Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9
“Oành Oành” – Những tiếng nổ chấn động cứ vang lên liên tục.
Giữa bãi phế tích đổ nát của một nền văn minh đã sụp đổ không biết từ bao giờ, một hố năng lượng to lớn đột ngột xuất hiện trên mặt đất, từng lớp từng lớp năng lượng xoay chuyển vào nhau theo một quy luật cố định, những tia chớp, tia điện cứ xuất hiện một cách đầy bất ngờ.
“Kha… kha…” – Âm thanh trầm đục có phần quái đảng vang lên từ bên trong chiếc hố ấy.
“Vụt… bịch… bịch.. bịch…” – Từ bên trong chiếc hố ấy bất ngờ bay ra bảy tám cái xác khô mặc giáp sắt, khi chạm mặt đất, những cái xác khô ấy bỗng chốc hóa thành cát để lại bộ giáp cũ kĩ, rỉ sét.
“Vút” – Một bóng đen nhanh như chớp bay xuyên qua chiếc hố đen xì kia xuất hiện trên bầu trời tối mịt.
“Kha… kha…” – Cái âm thanh rợn cả tóc gáy ấy lại một lần nữa vang lên.
“Phù” – Bóng đêm kia từ từ đáp xuống mặt đất, chiếc hố cũng nhanh chóng biến mất, ‘vụt’ một tiếng, 3 chiếc tua ngoằn nghèo chuyển động vội vàng tách ra, một hình thù đáng sợ hiện ra ngay trong buổi tối đầy vẻ hắc ám.
“Phừng” – Một con mắt to lớn chiếm gần trọn cái đầu mở bừng, con ngươi khổng lồ lay động qua lại như quan sát.
“Cuối cùng cũng xuất hiện!” – Một giọng nói khác bất ngờ vang lên cạnh đó.
Con quái vật một mắt kia xoay lại nhìn kẻ vừa nói.
Ở đấy, một chiến binh? Không đúng lắm, một phù thủy? Cũng không đúng lắm, người ấy khoác trên mình một bộ giáp hoàng kim, tay cầm một thanh quyền trượng có lưỡi giáo, vừa giống như một chiến binh vừa giống như một pháp sư. Kẻ này không phải là người, mặc dù hình dáng mang chút gì đó giống với con người nhưng khuôn mặt lại như một con chim, khí chất của kẻ đó phát ra lại là khí chất của một vị vua, không phải kẻ tầm thường.
“Ta đã chờ ngươi ở đây 10 năm rồi Vel’Koz – Con mắt hư không” – Giọng nói của người đó vang lên.
Con mắt to lớn của con quái vật được gọi là Vel’Koz kia lay động vài lần chăm chú nhìn kẻ trước mặt, giọng nói quái đảng ấy trả lời: “Ta quen biết nhau sao?”
Người đó đáp: “Cũng đã lâu lắm rồi, 1000 năm trôi qua… ngươi không nhớ cũng phải.”
Vel’koz lại chớp chớp đôi mắt, cái cơ thể quái dị của nó xoay quanh thành một hình tròn bộ dáng suy nghĩ, sau đó nó nhìn người đó thật lâu và nói: “Không phải ngươi chứ? Azir – Hoàng Đế Sa Mạc Shurima? Thật không thể tin được?”
“Ha… ha… Cuối cùng cũng nhớ ra rồi sao!” – Thật quá bất ngờ, người mà Vel’koz gọi tên chính là vị vua cuối cùng của triều đại hưng thịnh nhất vùng đất Shurima 1000 năm trước, hoàng đế Azir.
“Ngươi còn sống sao? Ngươi đang làm ta không thể giải thích được đấy!” – Vel’koz tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
Azir ngồi xếp bằng xuống mặt đất và nói: “Đây là một câu chuyện dài, ta nghĩ ngươi không thể biết được đâu, ta đã chờ ở đây cũng được 15 năm rồi, chỉ để gặp ngươi!”
