Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9
Trại chỉ huy quân Yordle.
“Đã thống kê được số binh lính đã hi sinh hay chưa?” – Đại trưởng lão xoay đầu hỏi tướng quân Miekoz.
Tướng quân thở dài một hơi, sắc mặt buồn bã đáp: “Quân ta tổn thất gần một nửa, sĩ khí bây giờ đang xuống rất thấp, đại trưởng lão bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Đại trưởng lão nhắm chặt mắt lại thở ra một hơi, nói: “Kẻ địch trong tối, ta ngoài sáng, bọn chúng có khu rừng làm lá chắn, chúng ta cho dù có sử dụng không quân đánh xuống cũng e rằng không thể nào thành công được.”
“Đại trưởng lão, hay người thử dùng khả năng tiên tri của mình đoán xem kẻ địch đang ẩn nấp ở đâu để chúng ta đánh vào đó, như vậy sẽ giảm thiểu thiệt hại.” – Điều Teemo nói ra làm sao mà những người ở đây chưa từng nghĩ đến, chỉ có điều khả năng tiên đoán của đại trưởng lão không phải là loại thuật hoàn hảo, nếu so với với khả năng tiên đoán từ hư không của Malzahar thì khả năng này của ông còn thua xa.
Một vị trưởng lão lập tức trả lời câu hỏi của Teemo: “Teemo có điều ngươi chưa biết, đại trưởng lão có khả năng tiên tri, nhưng đấy là tiên tri đối với một cá nhân nào đó hoặc sự việc liên quan đến người mà ông ấy có thể chạm vào, việc tiên tri xem quân địch đang ở nơi nào và đánh vào đó là điều không thể.”
“Vậy sao!” – Teemo tỏ ra hơi thất vọng.
Đại trưởng lão mỉm cười, không bận tâm đến điều Teemo đã nói, ông hỏi cậu ta: “Vết thương của ngươi thế nào rồi? Cũng may ngươi thoát được bằng không chúng ta đã mắt đi một con mắt quan trọng rồi.”
“Không có gì cả, chỉ cần bôi thuốc là khỏi” – Teemo gật đầu nói.
Tristana nói: “Đại trưởng lão, không lẽ chúng ta cứ ngồi ở đây mãi sao? Cứ mỗi ngày chúng ta lại bị bọn chúng đẩy lùi về phía thành phố, quân đội cũng ngày một ít đi, người xem chúng ta có nên gửi thư về thành phố để xin thêm viện binh hay không?”
“Đội trưởng Tristana, ta thấy không nên!” – Tướng quân Miekoz đáp: “Cư dân tộc Yorlde của chúng ta không đông, lần ra quân này chúng ta đã đem gần 2/3 số binh lính tại thành phố, nếu như xin thêm viện binh, e rằng thành phố sẽ không có ai bảo vệ, đến lúc đó ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì chúng ta sẽ hối hận không kịp mất.”
“Cách này không được, cách kia cũng không được, vậy chúng ta nên dùng cách nào đây?” – Mọi người đều cảm thấy chán nản, chưa bao giờ họ cảm thấy bế tắc như lúc này, quân địch không đông thậm chí là thua xa về binh lực so với chúng ta nhưng bọn chúng lại quá mưu mô xảo quyệt, lại cộng thêm có khu rừng già trước mặt làm lá chắn, rất khó để mà công phá qua đó được.”
“Xem ra chúng ta phải chờ đợi cứu tinh.” – Đại trưởng lão thốt ra câu này khiến mọi người trong lều đều giật mình, Teemo vội hỏi: “Là ai vậy? Là ai có thể giúp chúng ta đánh bại bọn cướp biển? Chỉ cần ngài nói tên và chỗ ở, nhất định Teemo này sẽ đến ngay đó mời người ấy về giúp.”
Đại trưởng lão xua tay cười nhẹ nói: “Người ấy tự khắc sẽ xuất hiện.”
Vụt…
Vừa dứt lời, từ phía bên ngoài một mũi tên gắn trên đó một tờ da dê viết đầy chữ bắn thẳng vào giữa lều.
“Đây là?” – Mọi người kinh ngạc.
“Đúng như những gì ta đã nhìn thấy, cậu ta đã giúp chúng ta!” – Đại trưởng lão như biết được từ trước tất cả chuyện này, ông từ từ bước lại chỗ mũi tên đang găm trên mặt đất, cầm lấy miếng da dê đang được cột bên trên, hai con ngươi già nua đọc qua đọc lại toàn bộ nội dung trên bức thư.
