Truyện Sex Người con gái ấy, tôi đã từng yêu
Sau khi ra viện tầm 1, 2 tuần gì đấy, mình mới đi uống lại được. Hôm ấy mình đi 1 mình. Vì muốn gặp em. Mình biết pub em hay đến. Mình cố ý chọn bàn đối diện bàn em. Mình gọi 1 li tequila và bảo phục vụ mang đến chỗ em. Em nhận rượu và cậu phục vụ chỉ chỗ mình cho em. Em bước đến bàn, ngồi cạnh mình, hỏi:
– Chân anh thế nào rồi?
– Vẫn còn lết đến đây để tìm em được!
– Lần sau anh đừng uống nhiều như thế!
– Em lo cho anh hay là sợ bị liên lụy?
– Cả hai!
Mình châm thuốc. Cả tháng trời nằm viện không được hút, tưởng là cai được rồi chứ. Mình gọi luôn 1 chai Gordon. Em và mình chỉ uống thôi, không nói gì với nhau. Được 1 lát, mình quay sang, thấy em nhìn mình đắm đuối, môi em đỏ mọng, khép hờ. Chắc em lại say rồi. Mình không kềm chế được, ôm em và hôn. Cảm giác như đã rất lâu rồi. Mình buông em ra, nói nhỏ:
– Anh xin lỗi. Anh…
Em lấy tay che miệng mình, rồi tựa vai mình, thủ thỉ:
– Không sao đâu anh. Em mới là người có lỗi.
– Hôm ấy em nói thật đấy à?
– Anh đừng suy nghĩ nhiều. Uống với em li này đi!
Mình nghe em nói vậy thì không hỏi nữa. Trong lòng gợn chút bất an. Mình và em quá giống nhau. Mình chia tay với những người con gái khác khi mình không còn hứng thú với họ nữa. Và dường như, em cũng biết điều đó nên chủ động đá mình. Âu cũng vì cá tính của em quá mạnh. Trong quá khứ, em cũng từng giống mình. Bị người em yêu nhất bỏ rơi. Nên em sợ yêu, sợ bị ràng buộc với 1 ai đó. Vì em quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nhưng em luôn che dấu điều đó bằng vẻ lạnh lùng và bất cần. Đó cũng là lí do mà mình không muốn tán em. Mình luôn lo rằng, 1 ngày nào đó, em sẽ bước ra khỏi cuộc đời mình chỉ vì… mình yêu em nên mình không muốn tự gò ép bản thân mình và quyết định thuận theo tự nhiên. Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình. Em và mình cứ thế cân não nhau trong suốt 1 thời gian dài.
Rang… Reng… Reng…
Tiếng chuông làm mình tỉnh giấc, 8h hơn rồi. Hôm qua mình qua đêm ở nhà em. Bố mẹ em đi vắng cả rồi. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, mình đi xuống thì ngửi thấy mùi thơm. Vào bếp thì thấy em đang làm trứng. Cũng lâu rồi không ăn nên ngửi mùi thấy thèm thèm. Mình ôm em từ đằng sau, hôn lên tóc em. Em quay lại, mỉm cười bảo mình sắp đĩa ra bàn. Nhìn em đeo tạp dề nấu nướng như 1 bà nội trợ nhỏ vậy. Tự dưng lại muốn cưới vợ. Nhưng mình cũng mau chóng trở về thực tại bởi giọng nói của em:
– Ăn đi anh, sao lại ngẩn người ra thế!
– À, ừ. Anh ăn đây!
Em nhìn mình, kiểu dò xét. Mình thấy thế thì hỏi:
– Em có gì muốn nói à?
– Tối nay anh rảnh không, đi với em 1 tẹo?
– Đi đâu?
– Đi rồi biết!
– Nhờ vả người ta mà nói thế à?
– Thế rốt cuộc là có đi hay không?
Em trừng mắt nhìn mình, lạnh cả sống lưng. Mình lắp bắp:
– Có… có… chứ…
– Thế có phải ngoan không!
Em nhìn mình cười và hôn mình cái chụt. Ăn uống xong xuôi, mình phụ em dọn dẹp rồi đưa em đến cửa hàng. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Hôm ấy chị Diệu cũng ở cửa hàng. Chị thấy mình chở em đến thì nhìn mình như người ngoài hành tinh nên mình cũng hơi hoảng. Thôi rồi Hoàng ơi. Khởi đầu ngày mới mà như thế nào thì đúng là xui tận mạng. Em thấy như vậy thì cười cười rồi ghé tai mình thì thầm:
– Em vào trước đây, anh chịu khó tí nhé!
Nói rồi em trèo xuống xe, hôn mình rồi đi vào cửa hàng. Kì này chắc mất xác rồi. Chị Diệu lại gần mình. Véo vào hông mình rõ đau:
– Ghê nhỉ! Chăn cả bạn chị cơ đấy!
