Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe

Phần 15: Giải cứu xuân nhi (1)

13h00…

Đường phố Sài Gòn hôm nay rất bất thường, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng trên từng nẻo đường. Thùy Chi và ông Can ngồi trong một chiếc xe bít bùng là trung tâm tiếp nhận điều khiển hành động của hơn 3000 cảnh sát viên đang phân bổ khắp nơi. Nhìn vẻ mặt ông Can nghiêm trọng, Thùy Chi đã mấy lần muốn mở miệng nói về sự hỗ trợ của Trung Quân, nhưng vẫn không mở lời được. Cái chết thê thảm của Anh Đào làm ông Can tức giận, dù ông chưa trách cứ nhưng Thùy Chi vẫn cảm nhận được sự tin tưởng của ông đối với nàng đã lung lay. Giờ đây, Thùy Chi lại không có lý do rõ ràng để thuyết phục ông rằng Trung Quân dù không liên quan nhưng vẫn nắm được thông tin gì đó của Thiên thần Hội.

– Thủ trưởng, Trung Úy… đã tìm được chiếc xe của đối tượng trong một bãi xe tư nhân… – Một nhân viên liên lạc đeo tai nghe ngồi trên bàn điều khiển, quay lại nói.
– Chúng mang Xuân Nhi rời đi thế nào? – Thùy Chi vội hỏi.
– Không có thông tin. Camera an ninh bên trong bãi xe bị phá huỷ ngay trước khi chiếc xe đó tiến vào… Có lẽ chúng đã đổi xe để đi ra, nhưng từ 6h30 đến 8h30 là giờ đi làm có rất nhiều xe đi ra…
– Liên hệ chủ bãi xe, tìm những chiếc xe vãng lai gửi ở đó rời đi sáng nay… – Thùy Chi ra lệnh. – Và dùng hệ thống an ninh trên đường truy theo biển số xe.
– Nghe rõ Trung Úy.

Thùy Chi vừa ra lệnh xong quay sang thì thấy ông Can đang nhìn nàng với ánh mắt mâu thuẫn. Nàng hỏi khó hiểu nhìn lại ông hỏi:

– Thủ trưởng, em điều phối hành động có gì sai sao ạ?
– Không, em làm hoàn toàn chính xác… – Ông Can lắc đầu nói.
– Nhưng em có nghĩ rằng… cái chết của Anh Đào là do chúng trả thù không?

Lời ông Can nói làm Thùy Chi sững người, ánh mắt nàng nhìn ông tràn ngập nghi ngờ. Nàng nhíu mày hỏi:

– Thủ trưởng nói là… chúng trả thù vì chúng ta bắt Trung Quân sao?
– Ta cũng biết với vị trí của ta, không nên có những suy đoán thiếu cơ sở như vậy. – Ông Can thở dài. – Nhưng hành động của Thiên thần Hội trước nay đều không thiên về bạo lực. Chúng luôn dùng thôi miên để khống chế nạn nhân. Em thử nghĩ xem có bao nhiêu người có khả năng này chứ? Như Thiên thần Hội có lẽ chỉ có một thành viên có khả năng này thôi.
– Ý của Thủ trưởng… người đó là Trung Quân. Vì anh ấy bị bắt nên Thiên thần Hội muốn trả thù và chỉ có khả năng trả thù bằng bạo lực?

Nhìn ông Can gật đầu, Thùy Chi chợt cảm thấy lòng mình hụt hẫng chán nản. Xem ra trên đời này chỉ còn bản thân nàng là không tin Trung Quân là người của Thiên thần Hội. Thậm chí nàng tin tưởng ngay cả cái chết của Ngọc Ánh cũng không liên quan đến anh. Thùy Chi không phải người yêu đương mù quáng mà bị che mờ lý trí. Nàng được đào tạo Tâm lý tội phạm, nàng có khả năng đánh giá người đối diện đang nói dối hay không. Trước đây Thùy Chi từng nghi ngờ Trung Quân, nhưng từ lúc hai người phát sinh quan hệ sâu hơn, nàng đã khẳng định được anh không phải người có thể dễ dàng ra tay giết người. Thậm chí việc anh bị cáo buộc cưỡng bức Ngọc Ánh, Thùy Chi càng không tin. Cách mà Trung Quân vuốt ve làm tình với nàng không hề giống những người đàn ông khác, ít ra rất khác với Tiến Dũng. Thay vì mạnh mẽ chiếm đoạt sở hữu, anh rất nhẹ nhàng tràn ngập mê say với nàng. Một người đàn ông như vậy không thể lang chạ thân xác với nhiều người phụ nữ được.

