Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9
Yasuo khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng, sức mạnh của những kẻ hộ vệ cạnh Ralaw không ai không rõ, thế mà John lại nói một cách vô cùng tỉnh táo rằng chính hắn là kẻ đã giết chết Scorpio, chuyện này quá shock với Yasuo.
“Cậu không đùa tôi chứ?” – Yasuo hỏi lại cho chắc ăn.
John trả lời rất bình tĩnh : “Không đùa”
Yasuo đang muốn nói lại gì đó thì lập tức bị John ngăn cản, hắn bí mật ra hiệu anh ta đừng làm ồn. Lúc đầu Yasuo còn tỏ ra khó hiểu nhưng sau một thời gian đi cùng với hắn anh ta hiểu rất nhanh ẩn ý ở đằng sau đó. Chỉ thấy John đột ngột biến mất tại vị trí ngồi kế tiếp đó một tiếng hét thất thanh vang lên.
“Bịch” – Một bóng người nặng nề rơi từ trên cây xuống.
“Xoạt” – Lưỡi kiếm sắc bén của Yasuo đã kề sát cổ kẻ vừa rơi xuống.
Đấy là một cô gái nhưng cách ăn mặc vô cùng quái dị, hai bím tóc màu xanh dài đến tận đầu gối, trên người cô của ta lại xăm rất nhiều hình ảnh mây mưa và súng đạn. Tóm gọn lại 1 chữ : “Dị”
Yasuo lập tức hỏi: “Cô là ai? Tại sao dám nghe lén chuyện của bọn ta.”
Cô gái kia đến giờ vẫn chưa thể thoát khỏi sự kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi cô còn đang trốn rất kín trên kia nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị đá rơi xuống đây.
Hai mắt John nheo lại, bắt đầu đánh giá cô ta.
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Yasuo sau đó nụ cười cực kì dị hiện lên, những tiếng cười khanh khách không giống với bất kì một cô gái nào mà họ từng gặp trước đây.
Yasuo có chút lúng túng, liếc nhìn John sau đó lại nhìn cô ta và hỏi: “Trả lời mau, bằng không cái đầu này của cô sẽ không còn trên cổ nữa đâu.”
“Chém đi! Khì khì… chém đi để rồi ai ai cũng biết hai gã đàn ông các người ăn hiếp một cô gái yếu đuối như ta… khà khà…” – Cô ta không chút tỏ ra hoảng sợ, ngược lại còn muốn thách thức Yasuo.
“Đấy không phải cô gái!” – Đột nhiên Razer đang mải mê ăn thịt bên kia chỉ thẳng móng chân về phía cô ta mà hét lên.
John và Yasuo cũng kinh ngạc, bởi nhìn thế nào thì người này cũng giống một cô gái nhưng không hiểu sao Razer lại bảo là không phải. John lập tức hỏi: “Tại sao ngươi nói vậy?”
Razer nói chắc như đinh đóng cột: “Các cô gái ta gặp trước đây đều có cái này này… cô ta không có” – Hai bàn chân trước làm hành động trước ngực để miêu tả.
“Phì… ha… ha…” – Yasuo và John không thể nào chịu nổi sự ngây thơ của nó, hóa ra trước giờ nó phân biệt nam nữ là nhờ cách này sao?
Cô gái kia bị Razer chọc tức sắc mặt đỏ bừng, quát lớn: “Con thú hôi hám, ngươi biết gì mà nói? Có tin ta luộc ngươi lên không?” – Cảm tưởng như cái đầu của cô ta có thể nổ tung lên bất cứ lúc nào.
“Còn làm ồn?” – Yasuo dí chặt lưỡi kiếm vào cổ của cô gái kia và nói.
John nhìn Razer và nói: “Ngươi lo ăn đi, chuyện này không cần ngươi quan tâm đâu!” – Sau đó lại nhìn cô ta và nói: “Cô gái, trông cô không giống như một kẻ thuộc hạ của Ralaw, lại càng không giống một người lính trinh sát. Cô tên gì? Ở đâu đến? Tại sao lại nghe trộm chuyện của bọn ta?”
Bây giờ cô ta mới nghe được câu hỏi đàng hoàng, thế nhưng tính cách của cô ta vốn bướng bỉnh, nhếch môi đáp: “Muốn giết cứ giết đi, để ta cảnh báo các người, trước khi ta bị bắt ta đã kịp đưa tin ở trong rừng có 2 gã đàn ông định làm trò bậy bạ với một cô gái rồi, sớm muộn gì họ cũng sẽ kéo tới đây thôi.”
