơn một tí nào.
“Bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe, Roger hiện tại như thế nào rồi?” – Sivir giữ chặt vai người thuộc hạ hỏi.
Hắn ta bắt đầu kể lại những gì mình đã chứng kiến: “Tôi nấp phía sau, khoảng cách vừa đủ để quan sát rõ nhất mọi sự việc diễn ra phía trước. Cả người cậu ta đột nhiên sáng chói lòa giống như một vị thần vậy, kế tiếp đó chỉ với đôi bàn tay không chút tấc sắt, cậu ta liên tục chặt nát mọi loại binh khí của đám binh lính. Một người… hai người rồi đến 200 người lần lượt bị cậu ấy hạ gục trong chốc lát, một vết trầy xước trên người cũng không có, thật sự quá kinh khủng, cậu ta di chuyển còn nhanh hơn cả một quả tên lửa, dù tôi có tập trung mắt đến cỡ nào cũng không thể nào thấy được cậu ta tấn công hay di chuyển như thế nào cả… thật sự quá kinh khủng…”
“Có chuyện như vậy sao?”
“Roger, cậu ta đâu phải người”
“Tôi cứ nghĩ chuyện này chỉ có ở các vị tướng đã từng chiến đấu với quân đội hư không trước đây thôi”
“Thủ lĩnh người đi đâu vậy?” – Mọi người đang kinh ngạc bàn tán thì Sivir trèo lên lưng một con lạc đà, trên lưng con lạc đà kia đã được cô chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết để lên đường. Cô nhanh chóng rời khỏi trại của mình đồng thời để lại câu nói: “Mau chóng tìm một chỗ khác để đóng quân, sau khi ta trở về sẽ làm lại từ đầu.”
…
Ở cái nơi gọi là chiến trường giữa John và 200 binh sĩ lúc này chỉ là một bãi người nằm quằn quại trong đau đớn, trên mặt cát, vô số các loại binh khí bị vỡ nát, gã chỉ huy cả người sợ hãi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, không hiểu sao lúc này cái thân hình trông không có gì nổi trội ấy lại khiến gã có cảm giác như nó to và cao vài chục mét.
John nhìn gã chỉ huy nói: “Dù sao mấy người cũng chỉ là theo lệnh tên thiếu gia ngu xuẩn kia làm việc cho nên ta không làm hại đến tính mạng của mấy người, nhưng hãy ghi nhớ những gì ta nói rồi quay về nói lại với hắn: “Nếu hắn còn không chịu tu tâm dưỡng tĩnh, thay đổi bản thân thì đừng trách ta vô tình’ cứ lấy mọi việc ở đây kể lại cho hắn nghe, đấy chính là hậu quả đấy.”
“Roger!!!” – Từ phía sau, Sivir cưỡi lạc đà chạy nhanh đến chỗ John, thông qua tên thuộc hạ đã kể lúc này cô cũng tưởng tượng được khung cảnh ở đây thế nhưng khi đến nơi mọi thứ còn vượt xa những gì cô nghĩ trước đó, thân phận của John lúc này lại càng khiến cô trở nên tò mò hơn bao giờ hết.
“Nhá” – Razer nãy giờ vọc cát ở bên khi thấy Sivir xuất hiện liền tỏ ra hứng thú lao đến bên cạnh cô, cười cười.
John xoay người tiến đến cạnh Sivir hỏi: “Cô không ở lại doanh trại sao lại chạy đến đây?”
Sivir liếc nhìn gã chỉ huy một cái sau đó lại nhìn John nói: “Sự việc này đã làm chậm trễ chuyến đi của chúng ta quá nhiều rồi, phải lên đường ngay mới kịp.”
John cảm thấy Sivir nói có lý nên gật đầu đáp: “Được vậy chúng ta lên đường thôi, nhưng mà ở đây chỉ có một con lạc đà thôi sao?” – Hắn hơi chút khó hiểu.
Sivir giật mình, hai má cô đỏ ửng, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, lúc nãy vì có hơi lo lắng cho anh nên tôi chạy vội đến đây, quên không đem theo con lạc đà của anh rồi.”
“Ha.. ha… không sao không sao…” – John cười ha hả sau đó nhảy lên lưng lạc đà, ngồi sau lưng của Sivir, hai tay vòng qua eo cô nắm lấy dây cương phía trước nói: “Hai người đi chung một con cũng không sao, nào lên đường thôi.”
Razer thấy John được cơ hội chiếm tiện nghi cực tốt, nó gào lên vài tiếng bất mãn, John chỉ có thể cười đau khổ, hắn là người đã có vợ, vốn chẳng có ý gì với Sivir cả, nhưng khi ở bên cạnh con “Quỷ thú” này thì muốn nghĩ những chuyện đàng hoàng cũng gặp đôi chút khó khăn.
Mặc dù Sivir có đôi chút ngại ngùng nhưng chung quy cũng là do cô không đem theo lạc đà của John nên đành chấp nhận vậy, nếu quay lại để lấy lạc đà e rằng chậm trễ mất.
Cả hai lập tức lên đường tiến thẳng về phía bắc, nơi đấy là nơi ở của nhà thông thái sa mạc – Nasus.