Truyện Sex Quen cô chị, tán cô em
Con gái con lứa gì mà chạy xe kinh thật, đã vậy còn lái một tay, một tay nhét túi áo nữa. Thằng Tr bám sát, không dám rời nữa con mắt. Phải công nhận từ đầu tới giờ thấy con bé này cá tính ghê luôn, chưa biết là tốt hay xấu mà sao mình kết ẻm dữ dậy hổng biết. Dù sao thì con gái nhẹ nhàng, hiền dịu quá mình cũng không thích.
Ban đêm ở Long Khánh đẹp lắm các bác ạ, không chật chội chen chúc như ở Sài Gòn, cũng không quá lặng lẽ, buồn chán như ở dưới chổ mình. Đường xá sạch sẽ, rộng rãi, đan kẽ lẫn nhau dưới những hàng cây xanh ngát. Con người thì thân thiện, vui vẽ, có vẻ dân ở đây có cuộc sống tương đối khá giả, nhìn ai cũng sáng sủa, tinh tươm. Các cặp vợ chồng chở con cái, thanh niên thanh nữ đèo nhau, học sinh cấp II, cấp III lượn xe đạp điện, mọi người hầu như ai cũng thích ra đường đi dạo vào những giờ này. Tất cả êm đềm tạo nên một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu. Mái tóc dài buông xõa theo gió, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, sao mà xinh quá, mình cứ mãi nhìn mà ước gì một ngày nào đó có thể được đèo em lòng vòng trên những con đường đẹp đẽ này, còn gì hạnh phúc bằng, nhể?
Từ Hùng Vương qua cổng bệnh viện một chút, rẽ phải vào con đường gì nhỏ nhỏ rồi đâm ra quốc lộ 1, chạy ngược chiều tầm trăm mét thì tới nhà C. Cũng không biết tả thế nào, căn nhà cũng bình thường, không quá lớn, nằm ngày sát mặt đường.
– Nhà chị C nè! – Th dừng xe, ngồi luôn trên yên nói.
– Để anh vô hỏi cho! – Mình chủ động.
Cánh cửa đóng cứng ngắt, nhìn vô chẳng thấy được gì. Sau một hồi chuông thì có một anh cao lớn bước ra.
– Dạ anh cho em hỏi có C ở nhà không ạ?
– C đi chơi rồi, có gì không em?
– Dạ không có gì ạ, khi nào C về thì nhờ anh nhắn với C là có T với Tr tới kiếm ạ. Em cảm ơn anh, dạ thưa anh em về.
Đen thiệt à nhà, không ngờ cái trò bất ngờ này rủi ro cao thật. Giờ biết tìm ở đâu, 3 đứa đứng bàn tính một lúc thì mình quyết định:
– Thôi giờ mình đi mua bánh, sau đó em dẫn tụi anh đến quán karaoke rồi về rước chị H, tầm 9h tới là ok.
– Dạ! – Th gật đầu, không ý kiến ý cò gì.
Ghé một tiệm bánh kem trên đường Trần Phú. Th đứng đợi bên ngoài. Sax, không còn cái bánh nào có con vật tượng trưng tuổi của H cả, sau một hồi lựa tới chọn lui thì mình quyết mua cái bánh thiệt bự màu trắng có viền xanh được trang trí hoa lá rất đẹp mắt, có cả cây dù với chiếc xích đu nữa. Đèn cầy, nến, dao, dĩa các kiểu thỉ hết 115k, thôi thì nghèo cũng phải cho thằng tèo đi học, từ bé tới lớn ngoài hai ba lần được ăn bánh kem sinh nhật ông anh họ thì mình cũng chẳng bao giờ có dịp tiếp xúc với cái thứ xa xỉ này.
Chạy thêm một đoạn thì Th rẽ vào cái đường nho nhỏ bên trái, tưởng là hẻm nhưng mà không phải, là cổng vô luôn một quán karaoke. Không biết là quán bình dân nên mình thấy nó cũng bình thường như mấy quán dưới xã mình, chẳng để ý, chắc là tụi nó hay hát ở đây rồi.
– Vậy được rồi, giờ để bọn anh tự lo, cảm ơn em nha, nhớ đúng 9 giờ thì dẫn bả ra đó.
