Truyện Sex Phá trinh 4 mỹ nhân – Quyển 1 – Tác giả Tiểu Long

Phần 2

Mọi việc nói ra thì lâu nhưng ở ngoài đời thì chỉ là mấy giây mà thôi. Thân hình La Linh nhanh chóng hoạt động tích cực trên thân hình mỹ nhân. Cảm giác sướng ngất mỗi lúc một gia tăng khi cu lồn ma sát vào nhau. Con cu của La Linh ra vào hết sức nhịp nhàng trong cái lồn của Miêu Thiên Hồng.

La Linh sau vài cái thụt ra vào của con cu đã đâm mạnh quân tử kiếm của chàng vào tít trong lồn mỹ nhân. Động tác của chàng khiến cho mỹ nhân nhăn mặt vì đau. Màng trinh tiết đã mất làm cho nàng giảm đi khoái cảm không ít. Vài giọt máu trinh đã chảy ra dính trên tấm khăn trải giường.
La Linh sướng quá rú lên một cái. Cu chàng chịu không nổi sức ép và sức nóng của lồn mỹ nhân nên xịt khí ra đầy lồn nàng.

Miêu Thiên Hồng tê tái vì sướng, lồn nàng đã tiếp nhận không ít tinh trùng của La Linh nhưng bản thân nàng vẫn chưa đã cơn nứng. Nàng thấy cu của La Linh đã xìu lại tuột khỏi lồn nàng rồi thì hơi thất vọng. Miêu Thiên Hồng biết sở dĩ con cu La Linh ra khí quá sớm là do sức thuốc dâm tác dụng quá mạnh đã khiến chàng bị xịt khí quá sớm. Tất nhiên, nàng làm sao hiểu được nguyên nhân thứ hai cũng rất quan trọng khiến cu La Linh mau ra khí là do lồn nàng sít quá và bóp quá.

La Linh đã thoát khí nên dâm dược cũng giảm tác dụng. Miêu Thiên Hồng biết nàng có thể kích động nam nhân làm thêm hiệp nữa nhưng lồn nàng còn đau do vừa bị phá trinh.

Sáng sớm hôm sau, La Linh thất kinh khi thấy thân thể chàng trần truồng nằm bên cạnh Miêu Thiên Hồng.

Chàng nhận thấy Miêu Thiên Hồng cũng chẳng mặc quần áo chi cả. Thân hình nàng lõa thể chìm trong giấc ngủ say sưa. Da nàng trắng mịn với cặp nhũ phong no tròn khêu gợi đang phập phồng theo nhịp thở.

La Linh vốn dĩ cũng không thờ ơ trước sắc đẹp khuyến rũ của người con gái nằm cạnh. Có điều chàng không dám tin mình chính thật là La Linh và là trượng phu của mỹ nhân. Do đó, chàng không dám nhìn nhận nàng làm vợ vì điều đó sẽ gây sự hiểu lầm to lớn mai sau nếu một mai xác định chàng không phải là La Linh.

Nhưng mà tình thế hiện giờ thì chàng có muốn không nhận cũng không được. Hai người đã qua đêm với nhau rồi thì đã coi nhau như vợ chồng không thể chối cãi. La Linh thầm nghĩ cứ để mặc kệ mọi chuyện sau này sẽ tính chứ chàng không thể từ chối trách nhiệm trước mỹ nhân được nữa.
Miêu Thiên Hồng cũng đã bắt đầu thức giấc. Suốt cả đêm qua nàng không ngủ được nên hôm nay dậy muộn hơn mọi ngày thấy rõ.

Miêu Thiên Hồng mở mắt thì thấy La Linh đang ngồi bên cạnh nhìn nàng khiến nàng hoảng hốt ngồi bật dậy. Nàng xấu hỗ đến đỏ bừng cả mặt khi biết nàng đang lõa thể trước mắt nam nhân.

