Truyện Sex Tán gái sư phạm
Đến bây giờ mới thấu câu nói “Đời không như mơ”
Ừ thì vì đời là hiện thực mà, mơ sao mà mơ hoài được.
Nói chung là đang chán, đang buồn và đang không muốn làm cái gì cả. Thế mà thằng kia nó còn gọi điện lèo nhèo.
– Sao rồi mày?
– Sao trăng gì?
– Còn hỏi nữa hả?
– Xịt rồi.
– Tao biết mà – nó cười như dở hơi ăn cám lợn – Nó không phải loại con gái dành cho mày đâu.
– Kệ mẹ tao, đang chán đây.
– Chán cái gì, tao 3 tháng còn chả ăn ai, mày có hai tuần, thôi dẹp đi, đi tìm đứa khác mà yêu.
– Chả dẹp à? Thích cái gì? Nói đi.
– Cứ từ từ, mấy khi, phải suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định chứ.
– Không nghỉ nhanh tao xù à nha.
– Mày dám à? Khai thật đi, thích nó rồi hả?
– Ông đếch cần. Thôi bỏ đi, có gì nữa không?
– Cảm giác bị thất tình thế nào mày?
Tôi tắt máy, tắt nguồn ném điện thoại xuống gầm giường. Điều duy nhất tôi cần bây giờ là… yên tĩnh.
Nằm dài suy nghĩ về tất cả. Nhớ em… nhớ ánh mắt, nụ cười. Cố gắng xua tan hình ảnh của em đang hiện hữu trong đầu.
Vì em là duy nhất, em là người đặc biệt… nhưng liệu có em, tôi có cảm thấy chán? Thứ gì người ta có quá dễ dàng, thì sẽ nhanh nhàm chán. Thứ gì khó đạt được lại thiết tha muốn sở hữu…
Em đến giống như một tia nắng ấm áp dọi xuyên thấu trái tim tôi. Chưa bao giờ bản thân tôi lại như lúc này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, tôi luôn cho rằng bản thân có nhiều mối quan hệ, chỉ cần tôi gọi, thì sẽ có mặt bên cạnh tôi. Nhưng ngay chính lúc này, khi tôi cần một người để chia sẻ những cảm xúc thực sự, tôi không biết nghĩ về ai. Tôi thương hại chính mình vì mình thực ra là một kẻ cô đơn. Nếu như tôi là một thằng con trai không có gì? Liệu tôi sẽ như thế nào?
Em khiến tôi nghĩ về nhiều thứ quá. Hơn 20 năm qua, tôi chỉ là một kẻ tồn tại, tôi chưa thực sự sống và chưa làm điều gì cho cuộc sống của chính tôi. Tôi phụ thuộc quá nhiều… đến cả một ước mơ rất nhỏ nhoi cũng chưa bao giờ tồn tại trong tiềm thức của tôi cả.
Vậy tôi đang sống vì điều gì? Những cuộc vui chơi quên ngày tháng… Những trò nhạt nhẽo thể hiện mình… ngay đến cả người tôi cần còn không cần đến tôi… rốt cuộc mày chỉ là một kẻ đáng thương hại mà thôi Khánh à.
…
Nguyên hai ngày tôi chỉ ở trong nhà không đi đâu cả. Bố mẹ tôi thực sự ngạc nhiên, ngay cả đi học tôi cũng không muốn.
Giống như tôi đang cố gắng tìm một khoảng lặng cho cuộc sống của mình.
Bấy nhiêu năm qua tôi sống chung cùng bố mẹ, thế mà đến bây giờ tôi mới nhận ra họ đã già rồi. Tóc bạc rồi. Tôi vô tâm không nhận ra hay cố tình vờ đi?
Nhớ lúc trước em bảo, bây giờ nếu em nhận lời yêu ai, em sẽ lấy người đó làm chồng, thế nên lần này phải chọn kỹ và chọn lâu. Ừ, đúng rồi, cả một đời con gái, đâu phải là cái gì đâu mà trao thân gửi phận linh tinh được. Vì tôi chẳng có gì đảm bảo cho em được một tương lai chắc chắn cả, vậy thì em từ chối tôi cũng đúng thôi. Không phải ý kiến nhiều nữa. Tốt hơn cho em là nên quên em đi và để em đi tìm hạnh phúc mới.
Có lẽ nên bắt đầu sống thực sự thôi.
Tôi mở máy. Một vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ bạn bè. Không có gì của em cả. Đã tập xác định trước rồi mà vẫn thấy lòng trống vắng hụt hẫng.
Tại sao giữa thế giới rộng lớn bao la như vậy mình lại có thể tìm thấy nhau để yêu thương nhỉ?
Tôi bắt đầu trở lại trường học. Thêm một vài thói quen mới và từ bỏ một vài thói quen cũ.
