Truyện Sex Số phận nghiệt ngã
Sáng hôm sau mở mắt ra thì đã gần 10 giờ trưa, tôi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới nhà. Xuống đến tầng 1 thì thấy ông anh hôm qua đến đón bọn tôi ở quán café đang ngồi bàn uống nước, tôi lại gần bảo :
– Em chào anh !
– À, dậy rồi à ? Ngồi đi.
Tôi ngồi xuống, hắn rót cho tôi chén nước chè. Tôi vừa cầm lên vừa bảo :
– Em mời anh uống nước.
– Uh, uống đi. Anh Phát với lại Phương đi từ sáng có việc, chú cần gì cứ nói với anh. Anh tên Nam, số điện thoại là 09xxxxxxxx. Bây giờ chú muốn đi đâu chơi không anh đưa đi ?
– Dạ thôi anh ạ, anh bận việc gì thì cứ đi đi ạ, em ở nhà được rồi, nếu có gì em gọi anh sau vậy.
– Uh – hắn quay vào trong nhà gọi – Ly ơi, Ly.
Ly con gái chú Phát chạy ra. Ông Nam bảo :
– Béo nó ở đây, trưa mày bảo giúp việc nấu cơm cả nó nữa. Ba mày với ông Phương đi có việc trưa không về đâu. Ở nhà tiếp thằng Béo, đừng có đi đâu chơi đấy. Có gì thì gọi cho anh nhé, ba mày có việc nên đừng gọi, biết chưa ?
– Em biết rồi, thế trưa anh có ăn cơm đây không ?
– Không, giờ anh đi có việc đã. Tý về anh ăn ngoài cũng được.
– Thế em cứ bảo nấu cơm anh rồi để phần, lúc nào anh về thì ăn nhé.
– Uh thế cũng được, thôi anh đi đây, 2 đứa ở nhà nhé.
Qua cuộc nói chuyện tôi cũng hiểu là ông Nam này là đệ tử ruột của chú Phát, cũng y như Long Vân với cậu Minh nhà tôi. Còn cô bạn Ly này có vẻ là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng cũng khá ngoan ngoãn và biết quan tâm người khác, không phải là thứ tiểu thư chảnh chọe và lấc cấc. Cô tiểu thư này cao ráo, trắng trẻo, nét cũng xinh nhưng phải tội mặt có ít tàn nhang.
Bữa cơm trưa hôm đó chỉ có tôi với Ly ngồi ăn, cô bạn mới gắp thức ăn cho tôi liên tục. Ly bảo rất vui vì lâu lắm mới có người ăn cùng buổi trưa. Mặc dù vậy tôi ăn rất ít vì không hợp thức ăn, trong này nấu gì cũng cho đường vào vậy, ăn lợ lợ nên tôi không thích.
Cơm nước xong xuôi, tôi ra bàn ngồi uống nước thì thấy Ly bê một đĩa hoa quả ra gọt. Càng lúc tôi càng bất ngờ về cô tiểu thư này. Vừa ăn hoa quả chúng tôi vừa nói chuyện linh tinh :
– Béo đang học trường gì ngoài đấy vậy ?
– Tôi học XD, bạn học KT hả ?
– Uh, thế trường bạn thi xong chưa ?
Tôi hơi chột dạ, nhưng cũng đáp cho qua chuyên :
– Trường mình thi rồi, thế Ly thi xong chưa ?
– Mình cũng vừa thi xong được mấy hôm. Mấy hôm ở nhà đang chán không có việc gì làm, bạn bè thì về quê hết, may quá có ông đến chơi.
– Người yêu đâu sao không goi ? Lại còn kêu ca gì ?
– Tôi làm gì đã có người yêu đâu.
– Eo, điêu thế, xinh xắn dễ thương như bà mà không có người yêu ? Chắc lại kén quá chứ gì ?
Phàm là người ai cũng thích được khen, kể cả khi biết đo chỉ là những lời khen mang tính xã giao vậy, hay thật. Nghe tôi nói vậy Ly khẽ cười, rồi bảo :
– Thật mà, thế ông chắc có rồi chứ gì ?
– Chưa, xấu trai như tôi ai người ta yêu.
– Hi hi.
Nói chuyện một lúc thì Ly bảo tôi :
– Hay là tôi với ông đi café đi.
