Truyện Sex Quen cô chị, tán cô em
Những ngày sau đó trôi quá khá bình thường, dù kế hoạch đêm Noel không hoàn hào như dự định nhưng những kỷ niệm vui vẻ trong lúc đi chơi cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.
Hôm sau ra mạng thì mình nhận được tin nhắn của em nói là xin lỗi vì không lên được. Chắc cũng là sắp sếp của ông trời đây mà, dù sao thì hôm ấy cũng là ngày của bốn đứa, có lẽ lão sẽ dành riêng em cho mình vào một ngày đẹp trời nào khác chỉ có hai người. Mình tự động viên như thế và tiếp tục trở về cuộc sống thường nhật với một hy vọng mỏng manh, chẳng biết đâu là đầu đâu là cuối.
Hai tuần sau là sinh nhật bà H, Tr với C thì không đến được. Ngoài mình ra thì còn có một cô bạn nào của bả cũng dễ thương phết, cả ba đứa cùng đi chợ nấu nướng ăn uống rồi hát hò đến chiều nên cũng vui. Bà H còn nói định làm mai cho mình cô bạn này mới ghê chứ. Xinh thì cũng xinh thật mà sao mình nhìn chẳng có tí cảm xúc nào cả. Ngoài những lúc bị cuốn theo công việc, học tập, hầu như tất cả những suy nghĩ của mình lúc rãnh rổi đều là dành cho em. Đó là cuộc sống của một thằng yêu đơn phương đúng nghĩa. Đã đơn phương rồi mà lại còn ở xa nữa chứ, thiệt là khổ quá trời khổ.
Tết năm đó mình không về nhà, vì tiền thưởng khá cao nên mình định sẽ ở lại cày qua năm mua con điện thoại. Cái thứ này bây giờ nó phổ biến lắm rồi, sống thành phố mà không có là không được. Và đây cũng là cái tết đầu tiên xa nhà, công nhận nó buồn ghê gớm. Hương vị tết ở trên này phải nói nó nhạt nhẽo, chán ngắt không giống ở quê một chút nào cả. Trừ ngày mùng một được nghỉ ra thì từ chiều mùng hai đã phải đi làm, làm xong hết ngày mùng hai là cảm tưởng như cũng hết tết. Ra đường vẫn xe cộ ồn ào, vẫn hàng quán tấp nập, khác hơn ngày thường có chăng chỉ là một chút yên ả sớm mai. Ngoài ra thì y hệt, thiệt chán.
Nhưng cũng nhờ thấy nó bình thường như vậy mà mình bớt buồn bớt tủi. Ráng cày cho xong cái tháng này rồi nghĩ xã hơi ít bữa chứ cũng cực quá, cứ tối ngày làm cắm mặt, không ngóc đầu lên nổi. Sáng đi học, chiều đi làm đến tối, về ngủ rồi lại sáng đi học… quanh quẩn như một con heo trong chuồng hết ngày này tháng khác, xung quanh có gì xảy ra còn chẳng biết nổi chứ nói chi đến gái với gú.
Rồi tháng tết cũng trôi qua, lương lậu các kiểu cũng được hơn ba triệu. Mình xúc ngay một con Sony Ericson gần hai chai, chụp ảnh quay phim mượt thôi rồi.
…
Một ngày đầu tháng ba, mình xin nghỉ vài hôm để về Vũng Tàu thăm ngoại. Dù đi đâu, vất vả thế nào thì đây cũng là nơi yên bình nhất mà mình muốn trở về. Sau hai ngày thăm hỏi họ hàng chú bác, thay vì xuống Bà Rịa đón xe lên lại Sài Gòn thì mình lại bắt xe đi ngược về Long Khánh. Thôi kệ, ít nhiều gì cũng tạt ngang một chút, có còn hơn không.
Xuống xe ở ngay tượng đài, hình ảnh quen thuộc của những đêm chạy nhảy đuổi bắt ngoài công viên làm mình bồi hồi. Cứ như việt kiều đi Mỹ về không bằng ấy, chẳng biết là em có nhà không, định đi thẳng vô nhà mà sợ ăn quả trớt quớt nên thôi, gọi điện trước cho nó chắc cú.