Đám bạn tôi nháo nhác khi thấy tôi xuất hiện. Có lẽ trước giờ quá quen với sự có mặt mọi lúc mọi nơi của tôi. Nay lặn mất tăm mấy ngày trời không liên lạc được thấy lạ:
– Có chuyện gì mấy ngày nay chẳng thấy mặt mũi mày đâu thế thằng chó?
– Tao có chuyện riêng cần giải quyết. Có gì không?
– Thấy mày lạ lạ thôi, tối sinh nhật thằng Hoàng đấy, chỗ cũ nhé?
– Rồi ok.
Đến lớp muốn cái không khí vui vẻ của mọi người để trấn an tinh thần. Nhưng tự nhiên lại muốn một mình. Tôi không phải là thằng con trai yếu đuối… nhưng cảm giác bây giờ tinh thần xuống dốc trầm trọng quá.
– Mày có tâm sự hả? – Trà (con bạn) vỗ vai tôi hỏi
– Tâm sự gì đâu?
– Nhìn mày tao biết, chơi với mày bao nhiêu năm rồi tao còn chẳng rõ. Trước giờ có khi nào mày thế này đâu? Có gì nói ra tao tư vấn, tao vẫn là con gái đấy, không vô tâm như tụi con trai bọn mày đâu.
– Xịt rồi – tôi thở dài
– Xịt cái gì?
– Nhỏ đó đấy.
– Thế ra trước giờ mày vẫn đang tán nó hả? Tao tưởng là nó quay lại với thằng người yêu cũ.
– Chuyện dài lắm. Nhưng mà nó không quay lại với ai cả. Chỉ là tao tỏ tình bị từ chối quá phũ.
– Biết đâu nó làm kiêu thì sao?
– Nó nói mấy lần rồi, bảo chỉ coi là bạn.
– Có biểu hiện gì là có tình cảm với mày không?
Tôi kể cho nó nghe chuyện hôm bữa tôi bị đánh, nàng giúp tôi như thế nào, và ngoài ra còn một số chi tiết vặt vãnh khác… nghe xong nó phán:
– Ôi giời ơi, kinh nghiệm tình trường bao năm qua của mày đâu hết rồi? Thế mà mày bảo nó có cảm tình với mày à? Chẳng nhẽ nó đi với mày rồi bảo với bố nó là mày bị người ta vây đánh khi đang đi trên đường à? Bố nó chẳng đấm cho mày là may rồi. Nó là gái ngoan mà chơi với mày thế thì nó phải tìm cách mà gạt bố mẹ nó chứ. Tao thấy chả có chút hi vọng gì cả. Mày tập xác định đi. Nhớ nhung làm cái gì nhiều, đời còn vui chán.
– Nhưng trước giờ đây là lần đầu tiên tao có cảm giác như thế này với một đứa con gái thôi mày ạ.
– Ừ, đấy, vì mày không đạt được thì mới thế, chứ tao nghĩ mày mà có được nó thì mày cũng nhanh chán như những con bé trước thôi. Trước mày tán con nào mày chả bảo nó xinh, nó cá tính, nó tâm lý? Cuối cùng có con nào mày yêu nổi 4 tháng chưa?
– Tao cũng chỉ hi vọng vậy thôi.
– Thế từ hôm trước tới giờ nó không liên lạc gì với mày nữa à?
– Bình thường có bao giờ nó liên lạc đâu, tao có gọi, có nhắn thì mới hồi âm thôi.
– Lời khuyên chân thành này, bỏ đi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.
– Hiểu.
– Không ngờ cũng có lúc mày như thế, đúng là yêu vào nó khác. Hề hề…
– Dẹp đi mày…
Chiều nay lên face thấy face em cập nhật trạng thái “Xin lỗi rất nhiều vì đã làm tổn thương tới ai đó” bỗng nhiên ngớ ra cả người. Có một chút gì đó là em đang dành câu đó cho tôi không nhỉ. Lặng người ngồi nhìn cái màn hình máy tính đăm đăm. Ồ mịa nó, mình đang làm cái gì thế này? Đang làm đảo lộn cuộc sống của mình bởi một đứa con gái à? Tắt máy tính, đi chạy thể dục.
Tối nhì nhèo với thằng Giang – cái thằng trời đánh mà tôi với nó cá cước ấy, đi sinh nhật thằng Hoàng cho vui.
Đến đấy bọn nó hò hét nhún nhảy, tự nhiên đợt này cai bar ngộ, lại ngồi thu lu một góc ngồi uống rượu. Ngẫm lại thấy lão Quân nói cũng đúng, ngồi một nơi và nhìn xem mọi người vui vẻ tự nhiên mình cũng cảm thấy vui lây. Giờ mà ông biết được mình mới bị đá chắc là cười thối mũi mà coi. Tự tin cho lắm đấy.