Miêu Thiên Hồng kéo vội chăn lên che kín lấy thân mình. Cử động của nàng hấp tấp vội vàng khiến La Linh cũng phải phì cười.
Miêu Thiên Hồng xấu hổ nói:
– Chàng ra ngoài kia mau để thiếp thay áo.
La Linh nhìn xuống tấm chăn thì thấy có vết trinh tiết dính vào đó thì thầm hiểu chuyện gì đã xảy ra với hai người trong đêm qua.

Trong lòng chàng đã thầm công nhận mỹ nhân trước mặt là vợ của mình rồi nên tâm tình chàng thoải mái hẳn lên.

Bất thần chàng đưa tay giật phắt tấm chăn đang che thân hình mỹ nhân ra khỏi người nàng.

 

 

Miêu Thiên Hồng ú ớ chưa kịp làm gì thì đã bị La Linh ôm lấy đè ngửa ra giường.

Mỹ nhân chống cự một cách yếu ớt rồi buông xuôi hoàn toàn trước sự tấn công mạnh mẽ của tình quân. Hai người áp sát vào nhau, âm dương hòa hợp. Thân hình mỹ nhân rung động từng hồi theo nhịp giao hoan cùng với tiếng rên rỉ ngút ngàn hoang lạc.

Hồi lâu sau cả hai đều thỏa mãn rời nhau ra. La Linh đã phóng đầy tinh dịch của chàng vào sâu trong lồn Miêu Thiên Hồng rồi nên con cu của chàng thu nhỏ lại tuột khỏi lồn mỹ nhân.

Miêu Thiên Hồng nằm ngửa trên giường đôi mắt khép hờ. Cơ thể nàng vẫn còn dư âm của cuộc truy hoang lúc nãy. Mỹ nhân không muốn ngồi dậy chút nào trước những đê mê của da thịt nàng vẫn còn đang âm ỉ.

La Linh nằm bên cạnh thoải mái ngắm nghía những đường cong tuyệt mỹ trên thân hình mỹ nhân. Chàng thầm mong mình chính là La Linh để được mãi chiếm hữu thân hình người ngọc.

Miêu Thiên Hồng cựa mình định ngồi dậy thì bị cánh tay La Linh cản lại. Chàng ôm lấy nàng vào lòng không chịu xa rời.

Miêu Thiên Hồng chìm trong hạnh phúc khi được vuốt ve âu yếm. Nàng chợt nhận ra sự hy sinh trong suốt 20 năm qua của nàng thật có ý nghĩa. Niềm vui hạnh phúc làm nàng quên bẵng lão bà bà đang đợi chờ nàng nơi đại sảnh để cùng ăn sáng mỗi ngày.

Một tháng trời trôi qua trong hạnh phúc. Miêu Thiên Hồng cảm thấy nội lực nàng trở nên sung mãn lạ thường. Nàng chợt phát hiện ra sau mỗi trận truy hoan cùng La Linh thì cơ thể nàng lại khỏe lên một ít. Dường như âm khí lạnh giá từ thiên nhiên do cơ thể La Linh tích tụ đã vận chuyển vào trong người nàng nhờ những trận ái ân cuồng nhiệt.

Tuy vậy, tình trạng mất trí của La Linh lại chẳng hề có chút chuyển biến. Chàng đã ngồi hàng giờ bên cạnh bà lão và nàng để nghe lại những câu chuyện về cuộc đời của La Linh nhưng lại xem đó như là một chuyện xa lạ không liên quan gì đến mình.

Lão bà bà thở dài nói với Miêu Thiên Hồng:
– Ta cảm thấy buồn phiền quá! Chẳng làm sao để cải thiện được tình trạng này. Hồng nhi thử nghĩ xem chúng ta còn có biện pháp nào khác không?

