Truyện Sex Người con gái năm ấy…
Ngày… tháng… 2010 …
Em mày mò trên mạng được cái trang trường xưa chấm vi en. Mày mò đánh vào lớp với trường cũ, tự nhiên lần ra được số điện thoại của nó.
Em vội vàng nhắn tin
– Ê cậu là X phải không ?
– Đúng rồi… ai đấy ?
– 4 năm rồi nhanh quá mày nhỉ?
– Ai vậy ?
Em bật cười, nó hỏi đúng quá. Nó hỏi em là ai, đến bản thân em cũng muốn hỏi bản thân mình là ai nữa là.
Nó sống với hiện tại, em chỉ là quá khứ mà nó đã quên mà thôi…
05/07/2012
Từ quê lê cái xác ra HN thi đại học, nói chung học hành vất vả mà kết quả như loz. Thi xong em ở lại HN luôn mà không về quê nữa. Vẫn ở nhà bác em…
Và mọi chuyện nhì nhằng chính từ đây bắt đầu…
Ngày ấy em thi ĐH về, đợt đó thi ĐH xong là biết tạch cmnr. Toán lý hóa chả môn nào quá 5 cả, cũng vì cái nghiệp điện tử mà ra.
Nên khi thi về mọi người hỏi em cũng không dám bốc phét.
Cả nhà cũng chả bất ngờ cho lắm, vì 3 năm cấp 3 em cũng nát quá rồi. Sau khi công viên thống nhất lại, mọi người quyết định không cho em chơi bời lêu lổng nữa.
Nhàn cư vi bất thiện, nghiện ngập hại 1 đời.
2 tháng hè chờ xem đi học ở đâu. Em phải đi làm, tặc lưỡi làm thì làm sức dài vai rộng há lại nề hà.
Em sang công ty bác em làm vài ngày thì chán, vì thứ nhất em không biết việc. Thứ hai gò bó quá em không chịu nổi, cắn rơm cắn cỏ cắn cần chơi lắc em lạy lục bác em cho em được sang nhà cô ( chị gái bố em ở quê em Bắc Ninh người ta gọi là cô ) để trông nét. Vì cô em mở quán nét mà, mới đầu thì phản ứng dữ dội lắm. Bắt đi làm để em tu chí, bỏ cái thói quán xá game gủng đi cho đời nó sáng. Giờ lại thế thì còn nước non mẹ gì nữa.
Nhưng em quyết chí lắm, nên trời không chịu đất thì đất phải chịu thuế của đảng.
Thế là em chuyển thành thằng trông nét, đang là cán bộ từ nay thành thằng ất ơ cho chúng nó sai vặt.
Bác nào chưa đi trông nét cỏ thì chưa biết nó vui thế nào đâu…
Ngồi toàn chơi, lên mạng vào truyensex.org đọc truyện. Lúc ít khách thì ngồi đánh dota, thỉnh thoảng có mấy em cave vào ngồi trong góc chát sex. Mình ngồi máy chủ xem được hết, coi free luôn.
Nhưng cũng nhiều lúc kinh tởm vcl, nhiều thằng nó sóc lọ bắn ra kinh vcl. Đm thằng nào có thói quen này thì bỏ ngay nhé, kinh bỏ mẹ
Từ ngày coi nét, em được bọn ở đấy dạy cho cái phây búc, ở quê làm gì có ai chơi cái đó. Tập tành lập cái nick, lúc đó nó có cái tìm kiếm bạn bè. Điều đầu tiên em nghĩ đến là phải xem con X nó có xài cái mặt sách này không.
Vì 6 năm rồi em không liên lạc với nó, chỉ có cái tin nhắn hồi lớp 10…
Gõ nick yahoo vào ( trước nó có yahoo nhưng từ khi em về quê hình như nó không xài nick này nữa, vài lần liên lạc không được nên em cũng nản )
Không ngờ là nó xài nick cũ để đăng ký face. Em addfr luôn, đợi cả nữa ngày không thấy chấp nhận lời kết bạn.
Cứ nghĩ là nó bơ mình rồi, ai ngờ bơ thật. Em inbox nó …
Em : Ê
Mãi lúc sau mới thấy nó rep
Con X : ?
Em : Mày biết tao là ai không ?
Con X : Biết ( em để tên thật )
Em : Lâu rồi không gặp
Con X : Ừhm
Em : sSo không chấp nhận addfr đê
Con X : Không thích
Em : ừ
Đã xem…
Kết thúc nhắn tin một cách lãng xẹt.
