Truyện Sex Quen cô chị, tán cô em
Cả đám giỡn một lúc nữa thì kéo vô chòi, mấy đứa khác thì đi tắm đâu không thấy, chỉ có hai ông thần kia vẫn chưa nhậu xong. Chả hiểu nó ra biển làm cái quái gì mà thấy ôm lon bia, từ đầu đến cuối. Thái duối nhìn từ xa vẫy tay ngoắc ngoắc đám tụi mình, thấy không ổn nên mình rủ cả đám rẻ phải luôn.
Lên phía trên một lúc thì có một rừng Dương Liễu rất rộng và mát, người ta bán đồ lưu niệm, tôm cua ghẹ nướng dạo đông như hội chợ. Hên sao có một chỗ vắng, còn có bộ bàn ghế đá xếp sẵn rất là ngon lành, thế cứ là kéo tới ngồi, đợi ai thu tiền thì trả mà mãi chẳng có ma nào đến. Lúc này thì có thêm Tâm Keo đi chung nữa. Cả bọn chém gió một lúc thì con H rủ thi hát, chia làm hai phe, mỗi bên hát một bài không được trùng, bên còn lại thì lấy chữ cuối của bài trước đó làm đầu và hát tiếp. Chả nhớ tù tì bắt cặp thế nào mà mình, bé th với Tâm Keo – ba đứa cứng và sành nhạc nhất một phe, thế là kết quả thế nào không nói cũng biết, ba tên dốt nát kia thua lên thua xuống ngóc đầu không nổi.
Nói chung là lúc đó vui lắm, không khí mát mẻ dễ chịu, đứa nào cũng hồn nhiên trong sáng, rất vô tư ăn thua nhiệt tình nên cả buổi cười muốn tét cả bụng…
Đến hơn 12 giờ, thấy đói đói nên cả đám lục đục đi về. Tới nơi thì chén bác bia bọt, đồ ăn thức uốn đã bày sẵn, mười mấy đứa vây vòng tròn ăn nhậu linh đình từ lúc nào. Thằng Thái duối thấy mình liền chửi đổng lên:
– Đm mấy con gà kia, đi đánh lẽ đâu giờ này mới về?
– Phạt, phạt cho tao, không cho đứa nào trốn hết!
Tèo Nga hùng hổ ăn theo làm mình cũng thấy ngại ngại:
– Tại bọn mày không nói trước nên tao không để ý chứ bộ!
– Éo nói nhiều! Tèo đâu, xử T già cho tao. – Thái duối tức giận gõ chén vùng vẫy như con bóng, chắc nó say mịa nó rồi.
Mình xếp chổ cho mấy đứa kia ngồi xuống xong xuôi rồi đứng tiếp Tèo Nga. Để tránh liên lụy tụi kia nên mình đứng ra nhận tội và xin phép mời Tèo Nga một lon.
– Đờu, dữ ta! – thằng Tr bất ngờ lẩm bẩm
– Uống không hết đập chết mịa nó cho tao – Thái duối biết mình không uống được nên dằn mặt trước.
Tèo Nga chắc cũng thừa biết trình mình thế nào nên nó cũng không làm khó. Bình thường một ly mình ngâm cả buổi tiệc còn không hết, giờ biểu tu nguyên lon tiger cao thiệt là quá sức tưởng tượng. Mấy con kia thì cứ ngồi im re, cười tủm tỉm không nói gì. Trước sau gì cũng chết dưới tụi này, thôi thì ráng nhắm mắt nhắm mủi uống với nó cái. Công nhận, đã uốn sec mà còn bằng lon nữa nó khó chịu kinh khủng, vừa nồng vừa đắng, sặc lên tới trên mủi. Thằng Tèo thì hớp một phát đã sạch sẽ không còn một giọt, trong khi mình nín thở nuốt ừng ực mà nãy giờ mới được quá nữa. Đuối quá nên nghỉ tí lấy hơi thì vừa bỏ xuống Thái duối đã chửi ỏm tỏi….
Tiệc tùng xe pháo tới hơn 2h thì mình đuối quá nên mò ra xe ngủ, éo biết trời trăng may gió gì nữa. Đến khoảng gần 4h mới giật mình dậy, lủi thủi đi ra chòi thì đệch mợ tụi nó cuốn bạt, dọn dẹp sạch sẽ đi đâu sạch trơn không còn đứa nào, chỉ hai ông thần Thái duối và Tèo Nga là đang ngồi nhâm nhi mỗi thằng lon bia. Nhìn mặt mủi ngu đần, áo quần đai nịt thì có lẽ là mới ngủ dậy, chắc tụi nó đang súc miệng. Thấy mình Thái duối đưa tay ngoắc ngoắc:
– Vô đây chơi!
