Truyện Sex Người dì tuyệt vời
Thật đấy, lúc đó nhìn Dì rất đáng yêu, lòng em chợt bồi hồi xao xuyến, phút chốc trong em hình bóng nhỏ như nhạt nhòa và bị che lấp bởi ảo ảnh của cái bóng đen đang gối đầu lên nệm kia.
Em ngồi nhìn lung lắm, cũng bởi tại nhìn lâu và suy nghĩ toàn xxx nên mặt em đỏ ửng, máu trong cơ thể như dồn vào các mao mạch trên cơ mặt, khó chịu và nóng bừng. Tay chân em run rẩy vì cảm giác háo hức và hồi tưởng về cái đêm hôm ấy, hình ảnh cái khe hẹp hiện ra lồ lộ và khiêu khích, thật đê mê và lôi cuốn.
Em ngồi nhìn và suy nghĩ lung lắm, nhìn vào khuôn mặt Dì, nó thất đẹp và càng nổi bật hơn khi Dì ngủ, thật ngây thơ và thánh thiện, chợt một ý tưởng mong lung và bất chợt hiện lên trong đầu em “thơm phát xem thế nào”, ngay lập tức em vạch ra kế hoạch tác chiến chỉ trong vài phần trăm giây, mà như các bậc cao nhân thời xưa có dạy: “Nam nhi chi chí, dám nghĩ là dám làm”.
Đoạn nghĩ là làm ngay, em ngồi ở tư thế qùy gối xuống nệm và từ từ chống 2 tay xuống luôn, mặt em tiến sát lại ngày một gần với mặt Dì, lúc này mà xét thì chỉ cách khoảng 1 gang tay. Môi em từ từ tiến lại ngày một gần má Dì… và rồi… chụt… môi em và má Dì tạo 1 tiếng động khe khẽ giữa màn đêm tĩnh mịch, cảm xúc lúc đó trào lên trong em cuồn cuộn, liên hồi và cực kì khó tả.
Em có cảm giác như sự khao khát, của việc chiếm hữu điều gì đó đeo bám và nó không ngừng thôi thúc em tiến lên, làm 1 cái gì đó đi để thỏa mãn nó và tạo bước đà cho nó chạy ngày một nhanh hơn, thật lẫn lộn và rối bời.
Cũng vì cái cảm giác đó và vì lần đầu thành công nên em quyết định chơi tiếp phát nữa, lần này sẽ xa hơn đó là vào cái khe hẹp… giữa hai môi Dì hay người ta còn gọi là cái miệng ý. Nhẹ nhàng cúi xuống và thêm một lần hôn nữa thì không thể tưởng tượng được hết cảm xúc vui sướng trong em sẽ tăng lên đến nhường nào nữa…
Nhưng tréo ngoe thay, cuộc chơi nào cũng có lúc tàn, cuộc đời éo như mơ và chuyện ấy đâu ai ngờ, khi em vừa đưa cái bản mặt đù đù và ngu ngơ của mình tiến gần mặt Dì thì ôi thôi, Dì lờ đờ mở mắt ra, một cảm giác lạnh sống lưng tràn đến, ngượng ngùng đến khó tả, và khó tả đến mức dù cố gắng tả lại thì vẫn éo tả được.
Khi nhìn thấy Dì vừa lờ đờ mở mắt ra thì em ngay lập tức ngước mặt lên, mặt dù vẫn ở tư thế qùy mình hồi hộp và lo lắng lắm, không biết Dì có lờ mờ đoán ra là mình mới vừa “thơm” má Dì hay không, Dì mà biết thì bách nhục luôn ấy, híc trong vài phần trăm giấy ấy, em quyết định lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, em đưa tay lại gần phía má của Dì và… nhẹ nhàng em uốn MU bàn tay lại… khẽ gõ mạnh vào mặt Dì một cái đánh “Bép”, ngay lập tức em rút tay về, Dì thì vừa ngạc nhiên và tròn xoe mắt nhìn em, nói ngay:
– Lại dậy àh? Có sao hông con? – Nhìn em là lộ hẳn ánh mắt lo lắng.