– Sao ra quán làm gì ? Ngồi nhà cũng được chứ sao ?
– Ra quán cho nó có không khí chứ sao ? Với lại cho ông đi xem phố Sài Gòn cho biết. Hay là ngại không có tiền hả ? Yên tâm đi, ông là khách, để tôi trả. Ok ?
Tôi phì cười vì lí do của cô bạn mới. Trước khi vào đây tôi còn hơn 3 triệu, chưa kể hôm qua trước lúc đi ngủ lão Phương đưa cho tôi 5 triệu nữa, dặn dò mấy ngày tới anh đi lo công việc, cầm tiền có gì thì tiêu.
Ly chạy lên nhà thay quần áo, tôi thì cứ áo phông quần sooc thôi. Châm điếu thuốc mèo, được 2 – 3 khói thì Ly từ trên nhà chạy xuống. Nàng mặc một chiếc váy trắng, trông rất quý phái. Tôi nhăn nhó :
– Eo, hay bà đi xe máy một mình nhé, để tôi đi taxi.
– Sao thế ?
– Vì bà đẹp thế này, tôi mà lai người ta nghĩ tôi xe ôm quá.
– Ha ha. Cái ông này, thôi đi đi.
Tôi lấy cái mũ lưỡi trai úp lên đầu. Ra ngoài thì vừa đúng lúc ông Nam về. Hắn hỏi :
– 2 đứa đi đâu đấy ?
– Em đưa Béo đi bát phố ấy mà, tiện đi café luôn. – Ly nhanh nhảu trả lời
– Hay anh bận gì không đi luôn bọn em cho vui – Tôi nói.
– Thôi 2 đứa đi đi, Béo ra anh bảo.
Lão Nam kéo tôi ra 1 góc :
– Đã có tiền đi chơi chưa ?
– Hì, em rồi. Hôm qua anh Phương cho em một nắm rồi.
– Uh, anh hỏi vì đi chơi với tiểu thư con nhà giàu là tốn kém lắm. Cứ đi đi nhé, về hết bao nhiêu bảo anh anh đưa cho. Chú là khách của anh Phát, làm chú tốn kém sao được ?
– Thôi quan trọng gì anh. Thế anh không đi cùng à ?
– Thôi chú đi đi, à mà anh bảo này, trong này không như ngoài kia, nếu có gì thì cố gắng nhịn đi một tý nhé.
– Vâng em biết rồi anh, em đi đây.
Quay ra thì đã thấy Ly đang dắt con Dylan ra, tôi chạy ra đỡ, ngồi lên, nàng khẽ ôm eo tôi, tôi hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng đi luôn. Tôi đi theo sự chỉ dẫn của nàng. Tôi chỉ biết là chúng tôi lên quận 1, vào một quán café khá lớn, tên thì tôi không nhớ, nhưng quán đó có 2 tầng và rất nhiều hòa. Trên tường có bố trí những bức thư pháp rồi bình gốm khá đẹp mắt. Chúng tôi vào và chọn một bàn ở góc phòng, tôi gọi một cốc cacao còn Ly gọi một cốc nước cam. Chúng tôi ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới bể. Nói chung thì Ly và tôi khá hợp nhau. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại, lấy ra thì là em gọi.
– A lô em à.
– Anh đang ở đâu đấy ? – Giọng em thoáng có chút lo lắng.
– Anh đang ở chỗ bạn, có chuyện gì không em ?
– Tùng nó vừa sang đây, nó bảo anh có việc phải đi xa mấy hôm. Em gọi hỏi thôi, mà anh đi thế này thì thi cử làm sao ?
– Anh bảo này, anh đang có việc quan trọng nên phải đi, khi nào về anh sẽ giải thích với em. Bây giờ qua điện thoại 1 – 2 câu khó nói hết được, nhé. Bây giờ anh cúp máy đây, về Hà Nội anh sẽ điện cho em ngay.
– Vâng, thế anh nhé. Anh giữ gìn sức khỏe đấy.
– Uh, rồi.
Tôi cúp máy, ngồi thần người ra. Ly hỏi :
– Sao thế ? Người yêu gọi à ?
– À không, đứa em nó cùng lớp ấy mà. Thôi về đi.