“15 năm chỉ để chờ ta?” – Vel’koz lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hứng thú, nó tiến lại gần trước mặt Azir nói: “Ngươi làm ta thật sự rất thích thú, vẫn như xưa, mỗi thứ ngươi nói ra đều khiến ta cảm thấy hứng thú vô cùng.”
Azir giọng nói từ đầu đến cuối vẫn vô cùng lạnh lùng và có chút gì đó thể hiện sự kiêu ngạo của một vị vua, ông ta nói: “Từ sau cái chết của Chúa Tể Hư Không, ngươi có vẻ được tự do nhỉ?”
Vel’koz quay một vòng rồi đáp: “Ờ, cái chết của ông ta khiến thế giới Hư Không rơi vào hỗn loạn, ở đấy cũng không còn gì vui vẻ để ta ở lại nữa, 10 năm này ta liên tục đi khắp nơi để tìm kiếm những thứ kiến thức mà ta mong muốn.”
“Kể vài chuyện cho ta nghe đi.” – Azir hứng thú nói.
“Sau khi Chúa Tể chết đi, ta bắt đầu cuộc hành trình của mình. Ta bước vào một quầng sáng bất ngờ. Chớp. Chớp, chớp, chớp. Mắt ta thích nghi và đánh giá quang cảnh trước mặt. Có tiếng sột soạt. Ta nhìn xuống và thấy một sinh vật bé nhỏ màu trắng đang đứng trên chân sau, ngửi ngửi ta. Nó khiến ta chú ý.” – Vel’koz
“Ngươi có thể làm gì?” – Azir
“Ta phân tích nó – Một ánh chớp tím thẫm lóe lên, nơi nó từng đứng run rẩy chỉ còn một nhúm bụi. Loài có vú… Rất thính tai… Vô cùng yếu đuối. Nhưng chúng sinh sôi nảy nở rất nhanh chóng. “Hừm” – Ta tự lẩm bẩm. Hi vọng sẽ có những thứ phức tạp hơn; những thứ khiến ta hào hứng. Hấp thụ và học hỏi: đây là mục đích của ta. Những kẻ đi cùng ta chỉ là loài nguyên thủy sơ khai: giết và ăn, giết và ăn. Ta cần thu thập tất cả mọi thông tin có thể – thu thập mọi nguồn nguyên liệu quý giá. Cuối cùng, bọn ta đến một thành phố hoang tàn, chỉ trừ một tòa tháp tuyệt đẹp. Có vẻ như nó được bảo vệ – hoặc được chừa ra có chủ đích. Ta phân giải hỗn hợp của đống hoang tàn. Phân tích của ta cho rằng đây từng là một nơi ngập tràn pháp thuật vĩ đại; Ta không bất ngờ khi nó là mục tiêu để hủy hoại. Có một điều gì đó rất cuốn hút ở tòa tháp này. Khi những kẻ khác bỏ đi tìm kiếm thức ăn, ta tiến vào tòa thành. Những dụng cụ ma pháp nằm ngổn ngang khắp nơi. Ta xem xét một trong số đó. Một tia chớp tím thẫm nữa, một đống bụi nữa.”
“Thú vị thật: một công cụ để thay đổi ý niệm về thời gian.” – Vel’koz.
