Truyện Sex Thiên địa
– Ðút ngay thiết trượng vào mồm – lão Tô quát lên.
Nữ đệ tử Châu ngơ ngác nhìn quanh, chẳng biết thiết trượng là cái gì và ở đâu cả. Lắc đầu qua lại chỉ thấy ngất ngưởng trước mặt mình một con cặc tổ bố của đạo trưởng Tô. Ðến lúc này Châu mới hiểu cái gì được gọi là thiết trượng, cô vội vàng túm ngay khúc thịt căng cứng ấy bằng cả hai tay.
– Ồ, vâng.
Nữ đệ tử Châu đờ đẫn vuốt ve nó rồi ngậm vào mồm, bắt đầu đung đưa môi và lưỡi.
– Nhanh lên! Nhanh nữa lên! – Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng lại giục.
Bàn tay lão Tô vuốt ve như xoa dịu nỗi đau trước đó ở Châu, chúng như đang chơi trò ú tim khắp cơ thể cô gái. Trong lúc nữ đệ tử Châu đang nhay nhay hai hòn dái, chợt lão Tô giang rộng hai cánh tay hộ pháp siết ngang hông cô gái như một vòng thép, nhấc bổ cô lên, cho tới khi chân cô không còn với chạm tới sàn căn phòng nữa. Lão đạo trưởng hất ngã cô gái xuống tấm nệm trải sẵn gần đó.
Vật vã suốt một tiếng đồng hồ, như một tấm khăn choàng, Châu nằm co ro trên người Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Khi tỉnh dậy, nữ đệ tử Châu kềm nước mắt nghẹn ngào nhìn lão Tô mà gượng cười:
– Cuối cùng thì sư phụ đã có được em.
Ngoài ra, Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng đã làm không ít nam đệ tử ấm ức trong lòng một khi lão thường bắt họ phải đưa vợ đến hầu hạ lão. Trong khi các nữ đệ tử mệnh bạc như giấy kia những lúc riêng tư lại không ngớt tâm sự với nhau về chuyện phòng the giữa họ với sư phụ Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Nào đã hết, họ còn phải tiếp thu những tuyệt học của phó trụ trì Thiết nữa.
Mấy hôm nay đạo sĩ Thiết đang đi hóa duyên ở nhà phú ông Vũ Lôi. Nào là sống theo giáo lý trường sinh hoan hỉ của Hộ Hoa đạo quán không có gì không tốt, tất cả những hưởng thụ của người đời, nơi đây giáo quy không kiêng cữ món gì. Giọng đạo sĩ Thiết say sưa: Thêm vào đó khỏi bị khuôn sáo của đời thường câu thúc, muốn nghĩ gì, muốn làm gì cũng chẳng ai ngăn…
Sau một ngày nghe thuyết giáo thiệt bùi lỗ tai, phú ông Vũ Lôi cười ha hả bên bàn thịt chó đãi khách:
– Ðúng lắm, đã rơi vào cảnh giới này, chúng ta sống ngày nào cố gắng hưởng thụ cho đã ngày ấy, lễ giáo đáng quẳng nó vào xó tối.
Phú ông Vũ Lôi vụt đứng dậy quay ra ngoài lớn tiếng:
– Hương, Văn, ta biết các người đã có mặt ở ngoài cửa lâu rồi sao lại chẳng chịu vào?
Tiếng vòng ngọc khua lên theo chân hai người con gái bước vào, dáng cách cực kỳ lơi lả. Vũ Lôi mỗi tay ôm một cô, miệng cười sặc hơi men:
– Hai cô này đều là vợ bé của tôi, nhưng đạo trưởng thích bất cứ người nào, tôi đều có thể nhường.
Ðạo sĩ Thiết im lặng làm thinh. Lão Lôi lừ mắt về phía ông ta:
– Ðạo trưởng không tin à? Ðược rồi…
Lão Lôi buông người con gái bên tay trái ra và nói:
– Văn, trên người cô chỗ nào đẹp nhất?
Cô Văn mỉm cười:
– Ðùi! Cô Văn chỉ nói một tiếng và nói thật dịu dàng thật hết sức tự nhiên. Vóc người của Văn khá cao, eo cô ta lại nhỏ.
Lão Lôi cười cười:
– Ðùi cô đã đẹp thế thì tại sao không cho mọi người xem chơi một chút?