Chúng tôi đứng dậy, ra đến cổng tôi hỏi Ly:
– À mà bà biết chỗ nào bán đồ nam không ? Tôi mua ít đồ mặc.
Như gãi đúng chỗ ngữa, mắt cô bạn mới sáng rực lên :
– Biết chứ, ông đi với tôi, đảm bảo đẹp long lanh luôn.
Tôi lại chở nàng đi, vừa đi tôi vừa bảo :
– Tôi bảo nhé, tôi rất ngại đi mua đồ rồi chọn linh tinh. Bây giờ bà dẫn tôi vào shop nào đấy mà theo bà là đẹp đẹp và giá phải chăng rồi mua luôn ở đó. Chứ tôi ngại đi lang thang lắm.
– Èo, phải đi thì mới chọn được chứ.
– Thôi thôi, mua ở 1 chỗ thôi. Tôi ngại đi lắm.
Ly dẫn tôi vào Diamond Plaza, tôi chọn 2 cái áo phông, một chiếc quần sooc với một cái quần bò. Ly sau khi chọn đồ cho tôi xong thì nàng cũng mua một đống váy vóc, quần áo phụ kiện nữa. Tổng thiệt hại là hơn 3 triệu. ( 3 triệu khi đó là khá lớn, một sinh viên bình thường lúc đó hàng tháng chỉ được nhà gửi cho khoảng 700k – 1 triệu ). Công nhận ông Nam nói đúng thật, đi chơi với tiểu thư tốn kém quá. Mua sắm xong thì tôi có điện thoại, bỏ ra thì là lão Phương gọi :
– A lô anh ạ.
– Mày đang ở đâu đấy ?
– Em đang đi mua ít đồ với Ly. Có chuyện gì không anh ?
– À mày đi với cái Ly à ? Thế được rồi. Chú Phát gọi cho nó mãi không được, anh mới gọi cho mày xem thế nào ? Tối nay anh với chú Phát phải đi tiếp khách, 2 đứa ở nhà ăn cơm nhé, không phải để phần đâu.
– Ok anh.
Tôi cúp máy rồi quay sang Ly hỏi :
– Điện thoại bà để đâu đấy ?
– Tôi quên ở nhà, sao thế ?
– Chú Phát gọi bà mãi không được? Tối nay chỉ có tôi với bà ăn cơm nhà thôi, chú Phát với ông Phương đi có việc rồi.
– Chán thế, hay tối nay tôi với ông ra ngoài ăn đi.
– Thế cũng được, thế về nhà cất đồ tắm rửa rồi đi. Đằng nào cũng cho bà lấy điện thoại luôn.
Về đến nhà cũng đã hơn 5h, tôi đi tắm rửa rồi thay bộ quần áo mới. Công nhận Ly mấy bộ Ly chọn cho tôi đều rất đẹp. Tắm rửa xong tôi xuống dưới nhà ngồi chờ nàng xuống. Ngồi chờ chán chê, hút gần hết bao thuốc và cạn ấm chè mới thấy nàng lững thững đi xuống. Tôi nhổm dậy :
– Đi thôi, tôi đói run cả người lên rồi.
– Chờ tý đã, tôi đi trang điểm tý đã.
– Cái gì ? Thôi thôi đi luôn đi, đi ăn chứ đi dạ hội đâu mà trang điểm.
– Không, đi đâu thì đi, cứ ra đường là phải đẹp chứ, chờ mấy phút thôi !
Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà tiếp tục đợi, tôi chợt thấy may mắn vì em ít khi trang điểm, hơn nữa em làm mọi thứ rất nhanh chóng, tôi gần như chưa bao giờ phải dài cổ ra đợi em như thế này lần nào.
Cái mấy phút của cô tiểu thư kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Đến lúc tôi gần như xỉu đi vì đói thì mới thấy cô bạn đi ra. Nàng kéo cái váy xòe mới mua quay một vòng hỏi tôi :
– Đẹp không ?
– Có nhìn thấy gì đâu ? Mắt mờ đi vì đói rồi.
– Đồ háu ăn, lêu lêu !
Nàng lè lưỡi trêu tôi, tôi phì cười vì sự nhí nhảnh của nàng. Tôi vào dắt xe ra, nàng tót lên xe :
– Thích ăn gì ?
