Truyện Sex Tán gái sư phạm
Một buổi chiều đẹp trời khi hai vợ chồng đang ngồi tỉ tê thì mẹ gọi điện. Bà lo lắng cho cục cưng yêu dấu của bà vì dì tôi gọi điện lên thông báo nàng bị bệnh. Dĩ nhiên điều tất yếu là tôi cũng được hộ tống về nhà vào sáng hôm sau. Ngay và luôn.
Đường về nhà mà cảm giác chông chênh xa lạ như là mình đang từ nhà và đi tới một nơi nào đó xa xôi, lạ lẫm vậy.
Tôi đang thấy sợ hãi… những chuỗi ngày đầy đau khổ cứ hiện ra trước mắt như một cảnh quay chậm rãi. Quá khứ khiến tôi không an lòng.
Không có sự chào đón nào dành cho tôi hết. Ánh mắt lạnh lùng và cử chỉ lãnh đạm. Ờ thì cứ như vậy đi. Nếu như điều đó khiến bố mẹ tôi vui.
Những ngày cuối thu Hà Nội vẫn cứ oi bức và nồng nàn như thế. Đôi khi có thoáng qua một vài cơn mưa mùa hạ khiến cho thời tiết dễ chịu hơn. Vợ tôi bước vào năm cuối cùng. Trái đất đang quay, con người cũng đang quay cuồng với vòng xoáy thời gian. Còn tôi vẫn đứng yên một chỗ. Vô định và nhạt toẹt.
Căn nhà cuối cùng cũng lấy lại được sự cân bằng vốn có của mình. Nhưng sự tin tưởng sâu từ đôi mắt của bố dành cho tôi đã không còn nữa. Có đôi lần ông nhắc đến một vài công việc, cái mà ông đang cố gắng hướng đến cho tôi từ cái thuở xa xưa lắm rồi. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở tôi. Tôi không có máu me với kinh tế và những con số chỉ mới nhìn đã khiến đầu óc tôi quay cuồng váng vất. Vẫn biết đôi khi sự lì lợm bướng bỉnh trong cuộc sống có thể giết chết những tài năng đang mầm mống trong bản thân con người. Nhưng mọi thứ thuộc về tính cách và số phận rồi.
Tôi nhất quyết chờ đợi, cũng chẳng biết tôi đang chờ đợi điều gì nữa. Nhưng bản thân bây giờ không có hứng thú với những thói đời bon chen của xã hội. Sáng sớm đèo vợ đi học. Trưa đèo vợ về. Đêm nằm vùi đầu vào tóc vợ thủ thỉ vài ba điều hay ho và thực sự ngớ ngẩn. Đó là niềm vui trong cuộc sống bây giờ của tôi.
Chẳng biết có kỳ tích xảy ra trong cuộc sống của tôi hay không nhưng chỉ cần bình yên không sóng gió cũng đủ khiến cho tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Có vẻ nhu ước muốn của tôi nó quá tầm thường nhưng một ai đó cứ phải sống mãi trong cai cảnh mà nỗi đau trải qua nhiều hơn cả hạnh phúc thì mới thấu hiểu được mong ước của tôi lúc này nó lớn lao đến chừng nào. Có quá nhiều lần tôi nghĩ rằng nếu như cứ tiếp tục đau thương thì chẳng còn đủ dũng cảm để mà chấp nhận và vượt qua nữa, nhưng rồi vẫn cứ đến, vẫn cứ đi đó thôi. Ngẫm ra thì cứ buồn cười lắm, không nói thì không được, nói ra lại thêm đau lòng, nhưng mà chẳng thấy cái cuộc sống nào nó giống cuộc sống nào, chẳng có cuộc đời nào giống cuộc đời nào. Mỗi người sinh ra trên đời đều được định sẵn một cuốn sách, dày, mỏng, cốt truyện hay dở… và có lẽ cuộc đời tôi là một cuốn sách hay nhưng quá nhiều đau khổ, nhân vật chính không phải là một người tốt bụng, lương thiện nên có lẽ kết cục sẽ thật là thảm hại.
…
Mùa đông bắt đầu với tiết trời lạnh lẽo, một vài cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Tôi là một kẻ lười biếng không thích mùa đông, cảnh vật hoang tàn, đôi khi nhìn cuộc sống thật là bất lực và chậm chạp. Tôi thích co rúm trong chăn vào mỗi buổi sáng thức dậy và lên giường thật sớm vào mỗi buổi tối. Hằng ngày an phận với niềm vui chờ đợi vợ đi học về, không làm gì mà cũng chẳng biết phải làm gì. Qua mùa đông đã, chờ mùa xuân đến rồi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Sang mùa xuân vợ tôi cũng bắt đầu kết thúc học kỳ cuối cùng học trên trường để đi thực tập. Baby yêu dấu của cả đại gia đình cũng được 6 tháng rồi, bây giờ cái bụng vợ thật là vĩ đại. Mẹ vợ tôi bảo là một cô công chúa chắc chắn, vì bụng nó tròn như quả bóng. Kinh nghiệm những bà mẹ già. Và chúng tôi chờ đợi nàng công chúa chào đời trong niềm hạnh phúc hân hoan đến bất tận.
