Truyện Sex Phá trinh Mỹ Linh
Mỹ Linh đang mệt vì phải xách nhiều đồ thì bỗng có tiếng đàn ông giọng thật ấm sau lưng Linh: “Ðể tôi phụ cô một tay…”
Linh chưa kịp quay lại nhìn thì thấy gói quần áo trên tay nàng đã được đỡ lấy, rồi gói áo quần kế bên cũng đã trong tay người đàn ông. Nàng lại nghe cái giọng miền Nam trầm ấm xen lẫn với giọng cười nhẹ nhàng:
“Cô mảnh mai như liễu sao lại khỏe vậy? Một lúc đòi vác cả hai bó áo quần này sao?”
Linh xoay hẳn người lại. Nàng đối diện với ánh mắt vui vẻ thân thiện nhưng không kém phần nghịch ngợm sau gọng kính trắng màu bạc. Gương mặt người đàn ông gầy gầy, phải khoảng chừng bốn mươi, mái tóc dài nghệ sĩ không chăm sóc buông thả tự nhiên. Linh chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đã nói trước như đoán biết Linh đang nghĩ gì:
“Tôi chưa quen cô, chưa hề gặp cô lần nào. Nhưng bây giờ thì hân hạnh được biết cô. Tôi tên Dũng… Và lẽ ra tôi sẽ đưa tay ra… hy vọng cô sẽ bắt tay tôi. Nhưng cô thấy đó… hai tay tôi bây giờ là hai gói quần áo…”
Linh cười. Tự nhiên nàng có thiện cảm với người đàn ông nàng mới gặp này. Mà nàng cũng chưa kịp nói tiếng nào thì giọng đàn ông tiếp tục:
“Cô ơi… tôi chưa kịp biết tên cô… nhưng cô đừng cười nữa được không. Tại vì nụ cười của cô có sức thu hút mê hồn… tôi nghĩ tôi sẽ không vác nổi hai gói quần áo này nữa nếu tôi nhìn thấy cô cười.”
Lần này thì Linh phá lên cười. Giọng cười của nàng trong trẻo tự nhiên. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của người đàn ông:
“Ông ơi… ông xạo vừa thôi… Tôi tên Linh, Mỹ Linh. Cảm ơn ông đã giúp tôi một tay…”
“Mỹ Linh… Mỹ Linh. Tên gì mà đẹp lạ lùng. Mà cô Mỹ Linh ơi… tôi giúp cô đến hai tay lận, cho nên tôi vẫn chưa thể bắt tay làm quen với cô.”
Có tiếng đàn bà xen vào:
“Linh ơi. Chuyển đồ vào trong này đi em.”
Linh xoay lại người đàn ông… ra lệnh:
“Ông đi theo tôi…”
Gã đàn ông nhăn nhó:
“Cô Mỹ Linh ơi, cô đừng gọi tôi bằng ông được không.”
Linh cười nhỏ:
– Chứ gọi bằng gì?
– “Bằng ‘anh’ là tốt nhất”.
Giọng nghịch ngợm của người đàn ông lại trỗi lên. Linh nghĩ bụng mình mở đường cho hươu chạy. Linh liếc nhìn người đàn ông mới quen thì gặp ánh mắt của Dũng cũng đang liếc nhìn nàng. Linh lúng túng tránh ánh mắt đó. Nàng ấp úng:
“Anh này khôn nhỉ…”
Linh nghe giọng cười nhẹ và ấm của người đàn ông:
“Cảm ơn cô Mỹ Linh đã gọi tôi bằng anh…”
Linh chuyển hết mấy gói quần áo vào trong cái chùa nhỏ. Chùa có một căn nhà nhỏ là chỗ trú ngụ của hơn hai mươi em bé mồ côi. Linh đi theo chị Châu, chị ruột của nàng, đã hơn một tuần nay. Nàng cảm thấy chuyến đi về thăm nhà của nàng sẽ có nhiều ý nghĩa hơn sau khi cùng đi với chị Châu trong một chuyến đi giúp đỡ các em bé mồ côi rải rác ở các chùa.
Linh sang Mỹ lúc nàng mười lăm. Bây giờ nàng đã gần ba mươi. Bao nhiêu năm ở xứ người, mãi đến lúc này Linh mới quay trở lại thăm quê hương. Cái quê hương của nàng cũng hãy còn đầy rẫy những khốn khó. Của chênh lệch giàu nghèo. Nhưng cái cảnh các em nhỏ nheo nhóc ngoài đường phố, không người chăm sóc là cảnh tượng làm nàng thắc mắc nhiều nhất. Ờ Mỹ nàng thấy các đứa bé được dành mọi sự ưu đãi của cha mẹ, hệ thống trường học… Tự nhiên trong lòng Linh nổi lên nỗi niềm bất nhẫn.
Linh theo chị Châu trong những chuyến công tác từ thiện của chị ấy. Và nàng dần dà nhìn thấy cái tình huống xã hội của các em nhỏ. Nhất là các em bé mồ côi. Chị Châu nói với Linh:
– Chuyện mình đang làm là hạt muối đổ vào biển. Nhưng Linh ơi, em không phải chờ. Nhà Phật gọi là Hạnh Từ Bi. Khi em cho, em không mong có kết quả. Khi em chia sẻ những dư dật của mình cho các em bé thiếu thốn cả vật chất và tình thương này thì em đã thực hiện hành động “cho”. Cho một người mà không tính toán những gì mình sẽ nhận lại là hàm nghĩa của thương yêu. Em có hiểu không?