Tiểu Văn nhếch môi cười và chầm chậm kéo váy lên. Tất nhiên, bên trong váy cô ta không bao giờ có mặc quần nhỏ. Ðúng như cô ta nói, cặp đùi Tiểu Văn thật suông, no tròn và mịn màng. Tiểu Văn vẫn cười thật ngọt, hai tay cô ta kéo cao váy lên hơn nữa và quay chậm một vòng. Khi ấy không chỉ cặp đùi để trần được phơi bày trọn vẹn mà phần cao hơn của nó cũng bày ra rõ ràng.
Lão Lôi vỗ vỗ vào mông cô gái còn lại trong tay:
– Hương, còn cô thì sao?
Người con gái tên Hương đảo mắt và hé một nụ cười điên đảo. – Theo ông thì tôi đẹp ở chỗ nào?
Lão Lôi cười ha hả:
– Trên thân thể cô thì chỗ nào cũng đẹp, nhưng chỗ đáng nói là đẹp hơn hết thì phải nói là eo lưng.
Hương nghiêng mặt cười, nàng không nói một câu nào, bàn tay búp măng của cô ta mở banh khuy áo. Nàng khẽ uốn người, cái hông cô ta thắt lại giá như đưa bàn tay nắm lại có lẽ không thừa. Tuy nhiên lão Vũ đã hơi lầm, cái phần đẹp nhất của Hương có lẽ là phía trên phần eo… nó lồ lộ chọc vào mặt người ta khi Hương thả chiếc áo xuống sàn. Từ eo bụng trở lên như cái vực ngước lên đỉnh núi làm cho cái eo của Hương như gãy làm đôi, vành môi cô ta luôn hé mở mời mọc.
Ðạo sĩ Thiết lầm bầm chép miệng miệng:
– Thí chú ơi, chắc định làm khó bần đạo đây. Một đàn chim bay không quý bằng một con chim đậu, nhưng mỗi tay nắm một con chim đậu thì vẫn quý hơn. Bần đạo đâu chỉ thích một đứa mà thích cả hai đứa lận mà.
Phú ông Vũ Lôi tròn xoe mắt nhìn đạo trưởng Thiết:
– Chao ôi, nội công đạo trưởng thâm hậu đến mức vậy a? Ðầu hôm một em, cuối đêm một em, một tối trực hai ca mà tui muốn oải rồi đó.
– Hừm, như vậy là tại thí chủ chưa học cái đạo Hộ Hoa. Như bần đạo đây, hai em như vậy thì dồn vào cho trực một ca thôi.
Vậy là đạo sĩ Thiết đành lưu lại nhà phú ông Vũ Lôi suốt mấy tháng ròng, để truyền và biểu diễn cái đạo Hộ Hoa cho phú ông Vũ Lôi. Điền trang phú ông Vũ Lôi gồm có tất cả ba mươi mấy cô gái, tất cả đều đẹp và cô nào cứ thấy mặt đạo sĩ như thấy nụ cười. Trong đó có một cô không bao giờ cười với đạo sĩ Thiết, thậm chí cô ta cũng không bao giờ nhìn ngay ông ta, cô ta tên là Yến.
Trong lòng đạo sĩ Thiết lấy làm bực bội vì cái chuyện này, phú ông Vũ Lôi cũng nghi ngờ về khả năng phục chúng của sư phụ. Gò ngực nàng vẫn vun cao và nhọn, thắt lưng nàng vẫn hãy còn có eo, bụng nàng vẫn thon nhỏ và bằng phẳng, đôi chân dài của nàng vẫn còn suôn đuột và chắc nịch. Khi nhìn vào nụ cười ngọt lịm đó, không ai có thể ngờ rằng nàng đã 33 tuổi.
Giọng cười của đàn bà cũng có nhiều loại. Phần đông họ cười là sự cử động của bờ môi. Cũng có người cười ở đầu mày cuối mắt, cười nơi chót mũi. Lại có loại đàn bà toàn thân đều cười lên một lượt, ở mắt mũi, ở tay chân, ở vú mông. Yến là loại đàn bà vừa kể. Vú của nàng như chiếc nón lá úp trên mặt hồ dập dồn, lên xuống không ngừng, lưng eo và cặp đùi cô ta thường xuyên ngọ nguậy.