“Còn bịa chuyện!” – Yasuo tức giận quát. Trái ngược với phản ứng của người bình thường là tỏ ra sợ hãi thì cô gái này không hề như vậy, cô ta vô cùng bình tĩnh, thậm chí trên miệng còn hiện lên nụ cười thách thức.
John nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm của Yasuo khỏi cổ của cô ta rồi cười nói: “Cô không nói cho bọn ta mục đích cũng được, vậy bọn ta cũng không có lý do gì để giữ cô lại cả, có lẽ đám người kia là bạn của cô.” – Nói xong ánh mắt hắn nhìn về phía xa, ở đấy có một đám người tay cầm vũ khí, thân mặc giáp, hành động giống như đang lùng xục khắp nơi để tìm gì đó.
Khi cô gái kia nhìn thấy đám người kia thì sắc mặt lập tức tái mét, lần đầu tiên cô ta tỏ ra hoảng sợ, lập tức trốn ra sau lưng John, hai tay nắm chặt áo hắn mà nói: “Đừng, đừng giao ta cho bọn họ… ta chết chắc.”
“Ủa! Hóa ra cô sợ chết sao?” – Yasuo trêu chọc cô ta.
John cười nhẹ một tiếng: “Vừa nãy chắc cô cũng đại khái biết được thực lực của ta rồi chứ, muốn chạy khỏi ta cũng không dễ đâu, thôi được rồi, nói chuyện với cô vậy là đủ, để ta đưa cô giao cho bọn họ.”
“Không… không… ta xin anh đấy, đừng giao ta cho bọn họ… ta chết chắc.” – Cô gái kia quyết nắm chặt lấy áo của hắn mà không dời đi.
Yasuo ở cạnh bên nặng giọng nói: “Vậy còn không nói ra tên và lý do nghe trộm chuyện của bọn ta.”
“Ta tên là Jinx, đến từ Piltover, trong lúc đáng trốn trên cây kia thì mấy người đến và sau đó vô tình nghe chuyện từ mấy người mà thôi… chỉ cần không giao ta cho bọn người đó, thì nhất định ta sẽ không nói cho ai biết đâu.” – Cô gái kia nói ra tên và mục đích của mình.
“Mau lên… cô ta chỉ nấp quanh đây thôi…”
“Bên kia… qua đấy xem có không!”
John nhìn Yasuo và nói: “Anh đưa cô ta trốn đi, chuyện ở đây cứ để tôi giải quyết!”
Yasuo lập tức nói lại: “Cậu tin những gì cô ta nói sao? Nhìn cô ta đi, phụ nữ mà lại đi xăm hình đầy người, toàn là súng với đạn, ta thấy cô ta đang nói dối chúng ta đấy.”
John mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Chuyện ấy chúng ta tính sau, đám người đang truy tìm cô ta là cảnh binh của Piltover, để bọn họ gặp cô ta ở chỗ chúng ta sẽ rắc rối lắm.”
“Thế ư?” – Yasuo không biết đám người kia là người ở Piltover, suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu nhưng để đề phòng cái miệng lúc nào cũng nói linh ta linh tinh, Yasuo móc trong người ra một miếng vải nhét vào miệng của Jinx và nói;”Ngoan ngoãn mà trốn trên kia, mọi chuyện ở đây cứ để cậu ta giải quyết.” – Nói xong cả Yasuo vác Jinx lên vai rồi phóng lên ngọn cây để lẩn trốn.
John ở dưới này quay về chỗ đám thịt nướng, giả vờ tiếp tục ăn.
“Ở đây có người!” – Khi đám người kia đi đến thì phát hiện John đang cùng với Razer ăn một cách ngon lành đống thịt nướng.
Gã đi đầu nhìn quanh một lượt thấy không có chút dấu vết gì vội hỏi hắn: “Này tên kia! Có thấy một cô gái bề ngoài giống như bị điên, trên người xăm đầy hình súng đạn quanh đây không?”
“Hắn dám bảo ta bị điên!” – Trên cây, Jinx nghe gã kia gọi mình bị điên thì tỏ ra vô cùng tức giận, hận không thể nào lao xuống mà đấm chết gã.
John cười một tiếng rồi lắc đầu bảo: “Không thấy!”
“Không thấy?” – Gã thanh niên kia vẫn tỏ ra rất nghi ngờ, gã hỏi lại: “Ngươi thật sự không thấy?”
John đứng dậy nói: “Tất nhiên là không thấy, mắt ta vẫn còn rất tốt, chưa mù đâu à!” – Giọng điệu có chút trêu chọc.
Những kẻ ở phía sau nghe giọng điệu của John tỏ ra rất ghét, có vài kẻ muốn lên “Xử” hắn nhưng nhanh chóng bị ngăn lại.