“Đại trưởng lão, bên trong thư viết những gì?” – Mọi người đều nóng lòng đứng cả lên vội vàng hỏi.
“Không lẽ không còn cách nào khác sao?” – Đại trưởng lão than thở, đưa tấm da dê cho những người khác đọc.
Cụ thể trên đó viết rằng muốn phá hủy cạm bẫy mà quân địch tạo ra không còn cách nào khác ngoài việc đốt đi khu rừng trước mặt. Trong đó còn viết rằng, đúng vào lúc 2 giờ chiều mai, hướng gió sẽ đổi, từ gió ngược sẽ trở thành gió thuận, lúc ấy nổi lửa thiêu trụi khu rừng sẽ là hợp lý nhất. Quân địch mất đi chỗ mai phục sẽ lộ diện, bọn chúng đánh giáp mặt tất nhiên sẽ không lại quân đội được đào tạo và sức mạnh từ 8 vị trưởng lão.
“Đại trưởng lão, người tính sao?” – Mọi người sau khi đọc xong bức thư vội vàng hỏi đại trưởng lão, tất nhiên ai ai cũng hiểu rằng, tộc Yordle luôn muốn sống hòa bình cùng với núi rừng và thiên nhiên, vậy nên việc đốt đi một khu rừng là điều mà bọn họ chưa từng làm trước đây.
“Đại trưởng lão, chỉ cần ngài quyết định bọn tôi nhất định sẽ theo ngài.” – Mọi người cùng đồng thanh nói.
“Được! Vì Bandle và vì những người dân của tộc Yordle chúng ta, chúng ta đành phải hi sinh khu rừng để bạo vệ tất cả. Tướng quân Miekoz lập tức chuẩn bị mọi thứ!.” – Đại trưởng lão ra lệnh.
“Rõ” – Miekoz không chút chậm trễ lập tức chạy ra bên ngoài để chuẩn bị.
“Mọi người hãy chuẩn bị, ngày mai sẽ là trận chiến lớn của chúng ta!”
Khi mọi người đã rời đi, đại trưởng lão thẩn thờ đôi chút rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là vì sao mà cậu ta lại giúp chúng ta? Mọi chuyện thật quá khó hiểu.”
…
Khoảng 2 giờ chiều ngày hôm sau, tại căn cứ của đám cướp biển ở sâu trong rừng.
Lúc này đám cướp biển vẫn chưa biết gì về kế hoạch mà quân đội Yordle đang chuẩn bị thực hiện, suốt đêm qua bọn chúng chỉ lo ăn nhậu, ca hát.
Tại lều trung tâm của căn cứ, Gangplank mặt dù chấp nhận làm theo kế hoạch của Kavin nhưng trong lòng của ông ta vẫn tỏ ra rất lo lắng, bao nhiêu năm làm cướp biển và đi cướp bóc các ngôi làng của tộc Yordle, ông hiểu rằng đám người lùn này dù cho thân hình nhỏ bé nhưng tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi đồng bào của mình.
“Ngươi sao vậy Gangplank? Vẫn tỏ ra lo lắng hay sao?” – Kavin vừa uống rượu vừa nói với Gangplank.
Gangplank không giấu suy nghĩ của mình, lập tức đáp: “Tôi nghĩ bọn người Yordle nhất định không để chuyện này yên đâu, bọn họ ý chí bảo vệ lãnh thổ và đồng loại rất cao.”
“Ha… ha…” – Kavin bật cười ha hả nói: “Điều này thì ngươi không cần lo, một khi Kavin này đã lên kế hoạch thì không ai có đủ khả năng thoát được… không biết chừng lúc này mấy lão già kia đang co cụm lại mà run sợ ấy chứ… chờ thêm vài ngày nữa khi sĩ khí quân địch xuống thấp nhất, chúng ta sẽ thẳng tiến chiếm lấy Bandle.”
“Báo… báo…. Kavin đại nhân, thuyền trưởng, không hay rồi…” – Một gã cướp biển sắc mặt hoảng sợ chạy vào.
Gangplank biết ngay sẽ có chuyện xấu xảy ra lập tức thúc giục gã kia nói.
Tên cướp biển báo cáo: “Bọn Yordle, bọn chúng đang đốt rừng, gió thuận làm lửa ngày một cháy mạnh hơn và lan đến đây.”