Chị Châu của Linh vốn là người của triết lý thâm sâu. Lúc đầu nàng chưa hiểu lắm những gì chị mình nói, nhưng lao sâu vào những chuyến đi. Nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của các em nhỏ, những câu nói ngây thơ, những niềm vui rạn vỡ theo những cái áo mới, giấy bút sách vở, những ánh mắt thơ ngây dõi theo những khi nàng từ giã một nơi thăm viếng thì lúc đó Linh mới nhận ra những ý nghĩa trong câu nói chị Châu.
Linh hơi giật mình khi nghe giọng Dũng bên tai:
– Làm gì mà ngồi ngẩn ngơ như vậy. Nhớ người yêu rồi phải không?
Linh nghĩ bụng phải cho anh chàng này một bài học. Nàng mở máy.
“Anh ngồi xuống đây…”
Nàng thấy anh chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, xếp bằng dưới đất trong tư thế kiết già.
“Xin tuân lệnh…”
Linh cười. Không biết ở người đàn ông này có cái gì làm nàng muốn cười vui. Cái cảm giác thân thiện, vui vui trong lòng nàng lại trỗi dậy. Khi gặp ánh mắt của Dũng, Linh hơi lúng túng. Ánh mắt đó chụp phủ lên nàng như muốn ôm ấp khuôn mặt, nụ cười của nàng. Hình như Dũng cũng lúng túng theo:
– Tôi đã nói cô đừng cười. Nụ cười của cô chắc làm nhiều người ngả nghiêng lắm phải không?
Mỹ Linh cười nhỏ:
– Linh chỉ nghe mình anh nói vậy.
Dũng bắt lấy cơ hội bằng vàng:
– Như vậy tôi là người đầu tiên chao đảo vì miệng cười của Linh?
Mỹ Linh thầm nghĩ anh chàng tấn công mình lẹ thiệt. Nàng cất tiếng:
– Anh trả lời xong mấy câu hỏi này của Linh rồi hẳn tính. Anh là người ở đâu tới đây, anh chắc chắn không phải là người địa phương. Anh làm gì trong đoàn này? Tại sao mọi khi không thấy anh?
Dũng cười nhẹ:
“Cô Mỹ Linh ơi, hỏi từ từ thôi. Tôi là em chị Hiền. Tôi ở nước ngoài về thăm nhà mới được mấy ngày thì theo chị Hiền làm công tác từ thiện.”
Giọng Linh reo vui:
“Ủa vậy sao. Sao giống Linh quá vậy. Mà anh ở nước nào về?”
Giọng Dũng bình thản:
“Tôi ở Mỹ, Atlanta, Georgia. Linh ở đâu về?”
Linh cười vui:
“Em ở Virginia. Cách anh không bao xa.”
Dũng đưa tay:
“Hân hạnh được quen Linh”.
Linh bắt tay Dũng. Bàn tay Dũng ấm áp siết nhẹ nhưng chặt chẽ bàn tay thon của Linh. Có cái gì đó làm Linh thấy gần gũi với người đàn ông này.
Ðó là lần đầu Mỹ Linh gặp Dũng.
…
Mãi sau này Linh vẫn tự hỏi là định mệnh hay duyên nợ đã đưa đẩy nàng vào vòng tay của Dũng. Vì chỉ một năm sau đó, nàng và Dũng ngồi trên sân thượng của khách sạn Thế Giới Mới ở Sài Gòn, như một cặp tình nhân gắn bó. Tối hôm đó trời Sài Gòn mát nhẹ nhàng. Nàng uống hơi nhiều rượu chát đỏ với Dũng. Mặt nàng hồng hồng, mắt nàng long lanh, hơi thở gấp gáp.
Thì nàng nghe Dũng hỏi:
“Em có sao không? Coi chừng say đó”.
Mỹ Linh cười giòn giã.
“Say thì em ngủ lại khách sạn với anh. Anh không sợ chớ?”
Dũng cười nhẹ:
“Anh không sợ nhưng anh không muốn chị Châu la em và la luôn cả anh”.
Linh lại cười:
“Oh my God. Em năm nay ba mươi rồi anh ơi. Đâu có phải là con nít đâu…”
Lúc xong buổi ăn tối, Linh thì thầm bên tai Dũng:
“Mình vào khách sạn nghỉ lại đi anh”.
Dũng nắm tay nàng giọng kích thích:
“Ừ, để anh ‘book’ phòng”.
Lúc cánh cửa phòng vừa đóng lại thì Dũng ôm Linh vào lòng. Chàng hôn nàng đắm đuối trên môi. Môi chàng ấm áp ngọt ngào trên môi Linh. Lưỡi Dũng lách nhẹ vào trong quấn quýt lưỡi người con gái. Hơi rượu chát còn nồng nàn trong môi miệng hai kẻ yêu nhau. Họ hôn nhau lâu lắm rồi mới buông ra. Dũng cúi xuống bế bỗng Linh lên trong vòng tay. Nàng choàng tay trên cổ chàng thầm thì:
“Em muốn đi tắm, nóng quá anh ơi…”
Dũng nói trong hơi thở gấp gáp:
“Anh tắm cho em”.
Mỹ Linh cười giòn giã:
“Anh này khôn…”