Thấy tôi ngồi trầm tư một mình, không ra đua đòi cùng các bạn, tụi nó quay lại đổ dồn vào tôi hết:
– Tao thấy thằng Khánh mấy hôm nay là lạ, ăn phải thuốc chuột hả mày?
– Kệ bố tao.
– Bố mày có đây đâu mà kệ, bị làm sao nói tụi tao nghe coi, ngồi buồn như chấy cắn thế, anh em chơi vui không nổi.
– Chắc là nó mới bị ông già cho ăn cước.
– Bị bồ đá đấy – thằng Giang mắc dịch lên tiếng, tôi chả thèm chống chế nữa…
– Hả, con nào dám đá nó?
– Nó cá với tao tán đổ con bé kia trong vòng hai tuần, mà tán không nổi, đang buồn đấy.
– Buồn vì đàn bà hả mày? Có cần tao kiếm cho một em không?
– Mà con bé nao mà chê thằng Khánh? Chắc mắt mũi có vấn đề.
– Vấn đề không phải là vấn đề mắt mũi con bé mà vấn đề là thăng Khánh muốn đổi gió lạ, đi tán gái ngoan… hahaha…
– Trời, thằng này tự nhiên đợt này giở chứng, muốn lấy vợ rồi hả mày?
– Hay đưa số em nó đây tao tán dùm cho nào.
– Thất tình nhưng xếp hình được chưa mày ơi.
– Bậy nào, nghe bảo gái nhà lành lận đấy.
– …
Mỗi thằng một câu, tôi cứ ong hết cả đầu. Ngồi im lặng cho nó chèo chống trôi dạt tới đâu thì tới. Không đỡ được với bọn này. Chặt chém được một lát, thấy tôi chả có phản ứng gì thì mặc kệ tôi trôi nổi. Có thêm được chút không gian riêng tư thế là ngồi uống như trâu bò khát nước. Buồn buồn uống vào tự nhiên cảm giác lâng lâng muốn xỉn quá. Cho tới lúc không còn cầm nổi cái ly trên tay nữa thì tôi cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Sáng mở mắt thấy mình đang nằm trong khách sạn với thằng Giang, đầu đau như búa bổ. Nó nằm ngáy khò khò bên cạnh. Ô hay hôm qua say tới mức nào mà còn không biết được đường mà về nhỉ?
Tắm táp tí cho mái thoải cái đã.
Vào thì thấy thằng Giang ngồi vươn vai ngáp dài ngáp ngắn:
– Hôm qua xỉn tới mức không về được hả mày?
– Mày xỉn chứ ma nào xỉn? Đưa mày về sợ ông bà già mày làm thịt nên vào đây ngủ tạm.
– Thì tối qua không về hôm nay về cũng bị nghe hát thánh ca là cái chắc.
– Hôm qua Vy nó đến đấy.
– CÁI GÌ? – nó vừa nói đấy à?
– Em Vy tới bar tìm mày.
– Làm cái gì?
– Mày gọi em ấy đến.
– Sặc, tao làm vậy hồi nào?
– Mày say, mày gọi nó, khóc rống lên.
– Mày đang trêu tao đấy hả?
– Trêu mày làm cái qué gì? – Vy ơi – nó nhại lại giọng điệu của tôi – Sao lại đối xử với anh như vậy hả Vy?
– Rồi sao – nóng mặt quá.
– Không cần quan tâm anh cũng được, không cần làm người yêu anh cũng được, nhưng để cơ hội cho anh được quan tâm em có được không?
– Gì nữa?
– Nhớ sao nổi mày, mày bù lu bà la một hồi rồi ngồi khóc um lên. Mày kêu nó đến, không đến là mày tìm tới nhà nó, mày bảo mày nhớ nó, đại loại thế.
– Sao nó biết ở đâu mà đến?
– Thì nó hỏi mày ở đâu? Mày bảo ở chỗ mà nó và thằng Pháp từng tới ấy. Mà Pháp là thằng nào mày?
– Thế là em tới hả?
– Ờ, tâm 30 phút sau thấy nó gọi, thằng Đức bắt máy, mày xỉn rồi. Đang nói chuyện thì thằng Tùng nó hét không biết em nó có nghe không…
– Hét cái gì?
– Cái con bé mà thằng Khánh cá cược tán đổ trong hai tuần với thằng Giang hả mày?
– Sặc… bố thằng điên… còn sau đó?
– Sau đó nó tắt máy, nó bảo nó đi về, không vào đấy nữa. Nhờ bọn tao đưa mày về. Thế thôi.
– Tiên sư cái thằng bệnh hoạn. Nó nghe thấy là cái chắc rồi. Tự nhiên nói cái đấy ra làm cái quái gì chứ? Bọn mày thừa hơi quá.