“Ngươi bảo sao? Bọn chúng đốt rừng?” – Kavin rơi ngay ly rượu trên tay, giật mình đứng bật dậy, hắn nói: “Bọn Yordle, bọn chúng dám đốt rừng sao? Không phải với tộc Yordle luôn muốn bảo vệ thiên nhiên hay sao?”
Gangplank nắm chặt hai lòng bàn tay, đây là những điều mà ông lo sợ, những người Yordle kia rất có tinh thần bảo vệ đồng loại của mình, bọn họ thà hi sinh truyền thống sống chung với thiên cả trăm năm nay chỉ để bảo vệ những người trong tộc.
“Báo…” – Lại thêm 1 tên cướp biển nữa, từ bên ngoài chạy vào với bộ dáng hớt hãi: “Thủ lĩnh, thuyền trưởng, quân đội Yordle đang tấn công đến đây, đám lửa đi trước đã phá hủy gần như toàn bộ các bẫy và chốt phòng vệ của chúng ta, quân đội Yordle không thể ngăn cản.”
“Xoảng xoảng” – Kavin tức giật hất tung toàn bộ thức ăn và bình rượu trên bàn xuống đất, hắn thét lên: “Rốt cuộc là tại sao? Làm sao kế hoạch của ta lại thất bại thế này được?”
“Lập tức tập hợp toàn bộ, chuẩn bị chống địch, khởi động các đại pháo để yểm trợ!” – Gangplank không mất bình tĩnh như Kavin, ra lệnh cho thuộc hạ của mình chuẩn bị mọi thứ để nghênh chiến.
“Bùng bùng bùng” – Đột nhiên lúc này, hàng loạt tiếng nổ ầm ĩ vang lên ở bên ngoài.
Gangplank cùng với Kavin kinh hãi chạy ra phát hiện, toàn bộ số pháo của bọn họ đang phát nổ, lửa cháy bừng bừng đầy dữ dội.
“Chuyện gì vậy?” – Kavin hét lớn.
“Vút” – Một tia sáng nhanh như chớp bắn qua bắn lại đám cướp biển gần đó, mỗi lần tia chớp ấy đi qua là 1 tên lại ngã xuống.
“Ầm” – Tia sáng ấy xuất hiện trước mặt Gangplank và Kavin, cái thân hình của một con thú nhỏ bé dễ thương đập vào mắt của cả hai, thế nhưng năng lượng mà nó đang tỏa ra lại khiến cả hai vãi cả mồ hôi hột.
“Hà hà” – Điệu cười có phần quái dị của Razer khiến cả hai cảm thấy run lên.
“Thủ lĩnh, thuyền trưởng, nó là con thú đã phá hủy hết các khẩu đại pháo của chúng ta.” – Một gã cướp biển ở bên ngoài sợ hãi không dám đến gần mà hét lớn.
Kavin cố gắng nói: “Dù không biết người là thứ gì nhưng dám phá hỏng vũ khí của bọn ta thì tuyệt đối không thể tha.” – Nói xong Kavin lao mình phóng đến, từ lòng bàn tan bắn ra một chùm năng lượng cực mạnh đánh thẳng về phía Razer.
“Gầm” – Razer gầm lên một tiếng, cả một vùng rộng lớn chấn động mãnh liệt, Kavin không thể nào chống chịu lại được áp lực mà Razer tạo ra bị bắn ngược lại va vào vô số đống gỗ ở phía sau, quần áo trên người bị xét nát bét.
“Bằng bằng bằng” – Gangplank mặc dù cảm thấy rất sợ hãi nhưng vẫn rút súng ra bắn giải nguy cho Kavin, nhưng không một viên nào trúng vào cái cơ thể nhỏ bé mà cực nhanh ấy được.
“Phì” – Razer phì ra một tiếng thở nhìn Gangplank nói: “Nếu không phải anh ta bảo đừng làm hại ngươi thì ta đã đá phát cho ngươi bay đi rồi.” – Nói xong Razer đảo ánh mắt của mình nhìn về phía Kavin, cả cơ thể bỗng chốc hóa thành vô số ảo ảnh rồi bắn thẳng về phía Kavin.
“Á… goàm… á… goàm….” – Vô số tiếng la hét thảm thiết vang lên từ cái miệng của Kavin vang lên, máu đỏ bắn lên suối.
Khuôn mặt của Gangplank gần như không còn tí máu khi thấy tình cảnh ấy.
“Thuyền trưởng, chạy mau, quân Yordle đến rồi!” – Đám cướp biển tiến lại kéo Gangplank đi.