– Em về trước đây, chúc may mắn, hihi! – Híc, dễ thương thấy sợ, em lại làm khổ anh nữa rồi.
Book phòng ngon lành thì hai thằng phi hết tốc lực ra tượng đài, chổ đã tia lúc mới lên và xúc luôn 2 chùm bong bóng, không quên ghé cửa hàng hoa làm luôn một bó. Vậy là mặn lắm rồi, hai thằng về luôn quán mà không mua thêm quà cáp gì nữa. Chưa gì đã 8 rưỡi. Công tác chuẩn bị không quá khó khăn với 2 chàng trai trẻ đầy đam mê và nhiệt huyết. Nến được cắm đều các góc phòng, hai bên tường, trên bàn, trên cả tivi. Lúc nãy ngu ghê, quên mua bóng thường rãi ra phòng, giờ toàn bóng bay, phải chia ra bốn năm chùm nho nhỏ cột khắp phòng. Bánh kem thì mở sẵn đặt trên hộp giữa bàn. Mọi thứ tương đối xong xuôi, tuy không đẹp đẽ, hoành tráng như mong muốn nhưng nhìn chung, là lần đầu cũng là với hai người bạn mới quen, làm được như vậy có thể coi là quá tốt rồi.
– Ngồi không làm gì, làm vài bài nghe chơi mậy? – cái thằng quỷ, miệng nói mình mà tay nó bấm bài tự lúc nào.
– Hát cho lòi bản họng mày đi, 9 giờ kém 5 rồi kìa !
– Đậu, mày để ý, tao đi rửa cái mặt phát.
Tr lù khù vừa bước vô lại thì nghe tiếng xe máy nổ xình xịch to dần bên ngoài, mình quát ngay:
– Hộp quẹt, đưa hộp quẹt cho bố, đốt nến lẹ lên …ê! Tắc tivi đi. Sax, đứng nép nép vào con chóa.
Quả nhiên không sai, liếc ra ô kính thấy bé Th đang đi sau bịt mắt con H, mặt nham nhở. Hai đứa lập bập bước lên thềm làm con H tí cắm đầu xuống đất. Quên mất cái chuyện đốt nến rất mất thời gian, hai thằng quẩy liên tục như ngựa, hết chạy tới chạy lui lại quay phải quay trái. Mãi không thấy hai đứa bước vào, nhìn ra ô cửa mới thì thấy bé Th đang loay hoay không biết làm sao mở cửa, bà H thì la oải oải:
– Cái gì dậy trời! Buông tao ra, đau mắt quá ah.
– Ngậm miệng lại đi, đợi một tí!
Lật đật chạy lại kéo cửa, thằng Tr vẫn đang chổng khu đốt mấy cây nên cuối cùng trên bàn. Vừa bước vào vòng, bé Th cất tiếng:
– Chuẩn bị nha, 1 2 3, Tèng…ten..ten…, bất ngờ chuuuuưa?!!!!
Bà H vừa dụi mắt vừa ngạc nhiên hết sức, bối rối nói lung tung beng, chả ra đầu ra đuôi mịa gì.
– Cái gì dậy? Trời ơiiiii! Hồi nào thế? Trời ơi..! Bất ngờ quá đi, lên hồi nào thế.. Dễ thương quá ah…Tui thấy nghi nghi rồi mà hổng nghĩ là hai ông, cảm ơn nha, hihi, thích quá ah…#`$%@s^dd&…!*h*>d$!#$&…@@ !!!
– Được rồi được rồi, ngồi xuống đây, mọi người háp bi bớp đê nào – mình nắm vai đưa con H ngồi xuống và bắt bài hát.
– Happy birthday tú you! Happy birthday tú you, Happy birthday – happy birthday, Happy birthday tú youuuuuuuu….!
Dưới ánh sáng diệu dàng tỏa ra từ những ngọn nến lung linh khắp phòng, ba đứa đồng thanh ca khúc bất hủ, con H thì mắt rưng rưng nhìn ổ bánh thiệt bự cười mãn nguyện.
– Yeahhhh, thổi nến đê, thổi nến đê!
– Từ từ để tao ước đã mậy!
– Làm gì nãy giờ hổng chịu ước, ông Tr với ông T đang thèm nhỏ dãi ra kia kìa..!