“Lạ lùng… Chưa thấy bao giờ. Dựa trên tình trạng của tòa tháp, có vẻ như chủ nhân của nó chỉ mới bỏ đi gần đây. Những cổ vật bị bỏ lại từng tồn tại ở hơn một thời điểm và địa điểm. Một số phức tạp hơn những thứ còn lại; tất cả đều ấn tượng hơn tất cả mọi thứ mà ta từng thấy ở hành tinh này. Rõ ràng chủ nhân nơi này biết những thứ mà ta chưa từng gặp lần nào trong những chuyến du hành. Ta cần những kiến thức đó. Rời khỏi tòa tháp, ta thấy những kẻ khác đang tiến vào cổng, sẵn sàng phá hủy nơi này như chúng vẫn luôn làm. Chúng sẽ chỉ cản trở mục đích của ta mà thôi. Có những thứ mà Hư Không đừng nên hấp thụ không cần suy nghĩ… Không hề báo trước, ta phóng ra một xúc tu nóng đỏ. Điện chớp xuyên qua sinh vật đầu tiên, đẩy lui nó lại. Tiếng thét của nó lịm dần khi ta tung toàn bộ 3 chi ra, năng lượng tuôn trào giữa chúng, nung nóng không khí xung quanh. Những kẻ còn lại bỏ chạy, chúng biết điều gì sẽ xảy ra… Lúc nào chúng cũng phải chạy sao? Ta mở to mắt ra và phóng ra một luồng năng lượng, đuổi theo những kẻ đang bỏ chạy. Chúng lập tức hóa thành tro bụi. ‘Hừm. Sinh vật từ Hư Không có giới hạn nóng chảy không ổn định… ta ghi nhớ điều đó. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cơn đói trong ta càng mạnh mẽ. Một sự thèm khát không thể thỏa mãn, mạnh chưa từng thấy.”
“Cái ta cần là nguồn kiến thức tối thượng” – Vel’koz.
Azir nhìn những bộ giáp sắt bị bắt ra khỏi hố đen vừa nãy liền nói: “Vậy hóa ra mấy tên biến thành cát vừa rồi đều là những kẻ bị ngươi giết sao?”
“Không sai! Chúng sẽ phá hủy và cản trở những thứ muốn tìm hiểu, để bọn chúng biến mất là cách làm tốt nhất ta học được.” – Vel’koz trả lời một cách vô cùng đơn giản, giống như chuyện giết người là hoàn toàn đúng và rất hợp lý.
Azir lắc đầu, một giọng cười có phần gì đó thê lương vang lên.
Vel’Koz chớp con mắt to lớn của mình hỏi: “Ngươi cười vì chuyện gì? 1000 năm trước ngươi đã giúp ta thu thập rất nhiều kiến thức, cho nên ta không muốn làm hại ngươi, nhưng nếu ngươi cản trở ta thì cũng sẽ như đám người đó mà thôi.”
Azir lên tiếng: “Tại sao ta lại phải ngăn cản ngươi? Ta đến đây và chờ đợi ngươi chính là vì muốn giúp ngươi có được thứ kiến thức tối thượng mà ngày đêm mong muốn.”
“Ngươi có?” – Vel’koz kinh ngạc thốt lên.
Azir gật đầu, bình thản đáp: “Vẫn như xưa, chúng ta sẽ trao đổi, giúp ta 2 việc và ta sẽ đưa ngươi thứ ngươi cần!”
“Được! Việc gì?” – Vel’koz quay vài vòng rồi trả lời.
Không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống rất thấp, dù không thấy được khuôn mặt của Azir như thế nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sự phẫn nộ vô cùng lớn đang lan tỏa, Azir giọng nói lạnh như băng: “Xerath hiện tại hắn ở đâu? Tại sao 10 năm trước hắn lại giúp con người?”
Vel’Koz lập tức đáp: “Trận chiến 10 năm trước ta không tham gia nhưng theo những gì ta biết được thì lý do Xerath tham gia cuộc chiến là vì hắn ta mất trí nhớ, tuy nhiên hiện tại thì trí nhớ của hắn đã khôi phục. Còn hắn ở đâu thì ta không rõ lắm, nhưng ta đoán hắn đang ở đâu đó quanh Shurima mà thôi.”
“Quanh Shurima?” – Azir suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Có chuyện này ta cảm thấy rất lạ, 10 năm trước, người đánh bại chúa tể hư không của các ngươi là một người thanh niên tên John, cậu ta đã chỉ huy toàn bộ các chiến binh ở vùng đất này chống lại đội quân Hư Không, nhưng không hiểu sao, 5 năm trở lại đây cái tên người anh hùng ấy lại biến thành tên của chúa tể hư không còn tên của người anh hùng giải cứu vùng đất này lại biến thành Ralaw, một cái tên hết sức xa lạ.”