– Em đâu dám ạ!
– Thế có định nghiêm túc không đấy?
– Em cũng không biết nữa…
Lại ăn 1 cái véo nữa:
– Có hay là không?
– Dạ, em…
– Mày không nói chứ gì. được, để tao hỏi cái Linh. Đi làm đi! Tao nói chuyện sau!
– Dạ, em xin phép.
Phù! Mình thở phào nhẹ nhõm. Đâu phải là mình không muốn nghiêm túc với em đâu. Nhưng nghĩ lại cái đêm em đá mình thì ớn thí mồ. Chả biết phải nói với chị sao. Thôi thì để phụ nữ giải quyết với nhau vậy. Đang ngồi làm việc ở công ty thì có tin nhắn đến. Tin nhắn của em:
– Anh có sao không?
– Có, nhiều sao là đằng khác!
– Vậy nên em mới hôn anh! Hihi!
– Bị em hôn 1 cái nhưng mà bù lại được chị véo tận 2 cái, tính ra thì anh vẫn còn lời chán!
– Ừ, thế để bữa nào đấy em lại hôn anh nhá!
– Thôi cô cho anh xin, cô hôn… đau lắm!
– Phải đau thì anh mới nhớ em chứ!
– Thế em nói tối nay đi đâu?
– Nhắc mới nhớ, 7h qua cửa hàng đón em nhé!
– Ừ.
Nhắn cho em xong, mình quay lại làm việc. Trong đầu đoán già đoán non em sẽ đưa mình đi đâu.
…
Tối hôm ấy đúng 7h, mình ăn mặc chải chuốt gọn gàng rồi phóng xe đến cửa hàng đón em. Em mặc váy màu tím, giống cái hôm đầu tiên mình gặp em. Em leo lên xe, hôn mình cái chụt, rồi bảo:
– Đi thôi anh!
– Sao hôm nay tự dưng ngọt ngào thế?
– Đừng có tưởng bở, em trả công cho anh đi với em tối nay đấy!
– Trả công có thế thôi à?
– Thế anh muốn gì?
– Anh tưởng em phải biết chứ?
– Nỡm ạ! Thôi đi mau đi kẻo bố mẹ em chờ!
– Cái gì? Bố mẹ ai cơ?
– Đi mau! Điiiiiiii!
Mình nghe em nói thế thì hơi… run! Tự dưng em lại bảo đi gặp bố mẹ em? Hay là… Chậc! Càng nghĩ càng rối! Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy! Mình đèo em đến nhà hàng ABC. Gởi xe xong, mình quay sang hỏi em:
– Bắt anh đến gặp bố mẹ em làm gì?
– Bí mật, lát anh sẽ biết!
Lại gì nữa không biết! Em nói xong thì khoác tay lôi mình vào. Mình và em đang đi thì em chợt buông tay mình, chạy đến 1 bàn có 2 người ngồi tầm 50 tuổi. Em ôm và hôn 2 người đó xong rồi chạy đến lôi mình. Mình thì đứng nghệt mặt ra, không hiểu chuyện gì. Mình ngồi chưa ấm chỗ thì em quay sang nói với 2 người đó:
– Bố, mẹ. Đây là anh Hoàng, bạn trai con.
Rồi em quay sang mình:
– Anh Hoàng, đây là bố mẹ em!
WTF? Tự dưng lại giới thiệu mình là người yêu trước mặt bố mẹ? Em đang làm cái gì không biết? Mẹ em nhìn mình cười rồi hỏi:
– Cháu là Hoàng mà con Linh đã nói với 2 bác đấy à?
– Dạ!
– Con Linh bảo 2 bác là nó với cháu quen nhau 2 năm rồi!
– Dạ!
– Thế cháu năm nay mấy tuổi rồi. Có công ăn việc làm gì chưa? Gia thế như thế nào?
Bố em nghe thế thì ngắt lời mẹ em:
– Bà làm gì mà như hỏi cung thế?
Rồi quay sang mình:
– Cháu thông cảm, mẹ nó có mỗi đứa con gái thôi nên mấy chuyện này bà ấy hơi làm quá!
– Dạ! Cháu năm nay thì mới 25 thôi ạ! Đang làm ở công ty XYZ…
Bố em hỏi:
– Thế cháu đã có dự tính tương lai gì chưa?
– Dạ. Hiện tại thì chưa ạ! Cháu vẫn còn nhiều công việc ạ!
Bố em nghe xong thì không nói gì, quay ra rót rượu và uống. Rót 1 li, ông quay sang mời mình:
– Cháu có biết đây là rượu gì không?
Mình cầm li rượu lên, soi 1 hồi, uống cái ực rồi trả lời
– Vang Bordeaux phải không ạ ?
