Truyện Sex Tán gái sư phạm
Hằng ngày, mỗi khi đi học về tôi thường ghé qua bệnh viện Khánh Ngọc một chút. Hoặc là vào mỗi buổi chiều rảnh, tôi lại qua với nó. Chỉ là nói chuyện, những câu chuyện ngoài cuộc sống, những gì tôi suy nghĩ, hay về một ngày của tôi. Tôi tự thấy mình có trách nhiệm với em. Tôi muốn thấy nó nói, thấy nó cười như ngày đầu tiên tôi và nó quen nhau. Đối với nó, là tình yêu thương giữa một người anh trai, dành cho cô em gái đáng thương, không hề có một chút cảm xúc nam nữ nào hết. Kể từ khi kết thúc, chấm dứt với em, thì tôi không còn bận tâm đến chuyện tình cảm. Không có niềm tin vào những gì không chắc chắn nữa. Mẹ em cảm kích tôi lắm. Tâm trạng nó cũng khá hơn nhiều khi tôi nói chuyện và tâm sự với nó.
Ngày mai cuối tuần, gia đình tôi về quê ngoại của mẹ có công việc. Bố mẹ cứ bảo là về quê có việc, việc đại sự, con không phải lo thì không phải biết. Lúc nào cũng như đứa con nít vậy đó.
Tranh thủ học về tôi ghé qua chơi với nó một chút. Giờ này nó đang ở trong phòng chơi một mình thôi. Thấy tôi, nó cười toe:
– Anh Khánh – đợt này nó có nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút rồi.
– Em đang làm gì vậy?
– Em chơi một mình.
– Ừm… hôm nay anh tới đây thông báo em một tin buồn đây.
Nó ngước mắt nhìn tôi lo lắng, cứ nghe tin buồn là nó sợ lắm.
– Ngày mai anh phải về quê ngoại cùng cả nhà, nên anh không vào thăm em được rồi.
Nó phụng phịu không thèm nói chuyện với tôi nữa.
– Nhà anh có việc đại sự, quan trọng lắm ấy, anh không về không được, nhưng em yên tâm, lên anh mua quà cho em, ha?
– Quê anh đẹp không?
– Đẹp lắm. Nó không giống Hà Nội, có nhà tranh, có dòng sông quê, có lũy tre làng, có con đê… ngày còn bé, anh hay về quê, ngày đấy vui lắm. Nhưng giờ lâu lắm rồi anh không về. Chắc quê cũng khác xưa nhiều lắm. Nhưng nó vẫn sẽ rất đẹp, ít nhất là đối với anh, thoải mái và yên bình lắm.
– Em cũng muốn đi – nó nhìn tôi, đôi mắt long lanh, hi vọng.
– Cái này… không được đâu – tôi gãi đầu, không biết giải thích với nó như thế nào cả – Em còn phải ở lại bệnh viện, mẹ em cũng không an tâm để cho em đi, đợi lúc nào em khỏe, anh sẽ đưa em về quê anh chơi, ha?
– Ngày mai em cũng muốn đi – con bé lì lợm, nhất quyết.
– Đi xa sẽ rất mệt, mà em còn đang bệnh nữa.
– Em sẽ xin mẹ.
Nó níu lấy cánh tay tôi, có cái gì đó vừa là cầu xin, vừa ra lệnh, vừa hi vọng trong từng hành động, ánh mắt, lời nói của nó. Nếu như điều đó làm nó vui, và tốt cho căn bệnh trầm cảm của nó, tại sao lại không thử nhỉ – ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí.
– Được rồi, nếu em xin được mẹ, thì gọi cho anh nhé?
…
Tôi chỉ nghĩ là con bé nói chơi, hoặc nó thích đi thật nhưng mẹ nó sẽ cấm. Ai dè chập tối nó gọi cho tôi, giọng nó reo ầm lên:
– Anh Khánh, mẹ cho em đi rồi.
– Nói giỡn hay nói thật đấy? Đừng có lừa anh nha?
– Thật mà. Nhưng anh phải qua đây đón em, nói chuyện với mẹ em chút nữa cơ.
– Thật hả?
– Chứ còn gì?
– Vậy đợi anh nhé? Xong việc ở nhà rồi anh qua chỗ em. Em chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho 2 ngày đi nhé!
– Dạ.
Bố mẹ tôi về, tôi vội vàng chạy xuống thưa chuyện. Dù sao thì cũng phải nói rõ ra với hai người không lại nghĩ tôi này nọ nữa hại não lắm.
– Con có chuyện muốn thưa với bố mẹ.
Ông bà ngó qua tôi xem có mệnh hệ gì không, tự nhiên hôm nay ăn nói đàng hoàng, tác phong nghiêm túc thấy rõ.
– Có chuyện gì thế con?
– Dạ có con bé nó muốn đi về quê mình chơi.
– Ai thế con? Vy hả?