“Kha… kha….” – Vel’koz bất ngờ cười lớn, nó bay xung quanh Azir một vòng rồi nói: “Azir, ngươi tin không, nếu ta nói ra nguyên nhân ngươi sẽ rất bất ngờ đấy, bởi thứ này được ghi trong đại thư viện ở Shurima.”
“Có sao?” – Azir có vẻ kinh ngạc.
“Để ta bật mí cho ngươi hay! Chắc ngươi đã từng nghe nói đến quyển sách của quỷ rồi chứ?” – Vel’koz giọng nói có chút gì đó đùa cợt.
“Quỷ Thư Morello” – Azir kinh ngạc nói tiếp: “Sao có thể? Thứ đó không phải đã bị hủy diệt từ lâu rồi sao?”
Vel’koz cười nói: “Thứ đấy có khả năng cải biên lại lịch sử, là thứ đáng sợ nhất trong số những thứ cấm được đề cập trong quyển sách toàn năng tại Đại thư viện. Năm xưa nó không hề bị phá hủy mà chỉ được phong ấn và chôn tại một nơi bí mật mà thôi.”
Azir hơi chút sợ hãi nói: “Thứ này mặc dù không được đề cập nhiều và ta cũng không rõ nguồn gốc của nó nhưng ta nghe các vị trưởng lão lúc ấy có nói lại rằng, thứ này có 2 công dụng, một là cải biên lịch sử, công dụng thứ hai đến giờ vẫn là một bí ẩn nhưng thứ này có thể tước đoat sinh mệnh của bất cứ ai.”
“Không sai! Không sai! Những gì ta biết cũng như thế!” – Vel’koz đáp.
“Nếu vậy người bị cải biên lại toàn bộ sử, cậu thanh niên John kia đang đối đầu với kẻ nắm trong tay quyển sách khủng khiếp nhất thời cổ ngữ. Không được ta phải tìm cách nói cho cậu ta biết điều này!” – Azir đứng bật dậy lo lắng. Điều ông ấy lo lắng không phải thừa bởi lịch sử từ trước đến nay, phàm kẻ nào nắm trong tay quỷ thư Morello đều là những kẻ có tâm hồn cực kì đen tối, một kẻ thế này tồn tại nhất định Shurima của ông cũng sẽ bị đe dọa.
“Việc thứ 2 của ngươi nhờ ta là gì?” – Vel’koz nóng lòng muốn có được thứ kiến thức tối thượng mà Azir đã nhắc đến.
Azir mở lòng bàn tay ra, một chùm năng lượng sáng chói bùng phát rồi sau đó hóa thành một chiếc đĩa mặt trời nhỏ, ông ấy nói: “Ta sẽ trao thứ này cho ngươi, đổi lại ngươi phải giúp ta thực hiện nghi thức thăng hoa.”
“Nghi thức thăng hoa!” – Vel’koz giật bắn người, lùi lại về sau nói: “Đây không phải là thứ nghi thức 1000 năm trước ngươi quyết tâm làm sao? Ngươi thực sự đưa nó cho ta?”
Azir gật đầu đáp: “Một mình ta không thể nào làm được nghi thức thăng hoa này, năm xưa chính Xerath đã phản bội và chiếm đoạt nó. Bây giờ ta cần có nó để trả mối thù này. Vel’koz, hơn ai hết ngươi hiểu rõ nghi thức thăng hoa này, đấy chính là thứ ngươi đang cần.”
“Phải… phải… thật không ngờ ngươi lại đồng ý trao thứ này cho ta…” – Vel’koz dùng những cái xúc tu của mình cầm lấy chiếc đĩa mặt trời.
Cảm xúc của nó đang tăng cao!
Azir xoay người nói: “Cứ tìm hiểu và giúp ta chuẩn bị nghi thức.”