Ðột nhiên một buổi chiều nọ, cô Yến xông vào thư phòng đạo sĩ Thiết xin thọ giáo. Sau nửa buổi nghe thuyết giảng thì người ta thấy cô Yến đứng sát cạnh bàn làm việc, lấy một chân gác lên thành ghế, khom lưng chìa đôi mông núng nính cho đạo sĩ Thiết thọc tới, miệng đắm đuối rên rỉ:
– Sư phụ ơi! Mau lên sư phụ. Tiện nữ không có gì cúng dường ngoài tấm thân nhỏ mọn này, xin đạo trưởng hân hoan mà rộng lòng tiếp nhận cho.
Mát trời ông địa đến tối họ dắt nhau về phòng cô Yến. Bây giờ thì đạo sĩ Thiết đang nằm trên giường của Yến, đầu cô ta gác trên ngực đạo sĩ. Yến lim dim đôi mắt, hàng mi cong vút như mái ngôi chùa cổ. Yến có đôi mắt mơ màng, cái đôi mắt đàn bà đặc biệt thu hút đàn ông. Những bộ phận khác trong người nàng thật đẹp. Tuy đang đắp mền lên tận ngực nhưng vẫn có thể trông thấy bộ đùi nàng thon chắc, gò vú cao nhọn phập phồng theo nhịp thở lên xuống đều đặn.
Yến nhướng mắt nhìn đạo sĩ Thiết:
– Ðã thu nạp không dưới vài mươi nữ đệ tử đẹp như tiên mà vẫn tham lam nói dối.
Ðạo sĩ Thiết cười:
– Ðâu có người đàn ông nào nói thật hoàn toàn?
– Có người nói đàn ông như cái bình trà, đàn bà như cái chén, một cái bình cần phải có nhiều cái chén. Nhưng tôi không từng ngó anh nửa mắt, thì tại sao anh biết chắc là tôi sẽ mắc câu anh chứ?
– Nữ thí chủ nào mà làm bộ đứng đắn nhất, nữ thí chủ ấy sẽ càng dễ cắn câu nhất. Cái lý đương nhiên ấy mà người đàn ông nào mà không biết.
Ðạo sĩ Thiết nói chưa dứt lời thì Yến chồm lên người hắn rít chặt cái của quý của và rít lên một cách… đáng yêu:
– Sao, ai nói với sư phụ rằng tôi làm bộ đứng đắn? Bộ tôi dễ câu lắm hả? Rốt cuộc ở đây không có người đàn ông nào đàng hoàng cả.
– Thế bần đạo thấy ông Tiêu quản gia cũng nghiêm chỉnh lắm mà? – Thì ra cả điền trang phú hộ Vũ Lôi rặt toàn đàn bà con gái, chỉ chủ nhân Vũ Lôi và quản gia Tiêu.
– Chỉ trừ tôi ra thì không có cô gái nào thoát khỏi cái lão mắc dịch ấy đâu!
– Thế còn hai cô vợ bé mới cưới của ông Lôi Vũ cũng bị quản gia Tiêu tụt quần sao?
– Hai cái con hồ ly ấy à, mỗi bữa cứ tự giác mang thây tới dâng chớ khỏi đợi người ta chọc ghẹo tới. Hai con hồ ly ấy từng oang oang giữa nhà, bữa nào xà quần với lão Tiêu quản gia không hết nước thì không không chịu về.
Lúc ấy ở dãy phòng dưới điền trang, do không kịp đề phòng bà chánh thất của Vũ Lôi là Tần nương đang rơi vào một cảnh ngộ thật là thảm thương… Tần nương bị năm ngón tay đối phương chụp nhằm huyệt Hoa môn ở vú, mềm người ra không còn cục cựa được nữa. Tấm thân tuyệt vời nằm phơi trên miếng thảm xanh. Quản gia Tiêu hăm hở nhìn chăm chú vào cái thân thể trắng hồng phía trước.
– Chắc cô biết rằng ở đây có nhiều cô gái trẻ đẹp và rất nhỏ tuổi, mà lại thảy đều chịu cảnh cô đơn… Ðạo sĩ Thiết lại không phải là người đàn ông xấu xí…
Lão quản gia Tiêu toét miệng cười, hai mắt gần như nhắm lại:
– Cô tuy là một người đàn bà đẹp, nhưng sơn trân hải vị ăn hoài cũng phải cần trở bữa, phú ông Vũ Lôi cũng nằm ngoài lệ này.