Mình giả điên té luôn ra biễn, ngó tới ngó lui thì thấy bé Th đang ngồi một mình trong bờ, hội bạn đang tắm dưới nước. Dù có hơi bối rối nhưng nhận thấy cơ hội quá ngon ăn nên mình lấy hết can đảm đi tới cạnh bên:
– Làm gì ngồi đây? – vừa nói vừa thả ass xuống.
– Hi, có làm gì đâu.
– Không tắm nữa ah?
– Dạ, nhìn bà H với ông Tr mắc cười ghê – Th vừa nói vừa chỉ tay
Ngó theo thì thấy Tr lụ khụ đang chiến đấu điên cuồng với quái vật mủi to hòng giành cái phao của đứa nào vứt lại khi về. Bé Th cứ vừa nhìn vừa cười khúc khích, thiệt dễ thương hết cỡ, mình cũng cười lấy lệ chứ chẳng tâm trí nào để ý bọn kia, đầu óc cứ căng ra nghĩ xem kiếm chủ đề gì, làm cái gì cho hay ho ấn tượng mà nát óc không ra. Đang ngó lung tung kiếm gì khai thác thì chợt thấy phía sau, bên kia đường, có một cái đồi cát thiệt bự, giang hồ đang đua nhau leo trèo, chạy giỡn trên đó rất đã. Thế là mình tóm ngay không để lỡ:
– Ê nhóc, lên kia chơi không?
Ẻm quay lại theo hướng mình chỉ, mắt sáng như dân chơi gặp thuốc phiện nhưng bày đặt tỏ vẻ đắn đo.
– Làm sao mà lên đó được?
– Thì cứ đi, người ta lên quá trời mà.
– Oh…cũng được.
Thế là hai đứa hí hững đứng dậy phủi đít đi vào, ngang qua cái chòi thoáng thấy hai đứa, Thái duối lại cầm lon bia đưa lên vẫy vẫy:
– Ê, vô đây chơi!
Hai đứa đi thẳng ra gần tới đường thì bé Th đứng lại mua ít mực tươi, bạch tuộc với mấy cái xâu gì đó nướng thơm phức trên bếp, kêu là mang lên ăn cho vui. Mình thì đang sướng cái bụng nên em thích gì cũng chiều tất.
Leo lên đường cái thì trở ngại đầu tiên là cái bức tường chắn cát, xây bằng đá khối, cao khoảng mét rưởi. Ngó tới ngó lui cũng không thấy lối nào để đi, kiểu này chắc phải trèo tường rồi. Mình thì đơn giản, búng một phát lên ngay, nhưng ẻm thì cứ loay hoay chẳng biết làm sao. Thế là mình đứng luôn trên tường kiu đưa tay đay anh kéo lên, ẻm ngại ngại thế nào không chịu, vứt đôi dép qua rồi cứ bám tay nhảy lạch bạch 4-5 phát mà không lên được nữa người, công nhận con nhỏ lỳ thiệt. Mãi không được cuối cùng thị cũng chịu đưa tay cho mình cầm.
Công nhận, tay mát mát lạnh lạnh cầm thiệt đã, có điều phê đâu không thấy chỉ thấy nặng thấy mụ nội. Mình gồng hết sức bình sinh, oằng người ra để kéo, mấy lần xém nhào đầu xuống đường do đứng trên cao mà không có thế, bức tường thì mỏng, khó trụ. Ẻm bám tay mình, đạp chân vô tường leo lên. Vừa tới nơi thì không hiểu ngại cái giống gì mà đã thả luôn ra, làm mình đang dồn hết trọng lực ra đằng sau nên ngã cái đuội, ẻm giật mình chắc tưởng là Hec-quyn hay sao mà bày đặt đưa tay ra chụp lại. Thế là đôi tiên đồng ngọc nữ ngã chèm bẹp luôn xuống đất, mắt mủi miệng toàn cát là cát, loáng thoáng bên cạnh còn có hộp đồ nướng 30k mới đớp được hai cục đang nằm chỏng chơ…
Đặt được ass xuống cát thì ôi gió thôi rồi, cát ở đâu cứ bay tấp vô người, mắt mủi phải nheo hết cả lại. Nãy tính rủ ẻm nằm thêm chút nữa cho vui rồi lên cũng được mà chưa gì ẻm đã vội vàng đứng dậy nên thôi. Đồi cát khá cao và rất dốc, leo muốn lè lưởi, mới nữa đường ẻm đã bò hết nổi nên phải nắm kéo phụ. Mệt thì có mệt nhưng mà cũng tình tứ phết.