“Hắn…” – Gangplank chỉ về phía Kavin mà run run.
“Ngài ấy chết rồi! Thuyền trưởng chạy mau!” – Đám cướp biển kéo lấy Gangplank chạy thật nhanh về phía biển, để lại phía sau là một đám lửa đang cháy bừng bừng.
Razer nhìn lại biển lửa trước mặt, nó thở ra một hơi trách móc: “Cái tên này, lần này mà về không khao ta một bữa thịnh soạn thì nhất định sẽ cho hắn như cái tên bê đê này.” – Vừa nói xong, con mắt huyết nhãn hiện, không gian vặn xoắn cực độ, vô số vết nứt xuất hiện, từ bên trong những vết nứt ấy xuất hiện các lực hút cực mạnh hút lấy toàn bộ lửa vào bên trong. Chỉ trong thoáng chốc toàn bộ lửa đã được dập tắt.
Razer cũng biến mất khỏi chỗ đó ngay tức khắc.
Chừng vài phút sau, quân đội Yordle tiến vào bên trong căn cứ của đám cướp biển, mọi chuyện diễn ra bất ngờ vượt quá sự dự liệu của họ, từ việc ngọn lửa đang cháy phừng phừng tưởng như không thể ngăn lại thì đột nhiên biến mất, kế sau đó là căn cứ bọn cướp biển bị phá gần như hoàn toàn, không còn một tên cướp biển nào ở lại đây.
“Trưởng lão, thuộc hạ đã giải cứu được những người dân của chúng ta!” – Một nhóm binh sĩ Yordle dẫn đến trước mặt đại trưởng lão rất nhiều người của tộc Yordle sinh sống ở các làng bị đám cướp biển phá hoại, bọn họ quỳ xuống cảm ơn sự giúp đỡ từ trưởng lão và những binh sĩ.
Đại trưởng lão tiến đến đỡ lấy mọi người dậy, nhìn người nào người nấy, thương tích đầy mình, vẻ gầy còm hốc hác từ hai con mắt khiến ông ấy cảm thấy vô cùng đau lòng. Đại trưởng lão nói: “Vất vả cho mọi người rồi!”
“Mọi người, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao căn cứ của bọn cướp biển lại bị phá nát thế này?” – Tướng quân Miekoz vội vàng hỏi.
Một người dân lập tức nói lại toàn bộ sự việc diễn ra cách đó không lâu với khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Cánh tay của người đó chỉ về phía đống đổ nát đằng sau lưng, ở đấy cái xác bị xé thành nhiều mảnh của Kavin vẫn còn.
“Một con thú lông trắng nhỏ? Không lẽ nào là ngài Razer?” – Các vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên.
Đại trưởng lão chỉ cười vài tiếng kì lạ, ông bảo: “Rút quân thôi, khi về thành phố mọi người sẽ có câu trả lời chính xác.”
…
Tại một chỗ khác, Razer bộ dáng chán chường xuất hiện trước mặt John kể lễ: “Chuyện ngươi nhờ ta, ta đã hoàn thành rồi đấy, còn không mau trả ơn đi?”
John mỉm cười xoa đầu nó đáp: “Ta đã chuẩn bị cả rồi, ở dưới kia kìa.” – Nói xong hắn chỉ xuống đống thịt rừng nướng đặt trên tảng đá, hai con mắt Razer trở nên sáng rực hơn bao giờ hết, nhìn mòn khoái khẩu cu cậu liền hửng khỏi lao nhanh như một tia chớp tiến thẳng đến, ăn một cách ngon lành.
“Không biết bây giờ mình nên đi đâu nhỉ?” – John ngồi trên cành cây suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không thể nào tìm ra được câu trả lời cho mình. Bây giờ hắn biết nên đi đâu để tìm ra chân tướng mọi chuyện đây? Ralaw cái tên này rất quen thuộc lúc này nhưng không một ai biết hắn ở đâu cả, mấy tên thuộc hạ của hắn dù có ép thế nào cũng không chịu nói ra.
“Xột xoạt, xột xoạt” – Đột nhiên John phát hiện ra những tiếng động lạ từ đám bụi cây gần đó, hắn không dám manh động, cúi thấp người ẩn mình sau những cành lá to lớn. Từ bên trong đám bụi cỏ đó, một người đàn ông với nước da rám nắng, mái tóc dài cột lại phía sau, bên hông lại đeo thêm một bình rượu và một thanh kiếm dài.
John kinh ngạc thốt lên: “Yasuo?”