Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9
Trước cổng nơi giam cầm Akali, một gã binh sĩ chạy hết tốc lực đến đây vung ra một chiếc huy hiệu và hô lớn: “Lệnh của ngài Sagittarius, lập tức tiến đến đại sảnh bảo vệ các khách mời.”
Cảnh binh chỉ huy khu vực đó nhìn vào chiếc huy hiệu kia lập tức gật đầu chấp nhận lệnh, hắn xoay đầu nói lớn: “Để lại 10 người canh gác nơi này, còn lại theo ta đến đại sảnh.”
“Bịch bịch bịch bịch” – Tiếng bước chân vang lên dồn dập, gần 30 cảnh binh canh gác đã nhanh chóng rời đi. Nơi này chỉ còn đúng 10 người canh gác.
“Cuối cùng bọn họ cũng đã hành động, cơ hội chúng ta tới rồi!” – Shen nghĩ thầm trong đầu rồi xoay lại nhìn những người xung quanh, đáp lại ánh mắt của anh ta là một cái gật đầu.
“Vụt vụt” – Từ khắp các bụi cây xung quanh đó hàng chục cái bóng đen lao ra nhanh như chớp.
“Kẻ nào!” – Mười gã cảnh binh chỉ có thể kịp hô lên tiếng kêu thê thảm.
“Bùm bùm bùm” – Cùng một lúc những người khác nhanh như chớp tiếp cận các súng máy được lắp đặt gần đó phá hủy đi toàn bộ chúng.
Tất cả điều diễn ra vô cùng nhịp nhàng, không một sai sót.
“Các ngươi ở ngoài này canh gác, phát hiện kẻ nào khả nghi giết ngay!” – Shen ra lệnh cho số Ninja của mình rồi lập tức cùng những người khác tiến đến trước cửa phòng.
“Rầm” – tung chân đá bay cánh cửa thép đang khóa chặt, một căn phòng khá sa hoa và sang trọng hiện ngay trước mắt của bọn họ.
“U.. u… u…” – Tất cả lập tức nhận ra Akali tay chân bị trói, miệng bị dán băng keo đang ngồi trên giường.
Shen và Zed nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô, Zed cắt hết các khóa tay và khóa chân đang trên người của cô, Shen thì nhanh chóng tháo bỏ lớp băng keo đang dán chặt miệng của Akali lại. Trái ngược với sự vui sướng khi được giải thoát, Akali trông vô cùng hớt hãi hét lên: “Mọi người chạy mau đi, đây là cái bẫy.”
Ngay khi những người khác còn chưa kịp tiêu thụ được những gì Akali vừa nói thì.”Rầm Rầm Rầm” – Toàn bộ các cảnh cửa thoát ra khỏi căn phòng này đều tự động đóng chặt. Một cánh cửa sắt được thiết kế sẵn cũng nhanh chóng đóng xuống chặn hoàn toàn lối ra.
Sắc mặt của Yi và những người xung quanh trầm xuống rõ rệt.
Akali tiếp tục nói: “Tất cả là cái bẫy, ngay từ đầu việc đưa em đến đây cũng là một cái bẫy.”
“Pằng… pằng….” – Tiếng súng máy vang lên đầy đột ngột bên ngoài.
“Á… á… á…. Á….” – Tiếng la hét đầy thảm thiết.
“Rầm” – Wukong lao đến dùng gậy nện thật mạnh vào cánh cửa sắt nhưng không làm nó bị hư hỏng gì, hắn ta hét lớn: “Có chuyện gì vậy?”
“Thủ lĩnh… là bẫy… là bẫy… rất nhiều súng máy xuất hiện…. pằng pằng…” – Nói đến đây người Ninja ở bên ngoài kia bị rất nhiều súng máy đồng loạt bắn cho tới chết.
“Chuyện này là sao?” – Yasuo kinh hãi.
Akali ôm đầu đau đớn nói: “Là một cái bẫy, là một cái bẫy… tất cả đều là bẫy…”
“Phíu!” – Giữa căn phòng, một màn hình không gian bất ngờ xuất hiện, trên chiếc màn hình không gian đó đang chiếu lại toàn bộ cảnh ở đại sảnh.