– Ê, ê! Tầm bậy à nha
– Hahaha, hổng có thì thôi, làm gì dữ dợ, híhíhí!
– Kinh, cười gì thấy mà ghê, thổi đi H, à khoan, phó nháy đâu rồi, phó nháy đâu rồi.
– Đây, đây! Để tao – Tr lanh lợi cầm cái máy ảnh nó đeo trên cổ từ lúc nào mà nãy giờ hổng xài.
Giờ mới thấy em Th nói cười nhiều hơn một chút. Sau khi cầu nguyện và thổi nến thì H lấy dao cắt bánh ra luôn cho mọi người.
– Rồi, và sau đây là ca khúc Vầng Trăng Khóc của ca sĩ H-P-Th và…Văn Tr, mọi người cho một tràng pháo tay, yeaaahhhhh, yeahhhhh ! Anh Tr, hát với em anh Tr!
– Ok, để anh! Alo, alo, 1234… Đã không còn, người yêu hỡi, ngày xưa đó đôi ta bên nhau không rời, ngồi trên cát, nhìn biển đêm, hát vu vơ mấy câu tình ca….
Đang lui hui xếp dĩa phụ bà H thì hai đứa kia đớp luôn mic mở màn, cái con nhỏ này, nhìn mặt là biết máu ăn chơi rồi. Hát xong lời đầu thì mình với bà H giở giọng đểu:
– Kinh quá, khiếp quá! Làm ơn xuống đê, làm ơn xuống đê.
– Phải rồi xuống giùm cái đi, đưa đây anh hát cho mà nghe – mình phụ họa.
Nói vậy thôi chứ cũng thừa biết đời nào bà chằn kia chịu nhường mic, ai dè vừa nói xong ẻm liếc xéo mình một cái, sắc như dao cạo, may mà né kịp chứ không là đứt thịt
– Xí! Muốn hát thì nói đại đi còn bày đặt, nè hát đi.
Phải rồi, chắc do hôm nay là sinh nhật nên nó nhường chị. Mình thiệt là, suy nghĩ hẹp hòi hết sức. Vui vẻ cầm mic từ tay thằng Tr đứng lên, không quên cười trừ với em một cái cầu tài, mình với H sung sướng hát nốt phần còn lại của bài hát hót nhất lúc bấy giờ.
Giọng hát ngọt ngào trầm ấm của mình vừa cất lên chưa được mấy câu thì đã nghe tiếng thì thầm của một khán giả nữ trẻ tuổi bên dưới:
– Đờu! Hay dữ ta, híhíhí.
Bằng thái độ chuyên nghiệp cũng như sự tôn trọng tuyệt đối dành cho người nghe, mình dường như không màng tới những hành động quá khích… nếu có diễn ra xung quanh mà đặt toàn bộ đam mê, tâm tư, tình cảm vào từng lời ca câu chữ trong bài hát. Dĩ nhiên là sẽ hơi khập khiển nếu đem chất giọng cũng như kỹ thuật còn khá non nớt, nặng tính nghiệp dư của H để so sánh với mình nhưng nhìn chung thì H hát cũng tạm ổn, không đến nổi làm mình phải quá mất mặt.
Không khí buổi tạm gọi là tiệc rất vui vẻ và nồng ấm dù cho chỉ có 4 người. Phó nháy Tr lù khù hoạt động hết công suất, hai chị em Th và H tuy có bấm bài liên tục nhưng cũng không quên giành hết cả phần hát của người khác. Thật là hồn nhiên và nhiệt tình hết sức. Đang hay tự nhiên tới cái bài gì mà có đoạn: “Anh ra đi sao thấy hơi lâu, đi qua 30 phút hơn, khi anh vô trong mắt anh sao, thấy có những nét dối gian…kìa son môi trên áo anh, thì ra anh đang dối em…” rồi gì gì đó nữa, thật là buồn cười hết sức, chả biết có chi đặc sắc mà hai đồng chí quẩy liên tọi. Tranh thủ lúc không để ý, mình phệt ngay hai mảng kem to đùng lên má hai bà, thế là con mụ H buông mic rú lên điên loạn.