Miêu Thiên Hồng trầm tư suy nghĩ. Nàng nhớ lại những kỷ niệm xưa kia giữa nàng với La Linh. Những hình ảnh đó chợt hiện về và bóng hình hai người con gái Bạch Thái Tiên Hồ và Tiêu sơn thần nữ hiện ra trong trí nhớ.

Miêu Thiên Hồng chợt nghĩ ra một chuyện khẽ hỏi:
– Bà bà ! Bà bà có nhớ hai vị cô nương lúc trước thường cặp kè bên cạnh La tướng công hay chăng ?
Lão bà bà sáng mắt lên nói lớn:
– Đúng rồi ! Tại sao ta lại quên bọn họ nhỉ. Chúng ta không thể để hai người ấy ra khỏi chuyện này.
Miêu Thiên Hồng chưa hiểu chuyện gì thì lão bà bà nói tiếp:
– Ngày xưa, hai con bé đó đã được ta chấp nhận vào làm cháu dâu nhà họ La. Nhưng chẳng may Linh nhi đột nhiên bị hại. Hai đứa nó phẫn chí lang bạt kỳ hồ, không hiểu giờ này ở đâu.

Miêu Thiên Hồng không ngờ hai kẻ tình địch ngày xưa đã trở thành cháu dâu nhà họ La còn trước cả nàng. Trong lòng Miêu Thiên Hồng không khỏi có chút ganh tỵ nhưng nàng chẳng dám nói ra trước mặt bà lão làm gì.

Miêu Thiên Hồng nói:
– Cháu nghe tin hình như Tiêu sơn cô nương lui về ở ẩn trên ngọn Cửu Thiên sơn, chỉ có Bạch Thái Tiên Hồ thì không biết hiện giờ nàng ta đang cư ngụ ở nơi nào.
Lão bà bà sáng mắt nói:
– Vậy thì tốt lắm. Bây giờ cháu hãy đưa Linh nhi đến chỗ Tiêu sơn thần nữ trước. Dù sao có nó giúp đỡ biết đâu Linh nhi sẽ hồi phục được trí nhớ cũng không chừng.

Miêu Thiên Hồng tuy trong lòng chẳng hợp ý, nhưng nàng biết ngày xưa quan hệ giữa Tiên sơn thần nữ và Bạch Thái Tiên Hồ đối với La Linh vô cùng khắng khít. Bản thân nàng lại không được chàng xem trọng mấy vì xuất thân của nàng ở trong một bang phái chẳng tốt đẹp gì.

Nàng hiểu rằng nếu hai người kia biết tin sẽ không từ mọi thủ đoạn để cứu tỉnh La Linh. Khi ấy, địa vị của nàng sẽ ra sao trong mắt La Linh.

Mặc dù vậy. Miêu Thiên Hồng cũng phải công nhận đây là một giải pháp rất tốt. Hai người con gái kia sẽ khơi gợi không ít những kỷ niệm giúp La Linh hồi phục trí nhớ.

Ngay sáng hôm sau, Miêu Thiên Hồng cùng với La Linh lên đường. Chàng được cho biết hai người sẽ đến gặp một người con gái nữa được xem là hiền thê của chàng. Tuy La Linh chẳng mấy thích thú với việc này nhưng chàng cũng không phản đối cuộc du hành mới. Chàng biết hai nữ nhân đã cố tìm cách giúp chàng nhớ lại mọi chuyện. Vì vậy, chàng chẳng nên phụ lòng tốt của họ.

Trên đường đi, tình cảm giữa Miêu Thiên Hồng và La Linh ngày càng khắt khít. Những sự lo lắng dọc đường của Miêu Thiên Hồng dành cho chàng cũng như những đêm ái ân cuồng nhiệt đã làm cho hành trình của họ mang đầy hương vị hạnh phúc.