– Biết éo nào được, tự nhiên thằng dở hơi nó hét ầm lên chứ ai muốn vậy đâu. Gọi cho em xem thái độ thế nào, nhỡ đâu chưa biết được.
– Biết thì cũng có làm sao nữa đâu. Nó đá tao thẳng cổ rồi, có sao cũng chả liên quan gì nữa.
Nói thì nói vậy nhưng lòng tôi vẫn bồn chồn lo lắng lắm. Em mà biết thật thì không biết rồi sẽ như nào nữa… chưa từng tưởng tượng đến cái vẻ mặt và thái độ của em lúc đó.
Đưa thằng Giang về nhà. Tôi một mình lại ngồi phân vân không biết có nên gọi cho em hay không. Tôi sợ nếu như trò cá cược đó làm tổn thương tới em, em chịu quá nhiều rồi. Không còn muốn em tiếp tục bị tổn thương và dù em không chấp nhận tôi, tôi cũng không muốn biến mình thành cái thằng khốn nạn thứ hai trong mắt em nữa. Nhưng liệu giải thích em có chịu tin tôi hay không? Đặt mình vào hoàn cảnh của tôi, có lẽ tôi cũng không thể tin nổi. Nhưng mà giải thích thì sẽ nói cái gi bây giờ? Anh không phải như vậy? Hay là anh không làm thế? Hay điều em nghe được không phải sự thật?
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi. Nếu là tôi, tôi vẫn thích một lời giải thích dù giả dối, còn hơn là im lặng không nói một lời nào cả.
Lần thứ nhất, em không bốc máy.
Lần thứ 2, em vẫn im lặng.
– Nói chuyện với anh một chút thôi, anh xin em đấy – tôi nhắn tin.
Và đến lần thứ 3, sau một hồi chuông rất dài cuối cùng em cũng chịu nghe:
– A lô?
– Em… nói chuyện với anh chút.
– Có chuyện gì không ạ? – giọng em phớt lờ.
– Chuyện tối hôm qua, anh xin lỗi, lúc đây anh say, anh không biết, anh làm phiền em, xin lỗi em – tôi lung túng như gà mắc phải tóc, nói không ra cái điệu bộ gì cả.
– Vâng, còn gì nữa không ạ? – em còn dùng cả kính ngữ với tôi.
– Sao em lạnh nhạt với anh thế? Em bảo mình có thể là bạn bè mà. Bạn bè cũng có thể nói chuyện với nhau được chứ? – tôi còn không dám đi vào chủ đề chính nữa, nhưng với cái thái độ này của em, tôi biết em nghe được những gì hôm qua thằng bạn tôi nói rồi.
– Bây giờ em không còn muốn làm bạn với anh nữa. Vậy được chưa? Anh có gì cần trình bày, nốt lần này. Em không muốn thấy mặt anh, hay nghe anh nói, không muốn liên lạc gì với anh nữa.
– Là vì điều ấy… có đúng không em? – tôi liếm môi khô khan. Cảm giác như mấy ngày rồi không có lấy giọt nước vào cơ thể.
– Điều gì?
– Bạn anh nói, hôm qua, em đã nghe thấy hết rồi, đúng không?
– Chẳng có gì quan trọng, em quen với việc bị người khác coi thường và lấy ra làm trò rồi – em hoàn toan lãnh đạm với sự chân thành từ nơi tôi.
– Anh chưa bao giờ coi thường em cả.
– Ờ thế sao? Em cũng hi vọng là như thế đấy.
– Em ạ…
– Sao?
– Anh xin lỗi…
– Anh đã làm gì sai sao phải xin lỗi?
– Anh thật ra… anh muốn giải thích…
– Thôi. Dừng tại đây nào. Nhiêu đó đủ rồi anh, em không cần lời giải thích nào từ anh cả. Vì sao à? Vì anh không là gì của em cả, anh cũng không cần phí thời gian vào em. Chấm dứt trò mèo vờn chuột nhé? Mèo luôn thắng. Ok? Chào anh.
Em tắt máy. Tôi sững lại. Giống như tất cả mạch máu đang chảy khó nhọc ở trong cơ thể. Sự phản kháng lại yếu ớt và vụng về.
Sự thật là em biết. Biết về một sự thật.
Đúng là bắt đầu chỉ có ý định chơi bời. Nhưng bây giờ là thật lòng. Tình cảm dành cho em không phải là sâu sắc nhưng lại xuất phát từ trái tim. Và đó là nơi bắt đầu cho một tình yêu đẹp đẽ.
Tất cả không phải là sự lừa dối, tôi chỉ muốn nói cho em hiểu điều đó. Nhưng tôi sẽ làm gì đây?
Xin một chút bình yên giữa dòng đời tấp nập…