– Tôi ăn gì cũng được.
– Thế đi ăn KFC nhé !
– Uh, sao cũng được !
Đang ăn thì nàng có điện thoại :
– A lô tao nghe đây.
– …
– Đang ăn tối, có chuyện gì đấy ?
– …
– Uh cũng được, ở đâu thế ?
– …
– Rồi tao sẽ đến với một người nữa nhé.
– …
– À, người yêu tao ở ngoài bắc mới vào – vừa nói nàng vừa nháy mắt với tôi.
Tôi giữ bộ mặt bình thản nhất có thể :
– Gì đấy ?
– À, nhỏ bạn rủ đi café ấy mà, tý nữa ông đi luôn nhé !
– Thế sao lại bảo tôi là người yêu bà ?
– Sao, tôi thích thế đấy !
– Bà thì lo gì, nhưng nhỡ tý nữa có thằng nào nó đánh ghen tôi thì sao ?
– Thật ra có 1 thằng cũng theo đuôi tôi mãi, tý nữa cứ bảo ông là người yêu tôi cho nó hết hi vọng ấy mà. Giúp tôi với nhé.
“ĐM, lằng nhằng vãi đái”, nghĩ thầm vậy nhưng tôi vẫn đồng ý, dù sao cũng đang ở nhờ nhà người ta mà.
Đang trên đường đến quán café thì bỗng nàng hỏi :
– Ơ, nhẫn với đồng hồ của ông đâu rồi ?
– Lúc nãy tắm tháo ra lúc đi vội quá quên ở nhà rồi.
– Về lấy đi.
– Sao, lấy làm gì ?
– Thì ông cứ nghe tôi, về lấy đi.
Nghe nàng nằng nặc đòi về lấy, tôi tuy khó hiểu nhưng vẫn rẽ về nhà. Lấy xong xuôi rồi lúc quay ra nàng nhìn tôi bảo :
– Thế được rồi.
– Sao ? được cái gì ?
– Nói thật với ông nhé, mấy đứa bạn tôi đều là nhà có tiền, nhìn ông nhếch nhác quá chúng nó không thèm nói chuyện đâu, nên tôi mới bảo ông về lấy nhẫn với đồng hồ đeo vào.
Ra thế, tôi hiểu là tôi sắp gặp một hội tiểu thư công tử chỉ chơi với ai cùng đẳng cấp. Từ xưa đến giờ tôi ghét nhất là bọn cậy có tiền hợm mình, đm, chúng nó có tiền chúng nó tiêu chứ có nuôi ai được bữa đéo nào đâu mà khoe khoang. Nghĩ đến cái hội này tôi đã chán nhưng đã trót nhận lời chẳng lẽ lại không đi.
Chúng tôi vào đúng cái quán café mà hôm trước tôi với Ly đã ngồi uống. Bước vào đã thấy khoảng hơn chục mạng đang vẫy :
– Ly, Ly …
Tôi và nàng tiến lại bàn đó, tôi lanh lẹ kéo ghế cho nàng ngồi. Một cô bạn nàng chợt kêu lên :
– Ôi, đúng là con trai Bắc có khác, ga lăng ghê !
Tôi bình thản ngồi xuống, lũ vịt giời nhao nhao lên đòi giới thiệu, nàng giới thiệu tôi là người yêu nàng, mới từ Hà Nội vào chơi. Tôi cũng chỉ lặng im, để nàng đạo diễn hết. Chỉ thỉnh thoảng đáp lại 1 – 2 câu hỏi của bạn nàng.
Sau đó nàng lần lượt giới thiệu từng người bạn của nàng, lũ con trai ở đó nói đến người nào thì tôi đều bắt tay người đó, duy chỉ có 1 thằng là khi tôi đưa tay ra thì nó quay mặt đi, thằng này chắc là thằng theo đuổi nàng đây.
Ngồi nói chuyện với cái đội này chán hết biết, quanh đi quẩn lại toàn shop với quần áo với đồ này đồ nọ. Tôi đang chán đến mức ngủ gật đến nơi thì bồng nàng nói to lên :
– Này, hay đi hát hò tý cho thoải mái đi.