Do thời gian không gấp gáp, vì thế hai người thoải mái vừa đi vừa ngắm cảnh dọc đường. Mãi 3 tháng sau họ mới đặt chân đến ngọn Cửu thiên sơn.
Hai người đã vượt qua một ngọn núi, nhưng chưa biết đi về đâu thì La Linh chợt phát giác ra hai thiếu nữ bận áo đỏ đang giao chiến ở bên kia ngọn núi.

Miêu Thiên Hồng vội giục chàng chạy nhanh qua bên kia núi xem hai người thiếu nữ nọ là ai ? Tại sao họ lại đánh nhau ở đây.

Khi La Linh và Miêu Thiên Hồng đến nơi thì hai thiếu nữ áo đỏ đã ngừng chiến nhìn nhau cười ngất.

Miêu Thiên Hồng đoán hai thiếu nữ này chẳng qua đánh nhau để tập dượt võ công. Họ ở nơi đây chắc hẳn sẽ biết tin tức về Tiêu sơn thần nữ.

Hai thiếu nữ áo đỏ vốn là một cặp sinh đôi. Người chị tên gọi Hồng Tố Tố còn cô em tên gọi Hồng Kỳ Kỳ. Cả hai khi được hỏi về hạ lạc của Tiêu Sơn thần nữ đều trố mắt nhìn hai người.

Hồng Tố Tố lên tiếng hỏi:
– Các vị tìm sư phụ tôi có việc gì ?
Miêu Thiên Hồng nghe nàng ta hỏi như vậy thì mừng rỡ nói:
– Thật là may quá. Chúng tôi là chỗ quen biết với lệnh sư. Cô nương hãy đưa giúp chúng tôi đến chỗ lệnh sư.
Cô gái có tên Hồng Kỳ Kỳ lắc đầu cười:
– Các vị không gặp được gia sư đâu. Người đã bảo với chúng tôi nhất định không tiếp chuyện với người lạ.

Miêu Thiên Hồng ngỡ ngàng không ngờ Tiêu Sơn thần nữ lại chung tình như vậy. Đã 20 năm trôi qua rồi mà nàng ta vẫn không quên được người xưa, sống tách biệt với thế gian.

Miêu Thiên Hồng nghĩ vội ra một kế, nàng liền mỉm cười với hai thiếu nữ rồi nói:
– Chúng tôi vốn không phải người lạ. Hai cô nương cứ thông báo chúng tôi là người ở La gia đến cầu kiến. Tôi bảo đảm lệnh sư sẽ lập tức đón tiếp chúng tôi ngay.
Hai người thiếu nữ nhìn nàng với vẻ nghi hoặc. Lát sau Hồng Tố Tố bảo em gái quay về thông báo với sư phụ, còn bản thân nàng ở lại đây để trông chừng hai kẻ lạ mặt này.

Hồng Kỳ Kỳ đi được một lát rồi phóng người như bay quay trở lại. Công phu của nàng khiến cho Miêu Thiên Hồng và La Linh cũng phải tấm tắc khen thầm.

Hồng Kỳ Kỳ chuyển lời gia sư mời hai người nhập cốc.

Hai thiếu nữ đi trước dẫn đường. Khinh công của họ rất cao cường nhưng không thể làm khó cho La Linh và Miêu Thiên Hồng được.

Ở trong cốc khung cảnh đẹp đẽ lạ thường. Nơi đây cây cỏ xanh tươi và có tiếng chim hót líu lo. Hồng Tố Tố dẫn hai người vào nhà rồi mời sư phụ ra gặp mặt.

Tiêu Sơn thần nữ mình mặc áo trắng toát. Thân hình yểu điệu tuyệt đẹp. Khuôn mặt nàng không già đi bao nhiêu so với hồi 20 năm trước nhưng lạnh lùng như băng sương.

Miêu Thiên Hồng đã lâu không gặp Tiêu Sơn Thần nữ nên để ý quan sát đối phương. Nàng nhận thấy Tiêu Sơn thần nữ tuy không còn nét tươi tắn của tuổi đôi mươi nhưng sắc đẹp của nàng lại gia tăng hơn xưa rất nhiều với vẻ lạnh lùng băng giá.