Ở khắp các nơi trong Piltover, những chiếc màn hình không gian cũng xuất hiện.
Ở đại sảnh lúc này.
“Rầm rầm rầm rầm” – Cũng giống với căn phòng của Akali, bất ngờ và đầy đột ngột, những cảnh cửa sắt đổ rầm xuống ngăn mọi lối ra, của số cũng bị khóa kín, cả căn phòng đại sảnh được Sagittarius thiết kế đều đã được tính toán kĩ.
“Chuyện gì vậy?”
“Những cánh cửa sắt kia là gì?”
“Ngài Sagittarius? Tại sao lại?”
Những tiếng oán thán vang lên không ngớt.
Ánh mắt John đảo quanh, hắn đang có một dự cảm không lành.
“Bịch bịch bịch” – Hàng trăm chiến binh mặc giáp, đội mũ trùm kín mặt bất ngờ xuất hiện ở đại sảnh, bọn chúng bao vây lấy toàn bộ mọi vị khách vào giữa.
“Mọi người! Mọi người xin hãy bình tĩnh!” – Sagittarius vung tay lên cao và nói lớn.
“Ngài Sagittarius, chuyện này là sao? Mau giải thích cho chúng tôi.” – Vi cũng hoàn toàn không biết đến những việc đang xảy ra lúc này, cô vô cùng hoảng sợ.
Sagittarius nhếch môi lên và nói: “Mọi người xin hãy bình tĩnh, việc này là có chủ đích. Xin mọi người hợp tác.”
Sagittarius vừa nói xong thì một chiếc màn hình không gian xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Ở trong chiếc màn hình kia là quang cảnh ở một nơi vô cùng lạ, xung quanh đều là thủy tinh đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đen quỷ dị. Ở giữa có một gã đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế thủy tinh, bắt chéo chân.
“Là ngài Ralaw… đích thực là ngài Ralaw!” – Tiếng nói của những người khách trong đại sảnh vang lên như một quả boom đánh thẳng vào đầu của John, hắn chăm chú nhìn vào gã đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế kia. Hình ảnh đang từ từ tiến lại gần.
Trước mặt John, một gã đàn ông với gương mặt hiện lên hai chữ Bạo – Độc, hắn ta có ánh mắt của loài rắn độc, nụ cười của ác quỷ, một kẻ khiến John hoàn toàn căm ghét ngay khi vừa mới nhìn mặt.
“Hắn là Ralaw!” – Hai nắm tay của John siết chặt vào nhau, ánh mắt đầy dã thú nhìn Ralaw không chút thiện cảm.
Giọng nói của Ralaw vang lên: “Đã để mọi người phải hoảng sợ, chắc hẳn tất cả đang rất thắc mắc vì sao ta lại làm thế này đúng chứ. Được để ta nói cho mọi người biết, ta làm điều này chính là vì để bắt một người.”
“Bắt người?”
“Là kẻ nào đủ trình độ bắt ngài ấy phải tự thân ra tay như vậy.”
“Phụp phụp” – Vô số bóng đèn trên cao đột ngột chỉa thẳng vào người của John, khiến hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Ralaw cười vài tiếng nói: “Bất ngờ lắm phải không? Mọi hành tung của ngươi bọn ta đều nắm rất rõ. Hôm nay người không còn đường thoát rồi Chúa Tể Hư Không – John.”
“Xoẹt xoẹt… bùm bùm….” – Bốn chữ ‘Chúa tể hư không’ như một thứ vũ khí gì đó có sức sát thương khủng khiếp khiến tất cả những người ở đây như mất đi một nửa sự sống của mình, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, tất cả đồng loạt tránh xa khỏi John hơn mười bước chân.
Hai con ngươi của John dao động kịch liệt, mọi chuyện đang vượt qua những gì hắn có thể tính toán!
John cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Ta không phải chúa tể hư không, ngươi nhầm rồi!”