Khung cảnh bên dưới khá đẹp và thơ mộng, ngồi đây có thể quan sát hết toàn bộ một vùng bờ biển rộng lớn. Một mảng bên phải toàn màu xanh, không biết là rừng, công viên hay sân golf gì đó, bờ biển bên trái kéo dài với rất nhiều tàu cá neo đậu, còn phía dười thì là toàn bộ khu vực bãi tắm của mủi Hòn Rơm gắn với đại dương mênh mông trải rộng xa tận cuối chân trời.
Ẻm có một nụ cười rất là dễ thường, bình thường mặt lạnh tanh đóng băng vậy đó, chứ mà cười một cái là cứ như trẻ con bị chọc lét vậy, mắt rất sáng và vô tư, vẻ rất sảng khoái sung sướng. Đang liếc trộm ẻm thì tự nhiên thấy sau gáy, dưới búi tóc ẻm có mấy lọng tóc nhuộm dẻ dẻ cách đều nhau:
– Sax, giang hồ quá ha, nhuộm tóc kiểu luôn mới ghê chứ!
Ẻm đang ngồi bó gối thì khum người lại cười hihi, ra điều ngại ngùng
– Thì để vậy khi cột lên nhìn mới đẹp!
Mình hơi bất ngờ một chút, nhuộm thì không nói gì, nhưng nhuộm cái kiểu vài lọng như vậy cũng hơi mất cảm tình.
– Kiểu này đi học cũng thuộc dạng chị đại đây. Có đánh nhau gì kể nghe chơi?
– Xí, làm gì có!
– À mà em học thêm gì mà thấy tối nào cũng đi vậy?
– Em học giờ đó mà, có học thêm gì đâu!
– Bớt giỡn, học hành gì giờ đó?
– Trường em có thêm ca buổi tối nữa, vì nhiều người ban ngày đi làm không học được. Em học buổi tối cho mát.
– Trường nào lạ thế?
– Trường giáo dục thường xuyên, ngay cạnh trường Long Khánh ấy!
Nghe chữ giáo dục thường xuyên mà mình giật hết cả người. Gì lạ vậy nhỉ? Con nhỏ này nhà cũng có điều kiện, lại mới tí tuổi đầu, sao lại phải học trường đó nhỉ?
– Anh tưởng những người lớn tuổi mới đi học trường đó chứ?
– Ai học mà không được anh, tại lúc trước em quậy quá, bỏ học nên bị trễ một năm, giờ phải học trường đó!
Kinh, mới có 16 tuổi mà bày đặt lúc trước em quậy quá, làm như già lắm không bằng ấy.
– Nghĩ một năm thì có sao? Vẫn học bình thường được mà?
– Đâu, người ta đâu có nhận đâu?
Mình ngớ người với câu nói ngu ngơ của ẻm, ẻm nói cứ như chuyện đương nhiên vậy. Mình cũng không muốn tranh cãi nên cho qua. Ẻm thì thấy mình cười đểu nên bắt mạch phủ đầu ngay lập tức:
– Con trai mấy anh lúc nào cũng nghĩ mấy đứa như em chắc khờ khạo, hổng biết gì. Em biết nhiều hơn anh tưởng đó.
– Ghê vậy, thế em biết gì?
– Nhiều thứ. Hôm qua bà H xin đi, mẹ bắt em phải đi cùng thì mới cho bả đi đó. – ẻm ra vẻ tự hào.
– Sax, sao vậy? Em có võ hả?
– Tại bà H lớn vậy chứ khờ lắm, em thì hiểu chuyện hơn, mẹ bắt em đi chung thì mới yên tâm, em mà không đi thì bả ở nhà.
– Quá dữ, không ngờ em “hiểu chuyện” ghê đến vậy!
– Anh đừng có trêu em, dù sao em cũng ra đời rồi nên cũng biết này biết kia chứ bộ!
Nhìn ẻm lúc này thiệt là mắc cười và dễ thương, cũng biết là lanh lợi đó, nhưng dùng từ hiểu chuyện với ra đời nghe sao mà khập khiễng. Chắc là muốn khè mình đây.
– Thế sao lúc trước bỏ nhà đi?
– Em cải nhau với mẹ nên bỏ nhà đi!
– Em đi đâu? Rồi sống bằng cái gì? – mình càng nghe càng choáng.
– Em lên Biên Hòa với mấy đứa bạn xin làm công nhân, được mấy tháng thì mẹ bắt về!
– Làm công nhân? Ai nhận mà làm?
– Em mượn hồ sơ của chị bạn.