– Alo!
– Dạ…làm ơn cho gặp Th với ạ!
Mình lại giật mình, lần nào gọi điện nghe hai chữ “Alo” đều không biết là ai, giọng mẹ giọng con gì y chang nhau, không tài nào nhận ra được. Tốt nhất là cứ lịch sự cho an tâm.
– Dạ Th nghe đây, ai đấy ạ?
– Hehe, đại ca của ngươi đây, phẻ hơm?
– A, Xeko à? Làm gì mà nói chuyện lịch sự thế? Tưởng ai chứ!
– Tại anh tưởng là mẹ. Hehe, rảnh đi uốn bia hông?
– Hihi, đi! Anh về đây đi rồi em bao anh đi uống bia.
– Ok, nói là làm à nha. Ta đang ở ngoài tượng đài đây nè, lấy xe ra rước ta đi!
– Sax, ngươi nói thiệt hay giỡn đó!
– Thiệt chứ giỡn gì. Nhanh đi, khát khô cổ rồi nè!
– Vậy là đang ở ngoài tượng đài hả? Ông mà nói xạo là coi chừng tui à nghen!
– Uhm.
Nói rồi ẻm cúp máy, tính kiểm chổ trốn coi ẻm thế nào mà sợ ẻm tìm không ra rồi đi mất, không gọi được lại thành thằng dở người nên thôi.
Tầm mười phút sau thì một con găng-tơ đầu trần, phóng như vừa giật được cái giỏ của ai lao tới. Ẻm đạp thắng cái két, bánh lết một khúc rồi dừng ngay trước mặt mình.
– Về lúc nào sao không nói trước thế? Anh Tr đâu? – mặt ẻm tươi rói, nhìn mình cười tít mắt
– Mới tới, có một mình à!
– Hihi, bộ trên đó vất vả lắm hay sao mà nhìn như con cò ma vậy Xeko? – ẻm nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới rồi phán câu nghe nát cả lòng.
– Uhm, ốm xưa giờ mà. Có mẹ ở nhà không?
– Có, mẹ nói đi đâu đi tí nữa về ăn cơm.
Sax, sao mà nhanh miệng thế không biết.
– Giờ đi uống café hay sao? – ẻm hỏi mình.
– Sax, mới đòi bao đi uốn bia đây mà nhanh quên thế! – mình trêu.
Ẻm tự nhiên mắc cở nhìn xuống đất rồi cười cười, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Đừng nói là ẻm đang nghỉ xem có quán bia nào ngon nha, nhìn cái mặt gian gian cộng với tính con này thì dám thiệt lắm à.
– Thôi kiếm chổ nào mát mát yên tĩnh ngồi được rồi, bia bọt tính sau! – mình gợi ý.
– Ok, lên xe! – ẻm nghẩm nghĩ một lát rồi trả lời.
Chạy ngược ra quốc lộ, con nhỏ đèo mình một đoạn rồi quẹo vào công viên Hòa Bình. Chổ này xưa còn được gọi là K4, rất rộng, thoáng mát và có nhiều thú nuôi, mình nghe kể là như vậy.
Mua hai cái vé vào cổng hết mười hai nghìn, ẻm chở mình chạy thẳng xuống phía cuối công viên. Từ cổng chạy xuống tới phần cuối cùng cũng ngót nghét hơn cây số, công nhận ở đây mát mẻ và thơ mộng thiệt, rất hợp với ý mình. Có điều con nhỏ phóng ghê quá, chẳng kịp thưởng thức gì cả.
Trong này có rất nhiều hồ, mình nhẩm sơ cũng bốn năm cái. Ẻm dừng xe ở cái cuối cùng, là một hồ sen khá rộng. Từ mặt đất người ta xây nhiều bậc tam cấp để đi lên thành hồ cao gần bằng đầu người. Những tảng đá ong đã củ nát, rong rêu và lá khô bám đầy làm cho vẻ đẹp của nó thêm phần cổ kính. Có lẽ chiếc hồ này được xây từ thời Pháp thuộc. Thành hồ được giăng một bờ rào kẽm gai cũng đã hoen gỉ ngăn cách với những đám sen rực rỡ bên trong.