Những ngày tháng trôi qua trong bình yên và hạnh phúc là những chuỗi ngày đáng trân trọng nhất trong cuộc đời…điều đó thực sự có ý nghĩa với tôi. Khi những chuỗi ngày hạnh phúc như thế kết thúc mau chóng và thật thảm hại.
….
Vào một buổi sáng mùa đông.
Trời mưa tầm tã khi tôi vừa tỉnh giấc. Vợ tôi đi chung xe cùng bố từ lâu nên tôi không cần phải đưa đón.
Ngồi ở nhà một mình tự nhiên cảm thấy ruột gan cồn cào đến ngạt thở, trời mưa nặng hạt không ngớt… linh cảm như sắp có chuyện gì xảy ra đến nơi rồi ấy. Tôi cứ đi đi lại lại trong phòng, lâu lâu lại ngước lên nhìn đồng hồ mong cho thời gian trôi qua thật nhanh. Chờ mãi, rồi lại leo lên giường đắp chăn, vắt tay lên trán, tự nhiên ngủ quên từ lúc nào không biết.
Tỉnh giấc vì nghe tiếng mở cổng, tiếng xe của bố đi vào. Tôi bật dậy nhìn qua cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết hôm nay bị làm sao nữa. Buổi trưa được soạn sửa một cách nhanh chóng sau đó, và khi cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn thì đó cũng chính là lúc tôi biết được nguyên nhân của cái tâm trạng căng như dây đàn của tôi. Có tiếng chuông kêu, mẹ tôi buông đũa đi ra mở cửa. Một lúc sau khi trở vào, theo sau còn có một người phụ nữ. Tôi không chú ý nhiều cho tới lúc giọng mẹ vang lên lạnh lùng.
– Khánh… có người quen của con.
Cô gái bước lên phía trước một chút rồi ngẩng đầu lên. Tôi giật mình, đôi đũa trên tay rơi xuống vô thức.
– Anh còn nhận ra em chứ?
Tôi nuốt nước bọt một cách khó nhọc khi nhận ra gương mặt quen thuộc hơn 1 tháng trước.
– Hoa Hồng!
– Anh vẫn còn nhớ… – cô ta mỉm cười.
– Tại sao cô lại tìm tới đây? – tôi bàng hoàng, sửng sốt đến độ quên mất sự của mặt của cả gia đình tôi, đang theo dõi cuộc đối thoại của chúng tôi.
– Anh quên là em nói chúng ta sẽ còn gặp nhau sao?
– Ai vậy anh? – vợ tôi hỏi nhẹ nhàng.
Tôi bóp chặt tay run lên trong sợ hãi. Biết trả lời sao đây?
– Có một người vợ trẻ trung, xinh đẹp thế rồi sao còn ham hố của lạ thế anh? – Hoa Hồng nói mà giống như cô ta đang cầm hàng trăm cái mũi kim tiêm dành cho động vật khổng lồ đâm vào da thịt tôi.
Tôi rời nhanh khỏi bàn tiến tới bên cạnh kéo tay Hoa Hồng nói nhỏ.
– Nói chuyện một chút đi.
Cô nàng mạnh mẽ giật tay tôi ra, giọng hùng hồn như lúc Bác Hồ đọc tuyên ngôn độc lập vậy đó.
– Có chuyện gì thì nói rõ ở đây luôn đi, có gan làm, có gan chịu. Làm sao mà phải nói chuyện riêng?
Tôi nhắm mắt thở hắt ra, lòng trong bực bội. Chưa kịp nói gì thì bố tôi đã lên tiếng.
– Có gì ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện. Cháu là ai? Có quan hệ như thế nào với Khánh?
Cô ta quay sang nhìn tôi một chút rồi tiến lại ngồi xuống ghế. Mẹ tôi cũng ngồi xuống, còn tôi đứng như trời trồng.
– Cháu tên là Hoa Hồng, từ trước đã chẳng có quen biết gì anh Khánh, chỉ tình cờ gặp một lần ở quán rượu, hôm đó chúng cháu say và đã làm những chuyện không nên làm. Tháng này thấy trong người hơi khác, cháu đi kiểm tra và biết mình đã có thai được 1 tháng rồi. Hôm nay cháu tìm tới đây để mong gia đình và anh Khánh có trách nhiệm với cuộc đời của cháu. Trả lại cho cháu cuộc đời con gái mà anh ấy đã phá mất. Và lo lắng cho tương lai của mẹ con cháu. Cháu biết làm như thế này là không nên, nhưng cháu không có lựa chọn khác. Cháu cũng có cuộc sống của mình, và con cháu cần có tương lai, có một người bố. Đứa bé này không có lỗi và cháu sẽ không làm gì để gây tổn hại tới nó đâu.