Quản gia Tiêu cười:
– Cô không tin à? Cô có cần tôi dẫn đến nơi không? Cái vị cô nương đó không đẹp được bằng cô nhưng lại trẻ hơn – đàn bà chỉ cần trẻ tuổi là sẽ vừa miệng đàn ông lắm đấy.
Vành môi Tần nương run rẩy, bà ta giận đến không nói ra lời. Quản gia Tiêu nói luôn:
– Tôi khuyên cô, một khi đã ở đây rồi thì việc gì cũng nên cởi mở một chút, những người ở đây xem những chuyện này rất tầm thường như là ăn một bữa cơm. Tay Vũ Lôi đã đi tìm món lạ thì tội gì cô cứ ăn mãi một món quen? Tốt hơn hết chúng ta nên tự nhiên tìm thú vui lẫn với nhau, bởi như thế là công bằng, không ai cảm thấy phiền ai cả.
Người đàn bà nào mà hắn đã để mắt vào thì có thể nói không làm sao thoát qua tay hắn, không sớm thì muộn nhất định cũng sẽ ngã vào giường hắn. Ðám con gái ra vào, hình như rất thích thú đôi mắt to của lão quản gia Tiêu, mỗi lúc lão cười chào, họ đều cười lại với hắn thật là lả lơi ngọt dịu.
– Cô nên quyết định sớm thì tốt hơn, vì đằng nào cô cũng phải làm như thế. Chỉ có thể nghe theo tôi cô mới có cơ hội, nếu không, chuyến đi này kể như cô đã bỏ công vô ích.
Thân hình Tần nương bắt đầu run rẩy, lão quản gia Tiêu nói tiếp:
– Tôi biết cô muốn giết tôi, nhưng nếu cô không chịu gần tôi thì không có một cơ hội nào để có thể thực thi ý muốn. Cô đã biết rồi, tôi không hề cho một cô gái nào để nguyên quần áo mà đến gần tôi chứ?
Tần nương run giọng:
– Ông đã biết tôi muốn giết ông là tôi đã không còn cơ hội…
Lão quản gia Tiêu cười, nghe không ra tiếng nhưng hai mắt lão híp lại:
– Cô đừng quên tôi cũng là đàn ông, đàn ông nào cũng có lúc động tâm, mà một khi động tâm rồi thì người đàn bà có thừa cơ hội.
Mắt quản gia Tiêu càng híp và nói tiếp bằng một giọng tự nhiên:
– Nhưng vấn đề cần thiết là cô có đủ bản lĩnh làm cho tôi động tâm không mới được.
Người Tần nương càng rung hơn nữa:
– Ông đúng là một con quỷ!
– Có bao giờ tôi tự nhận là người đâu? Nhưng giết người thì dễ, còn muốn giết một người như tôi thì phải lắm công phu.
Tần nương nhìn lão đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật lâu, mắt bà ta vụt đỏ ngầu, như cái máy, hai tay bà ta run bần bật mở banh khuy áo. Chiếc áo bị thả trôi xuống sàn nhà, thân người như ngọc như ngà lồ lộ bày ra… Quản gia Tiêu vẫn với vẻ thản nhiên, lão chỉ mỉm cười:
– Rất tốt… quả cô không làm tôi thất vọng… người như thế cho dù tôi phải chết trên thân thể ấy thì chắc chắn không có gì hối tiếc.
Vành môi của Tần nương gần như bắn máu, nhưng bà ta càng mím chặt, tay run rẩy tiếp tục cởi lần, chiếc nịt vú ngập ngừng dứt ra. Gò vú đã cao lại căng căng trắng muốt, chiếc bụng thon thon, vòng eo chắc lẳn. Vả lại, rất nhiều nữ nhân ưa thích loại nam nhân bạch diện thư sinh, nhưng nữ nhân thông minh thực sự thì không như thế. Ðàn ông mà đậm nét đàn ông tính cũng như đàn bà mà có nhiều nữ tính, như vậy mới có ý vị… Nếu người đàn bà một khi tâm đã biến rồi thì không còn cách gì có thể vãn hồi, nếu có người nào còn cố gắng thì sự thống khổ sẽ càng nhiều hơn nữa mà thôi.