Câu nói của nàng lập tức được ca lũ hưởng ứng ngay. Tôi cũng hào hứng đứng dậy, vì vừa thoát được sự nhàm chán này, vừa được đi hát hò. Tôi hát không thật sự hay lắm nhưng thời gian làm karaoke chỗ ông Phương cũng hay hát nên giọng ca cũng gọi là chấp nhận được.
Lúc tôi dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi thì thằng cu lúc nãy không bắt tay tôi bất chợt phóng vọt lên chỗ tôi dắt xe, bị bất ngờ nên đít xe tôi lúc kéo ra va phải xe nó. Thằng bé được thể chửi ầm lên :
– ĐM thằng chó mày mù à ?
Tôi dựng chân chống xuống quay ra :
– Anh cho em xin lỗi, em vô ý quá !
Nàng thấy thế chạy ra :
– Hùng, sao cậu lại thế ? Chỉ là vô ý mà cậu có làm sao đâu cơ chứ.
Thằng bé thấy thế hằm hằm nhảy lên xe phi đi. Tôi cũng lên xe đi luôn. Trên đường đến quán hát, trên con Spacy, Hùng liên tục tạt đầu tôi, tôi hiểu thằng này có ý gây sự đây. Nàng thì liên tục thét lên sau lưng tôi :
– Hùng, cậu đi cái kiểu gì thế ?
– À, thử xem tay lái Bắc Kỳ như thế nào ấy mà, hóa ra cũng thường thôi.
Loại này tôi đéo thèm chấp, thằng ngu đừng hỏi, càng như thế, nó càng làm nàng tránh xa nó ra hơn thôi. Lên đến quán hát, tôi bảo nàng vào trước, tôi đứng ngoài gọi điện cho lão Phương.
Tút … tút… tút…
– A lô Béo à.
– Vâng anh à, anh xong việc chưa ?
– Anh chưa, có chuyện gì không ?
– Ly nó đang rủ em đi chơi với đội bạn nó, mà toàn công tử con nhà giàu thôi, hôm qua anh đưa mấy triệu sợ đéo đủ thì nhục mặt. Anh có tiền mặt ở đấy không vất em thêm mấy triệu nữa.
– Ha ha, mới vào được 1 hôm mà đã dược tiểu thư rủ đi chơi cơ à ? Mày khá đấy thằng em ạ. Mày đang ở đâu ? Đọc địa chỉ đi tao cho người cầm tiền đến cho.
– Vâng em đang ở abcxyz, mà em bảo này, anh có đồ ở đấy không ?
– Sao ? Có biến à ?
– Đm có thằng bạn cái Ly nó có ý định cà khịa với em. Em nhịn nó từ tối đến giờ rồi, anh xem có cái gì gọn gọn như lê hay dao gấp gửi luôn cho em, nhỡ tý nữa có biến lại đéo có đồ chơi phiền lắm.
– Rồi, đứng yên đấy. 15 phút nữa tao đến.
Tôi vào trong quán, gọi bao thuốc lá, hút tàn điếu thuốc thì đã thấy lão Phương trên taxi bước xuống. Tôi chạy ra vẫy hắn, hắn đi vào rồi bảo:
– Đây, cầm thêm chục triệu nữa nhé, mà tiêu vừa thôi ông tướng. Ngoài kia thì không làm sao, trong này tiền không sẵn lắm đâu.
– Thế hay để mai em bảo cậu Minh bắn vào cho một ít.
– Chưa đến mức ấy đâu, đại khái đừng phung phí quá là được.
– Đm, chiều nay đi sắm đồ với bà Ly hết mẹ hơn 3 củ, chơi bời với cái đội này đéo đú được.
– Thì tiền có phải chúng nó làm ra đéo đâu mà chúng nó tiếc. Thế cái vụ kia thế nào ?
– Cũng chưa có gì, em đề phòng thôi. Anh có đồ không ?
– Đây có con dao găm đây, lận vào trong người ấy ( con dao găm có vỏ ). Anh bảo này, nếu nhịn được thì cố nhịn nhé, hạn chế hết mức chuyện va chạm đấy, chú cũng biết hoàn cảnh anh em mình bây giờ tránh được cái gì thì tránh. Còn nếu nó quá đáng quá thì chơi chết bà nó đi, để nó biết mình không phải hạng người dễ bị bắt nạt.