Gã thanh niên kia vô cùng bình tĩnh đáp: “Vậy làm phiền rồi, bọn ta là cảnh binh của Piltover, cô gái mà bọn ta đang truy tìm vốn là tội phạm đã gây ra rất nhiều vụ đánh boom tại thành phố. Nếu như anh biết thì có thể nói với chúng tôi để bắt cô ta đem lại sự bình yên cho người dân.”
John hơi ngơ ngác một lúc, không ngờ cô gái có bộ dáng còm nhom kia lại là một tội phạm khét tiếng ở Piltover, hắn cười đáp: “Đương nhiên, đương nhiên.”
“Vậy bọn tôi đi đây!” – Gã thanh niên kia đang muốn xoay người rời đi thì một gã thanh niên khác ở phía sau vội vàng tiến lại hỏi: “Không biết ở giữa khu rừng hoang vắng thế này, tại sao anh lại ở đây vậy?”
John nhanh trí vừa đáp vừa chỉ tay về phía Razer đang ăn thịt nướng: “Ta cùng với anh bạn của mình đang trên đường đến Piltover, chỉ là đang nghỉ chân một chút mà thôi!”
“Ra là vậy! Làm phiền rồi!” – Cả đám bắt đầu rời đi, đợi khi bóng lưng của toàn bộ bọn họ biến mất thì John mới ra hiệu cho Yasuo đưa Jinx xuống.
“Khốn kiếp, để ta gặp lại nhất định cho bọn chúng sống không được chết không xong, dám bảo ta bị điên à!” – Yasuo vừa lấy vải bịt miệng ra thì ngay lập tức Jinx đã sổ ra một tràng chửi rủa.
John nhìn Jinx nói: “Hóa ra cô là tội phạm, theo cô bây giờ ta phải làm sao đây? Nếu đem cô nộp cho bọn họ nhất định được thưởng rất cao!” – Bộ mặt của hắn lúc này trông vô cùng ác đức.
Jinx sợ tái xanh mặt mũi, lập tức nói: “Đừng đừng, các người không được giao ta cho bọn chúng, nếu ta mà lọt vào tay của Vi nhất định ta cô ta sẽ không để ta yên.”
“Vi?” – John kinh ngạc nói: “Cô biết Vi sao?”
Jinx gật đầu nói: “Cô ấy là người chuyên truy đuổi ta mà, chỉ tiếc rằng trước giờ chưa thành công thôi, khà khà…” – Lại là cái điệu cười quái dị ấy.
“Giờ tính sao với cô ta đây?” – Yasuo nhìn John hỏi.
John tỏ ra suy ngẫm, cô gái này vô tình nghe được chuyện hắn đã giết chết Scorpio, chuyện này mà đồn ra ngoài nhất định sẽ kéo theo nhiều rắc rối. Giết người diệt khẩu thì hắn không thể làm được, dù sao cô ta với hắn cũng không có thù oán gì.
Jinx vội nói: “Hay là thế này. Ta đưa hai người vào Piltover, các người bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm, chỉ cần không giao ta cho bọn họ là được.” – Bộ mặt của Jinx tỏ ra ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Yasuo lên tiếng: “Ta thấy cũng hay đấy, dù sao đi cổng chính đối với chúng ta cũng mang lại không ít rắc rối, ngộ nhỡ như chuyện của ta…”
John vội đưa tay gật đầu, hắn không muốn anh ta tiết lộ quá nhiều chuyện, John cười nhìn Jinx và nói: “Cô đã nghe được chuyện không nên nghe, vì vậy nếu cô nói chuyện này ra với bất cứ ai thì tuyệt đối đừng mong ta tha cho.”
Jinx lè lưỡi mắt trợn ngược lên và nói: “Yên tâm, ta kín miệng lắm. Mà các người vào Piltover làm gì vậy?”
John nhếch môi đi trước và nói: “Bọn ta đi khủng bố!”
“Hả!” – Không hiểu sao hai mắt Jinx lại sáng bừng, hô lên: “Cho ta tham gia với!”
John, Yasuo và Razer nhanh chóng đi theo Jinx tiến về thành phố Piltover. Nơi này vẫn như xưa, vô cùng nhộn nhịp. Jinx không dẫn bọn họ tiến về cổng chính mà đi vòng sang một con đường khác, lúc đầu cả hai đều tỏ ra kì lạ, cứ tưởng Jinx đang lừa họ gì đó nhưng rất nhanh bọ họ đã hiểu. Một con đường bí mật do chính cô gái này tự tạo ra để có thể ra vào thành phố một cách thoải mái mà không ai có thể phát hiện.
“He… he… vào thành phố rồi để xem hai người còn kiểm soát ta được không!” – Đấy là những gì Jinx đang âm mưu trong đầu.