“Nhầm? Sao ta có thể nhầm được… ha… ha….” – Ralaw cười cười đầy vẻ khoái trá rồi nói: “Ngươi nghĩ rằng việc dấu khuôn mặt thật của mình đằng sau cái mặt nạ giả kia thì mọi chuyện có thể giải quyết sao. John… ngươi quá ngây thơ, hãy lộ diện đi, để cho tất cả người người ở đây có thể thấy gương mặt của kẻ 10 năm trước đã gây ra những tội ác đẫm máu khủng khiếp nhất.” – Hai con mắt của Ralaw như trợn ngược lên.
“Đừng nói bừa! Ta không phải chúa tể hư không!” – John cố gắng cãi lại nhưng thực tế hắn biết rất rõ, đây là một cái bẫy và hắn đã hoàn toàn lọt lưới.
Saggittarius cười ha hả nói: “John, ngươi không thoát được đâu, từ khi ngươi đặt chân vào Piltover này ngươi đã bị bọn ta theo dõi cả rồi. Cho dù lần này ngươi không xuất hiện ở đây mà đi cùng với đám Ninja để giải cứu cô ả Akali kia thì ngươi vẫn không thể nào thoát ra được cái bẫy này.”
“Hả” – Sắc mặt John tái xanh quát lớn: “Các ngươi đã làm gì bọn họ?”
“Ế, đừng lo!” – Một giọng nói khác vang lên, từ phía bên dưới cánh gà, một gã thanh niên tóc vàng tuấn tú xuất hiện, hắn tiến đến đứng trước mặt John cười nói: “Hiện tại bọn chúng vẫn chưa sao cả đâu, nhưng ta không biết chắc là trong vài phút nữa sẽ có chuyện gì xảy ra.”
“Ngươi?” – John nghiến chặt răng.
Gã thanh niên kia nói: “Để ta giới thiệu cho ngươi biết, tên ta là Leo, là kẻ đứng đầu 12 hộ vệ của ngài Ralaw. Mọi kế hoạch này là do ta bày ra và giờ đây tất cả các ngươi không khác gì cá đã nằm trong giỏ.”
“Từ lúc nào! Từ lúc nào?” – John kinh hãi hỏi.
Leo cười nhẹ một tiếng đáp: “Từ lúc cô bạn Jinx của ngươi nghe có người bảo rằng trong biệt thự của Sagittarius có kho báu.”
“Bịch” – John lùi lại một bước, nói: “Vậy tấm bản đồ đó cũng là do ngươi.”
“Không sai! Tất cả là kế hoạch của ta và giờ ngươi và các bạn của ngươi đã bị mắc bẫy. Chúa tể, đã đến lúc tháo chiếc mặt nạ ấy xuống và đối diện với cái chết đi.” – Leo bình tĩnh nói.
“Khốn kiếp! Là ta đã hại bọn họ, khốn kiếp” – John không thể nào kiềm chế được cảm xúc hắn lao vào vung quyền đánh thẳng vào Leo. Nhưng Leo không phải là kẻ đơn giản, hắn ta nhún người nhẹ một cái đã có thể tránh được một quyền của John, xuất hiện bên cạnh Sagittarius.
“Roger! Chuyện này là sao? Bọn họ đang nói dối phải không… cậu không thể nào là chúa tể hư không.” – Garen cố gắng tin rằng những gì mình đang nghe đều không phải là sự thật.
John nhìn qua bọn họ nói: “Tôi không phải chúa tể hư không, mọi người xin hãy tin tôi!”
Xin Zhao gật đầu nhìn Ralaw ở trong chiếc màn hình không gian kia nói lớn: “Chúng tôi tin rằng cậu ta không thể nào là chúa tể hư không, chuyện này chắc hẳn có sự nhầm lẫn.” – Xin Zhao và những người Demacia lúc này rất tin tưởng ở John, qua sự việc ở Demacia lúc trước bọn họ điều hiểu rằng John không thể nào là chúa tể ác độc của 10 năm trước.
“Hừ!” – Ralaw hừ lạnh một tiếng nói: “Đám người Demacia các ngươi còn ở đó nói giúp hắn ta. Cái chết của Scorpio cũng dính dáng ít nhiều đến đám người các ngươi, ta còn để lại mạng cho các ngươi đã là may mắn lắm rồi.”
“Sao! Ngài Scorpio bị giết rồi sao?” – Mọi người ở đại sảnh đều giật mình kinh hãi.