Bên phải hồ là hai khu chuồng khỉ, là khỉ, vượn hay con gì thì mình cũng chỉ biết một cái tên là khỉ. Chuồng cao khoảng hai chục mét, rộng gấp đôi. Bên trong mình đoán có khoảng bốn năm loài do căn cứ vào màu sắc và hình dáng. Thấy có người đến, một con bâu lại sát bờ rào, lẽo đẽo đi vòng quanh theo mình.
– Nó khoái anh rồi kìa, chắc nhìn anh thân thiện quá! – mình khoái chí.
– Xí! Con này là đại ca trong chuồng đấy. Anh mà đứng gần là nó giật hết đồ trên người anh cho coi!
– Ghê thế!
– Uhm, nó dữ lắm. Quăng đồ ăn vào là nó lấy sạch, chia cho con nào thì con đó mới được lấy!
– Giang hồ dữ vậy!
– Haha, giờ mới để ý, nhìn mặt nó gian gian giống y chang như anh.
– Ê, ăn nói tầm bậy tầm bạ! – mình vòng tay ra sau gáy định tóm cổ ẻm
– Hí hí! Em nói thiệt chứ bộ, coi mặt hung dữ chưa kìa! – ẻm vừa cười vừa thụt cổ chạy ra xa.
Con nhóc này láu cá quá, muốn bắt được phải dùng mưu chứ dùng sức là không ăn thua rồi.
– Nghe nói ở đây sở thú mà sao có mấy con vầy nhóc?
– Còn bên đây nữa nè.
Ẻm dẫn mình qua bên trái hồ sen. Bên này cũng có thêm một số chuồng nho nhỏ nuôi trăn, rùa, nhím, bồ nông và vài con tầm phào gì nữa. Còn có một cái chuồng khá rộng nuôi một con Công.
– Chỉ có vậy thôi à?
– Uhm, lúc trước nhiều lắm mà người ta chở đi hết rồi !
– Ra vậy. Mà con công gì bé xíu thế này?
– Con này mà bé xíu á? Nó già lắm rồi đó, vầy là to lắm rồi.
– Anh tưởng nó phải cao to lộng lẫy, ghê gớm lắm chứ, nhìn cứ như con cò ghẻ ấy!
– Sax, đúng là không biết gì hết. Khi nào nó xòe đuôi ra anh mới thấy, bình thường nó cụp đuôi lại thì chỉ có vậy thôi.
– Sao nó không xòe đuôi ra đi?
– Không biết, mấy năm rồi không ai thấy nó xòe đuôi ra cả, em cũng chỉ nghe chứ chưa được thấy bao giờ, chả hiểu sao nữa.
– Chắc trong quá khứ có chuyện gì ghê gớm lắm đã xảy ra nên nó không bao giờ xèo đuôi nữa! – mình suy luận.
– Sax, ông tâm lý quá nhỉ.
– Hehe, qua bên này coi đi!
Hai đứa lại chạy lóc chóc qua mấy chuồn bên cạnh. Thật ra thì đây cũng là lần đầu mình đi sở thú và nhìn mấy con này ngoài đời. Công nhận tụi nó xấu tệ và chẳng có gì hấp dẫn như trên tivi.
– Nhìn con Bồ Nông này sao mà sầu thảm thế? Tóc tai bạc trắng cả ra như thế chắc là già lắm rồi. Nhìn kìa, mắt mở còn không nổi nữa, chết đến nơi rồi không chừng!
– Uhm, nhìn tội quá! – ẻm nghe mình chém gió cũng xụ mặt tiu nghỉu.
– Còn mấy con rùa này nữa, bộ không ai chăm sóc hay sao mà nhìn ghê thế?
– Có mấy người quản lý ở đây, họ hay tới cho tụi nó ăn rồi đi luôn chứ không vệ sinh gì cả!
– Thảo nào, nhìn mặt mủi gớm ghiếc y như ngươi!
– Ê tên kia, nói cái gì đó hả?
Ẻm nhảy dựng lên định bay tới táp mình nhưng không trúng.