– Sao mà phải khổ vậy, thế về có bị đánh hông?
– Không, nhưng bị mẹ chửi quá trời rồi bắt đi học lại!
– Ra là vậy, bây giờ còn lì hông?
– Hihi, em lớn rồi mà.
– Ờ ha, anh quên!…
– Sax, xạo hả? – ẻm véo mình một cái đau điếng người
Thỉnh thoảng một cơn gió từ ngoài biển thổi vào thật mạnh tạo thành những đám bụi cát nho nhỏ bay tấp cả vào người. Cả hai đứa chỉ lấy tay che mặt chứ chẳng biết chổ nào mà tránh. Hên sao lúc ngủ dậy ra biển thấy lạnh quá nên mình có mặc thêm cái áo gió to đùng, mình cởi ra khoác lên cho ẻm đỡ lạnh và che cát. Đằng xa, ánh chiều tan dần theo mặt trời đang ngấp nghé khỏi mặt biển, đỏ kè và rực rỡ như lão vừa làm hết hai thùng Tiger cao xong.
Hai đứa tự nhiên chẳng nói gì, cứ thế ngồi im thin thít. Cạnh bên, những trẩu nam tre nữ đang đùa giỡn, rượt nhau rất vô tư và ầm ĩ. Giá như cát lún chôn được tụi nó luôn thì hay quá. Không gian thế này thì chắc chẳng cần phải nói gì nhiều, im lặng vẫn có cái hay của nó. Bản thân mình cũng không dám nghĩ, ít nhất là từ cái đêm vô tình nhìn thấy ẻm ra mở cửa, quát tháo như chằng lữa, vậy mà mấy tuần sau đã cùng nhau ngồi trên một ngọn đồi cát ngắm biển chiều hoàng hôn thế này. Thật quá sức tưởng tượng. Mình thì chưa trãi đủ nhiều để có thể nói là cảm nhận được cái thứ cảm giác yên bình nhẹ nhàng gì đó như người ta thường nói. Nhưng thật sự vẫn thấy lâng lâng rất khó tả. Sau thì hai đứa nói cũng khá nhiều, đa phần là mình hỏi ẻm trả lời. Thỉnh thoảng ăn quả troll, ẻm véo mấy cái đau gần chết.
Đến bây giờ mình vẫn không quên những cảm giác rạo rực và hạnh phúc khi ngồi cạnh em lúc đó. Rất đẹp và lãng mạng.
Được khoảng hai tiếng, chắc không thấy hai đứa đâu nên tụi con H, con C và thằng Tr đi kiếm. Từ trên này nhìn xuống thấy mấy đứa chạy loi nhoi ra tận ngoài đường cái, mắt dao giác ngó tới ngó lui như tụi giựt đồ. Bé Th chỉ mình thấy rồi đứng lên vẫy tay gọi nhưng tụi nó không thấy, thế là hai anh em đành lục đục đi xuống, chắc là sắp tới giờ về rồi.
…
– Bây giờ về hay là đi leo đồi cát? – Tèo Nga lấy ý kiến mọi người.
– Mày về sớm làm cái chóa gì mà hỏi ngu thế? – Thái duối chửi thẳng mặt.
– Ok, Đồi Dương nhé? Chú ghé Đồi Dương giúp tụi con! – Tèo nói với bác tài xế.
Xe dừng lại dưới chân một vùng đồi toàn cát là cát, cứ như Sahara thu nhỏ của Việt Nam. Xa xa, giang hồ từng đoàn, từng nhóm đang chống gậy thám hiểm. Cả đám gần hai chục đứa vất đồ lại xe rồi cùng nhau đi sâu vào sa mạc, đến lúc leo đồi thì bắt chia ra từng nhóm nhỏ, vài cặp tranh thủ không ai để ý liền đánh lẽ ngay lập tức. Sáu đứa tụi mình cùng tách một group riêng. Gió càng lúc càng mạnh, lên trên đỉnh ngọn đồi cao nhất, cả đám nghỉ chân và nhắm nhìm toàn cảnh một vùng đồi cát rộng lớn.