Bố em trố mắt nhìn mình, chắc là bất ngờ quá:
– Sao cháu biết?
– Dạ, do cậu cháu thích uống vang nên sưu tầm. Cháu thỉnh thoảng cũng được cậu cho nếm 1 tí.
Bố em mỉm cười nhìn mình rồi nhìn sang em. Em nhìn lại mình, cười cười. Mình không ăn mấy, vì phải hầu chuyện bố mẹ em. Đã thế em còn cố tình chọc tức mình bằng cách… ăn uống ngon lành. Em ăn hăng quá làm mẹ em thỉnh thoảng lại quay sang nhắc. Ăn uống trò chuyện xong xuôi thì bố mẹ em về trước vì còn phải ra sân bay đi Đà Nẵng đám cưới. Mình đèo em về nhà. Trên xe em không nói gì cả mà cứ cười suốt. Thỉnh thoảng lại kiss vào má mình rõ kêu. Mình thấy thế thì hỏi:
– Em say à ?
– Làm gì có! Hôm nay anh diễn đạt lắm!
– Thể hóa ra là diễn kịch với bố mẹ em à?
– Chứ sao! Thế anh nghĩ là gì?
– Không có gì! Mà sao lại phải diễn!
– Mẹ cứ bắt em phải đi xem mắt, nên phải nhờ anh đóng kịch để được tiếp tục tự do chứ sao!
– Thế sao lại chọn anh?
– Vì em thích anh!
Mình không lạ gì cái kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật của em nên chỉ cười mà không nói gì. Đưa em đến nhà, đang hôn chào tạm biệt thì… ọt… ọt. Bụng mình kêu! Em nghe vậy thì phá lên cười rồi nói với mình:
– Trong nhà còn cái pizza đấy! Anh vào ăn đã rồi hẵng về!
Mình ngoan ngoãn dắt xe vào nhà với em. Cả tối ngồi hầu rượu với bố em chứ có ăn uống gì đâu, không đói mới lạ! Em đi tắm xong rồi dọn pizza và 2 lon ken ra rồi mở phim xem. Hình như là phim The Vow thì phải. Em tựa đầu vào vai mình. Mình và em vừa ăn uống vừa xem phim, được 1 lát thì em ngủ gục trên vai mình. Mình hôn nhẹ lên môi em. Em tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn rồi rúc vào ngực mình. Mình hôn tóc em, hỏi nhỏ:
– Tối nay muốn anh ở lại à?
Em không nói gì, chầm chậm cởi từng chiếc cúc áo của mình. Em và mình hôn nhau rồi…
…
Sáng ra đau lưng khủng khiếp, tiện đây cũng khuyên anh em nếu có đụ đéo thì đừng làm trên ghế sofa nhé, đau lưng lắm! Mình đang vươn vai thì ngửi thấy mùi phở. Đánh răng rửa mặt xong, mình ra bếp thì thấy em bê 2 tô phở nghi ngút khói đặt lên bàn. Nhìn thấy mình, em mỉm cười:
– Anh yêu dậy rồi đấy à? Tối qua ngủ ngon không?
– Đau lưng chết đi được!
– Thôi, em bù cho tô phở đấy, ăn đi kẻo nguội!
Ăn uống xong xuôi. Sực nhớ là thứ 7 được nghỉ làm, mình chở em vào siêu thị xem phim và chơi game. Đua xe, bắn súng, gắp thú, …trò nào cũng chơi cả. Hôm ấy vui cực. Ăn trưa xong mình đèo em về cửa hàng rồi về nhà. Thế là xong ngày thứ 7.
Chắc có bạn sẽ hỏi là em Quỳnh vứt đâu rồi, thú thực là ban đầu mình định viết về Quỳnh nhưng sau bị vợ phát hiện đang viết truyện, thế là chuyển hướng đối tượng luôn. Mà từ sau hôm gặp mặt đó thì Quỳnh suốt ngày cứ nhắn tin, gọi điện rủ đi chơi rồi nhớ nhung này nọ. Có hôm mình đang đi với Linh thì bị em nó thấy, lúc mình về mở điện thoại ra thì thấy em nó nhắn tin:
– Em hận anh! Sao anh lại đối xử với em như vậy?
Mình xóa tin nhắn, không thèm rep. Mình đã làm mọi cách để phũ em rồi, chỉ còn cách đến nói thẳng với em là chưa làm thôi. Nhưng hình như là em không hiểu, hoặc là cố tình không hiểu mà vẫn cố đeo bám mình. Hình như là Linh cũng biết, nhưng không nói ra. Mình biết điều đó vì có 1 lần em nhắc đến Quỳnh nhưng mình giả vờ không nghe thấy nên em không nói gì nữa. Mình cũng xin không nhắc đến Quỳnh nữa, vì đối với mình, em đã là quá khứ rồi.