– Dạ không…
Tôi kể chi tiết về Khánh Ngọc cho bố mẹ tôi nghe, từ cái chuyện bố nó mất, nó bị bệnh, rồi quen nó ra sao. Khai hết không chừa lại cái gì cả. Tất nhiên trừ chi tiết nó thích tôi, và vì tôi mà nó lại bệnh nặng thêm như thế. Ông bà già tỏ thái độ thương cảm và tất nhiên đều gật đầu cái rụp không ý kiến ý cò gì nhiều.
Xong cơm tối, tôi phóng xe qua bệnh viện chở con bé. Nó đã xếp hành lý vào một cái ba lô nhỏ và ngồi chờ tôi ở phòng. Thấy tôi, nó vui ra mặt, mẹ con bé ngồi trên giường, mỉm cười với tôi.
– Cháu chào cô! – có khi nào cô nghĩ mình dụ dỗ con gái nhà lành không biết nữa.
– Chào cháu, cô cháu mình ra đây nói chuyện một chút nhé?
Tôi đi theo cô ra hành lang bệnh viện, Khánh Ngọc ngồi lại trong phòng.
– Cô xin lỗi vì đã làm phiền tới cháu và gia đình nhiều như thế.
– Có gì đâu sao cô lại nói thế, thực ra thì cháu cũng muốn Ngọc chóng khỏi bệnh… cháu thương Ngọc như em gái mình vậy.
– Có gì cháu trông nom, chăm sóc em nó dùm cô nhé?
– Trách nhiệm của cháu mà, cô yên tâm – mạnh mồm gớm, rồi nhỡ có xảy ra chuyện gì thì ngồi chẳng biết ăn vạ ở đâu hờ hờ
Nói thêm mấy chút, dăm ba cậu dặn dò đặc biệt bla bla… nữa thì cô ấy với tôi trở vào.
Tôi và Khánh Ngọc bắt đầu xuất phát. Vì ngày mai lên đường sớm nên đèo nó về nhà tôi ở đấy một đêm mai đi cho kịp chuyến không lại nhỡ việc quan trọng của bố mẹ tôi.
Mẹ nhận ra Khánh Ngọc vì cú đạp cửa hoành tráng của nó trong lần gặp mặt đầu tiên, chào hỏi sơ qua mấy chút, tôi đưa nó lên phòng. Phòng có chỗ trống cho khách nhưng nó một hai không muốn ngủ một mình.
…
– Em sợ ma lắm
Hôm trước chả phải nó một mình đêm hôm tới phòng tôi dọa ma tôi gần són ra quần đấy thôi.
– Nhà anh làm gì có ma đâu.
– Em không ngủ một mình đâu – nó phụng phịu.
– Chứ chả nhẽ ngủ với anh hả?
– Không biết đâu, không ngủ một mình đâu.
Cuối cùng, đành chiều ý nó, bố tôi qua ngủ với tôi, còn nó ngủ với mẹ. Con bé dễ ghét thật hứ.
Cũng nhờ thế mà tôi với bố đêm ấy đã tâm sự với nhau khá nhiều. Ông hỏi về Phương Vy:
– Sao lâu không thấy Vy ghé nhà mình chơi?
– Em nó bận bố ạ.
– Con với nó có chuyện gì à?
– Có chuyện gì đâu bố?
– Lớn rồi, làm thằng đàn ông đàng hoàng được rồi, con bé là người tốt, có gì thì bỏ qua cho nhau, chứ lại cái kiểu yêu đương tùm lum nữa, biết bao giờ mới tìm được một người đúng ý mình?
– Con biết chứ, nhưng người ta đâu có cần con đâu. Thực ra chỉ mới bạn bè thế, chứ có phải yêu đương gì đâu bố.
– Vậy là con bé không thích con hả?
– Vâng… có lẽ thế.
– Chuyện tình cảm thì cũng không nói trước được điều gì cả, có khi nó thích con nhưng vì lý do gì đó cũng nên ấy chứ.
– Thôi, bố đừng nhắc nữa, dù sao con cũng quyết định quên rồi. Cô ấy làm nhiều chuyện có lỗi với con lắm. Con không chấp nhận được, con ngủ đây, bố ngủ ngon.
Hơn 1 tháng qua, trong thâm tâm lúc nào là không nhớ đến, nhưng chỉ là nỗi nhớ kéo dài, không phải da diết và thường trực như những ngày đầu tiên. Thế nên, vốn dĩ, cái gì có thể quên đi thì hẵng quên… những gì không đáng nhớ thì bỏ sớm ra khỏi đầu chừng nào tốt chừng ấy.
Cũng có đôi khi tự hỏi lòng mình, có bao giờ, trong một phút giây ngắn ngủi em chợt nhớ đến tôi không? Và nếu như bây giờ em muốn bắt đầu lại từ đầu, tôi có đủ can đảm để từ chối?