Có thể nói sắc đẹp của Tiêu Sơn thần nữ đã dần dần đi đến tột đỉnh của nó. Nếu đem nàng so sánh với hai nữ đệ tử thì sức thu hút của nàng còn cao hơn hai đệ tử nhiều.

Tiêu Sơn thần nữ cũng chú ý nhìn hai người khách lạ. Nàng nhận ra Miêu Thiên Hồng một cách dễ dàng vì Miêu Thiên Hồng chẳng khác gì mấy so với trước kia. Nhưng khi Tiêu Sơn thần nữ nhìn sang chàng thanh niên đi cùng Miêu Thiên Hồng thì nàng sửng sốt đờ người ra.
– Trời ! Sao trên đời lại có người giống chàng đến vậy ! Chẳng lẽ La gia còn có người thừa tự hay sao ?

Miêu Thiên Hồng thấy thần thái của Tiêu Sơn thần nữ như vậy thì hiểu ra chuyện gì đang xảy ra trong lòng nàng ta rồi. Miêu Thiên Hồng mỉm cười cất tiếng nói:
– Hoàng tỷ tỷ đã nhận ra cố nhân rồi sao ?
Tiêu Sơn thần nữ Mộng Hoàng trong lòng hoang mang. Nàng khẽ đưa mắt liếc nhìn vào mặt Miêu Thiên Hồng thì thấy nàng ta đang mỉm cười nhìn mình một cách kỳ lạ.

La Linh thì cũng ngầm để ý mỹ nhân trước mặt. Theo lời nói của Miêu Thiên Hồng thì có khả năng mỹ nhân này chính là hiền thê của chàng. La Linh không tưởng ra được trên đời lại có người xinh đẹp đến vậy. Trước nay chàng vẫn xem Miêu Thiên Hồng là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng giờ đây nữ nhân trước mặt lại có sắc đẹp vượt trội hơn cả Miêu Thiên Hồng.

Miêu Thiên Hồng biết Tiêu Sơn thần nữ đang bối rối và hoang man lắm. Nàng thấy đã đến lúc nói ra sự thật tất cả mọi chuyện rồi. Miêu Thiên Hồng bước lại kéo tay Tiêu Sơn Thần nữ đi vào nhà trong để một mình La Linh ngồi ở phòng ngoài.

Hồng Tố Tố từ đằng sau nhà bước ra châm một bình trà nóng. Nàng liếc nhìn chàng thanh niên tuấn tú đang ngồi đó với ánh mắt ngưỡng mộ.
La Linh mỉm cười nói mấy lời cám ơn. Hồng Tố Tố không dám ở lại lâu liền quay vào trong.

Ở trong phòng Tiêu Sơn thần nữ đang kinh ngạc ngồi nghe mọi chuyện của La Linh từ khi chàng tỉnh lại. Mãi khi Miêu Thiên Hồng đã kể xong lâu rồi mà tâm tình Tiêu sơn thần nữ vẫn chưa hết bàng hoàng.

Miêu Thiên Hồng nói:
– Lão bà bà ra lệnh tiểu muội đưa chàng đến đây cho tỷ tỷ chăm sóc. Có hai điều tỷ tỷ phải nhớ và thực hiện không được chối từ.
Tiêu Sơn thần nữ còn bán tín bán nghi nhưng vẫn lên giọng hỏi:
– Muội nói thử coi, hai điều đó là gì ?
Miêu Thiên Hồng cười:
– Điều thứ nhất, tỷ tỷ phải tìm mọi cách gợi nhớ lại quảng đời trước kia của tướng công. Hy vọng từ đó trí nhớ của chàng sẽ được phục hồi.
Tiêu sơn thần nữ gật đầu:
– Đó không phải là vấn đề. Chỉ cần y đúng là La tướng công thì ta nhất định sẽ làm hết cách để giúp đỡ cho chàng được phục hồi trí nhớ. Thế còn điều thứ hai là gì ?
Miêu Thiên Hồng cười tinh quái:
– Điều thứ hai e rằng tỷ tỷ khó mà thực hiện. Lão bà bà muốn tỷ tỷ gần gũi với La tướng công rồi mau sinh cho bà bà một đứa nhỏ để duy trì tông tự La gia.