Trời đã nhá nhem rối, không còn đẹp như lúc chiều mình với bé Th ngồi nữa. Bên kia thì tụi nó đùa giỡn ì xèo, trượt cát, rượt bắt đủ kiểu. Tụi mình cũng hiền không kém, thằng Tr với con H bị Tâm keo len lén đẩy từ phía sau té chổng gộng, lăn xuống tận thung lũng. Con Th thì lanh quá, Tâm keo đuổi hoài mà không đụng vô người nó được. Mình với C thì chỉ đi chầm chậm đằng sau, nhìn bọn kia giỡn rồi há mồm cưới phớ lớ chứ chẳng biết nói gì. Về sau, mình nhớ có một lúc bé Th cũng ăn hành của thằng Tr, mấy đứa té lộn cù mèo. Mình hoàng hồn chạy tới, dù hơi ngại ngại nhưng vẫn đỡ ẻm dậy hỏi han này kia rồi phủi cát phụ nó. Ẻm thì vẫn cười toe toét, cũng là nhờ cái áo gió của mình đã dày còn bự thiệt bự, mặt cứ như thằng lằn quấn trong chăn nên cũng không sao.
Đến khi không còn có thể nhìn thấy gì nữa thì tất cả lên xe ra về. Lúc đầu thì còn nghe tụi nó hò miền tây ca vọng cổ đối đáp gì đó cãi nhau ăn thua ầm ĩ náo động cả xe, nhưng được một lúc chắc đuối quá nên lăn ra ngủ hết. Tài xế hiểu ý mở nhạc Trường Vũ nho nhỏ rồi tắt đèn tối thui, chỉ còn một ít vàng vọt của ánh đèn đường rọi vào.
Cái lúc lên xe, không biết la do vô tình hay hữu ý mà đứng loay hoay chen chúc một hồi, con H lại lên trước rồi mới tới bé Th. Mình mừng húm phóng lên ngay lập tức không để thằng Tr nó đớp mất. Những vị trí khác thì không có gì thay đổi. Nghĩ tới sẽ ngồi cạnh em suốt cả chẳng đường về mà thấy sung sướng gì đâu, mong cho nó đi lạc, lên thẳng Sài Gòn cũng được. Có điều chỉ ngồi sướng vậy thôi chứ hai đứa kia kè hai bên nên không ăn uốn gì được, mình thì tính sĩ diện lại hay mắc cỡ nên cũng ngồi im chứ chẳng biết nói gì sất. Thình thoảng cán ổ gà, xe sốc lên một cái mình lại lắc mông qua trái, lắc ba bốn phát thì cũng chạm người ẻm, phê như con tê tê. Cứ vậy ổn định luôn tới nhà.
Nhưng mà vậy cũng chưa hết sướng, chạy tầm bốn lăm phút, khi cả xe ngủ hết thì đột nhiên có cái đầu của đứa nào bên trái tựa lên vai mềnh. Nãy đã tê nay còn tê hơn, ngó qua check lại cho chắc thì quả đúng là trời thương. Xe ơi xe, giờ mày cứ chạy êm ru thế này cho tao, đừng sốc nữa nhé. Mình tính đợi cỡ mươi phút cho em say giấc nồng rồi mình sẽ vờ ngủ và ngã đầu lên trán ẻm luôn là đúng bài sách dạy. Đang hít lấy hít để mùi Enchanteur nồng nàn quyến rủ từ tóc ẻm thì bất ngờ, nhẹ nhàng bên phải một cái đầu khác của con lợn nào cũng tựa lên vai mình.
Cái đm thằng Tr, nó làm cái chóa gì thế này. Tức muốn lộn ruột, mình cố lấy cùi chỏ chọt vô sườn nó mấy cái mà không ăn thua, thằng heo ngủ như chết. Éo biết làm sao luôn, giờ mà hất mạnh một cái chẳng may bé Th cũng giật mình dậy thì trớt quớt. Nghĩ mãi mà không ra cách, thế là cuối cùng đành ngồi im như rôbốt. Cứ thế chịu trận về tới tận nhà, hai vai mỏi nhừ, muốn rục cả xương. Đúng là trên đời cái gì cũng có giá của nó, mẹ kiếp.
Xe dừng tại trong sân nhà Tèo Nga, cả đám lục đục mò xuống, đứa nào đứa nấy mắt nhắm mắt mở, mặt mày ngu như lợn. Bỏ tụi nó lại đó, ba thằng tranh thủ về lấy xe. Trong khi cả đám chỉ chực chờ về nhà tắm táp cho sạch sẽ rồi đánh một giấc cho đã thì mình và hai thằng kia còn phải đưa ba con này về Long Khánh lại, nghĩ đến đã thấy phát ngán. Lúc đi sao sung thế không biết, giờ chỉ muốn quăng mẹ tụi nó xuống cầu rồi về ngủ cho xong.
Quanh ngược về tới nhà thì cũng hơn mười hai giờ đêm, long thể rã rời. Không tắm rửa, mình leo luôn lên giường, vừa thả cái lưng xuống là ngáy khò khò, không biết trời trăng mây gió gì nữa.