Còn bé Th thì tự nhiên hổng nói tiếng nào, lẳng lặng ngừng hát, cúi xuống quay qua lấy khăn giấy lâu mặt làm mình đơ người chột dạ. Gì thế này, giỡn có chút xíu mà giận ah? Bối rối không biết giải thích sao, mình đang đi tới định sorry thì bất ngờ bị ẻm quay lên đắp luôn một cục kem to đùng lên mặt, chả hiểu mẻ nhắm thế nào mà trúng ngay cái mủi dọc dừa của mình, rồi còn ráng tham lam quết lên tới tận mí mắt bồ câu. Tranh thủ lúc mình chưa hết bàng hoàng, con em đểu cáng há miệng cười phớ lớ rồi phi luôn lên ghế chạy dô góc phòng đứng ôm gối thủ sẳn.
Đã thế, thằng bạn già đứng ngay cửa không giúp thì thôi còn mỉa mai khấy đểu mình. Thằng khốn nạn cười chưa dứt câu thì y như rằng quả báo ập đến, bị ngay con H úp sọt với pha vỉa kem điệu nghệ từ má bên này sang tận má bên kia lẹm tới tận tới tận lỗ tai mới chịu ngừng. Đậu móa, chúng mày chết với ông! Hai tay trét đầy thứ kem chết người, mình lao vào con Th đầu tiên, đang chuẩn bị vận công tung đòn finish thì ẻm lia luôn cái gối vô mặt mình rồi phóng vèo ra cửa. Lách nhẹ tránh ám khí, vừa nhảy xuống ghế đuổi theo thì lại bị con mẹ H chuyên gia móc lốp đốp thêm miếng nữa lên má.
Có điều lần này quân ta chết ba thì quân địch chết cũng phải chết đến bảy, cố đấm ăn xôi mình quay mặt lại hứng trọn đòn sát thương đồng thời đập cả hai tay lên má bả, con nhỏ choáng váng, ê chề gục luôn xuồng bàn. Lại còn giở trò ăn vạ khóc huhu mới ghê chứ. Hế hế, quay sang thì con Th thì đang bị thằng Tr rượt từ cửa vào, ẻm phải chạy vòng lại lên ghế, đến đoạn ngang cái bàn vẫn không quên cuối xuống quẹt thêm mớ kem đặng chờ dịp hồi mả thương.
Thấy thế mình lao ngay tới bên kia chặn đầu. Công nhận ẻm khôn thật, đang chạy ngon trớn thấy bị dồn đường cùng ẻm quay luôn người vô giữa hai góc tường, cúi mặt lấy hai đỡ hai bên. Thế này thì quẹt kiểu gì? Tay thằng nào cũng đầy kem, mà giỡn sao thì giỡn chứ cái bọn con gái lỡ mà không khéo đụng vô làm bẩn quần áo hay tóc tai của chúng một cái thì đừng trách sao chúng không hiện nguyên hình. Đưa ngay thế khó, hai thằng đành phải giả vờ dùng kế hoãn binh hòng dụ ẻm ra ngoài.
– Thôi nghỉ chơi, không giỡn nữa, ra đê – mình vờ vịt la to.
Ẻm cẩn thận hé mắt ra nhìn thấy hai thằng đã đi xa liền quay người cười khà khà, lại còn lè lưỡi trêu ngươi mới ghê chứ. Bà H thất bại với chiêu ăn vạ đang một mình lui hui lấy khăn giấy ra lau lau chùi chùi, mới thấy khóc huhu mà giờ trở mặt nhanh thiệt. Mình cũng xuội lơ đi tới lấy khăn, chả thèm để ý tới con nhỏ Th. Ẻm trêu chán chê không thấy ai quan tâm nên cụt hứng, lững thửng bước xuống tính đi ra ngoài. Canh me ẻm vừa bước ra khỏi góc lag một cái là mình phết thêm miếng kem, nhảy lên ghế chặn đường lùi, yên chí đã có thằng Tr tấn công từ phía trước. Bất ngờ rơi vào ổ địch, thấy không còn đường thoát thân nên ẻm đành đững giữa nhà, giơ tay mếu mỏ đầu hàng.
– Á, tha cho em, tha cho em, huhuhu!
– Anh có làm gì đâu, đưa đây anh make up cho nè! – thằng Tr nham nhỡ.