Tiêu Sơn thần nữ nghe xong mặt đỏ như gấc chín. Nàng trợn tròn mắt nhìn Miêu Thiên Hồng quát khẽ:
– Ngươi lại dám đặt điều bậy bạ như vậy sao ? Ta đánh chết ngươi bây giờ.
Miêu Thiên Hồng không cười nữa mà nghiêm nghị nói:
– Đây là muội muội nói thật. Nếu tỷ tỷ không tin thì muội cũng chẳng biết làm sao.
Tiêu Sơn thần nữ mặt vẫn còn đỏ nói:
– Ta nghe nói ngươi cũng đã được nhận là cháu dâu của dòng họ La. Vậy sao chuyện đó ngươi không tự làm đi mà phải đưa y đến đây rồi đẩy cho ta.
Miêu Thiên Hồng ngượng ngùng nói nhỏ:
– Tỷ tỷ sao lại nói muội không làm. Chuyện đó muội đã thực hiện từ lâu rồi.

Lời nói của Miêu Thiên Hồng khiến Tiêu Sơn thần nữ kinh ngạc trợn tròn mắt. Nàng không thể tin được một thiếu nữ ương bướng như Miêu Thiên Hồng lại dám làm chuyện này. Chẳng lẽ những lời nói của nàng về sự sống lại của La Linh đều là thật ư ? Qủa là khó tin.

Miêu Thiên Hồng đoán chừng Tiêu Sơn thần nữ có vẻ nghi ngờ câu chuyện của nàng liền cười nhạt nói:
– Tỷ tỷ có lẽ không tin lời nói của muội. Nếu vậy, muội chỉ còn cách mặt dày làm chuyện trai trên gái dưới cho tỷ coi vậy.

Tiêu Sơn thần nữ thầm nghĩ, nếu quả thật Miêu Thiên Hồng dám làm chuyện đó với chàng thanh niên giống với La Linh kia thì nàng có thể yên tâm người này chính là La tướng công của nàng rồi.

Tuy vậy, Tiêu Sơn thần nữ cũng còn đôi chút băn khoăn chưa biết nên làm gì trước tình hình này.

Đêm đến, Tiêu Sơn thần nữ núp đằng sau cánh cửa sổ để mở nhìn vào trong phòng. Nàng thấy Miêu Thiên Hồng toàn thân lõa thể ôm lấy thân hình trần truồng của chàng trai kia. Hai người ôm ấp, hôn hít nhau rồi bầy cuộc mây mưa. Tiếng rên rỉ của nữ nhân vọng vào tai nàng khiến Tiêu Sơn thần nữ thấy dục tính trong nội thể nàng cũng trào dâng. Nàng để ý nhìn kỹ thì thấy thân hình của chàng trai cứ liên tục chuyển động ở bên dưới hạ thể của Miêu Thiên Hồng. Khuôn mặt Miêu Thiên Hồng đờ đẫn trong hoang lạc. Dường như nàng đã quên mục đích chính của cuộc giao hoang này là nhằm chứng minh cho Tiêu Sơn thần nữ thấy lời nói của nàng là đúng sự thật.

Tiêu Sơn thần nữ nhìn chàng trai kia mà bần thần cả người. Quả thật chàng ta giống La Linh như đúc. Đây cũng chính là vấn đề khiến nàng rối trí vô cùng.