– Dạ, sao Dì lại nằm đây, về đi – Em nói mà cúi mặt xong ngước lên lườm lườm.
– Híc, lo cho con quá chứ gì, sợ tối con tự tử nên ngồi canh nè – Nói mà bắt đầu cười cười, rõ hâm.
– Làm gì mà phải tự tử, khùng quá Dì, con trai chứ đâu phải bê đê đâu mà dzậy – mình nói rõ to.
– Nhưng mà mặt con đù – Dì giải thích, híp mắt.
– Đù chứ đâu có ngu đâu, mệt, đi tè đây – Nói rồi mình đứng dậy
– Khoan con… vậy thì nhớ đừng có suy nghĩ lung tung nữa nha, nhìn mặt đơ quá… !!! – Dì hét lớn
– Vầng, Dì đi ngủ dùm con cái, nhìn mắt như gấu – Dì nghe mình nói mà hốt hoảng sờ sờ nắn nắn da mặt nhìn tếu vờ lờ.
Mình đi đằng trước, Dì đi đằng sau, mình ghé WC còn Dì thì đi vào phòng, ngáp dài một cái rõ to, đoạn tè xong thì mình lên phòng nghĩ ngợi lát rồi ngủ lúc nào không hay luôn.
Vài ngày sau thì nhỏ điện thoại hỏi tình hình sức khỏe rồi khuyên này kia, mình thấy nhỏ như khóc qua điện thoại, mình cũng xao xuyến rất nhiều.
Nhưng thôi, vu vơ thế đủ rồi, hôm ấy cũng là một ngày trong tháng 7 thôi. Sau giai đoạn tự kỉ không thông báo trước đã làm cho Dì nghĩ mình là một thằng tâm thần có tiềm tàng nên đã lật đật gọi điện thoại xin ba mình cho phép Dì được quản giáo mình chặt hơn, mình mỗi khi ra ngoài đều phải thông báo cho Dì là đi đâu và lâu lâu Dì còn hay lên phòng mình bất chợt nhìn vào xem có đang “cắn thuốc” hay không, theo lời Dì nói là như vậy, đến khổ.
Nhiều lần mình méc ba về vấn đế này thì ba chỉ vỏn vẹn một câu “Ba biểu”, và van xin Dì đừng như vậy nữa thì Dì cũng lại “Ba biểu”, đến là chán, à thời gian đó mình được cho nghĩ học hầu hết môn, chỉ học ba môn cần thiết thôi các bác ạh, nói chung cũng sợ thua thiệt bạn bè lắm chứ, nhưng thiết nghĩ cứ cố gắng là ok nên vơi sầu đi bớt phần nào.
Mặc dù nhỏ đã không còn là nỗi lo nghĩ của mình mỗi ngày nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại về hỏi han tình hình bạn bè và nhờ vả chỉnh sửa hay hướng dẫn hoặc là tâm sự về việc ba nhỏ, chị nhỏ, những đứa bạn trên lớp này kia, đủ thứ, dần dà mình cũng quen dần và sống 1 cách tập trung hơn, trong lòng mình thì vẫn còn nhớ nhỏ nhưng thật sự khi tham gia vào công việc như dọn phòng hay làm mấy thứ này kia phụ Dì thì mình cũng quên bén đi nỗi canh cánh trong lòng ấy.
Một sự việc xảy ra…
Ngày hôm đó, mình nhớ không lầm là đêm hè oi ả, đang chat yahoo với thằng bạn thì thấy đột nhiên một cái buzz! to uỳnh, mình hết hồn, bấm qua khung thì thấy thì ra là nhỏ, mình tốn gọn lại là nhỏ nói: Mặc dù ba nhỏ chia tay người mẹ đó, nhưng chị em nhỏ vẫn rất thương mẹ kế, hay gọi điện thoại, mẹ kế nhỏ đang bị ốm, chẳng ai ghé qua nhà nhỏ và chăm sóc mẹ kế lúc này, nhỏ lo lắm sợ mẹ kế xảy ra chuyện gì không hay thì nhỏ chết mất và nhỏ muốn nhờ mình qua chăm mẹ kế nhỏ xem có sao không?