– Thôi lại ghế ngồi đi, mấy con này xấu hơn anh tưởng. – mình đi ra cái ghế đá gần đó
– Xí! Ông làm như mình đẹp lắm không bằng ấy!
– Sax, liên quan gì ở đây trời!
Dù nói vậy nhưng ẻm cũng đi theo mình.
Không gian thật là mát mẻ, lãng mạn, có chổ hay thế này mà giờ mình mới biết. Ẻm ngồi cạnh bên, mắt nhìn ra phía con Công, từng làn gió nhẹ nhàng thổi vào làn tóc em cuốn theo mùi Enchanteur nồng nàn quyến rũ xộc vào mủi… Tự nhiên bao nhiêu cảm xúc lại dâng trào trong lòng ngực làm mình cảm thấy bối rối hết sức. Đẹp thật, người đẹp cảnh cũng đẹp, giá như tất cả đều là của mình thì hay quá. Cứ thế này hoài cũng không được, lúc trước còn viện thi cử này nọ chứ giờ xong hết rồi thì còn đợi gì nữa? Mà không đợi thì cũng chẳng biết làm gì. Nhìn em vô tư như thế thì sao mà hiểu được tình cảm của mình. Mà giả có hiểu được đi chăng nữa thì đã sao? Bao lâu qua chỉ mỗi trái tim này là không ngừng âm ỉ, còn em thế nào mình nào đâu biết được. Mọi thứ dường như phải làm lại từ đầu, có lẽ mình không nên vội vàng mà làm hỏng tất cả…
– AAA! Nhìn kìa Xeko, con Công nó xòe đuôi ra kia!
Đang mãi mê thả hồn lên trển thì tiếng kêu thất thanh của em làm mình giật bắn người. Nhìn lại thì con nhỏ đã chạy tới cái chuồng Công từ lúc nào. Mình cũng vội vã lao theo.
– Woa! Đẹp chưa kìa! – ẻm trầm trồ.
– Đẹp thiệt! lần đầu mới được nhìn thấy luôn!
– Em cũng vậy! sao tự nhiên hôm nay nó lại xòe đuôi nhỉ? – hai tay chống lên đầu gối, mắt vẫn không rời khỏi con chim già.
– Phải chăng nó vừa cảm nhận được sự xuất hiện của anh?
– Xí, xạo vừa thôi cha.
Không ngờ con chim già trần trụi xấu xí lúc nãy khi xòe đuôi ra lại lộng lẫy và quý phái như vậy. Mỗi họa tiết nhỏ trên mỗi cánh lông tạo thành từng mảng hoa văn lớn bám trên thân mình, không thể tin nổi đó là do tạo hóa, tất cả cứ như được một họa sĩ tài ba vẽ nên vậy.
– Hí hí, phải khoe với tụi bạn trên lớp mới được, em mà nói chắc tụi nó không tin đâu!
– Sao thế?
– Còn sao nữa, chắc đây là lần đầu tiên nó xòe đuối ấy nhỉ! Anh may mắn đi theo em mới được chiêm ngưỡng đó.
– Vớ vẩn!
Con bé này tính giả điên hay sao đây, nếu đúng như lời ẻm nói thì rõ ràng đây là điềm báo. Với bối cảnh lúc này thì hẳn đây phải là điềm lành, nói không chừng….hí hí.
Coi như là ông trời sắp đặt rồi, từ cái ngày đầu tiên vô tình quen hai bà già kia rồi bất ngờ nhìn thấy ẻm ra mở cửa mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường. Chỉ là không hiểu sao hơn năm rồi mà chưa có động tĩnh gì. Nay con mụ Công đã lên tiếng như thế thì chắc không sớm thì muộn…lụa tình sẽ dệt thắm đôi ta thôi, kakaka.
– Ê Xeko, nó khép đuôi lại rồi kìa!
– Hả? cái gì?
– Sao nó xòe có một chút thế nhỉ?
– Ê Công, mày làm sao thế? Xòe ra ta xem nào!
– Sax, anh làm như nó là người không bằng ấy. Anh la lớn nó sợ đó!
Con yêu tinh này thiệt làm mất hứng quá, mày mà xòe ra tí nữa khéo tao tỏ tình tại đây không chừng.