Thốn đến rốn, chẳng hiểu sao con này giờ nó lại ghét em như vậy. Không yêu nhau nữa thì cũng là bạn cũ, không cho chịch xã giao thì cũng đâu đến mức kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng thôi tính điên của nó em lạ gì, không yêu nữa thì bố về, đời còn dài gái còn đầy.
1 tuần sau…
Sáng sớm tinh mơ, có một thằng thanh niên khôi ngô tuấn tú, người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, thất thểu bước đi.
Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đỏ long sòng sọc. Thằng đó còn là ai ngoài em ? Số là em vừa đi cày đêm về ( em trông nét cho cô vào ca chiều tối nên đêm đến em trốn sang quán nét khác cày đêm sáng về ngủ )
Đang vội vã về nhà đánh 1 giấc để chiều còn đi làm thì gặp ngay ông bác rể đi tập thể dục. Tim như rớt cmn ra ngoài, sợ vcl ra. Ông ấy tinh như cáo, liếc qua đã thấy làm em không kịp trốn. Đành phải vẫy tay chào.
– Con chào bác.
– Ờ, đi đâu mà dậy sớm thế này ?
– Dạ con… dạ con ( lúc đó cuống quá đành bốc phét ) con đi tập thể dục ạ.
– Tốt thanh niên thế mà khá, 2 thằng nhà bác giờ vẫn đang ngủ như chết trương. Nào lại đây, 2 bác cháu cùng tập. Tốt * vỗ vai *
Thôi xong, kèo này em quỳ rồi. Lúc đó em khổ không biết kêu ai, thầm nhủ không cái ngu nào như cái ngu nào.
Số phận đưa đẩy, ông ấy chạy đằng trước em gồng mình bám theo sau. Éo gì già rồi, hơn 50 mà chạy như thanh niên. Đúng là không cái dại nào như cái dại chó.
Nhưng cuộc sống nó vốn dĩ rất công bằng các bác ạ. Mất cái lọ em lại được cái chai. Nhờ chạy thể dục ở công viên em lại bất ngờ gặp lại được nó.
Con X cũng đi tập thể dục. Em nhìn phát nhận ra ngay bởi vì con gái nó dậy thì sớm nên từ lớp 7 đến giờ cũng không thay đổi nhiều ( em cũng xem ảnh nó đăng trên face nên mới nhận ra nữa )
Có điều em nhận ra nó, nhưng nó ếu nhận ra em. Lượn qua lượn lại như cá cảnh, mà nó éo phản ứng gì. Vẫn chạy bộ như bình thường.
Thực sự lúc đó em rất buồn. Cái cảm giác này như kiểu, bạn đi ăn cái bánh thấy nó ngon thì nghĩ ước gì cô ấy ở bên cạnh để thưởng thức cùng, còn cô ấy đi ăn cái bánh thì ước gì đéo phải trả tiền vậy.
Yêu đương như loz, hay là nó có thằng khác ? Hay là nó quáng gà giờ bị cả quáng chó. Ban ngày cũng không nhìn rõ nữa à ?
Bao nhiêu câu hỏi cứ chất chứa trong lòng không có lời giải đáp. Làm em muộn phiền ăn không ngon nhưng ngủ như điên…
Sự thật đôi khi khiến con người ta thật đau lòng.
Em lững thững đi về, mặc dù buồn thì buồn thật đấy. Nhưng em được cái lạc quan, em nhanh chóng sốc lại tinh thần.
Mày không còn yêu tao ! Ok chấp nhận.
Mày quên cmn tao rồi ! Đồng ý luôn.
Nhưng em đã tán được nó 1 lần, thì em sẽ tán đổ được nó lần nữa. Đứng trước thách thức lần thứ 2, lần trước phần nhiều là nhờ may mắn. Thiên thời địa lợi nhân hoà đủ quả, giờ thì khó lại càng thêm khó.
Một cánh én không thể tạo lên mùa xuân, mà cần phải đảng cho ta. Em trước tiên liên hệ với thằng bạn nối khố của em – là thằng Thắng – Một cán bộ lão thành góp phần không nhỏ vào thành công của cách mạng. Nó mà không giúp, em cho nó đi chữa bệnh.
Kể ra mình cũng khốn nạn, ra HN 2 tuần lễ chả đến thăm bạn. Giờ nghĩ đến gái mới mò đến/
Người ta nói chả sai bao giờ.
Vì lồn đổ bát canh chua
Anh em huynh đệ vẫn thua con phò ( đang giận nó nên chửi thế thôi )
Thôi mình khốn nạn thì đổi lại đẹp trai, ông trời thật công bằng !