– Em trót dại, tha cho em đi mà, huhu!
– Chết này! – mình giơ tay lên dọa
– AAA… Á, huhu tha cho em! – công nhận điếm ghê thiệt, chưa gì hết đã la ỏm tỏi rồi.
– Thôi tha cho nó đi hai ông ơi, tội nghiệp nó – bà H đang ngồi bấm bài, mắt không rời màn hình, mặt tỉnh ruội, phọt một câu đạo đức.
– Thôi lần này hai anh tha, liệu hồn mà ngoan ngoãn không thì đừng trách.
– Dạ em biết, em biết rồi ạ!
Thằng Tr cười khà khà bỏ lại bàn, mình thấy thế cũng quay mặt đi coi như giỡn tới đây là được rồi thì bỗng nhiên nguyên bàn tay đầy kem của đứa nào đắp thẳng vô mặt làm tối mắt tối mủi. Đệch mợ, mình vừa quay đầu lại thì con nhỏ trời đánh thánh đâm đã tót ngay ra cửa, chạy thẳng luôn vô nhà vệ sinh. Đành ngậm ngùi bất lực mà nhìn theo.
Phần sau của buổi tạm gọi là tiệc có phần yên ả hơn, chắc là do lúc nhập cuộc hai bên bung sức dữ quá. H và Th luân phiên những bài hát trầm buồn và… sến súa. Tr bước lên một tầm cao mới với ca khúc Ánh Mắt Của Cha đầy nội lực. Nhưng có lẽ, ấn tượng sâu đậm nhất đêm ấy chính là lúc bé Th đứng lên ngân nga giai điệu ngào của một bài hát mà có lẽ chưa bao giờ mình nghĩ nó lại hay đến như vậy cho đến vài phút trước đó:
“….Người hỡi, nhớ anh biết bao đêm rồi, tiếng mưa vẫn rơi từng đêm dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng.
Nhiều lúc ngỡ như đã quên nhau rồi, thế nhưng giấc mơ ngày xưa vẫn còn đâu đó lắng trong tiếng mưa từng đêm.
Yêu anh và yêu anh mãi dẫu nay đã xa cuối trời, tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi.
Mong cho thời gian qua mau sớm mai thấy anh quay về, ta xây lại bao thương nhớ, mãi mãi sẽ không lìa xa…”
Hơn một lần mình đã từng nghe ở đâu đó, nhưng có lẽ cảm nhận thực sự tâm trạng của nhân vật cũng như những yêu thương, sâu lắng mà tác giả muốn truyền tải thì chắc chính là lúc này. Là bởi lời ca da diết hay vì người mà không một phút nào mình chưa thôi ngừng để ý kia đã hòa nguyện cùng bao nỗi nhớ thương, muộn phiền của bài hát một cách xuất sắc? Bất chợt mình nhận ra, trong đôi mắt u buồn, lãnh đạm ấy, dường như có điều gì ẩn giấu đã che lấp đi cho sự vui tươi, hồn nhiên mà thường ngày mình chưa hề nhìn thấy? Nhìn em xinh quá, không biết có điều gì bất ổn không mà sao từng mạch máu, thớ thịt, đến cả con tim của mình như đang dại đi từng chút, từng chút một thế này không biết. Thật sự, nếu bây giờ ai đó có thể làm cho thằng con trai đang thẩn thờ này hiểu được thế nào là ngu nguội, là mê say, là đắm điên trong tình ái thì ắt hẳn đấy chỉ có thể là em, là cô chằn lữa nhỏ nhắn và đang yêu kia mà thôi. Có đúng không nào hả các bác, làm gì mà đọc say xưa thế?
Chia tay ở đầu hẻm, H cố nài nỉ hai đứa vào nhà chơi một lúc rồi hãy về. Nhưng biết làm sao, giờ mà vào có khi bị ba của mấy con nhỏ làm thịt chết mất, mãi vui mà quên để ý đến khi đứng dậy thì đã hơn 11h, thôi thì phắn về cho nó lành. Miễn cưỡng từ chối, hai thằng tiếp tục nuốt 30 cây số về nhà dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của những ngày cuối đông và cả lũ cờ hó sơn tặc đang rình rập úp sọt bên bờ đê ruộng.