– Hay mình ra kia ngồi đi, biết đâu tí nữa nó lại xòe ra tiếp?
– Em nói chuyện cứ như trẻ con ấy! Nó thích làm gì làm chứ mắc mớ gì tới chuyện ra kia ngồi!
– Thì lúc nãy đang ngồi nó xòe đuôi ra đó thôi, tại anh tới làm nó sợ đó.
Phạch..phạch.. đột nhiên mụ Công nhảy xuống đất, rướng cổ một phát sau đó lại xòe tung đuôi ra.
– A, nó xòe nữa kìa, anh tránh ra đi.
Sax. Mụ này đọc được ý nghĩ của mình hay sao ấy nhỉ? Mày giỏi thì cứ xòe thêm một lúc nữa đi, rồi tí tao tỏ tình. Mình lại ghế đá ngồi, vừa ngắm con bé đang loay hoay chạy vòng quanh dán mắt vào mụ Công vừa thấy hoang mang. Nói chơi cho vui chứ hẳn đây chỉ là trùng hợp, nhưng trùng hợp trong hoàn cảnh này thì cũng đáng suy ngẩm thật. Dù sao thì tạo hóa vốn rất nhiều bí ẩn, chưa biết thế nào nhưng cũng hy vọng sẽ là một điềm lành gì đó cho mình và em.
Thẩn thơ tới gần trưa thì hai đứa cũng phải về vì mẹ em đang đợi cơm ở nhà. Con Công thì vẫn thi gan với mình. Tỏ tình gì giờ này được, mày thích thì cứ đứng đó mà xòe đuôi đi, tao về trước ăn cơm đây.
Dù còn luyến tiếc nhưng rồi cuối cùng em cũng lên xe. Tới nhà thì cũng gần mười hai giờ trưa, mẹ Th đang nghe tiếng xe máy thì đi ra mở cổng.
– Dạ con chào cô!
– Uh chào T, lâu quá, tết không thấy lên chơi ?
– Dạ tết con có tí việc nên không đi được, cô vẫn khỏe chứ ạ! – mình vừa nói vừa dắt xe vào nhà.
– Uhm cô khỏe, hai đứa ra sau rửa mặt đi rồi lên ăn cơm.
Bữa cơm khá thịnh soạn, mình cũng dẻo miệng nên ba cô cháu lúc nào cũng nói cười vui vẻ. Có điều mình ghé một mình thế này không biết cô ấy có nghĩ gì không, người lớn thường tinh ý lắm.
Ăn cơm xong thì mẹ Th xuống nhà dưới ngủ, còn lại hai đứa trên phòng khách. Tình hình tự nhiên trở nên căng thẳng, đùa giỡn quá lố thì sợ ồn ào, mà nói chuyện khách sáo nhỏ nhẹ lại không quen. Chẳng thà không có ai còn tâm sự này kia được, chứ cái kiểu có người lớn ở gần đó thì chỉ có nước ngồi ngặm tăm đuổi ruồi, lâu lâu phọt vài câu phong long chứ chẳng nói được cái vẹo gì ra hồn.
Con nhỏ cũng chẳng khá hơn, ẻm ôm gối ngân nga mấy câu gì đó không rõ.
– Con gì thế nhỉ? – mình tò mò dáo dác nhìn xuống nhà dưới tìm kiếm.
“Bịch..!”, bất ngờ nguyên cả cái gối bay thẳng vô mặt mình. Người gì đâu mà hung dữ hết sức.
– Nói cái gì đó hả? – ẻm chống nạnh, rướng cổ lên gầm gừ…
Mình không nhớ rõ là làm thế nào để trôi qua ba tiếng nữa nạc nữa mở ấy nhưng lúc đứng dậy ra về thì cũng gần bốn giờ và tâm trạng thì rất vui. Chở mình ra bến xe, ẻm đá chống và ngồi trò chuyện với mình cho đến khi chuyến xe muộn nhất còn khả năng lên Sài Gòn đổ vào bắt khách. Chia tay trong tiếc nuối nhưng dù sao thì đó cũng là một ngày quá đỗi hạnh phúc đối với mình. Chào Long Khánh, ta đi đây.