Ở bên trong, lúc này dục tình đã trào dâng trong nội thể La Linh và Miêu Thiên Hồng. Hai người vừa địt nhau vừa rên rỉ với những âm thanh vô nghĩa. Nước lồn trong người Miêu Thiên Hồng chảy ra nhiều quá khiến cho mỗi cú nhấp của con cu vào trong lồn lại tạo ra một âm thanh đầy ấn tượng.

Miêu Thiên Hồng chịu không xiết nữa. Nàng kêu rú liên hồi rồi nẩy mạnh lồn nàng lên phía trên để phối hợp với con cu của La Linh đang đâm xuống làm cho lồn cu càng sát vào nhau.

Tiêu Sơn Thần nữ cảm thấy hạ thể nàng đã rỉ ra nước khá nhiều rồi. Nàng không dám đứng lại để chứng kiến thêm nữa vì e rằng sẽ bị phát hiện bởi hơi thở nàng đã trở nên nặng nề quá rồi.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Thiên Hồng tìm đến. Nàng muốn biết xem Tiêu sơn thần nữ có còn nghi ngờ về con người của La Linh nữa không ?
Tiêu Sơn thần nữ lúng túng không biết làm sao trả lời, lát sau nàng nói:
– Qủa thật y rất giống La tướng công. Nhưng ta vẫn còn e ngại về con người y. Biết đâu y là kẻ có tài biến hình đến dối gạt thì ta chết vì hối hận mất.
Miêu Thiên Hồng nghe mấy lời đó thì nổi giận đùng đùng. Nàng cười nhạt một tiếng rồi lên giọng:
– Tỷ tỷ đã không nhìn nhận tướng công thì muội cũng không còn gì để nói. Có lẽ từ đây về sau chúng ta khỏi cần gặp nhau. Muội đi đây.
Tiêu Sơn thần nữ thấy thái độ nàng như vậy hết cả do dự. Thần nữ chạy vội theo kéo Miêu Thiên Hồng vào nhà rồi xuống giọng:
– Muội tử! Chúng ta đều là người nhà. Nếu tỷ có điều gì không phải thì muội bỏ quá cho. Chớ nên giận dỗi như vậy.
Miêu Thiên Hồng vẫn còn tức giận nói sẵn:
– Bây giờ tỷ định thế nào ? Tỷ hãy cho muội biết luôn, khỏi phải dài dòng nữa.
Tiêu Sơn thần nữ kéo Miêu Thiên Hồng ngồi xuống ghế rồi dịu giọng:
– Được rồi ! Tỷ không phản đối muội nữa. Coi như là tỷ sai. Thế bây giờ muội muốn ta phải làm sao ?
Miêu Thiên Hồng gượng cười nói:
– Thì muội đã nói với tỷ rồi đó. Hai điều muội nêu ra tỷ có làm được không ?
Tiên Sơn thần nữ ngượng ngập gật đầu. Nàng liếc nhìn Miêu Thiên Hồng thì thấy nàng ta chẳng hề nói gì thì chột dạ hỏi:
– Muội đang nghĩ gì vậy ? Tỷ có điều gì sai sao ?
Miêu Thiên Hồng lắc đầu rồi khẽ nói:
– Mai này muội sẽ đi tìm Bạch Thái Tiên Hồ để báo tin về La tướng công cho nàng ta. Vì thế, muội muốn tỷ hãy thực hiện điều mình nói trước mắt muội thì muội mới yên tâm xuống núi.
Tiêu Sơn thần nữ biết Miêu Thiên Hồng định nói về điều gì nên khuôn mặt nàng chợt đỏ hồng vì thẹn. Miêu Thiên Hồng nhận thấy điều đó thì bật cười kéo Tiêu Sơn thần nữ lại gần rồi nói vào tai nàng nọ vài câu. Tiêu Sơn thần nữ khuôn mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nàng vội bịt lấy tai rồi chạy vụt ra khỏi phòng.