Leo nhìn thẳng vào John và nói: “Không chỉ có Scorpio mà trước đó Cancer cũng bị chính hắn ta giết. Mọi người nghĩ thử xem liệu ai ngoài chúa tể hư không có thể giết hai người của bọn ta đây.”
“Không thể nào! Roger không thể nào là chúa tể hư không ác độc năm nào được!” – Lux la lớn phản bác.
“Câm miệng đi! Các người dám cãi lại ngài Ralaw và các vị hộ vệ sao?” – Draven cầm cây rìu của mình chỉ thẳng vào mặt Lux mà quát, người của Noxus và Demacia luôn đối đầu nhau và đây là cơ hội không gì tốt hơn để bọn họ thực sự đánh bật được đám người Demacia.
“Đủ rồi!” – Ralaw nói lớn, hắn ta thở dài một hơi bộ dáng khiêu khích nói: “John à, ngươi nghĩ rằng sau khi giết chết Cancer và Scorpio sẽ khiến ta cảm thấy sợ hãi ngươi à? Nhầm rồi, chính việc ngươi giết chết hai kẻ đó đã khiến ta hoàn toàn thức tỉnh, bởi ta tin rằng kẻ có thể làm được chuyện đó trên đời này chỉ có một. Đến nước này ngươi vẫn chưa chịu nhận thân phận của mình ư? Được! Với một kẻ cứng đầu như ngươi thì tất nhiên ta cũng sẽ có biện pháp. Nhìn đi” – Tay của Ralaw chỉ sang bên, hình ảnh cũng theo đó mà di chuyển sang hướng chỉ tay của Ralaw.
“Bịch” – Hai mắt John mở to, sắc mặt trắng không tí máu, chân như mất đi toàn bộ sức lực, quỳ thẳng xuống mặt đất, cả người hắn run lên.
Đập vào mắt hắn lúc này chính là Sally đang bị trói trên một chiếc khung sắt, chân tay đều bị đinh sắt đóng thẳng vào cột. Mái tóc bù xù rối bời cũng không thể nào che đi được gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Cô gái ấy là ai vậy?”
“Trông thật thê thảm.”
Mọi người đều thắc mắc chung một vấn đề.
Hình ảnh lại được quay về phía Ralaw đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đầy đắc ý của hắn nhìn chằm chằm vào John và nói: “Thấy rõ rồi chứ, ta đoán rằng cô ta rất quan trọng với ngươi. Ha… ha…. tất cả những kẻ có dính líu đến ngươi đều không ai có thể sống sót cả… Hôm nay mặc dù với sự xuất hiện của đám quân cách mạng có nằm ngoài dự liệu của bọn ta nhưng dù gì đi nữa thì mục tiêu chính vẫn là cái mạng của ngươi… đám người kia không sớm rồi muộn cũng sẽ đi theo ngươi mà thôi… ha… ha…”
Leo tiếp tục nối lời của Ralaw nói: “Mọi người, lai lịch của cô ả này bọn ta không nắm rõ nhưng ta có thể chắc chắn với mọi người rằng, cô ta mang trong mình sức mạnh của hư không và là gián điệp của hắn ta. Rất có thể chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, lực lượng hư không sẽ quay trở lại và lịch sử sẽ tái hiện.”
“Á… thật đáng sợ…”
“Ngài Ralaw… mau giết ả ta đi.”
“Giết Chúa tể hư không đi…”
Tiếng la hét vang lên từ đám người xung quanh.
“Roger…” – Lux đang muốn tiến lại cạnh John thì bất ngờ từ cơ thể của hắn một luồng năng lượng màu tím bốc lên, một áp lực khủng khiếp xuất hiện khiến những kẻ tầm thường không thể nào ngóc đầu dậy nổi.
“Lùi lại!” – Garen lao đến kéo Lux lui về sau.
“Sức mạnh màu tím… đừng nói là…” – Fiora kinh hãi thốt lên.