“Cũng phải đi tìm những thuộc hạ trung thành của ta, hi vọng bọn chúng còn sống!” – Nói xong ông ấy hóa thành một luồng sáng rồi biến mất ngay lập tức.
“Cuối cùng ta cũng tìm thấy, thứ kiến thức tối thượng! Nghi thức thăng hoa! Kha….. kha….” – Vel’koz vui mừng hò hét rồi biến mất vào bên trong chiếc hố năng lượng đen ngòm.
Cả khu phế tích bỗng chốc trở lại sự yên tĩnh đến đáng sợ.
…
Quay về cuộc hành trình đến Piltover của John.
Lúc này tốc độ của hắn và Yasuo được đẩy lên rất cao, một ngày đi từ sáng sớm đến tối muộn, hầu như không nghỉ ngơi quá lâu. Cái ngày ấy sắp đến gần và họ đang muốn lấy lại thời gian lãng phí khi bị bao vây tại vách ngăn vĩ đại.
Lúc này mặt trời đã lên đỉnh, John và Yasuo nghỉ lại dưới một gốc cây, trước mặt họ là một vài con gà rừng đang được quay. John hỏi Yasuo: “Theo như thời gian chúng ta tính thì có lẽ đoàn người của Akali cũng đến Piltover rồi, vậy ngoài việc giải cứu cô ấy ngay tại thành phố thì không còn cách nào khác.”
Yasuo gật đầu đáp: “Từ đây đến Piltover cũng chỉ vài ngày đường nữa thôi. Chúng ta cũng nên nghĩ cách giải cứu cô ấy là vừa.”
John lắc đầu đáp: “Vẫn còn khó nghĩ lắm, chúng ta còn chưa biết động tĩnh của đám người Shen thế nào. Tôi biết rất rõ họ, đặc biệt là Shen và Zed hai người họ nhất định không để Akali rơi vào tay tên Sagittarius kia đâu. Ngoài ra tôi vẫn còn lo một chuyện nữa.” – Khuôn mặt của hắn 7 phần mong chờ 3 phần lo lắng nói.
Yasuo lắc đầu khó hiểu hỏi: “Cậu lo điều gì?”
John liền đáp: “Anh đã từng nghe đến cái tên quân cách mạng chưa?”
Yasuo cười gật đầu trả lời: “Tất nhiên là nghe rồi, không những thế ta cũng từng gặp qua vài người của quân cách mạng, mặc dù chưa gặp được các thủ lĩnh nhưng thông qua những người lính của quân cách mạng ta có thể thấy bọn họ đều là những kẻ có nghĩa khí, nói rất giữ lời. Không lẽ cậu lo lắng lần này quân cách mạng cũng sẽ xuất hiện ở Piltover sao?” – Yasuo rất thông minh nhanh chóng hiểu được sự lo lắng của hắn.
John gật đầu thở dài: “Nếu quân cách mạng xuất hiện thì chắc chắn Piltover sẽ rất náo loạn.”
“Không chỉ náo loạn không thôi đâu, ta nghe được lần này Sagittarius có đưa thư mời cả người đứng đầu của Demacia, Noxus và thành phố lớn ở Valoran này đến dự nữa.”
“Có cả Demacia và Noxus sao?” – John kinh ngạc, đây là thông tin hắn mới được biết đến, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Xem ra không ổn chút nào, lần trước Scorpio chết ở Demacia, chắc chắn đám thuộc hạ của Ralaw sẽ không để yên cho người của Demacia.”
“Scorpio? Chết?” – Yasuo kinh hãi giật bắn người, khuôn mặt tái mét thốt lên: “Ai là kẻ giết hắn?”
John xem Yasuo như người anh em của mình nên không chút dấu, lập tức trả lời một cách bình thản: “Tôi giết hắn!”
Ở đâu đó trên các tán lá rậm rạp, một đôi mắt sáng lóe, một nụ cười có phần kì dị hiện lên: “Há há… giết chết một trong 12 hộ vệ Ralaw, Jinx ta có chuyện vui để chơi rồi!”