– Vâng em biết rồi. Thôi em vào đây, anh đi đâu đi đi.
– Uh nhớ lời anh dặn đấy. Có gì gọi cho anh ngay đấy, mà trông cái Ly cần thận, nó mà làm sao về ông Phát ông ấy cắt cu cả tao lẫn mày đấy.
– Rồi, khỏi dặn.
Tôi đi vào, có thêm tiền với con dao găm trong người, tôi tự tin hẳn. Đang định vào phòng hát thì thằng Hùng đi ra, nhìn thấy tôi nó nhảy ra, chặn đường của tôi. Tôi cay thằng này lắm rồi, nếu không phải nhớ lời lão Phương thì tôi đã ăn thua đủ với nó rồi. Tôi vòng ra tránh nó, nó phá lên cười rồi bảo :
– Tưởng thế nào, hóa ra ….
Đm, ngoài kia mà ổn thỏa rồi, gặp lại mày kiểu gì bố mày cũng cho mày ăn đất. Tôi vào phòng hát, thấy cả lũ đang chúc bia nhau. Tôi cũng lấy một cốc rót đầy rồi mời từng thằng một. Tôi cũng hát 2 – 3 bài, song ca với nàng một bài. Trong phòng hát thằng Hùng liên tục khiêu khích tôi, lúc thì ném miếng hoa quả vào người tôi, lúc cụng bia thì lao thật mạnh cái cốc của nó vào cốc tôi. Tôi kệ, làm như không biết. Chính thái độ dửng dưng của tôi có vẻ làm nó càng lúc càng cay cú. Hát hò chán chê đến gần 11h, lại thấy các con giời rủ nhau lên bar tiếp. Tôi thì đéo muốn đi tý nào, nhưng nàng cứ nài nỉ, mà ông Phương đã dặn là phải trông nàng rồi, nên bất đắc dĩ tôi lại phải đi.
Lên bar, cả lũ gọi rượu rồi lại quây vào chúc tụng nhau. Lúc này thì không thấy thằng Hùng đâu, tôi nghĩ hay nó về rồi thì may quá. Tôi rót một ít rượu ra cốc rồi đứng lên hô hào mấy đứa bạn nàng, đúng lúc tôi đang đưa cốc rượu ra thì có một bóng người va mạnh vào tôi, thằng HÙNG, nó quay ra chửi :
– ĐM mày không có mắt à thằng chó Bắc Kỳ ?
Đến đây thì sức chịu đựng của tôi đúng là đến giới hạn, tôi ném thẳng cốc rượu đang cầm trên tay vào mặt nó, nó đưa tay lên đỡ được thì ăn ngay một đạp của tôi vào bụng. Nó bật ra sau, vớ được chai rượu trên bàn, lao đến phang thằng vào đâu tôi. Khu chỗ tôi ngồi loạn cả lên, bọn con gái hét lên ầm ầm, riêng nàng thì gần như gào lên
– Hùng, Hùng, dừng tay lại !
Choang, chai rượu vụt xuống nền nhà vỡ tan. Né được chai rượu, tôi vớ ngay cái xô đựng đá viên trên bàn táng thẳng đầu nó, nó bật ra ngoài. Tôi ném cái xô ra ngoài, rút từ lưng quần ra con dao găm sáng loáng, thằng bé mặt tái mét không còn hạt máu. Bây giờ thì nàng lại gào tên tôi :
– Béo Béo, đủ rồi, ngừng lại đi.
Tôi như con thú điên, sự phất uất của tôi từ tôi đến giờ được hơi bia rượu trợ giúp đang bốc lên ngùn ngụt. Tôi nhác thấy từ xa mấy thằng bảo vệ cầm dùi cui đang chạy đến, tôi biết nếu chúng nó đến tôi sẽ mất cơ hội. Tôi lao nhanh hết mức có thể về phía thằng chó kia, con dao lăm lăm trên tay, lũ con gái hét lên, tôi nghe rõ tiếng nàng :
– Không, Béo, dừng lại.
Mấy thằng bảo vệ cũng đã chạy đến nơi, mồm không ngừng gào lên:
– Dừng lại, dừng lại…
Không kịp nữa rồi, con dao trên tay tôi đã nhằm thẳng bụng thằng chó kia mà đâm xuống.
” PHẬP… ”