Truyện Sex Những mảnh ký ức
Những ngày sau em thường xuyên nhắn tin cho tôi, tôi lúc đấy chuẩn bị vào kì thi học kì khá bận rộn những vẫn giành thời gian cho em. Tôi mượn xe đạp của đứa bạn, chở em đi loanh quanh đấy, ngắm dòng người, ngắm đường phố Hà Nội. Một phần vì tôi ít nói, phần vì tôi không giỏi trong việc gợi chuyện để nói, phần vì tôi nghĩ có khoảng cách với em thì tốt hơn.
Em có người yêu rồi, tôi với em chỉ là xã giao thôi, tôi chấp nhận sự thực này mà không một chút suy nghĩ nào. Và có lẽ vì vậy mà những lần em ngồi sau xe tôi, cả hai gần như không nói một chuyện gì, tôi ngại, và do thái độ tôi như vậy nên em cũng ngại. Không có chuyện gì nói với nhau, cũng không mấy khi nhìn mặt nhau, nhưng em đều không từ chối hay bảo bận rộn hôm nào tôi rủ em, có khi em nghĩ tính tôi vốn vậy nên không đòi hỏi gì nhiều ở tôi. Nên chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau chủ yếu thông qua tin nhắn.
Hôm đấy như mọi khi, tôi mới tắm giặt xong chuẩn bị ăn cơm với mấy đứa ở cùng phòng trọ thì nhận được điện thoại của em. Tôi chỉ nghe thấy giọng em thút thít, tôi nghe tiếng em khóc hơn là tiếng em nói, tôi chỉ nói vội với em:
– Em ở nhà trọ đi, ở yên đấy nhé, giờ anh qua.
Vơ vội quần áo, tôi chỉ nói với mấy đứa bạn là ăn cơm trước đi, không phải để phần tôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao em khóc, tôi cũng không mường tượng được có chuyện gì khiến em phải khóc, tôi chỉ kịp đạp nhanh đến chỗ em. Gặp được em thì thấy nước mắt em lưng tròng, em kể sơ qua tôi chuyện có một đứa lớp em tán tỉnh em, nhưng em không thèm để ý, tán tỉnh mãi không được nó mới gọi điện cho em dọa nạt em, chửi bới em. Tôi nghe em nói mà máu như sôi lên, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bảo với em:
– Em cho anh số của nó anh gọi xem nào.
Em can ngăn tôi:
– Thôi, chắc nó chỉ điện dọa thế thôi chứ không làm gì đâu.
– Thì cứ cho anh số đi đã.
Em nói:
– Không sao anh ah, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên mới gọi cho anh. Giờ anh đến em thấy bình thường rồi.
– Có thật không? – Tôi hỏi vặn.
Em đưa tay lau nước mắt:
– Thật mà, không sao đâu anh ah.
Em nói như vậy thì tôi cũng không muốn căn vặn gì thêm, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi em:
– Em ăn gì chưa?
– Em chưa, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên không muốn ăn gì nữa.
– Anh cũng chưa ăn gì, kiếm chỗ nào ăn đi.
Tôi và em vào một quán phở ven đường, gọi 2 tô phở. Tôi đang đói và cũng ăn khá nhanh nên khi tôi ăn xong rồi em mới ăn được khoảng nửa bát, tôi ngồi nhìn em ăn. Thấy buồn buồn, tôi nhủ với lòng mình thôi tôi là người anh, không có duyên, tôi chỉ có thể nghe em nói chuyện, che chở cho em. Sau khi em ăn xong thì lại thường như mọi khi, tôi lai em vòng vòng dạo phố. Nhìn mặt em rầu rầu, buồn buồn, tôi cố nghĩ ra chuyện gì để nói chuyện với em, để cho em vui nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn chẳng tìm được câu chuyện nào để mở miệng. Lai em về nhà, tôi chỉ nói:
– Thôi em vào nhà ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Có gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhé, đừng có giấu anh gì đấy.
– Vâng.
Em vâng nhẹ nhàng, nghe như tiếng gió thoảng qua tôi. Nhìn em im lặng đi vào nhà trọ, tôi chỉ muốn kéo em lại, ôm em vào lòng, vỗ về em, cho em quên đi nỗi buồn, sự sợ hãi. Tôi đã giơ tay ra nhưng rồi lại rụt lại, định mở miệng định gọi tên em, nhưng miệng tôi lại khô khốc, tôi không nói được gì cả. Tôi chờ cho em vào trong phòng rồi buồn bã đạp xe đi, tôi chưa quay về nhà trọ luôn mà tôi đạp xe đến Mỹ Đình, tôi hít vào lồng ngực mùi hương hoa sữa. Nồng nồng, dịu nhẹ, tôi cứ đứng như vậy, em có nhắn tin hỏi tôi về chưa, tôi bảo với em là tôi về rồi, em ngủ sớm đi. Rất lâu sau tôi mới quay xe đạp về nhà trọ.
…
Tôi mày mò tìm cách thu âm, tôi muốn có những món quà thật đặc biệt tặng cho em. Lên mạng tìm tòi phần mềm, mua mic, thử giọng, rồi mix lại bài hát. Tôi hát đi hát lại một bài không biết bao nhiêu lần khi chỉ cần có một đoạn không ưng ý là tôi lại bắt đầu lại từ đầu. Có những lúc tôi đã định bỏ cuộc vì khó quá, tôi làm mãi mà không được, nhưng nghĩ đến em sẽ vui thế nào khi nhận, khi nghe bài hát của tôi, tôi tiếp tục cố gắng. Bài đầu tiên tôi thu tặng em, tôi thử giọng, tôi hát, tôi chỉnh mất gần 5 ngày mới ưng ý. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng đến bao nhiêu khi tôi hoàn chỉnh được bài hát, bài hát như viết thay lời muốn nói của tôi, cho câu chuyện tình của tôi…