Nhỏ năn nỉ mình rất nhiều nhưng mình đều từ chối vì… lúc đó đã rất khuya mình vừa làm biếng và vừa sợ đi đêm nữa, nhưng mà nhỏ năn nỉ ghê lắm nên mình đành chiều lòng và hứa sẽ qua ngay, tuy nhiên nhỏ phải gọi điện thoại trước cho mẹ và vì nếu không thấy ai là mình về luôn đó, sợ bị giang hồ dòm ngó thì khổ lắm, nhỏ bắn số điện thoại nhà nhỏ cho mình vì cơ bản mình xóa hôm bữa rồi.
Như đã hứa, mình thay đồ và dắt xe ra khỏi nhà trước ánh mắt không tin tưởng của Dì, xin mãi Dì mới cho đi với lí do bạn bệnh nặng, qua thăm tí cho nó vui rồi lát về mà. Rồ ga chạy tới nhà nhỏ. Vừa đi mình vừa run, không phải vì tiết trời mà vì lo lắng và sợ sệt, đi mà tay lái run run các kiểu, sợ sệt trước ánh mắt khách của các quán nhậu ven đường còn mở cửa, sợ thằng boy nào thấy mình ngu ngơ lại theo xin tiền thì khổ, sợ thằng gay nào đấy hâm mộ và có ý đồ dò theo âm mưu cướp zin cửa sau thì càng ê chề hơn nữa ấy chứ … Xe cứ đi.
Tới trước nhà nhỏ, em gọi điện thoại nhà nhỏ thì thấy giọng phụ nữ bên kia yếu ớt:
– D đó hả con, cô không sao đâu con, con về nghĩ đi!
– Dzạ nhưng cô ơi, nhỏ nhờ con qua đây, cho con vào xem cô bị làm sao có cần gì không rồi con mới về được – mình quả quyết.
– Không sao đâu con, cô không sao hết á, tại nó làm quá lên thôi, con về đi không ba mẹ lại mong, cẩn thận trộm cướp á – Cô vẫn nhỏ nhẹ và yếu ớt.
– Híc, cô mở cửa cho vào vào lát rồi con mới về được chứ ngoài này… ngoài này tối quá cô ơi, con lỡ qua rồi, coi cô bị sao rồi con về ngay – Mình hơi lớn giọng xíu.
– Con đợi cô xíu, cô ra ngay.
Em đứng chờ một lúc thì thấy mẹ nhỏ ra, phải tả sao nhĩ, cô ấy không cao lắm, khoảng gần 1m6 thôi, tướng người theo em nhìn thì có da, có thịt, khuôn mặt tròn, mái tóc uốn xoăn và bó gọn cột tóc kiểu đuôi ngựa, trắng trẻo, nhìn rất duyên nhưng duyên theo kiểu một người phụ nữ thành đạt, một người khá qúy phái. Cô đang làm trong một ngân hàng ở quận 1.
Cô ấy đi với 1 dáng điệu có vẻ hơi mệt mỏi và phờ phạc, trách sao được, con người ta đang bịnh mà, em nhẹ nhàng chào cô rồi đẩy xe vào sân bước lên thềm thì cô nói vọng vào từ hướng cổng: “Con ngủ đây đêm nay luôn đi, sáng về, giờ này còn ra đường thì nguy hiểm lắm”.
Thiết nghĩ cũng đúng vì em không dám chạy về nhà lúc này, vừa tối lại vừa nguy hiểm, có anh nào xinh trai nghiện ngập nhào lại chơi cho phát thì phẻ đời lắm nhễ, nghĩ đến đó mà em chợt rùng mình, đoạn em nghe lời và dắt xe hẳn vào nhà cô luôn.
Cô đóng cổng và phụ em đẩy xe lên, nói là phụ nhưng hình như cô chỉ cầm cái biển số đủn đà đủn đỉnh thì phải. Hì hục một lúc thì cũng xong…