“Không thể tha thứ! Tại sao ngươi dám đối xử với cô ấy như vậy…. thằng khốn!!!!!!!” – John ngẩn đầu hét lớn, sóng âm mạnh mẽ khiến cả căn phòng chấn động dữ đội, năng lượng màu tím bao phủ cả cơ thể hắn, như một ngọn lửa mạnh mẽ bao bọc toàn thân hắn ở bên trong, mái tóc đen cũng bỗng chốc hóa thành màu tím, lớp mặt nạ cũng bị thiêu đốt bởi thứ năng lượng này, gương mặt thật sự của John hoàn toàn lộ ra trước mắt tất cả.
Ở đại sảnh, ở phòng Akali, ở khắp nơi trên Piltover, tất cả đều nhìn thấy gương mặt thật sự của John.
“Roger… khuôn mặt của anh… sao… nó….” – Lux, Garen, Xin Zhao, Fiora không thể nào dấu được sự kinh hãi của mình, bởi khuôn mặt ấy quá giống với chúa tể hư không. Cả thứ năng lượng mà hắn đang sử dụng kia cũng chính là năng lượng hư không.
Còn gì để mà cãi lại nữa đây?
John nhìn về phía đám người Garen buôn bã nói: “Mọi người! Xin hãy tin ta!” – Giờ hắn chỉ có thể nói được những câu như thế, có giải thích thì cũng đã vô dụng rồi.
“Ha… ha…. ha….” – Giọng cười khoái chí của Ralaw vang lên: “Cuối cùng thì ngươi cũng đã lộ diện rồi, tốt lắm… ha… ha… tốt lắm…”
“Tốt?” – John nheo mắt chỉ thẳng vào mặt của Ralaw và nói: “Mau thả cô ấy ra.”
Ralaw cười đáp: “Thả? Sao ta lại phải thả chứ! Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy đến đây mà cứu cô ta. Hiện tại bọn ta đang ở tòa tháp ngoài cảng biển Piltover. Nếu có đủ bản lĩnh sống cho đến khi đến được đó thì cứ thử.”
“Tòa tháp ngoài cảng biển ư?” – John suy nghĩ.
Ralaw tiếp tục nói: “John, ta cho người cơ hội để giải cứu cô ta. Nếu sau khi mặt trời lặn mà ngươi vẫn chưa thể nào đến đây được thì xem như…. ha…. ha…..”
Màn hình không gian kia cũng nhanh chóng biến mất, Sagittarius tiến lên một bước và nói: “Mọi người không liên quan xin hãy lui về phía sau, bây giờ bọn ta phải bắt kẻ đã làm ra tội ác 10 năm về trước. Những hộ vệ sẽ quyết tâm diệt trừ cái ác bảo vệ người dân.”
Nghe xong câu này hầu hết đều lùi lại phía sau lưng đám lính mặc giáp, kế tiếp đó là những tiếng la hét cổ vũ như:
– Mau giết chết hắn ta đi.
– Đừng để hắn tiếp tục sống sót.
– Giết hắn! Giết chết chúa tể.
Không có gì đau đơn hơn chính là việc người khác hiểu lầm mình, giờ đây có cảm giác như John đang một mình cô độc chống lại cả Valoran này.
Đám người Garen cũng không có ý ra tay cứu giúp, bọn họ đang phải đấu tranh tư tưởng rất gay gắt.
“Mở ra!” – John không muốn đánh nhau với đám này, hắn xoay người dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân tiến đến trước cảnh cửa chính đã bị chặn bởi một cánh cửa sắt to lớn. Quyền cước mang đầy sức mạnh hư không dồn lực đánh vào cánh cửa sắt kia nhằm phá vỡ nó để thoát ra bên ngoài.
“Ầm ầm ầm ầm” – Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục, cánh cửa sắt cũng không chút thương tổn.
“Đừng tốn công vô ích, thứ chế tạo nên cánh cửa sắt này là một loại hợp kim vô cùng đặc biệt có thể chịu được lực va đập gấp ngàn lần sức công phá của một quả boom.” – Sagittarius tiếp cận được John cười nói.
“Vút” – John lập tức nhảy lên cao tạo khoảng cách với bọn chúng, đôi mắt đầy vẻ tức giận, tính mạng của Sally đang bị đe dọa mà giờ hắn vẫn còn kẹt ở nơi này… quá ức chế.