Dứt lời, cô ta lấy từ trong túi ra một số giấy tờ chứng minh cho những điều mình nói ra là sự thật. Kết quả khám thai, phiếu xét nghiệm…
Thần kinh tôi hoàn toàn tê liệt và không có cảm giác. Trước mắt tôi bỗng hiện ra một viễn cảnh sụp lở, nát tan và hoang toàn. Tôi nhìn em… toàn thân nàng đang thả lỏng, lưỡi tôi tê cứng hoàn toàn, không biết phải giải thích như thế nào về chuyện đang xảy ra.
– Vy à… – tôi thảng thốt gọi tên vợ.
Nàng từ từ quay sang nhìn tôi, ánh mắt vô cảm nhất mà tôi từng gặp ở bất kỳ một người nào đấy. Có tin không? Ai tin không? Nỗi tuyệt vọng bao trùm trong đôi mắt ấy nó khổng lồ và vĩ đại đến mức mà nhấn chìm tôi nghẹt thở, như một mình giữa biển cả bao la, không biết bơi và không có phao. Tôi thà chết đi còn hơn là đối mặt với điều đó. Đau lắm… đau mà chẳng biết đau chỗ nào, đau tới mức mất cảm giác và không biết nên xoa vào chỗ nào cho dịu cơn đau đi nữa.
– Là sự thật hả Khánh? – mẹ tôi hỏi.
– Con không biết nữa.
Tôi phải nói như thế nào đây? Sự thật không phải như vậy sao? Bây giờ người ta mang cả mẹ cả con đến đây ăn vạ rồi. Còn chối cãi được nữa hay sao?
– Tại sao con làm hay không mà cũng không biết là sao? – mẹ tôi mất bình tĩnh nổi cáu với tôi.
– Vì con không nhớ chuyện gì đã xảy ra nên con không biết chứ làm sao nữa – tôi cũng to tiếng với mẹ.
– Ờ, mày giỏi quá nhỉ? Lại còn thế được nữa cơ đấy.
– Hai mẹ con thôi đi – bố tôi nói – Chưa cái gì ra cãi gì đã um sùm lên rồi – quay sang cô ta, bố tiếp lời – Bây giờ cháu muốn gì?
– Cháu đã nói rõ ràng rồi đấy ạ. Cháu muốn anh Khánh chịu trách nhiệm về cuộc đời của mẹ con cháu.
Bố tôi nhíu mày, ông dùng tay day nhẹ lên thái dương.
– Trách nhiệm sao? Thế còn vợ con của nó? Và gia đình này cũng chỉ chấp nhận một cô con dâu đấy thôi. Vậy thì cái trách nhiệm cháu muốn ở đây là gì vậy?
Nàng ngồi im lặng, thất thần. Đầu gối tôi chỉ muốn khuỵu xuống.
– Cháu muốn được đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho con của cháu – khuôn mặt cô ta lạnh tênh, không biểu hiện một chút tình cảm nào cả.
– Nói thẳng ra thì cháu muốn tương lai đó đảm bảo như thế nào? – bố tôi vẫn đủ bình tĩnh để tiếp chuyện. Nó thuộc về bản chất của một nhà kinh doanh cần có.
– Cháu có một người chồng, và con cháu có một người cha.
– Vô lý – ông lớn giọng – Không thể như thế được. Đó là một đòi hỏi hết sức quá đáng. Điều đó chẳng khác gì cháu nói rằng thằng Khánh phải bỏ vợ để lấy cháu.
– Đó là điều cháu muốn – khóe môi cô ta hơi nhếch lên vẽ một nụ cười.
– Cô bị điên à? – tôi thét lên tiến lại đối diện với cô ta. Mắt tôi long lên sòng sọc, mặt tôi đỏ ngầu, cảm giác từng cái mạch máu đang chảy dưới da. Hoa Hồng nhìn tôi chằm chằm. Cô ta đang nghỉ cái quái quỷ gì trong đầu mà nhổ ra được những câu vô liêm sỉ như thế nữa.
– Em đang rất tỉnh táo.
Cô ta nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt lóe lên một sự nhẫn tâm đến kỳ lạ. Tôi hiểu, chuyện này không chỉ dừng tại đây, không thể ngày một ngày hai mà có thể giải quyết xong. Kéo theo nó là một chuỗi ngày đầy nước mắt và đau khổ. Tôi không biết làm sao để có thể tự trấn an được bản thân mình. Niềm tin thì vỡ vụn…