– Xin lỗi Thủ trưởng. Em không đồng ý với ý kiến đó. – Thùy Chi trầm ngâm nói.
– Thiên thần Hội trước đây không giết người vì đơn giản đó là nguyên tắc của trò chơi. Lần này chúng ra tay giết Anh Đào là một cảnh cáo cho phía cảnh sát, cũng như cho tôi. Việc bắt giữ Trung Quân và cái chết của Anh Đào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…
– Hừ… Em chưa tiếp xúc với Thiên thần Hội. Vậy làm sao em khẳng định được suy đoán của mình như vậy?
– Em…

Thùy Chi vừa định nói thì cửa xe bật mở, một đồng nghiệp hối hả thở dốc nói:

– Thủ trưởng, vừa có người tố giác… phát hiện một nhóm 4 người đàn ông đeo khẩu trang đưa một cô gái trẻ trạng thái bất tỉnh vào một căn nhà trên đường Ngô Quyền… hiện giờ cảnh sát khu vực đã bao vây nơi đó…
– Người tố giác còn gửi một cái hình chụp… Tuy hơi mờ nhưng có thể thấy khá rõ mặt của cô gái tên Xuân Nhi…

Người cảnh sát kia cầm một cái máy tính bảng đưa ra trước mặt ông Can. Thùy Chi ngồi bên cạnh, hai mắt hơi nheo lại nhìn… Trên màn hình là một tấm hình được chụp từ khoảng cách khá xa, zoom lại gần nên mặt hình nổi hạt mờ nhạt. Nhưng dù vậy cũng thấy được hình dáng của 4 người đàn ông đội mũ cap đen đeo khẩu trang vừa bước xuống từ một chiếc xe biển số không rõ. Người sau cùng đang vác trên vai một cô gái tóc ngang vai hai tay buông thõng. Chỉ cần nhìn thoáng qua Thùy Chi cũng nhận ra đó là Xuân Nhi.

– Báo các đơn vị tập trung chi viện… Chúng ta lập tức xuất phát…
– Nghe rõ, Đội trưởng…

Theo lệnh của ông Can, từ trong chiếc xe lập tức chuyển ra lệnh tập trung đến các nhóm cảnh sát vệ tinh xung quanh. Vô số xe cảnh sát từ các ngõ ngách của thành phố gào rú còi inh ỏi lao đi cùng một phương hướng.

Thùy Chi bước xuống, ngồi vào xe của mình do A Cửu lái lao theo xe của ông Can. Nhưng mặc chiếc xe lắc lư lao nhanh về phía trước ánh mắt đăm chiêu nhìn ra đường phố. Nỗi bất an trong lòng nàng vẫn không giảm đi chút nào mà từng giây từng phút càng dâng cao hơn. Linh tính báo cho nàng biết mình đang đi sai hướng… Trong mắt ông Can, bốn người đàn ông xuất hiện là con số hợp lý, nhưng đối với Thùy Chi là không. Ông tin tưởng người thứ năm trong nhóm của Thiên thần Hội là Trung Quân đang nằm trong phòng tạm giam. Còn Thùy Chi lại tin tưởng kẻ thứ năm mới chính là kẻ đã cầm máy ảnh chụp hình để báo án giả. Vấn đề là chúng làm việc đó để làm gì? Để xem cả đám cảnh sát nháo nhào chạy qua chạy lại cho vui sao? Không… Chắc chắn hành động đó để đạt được mục đích khác. Như là… thời gian. Chúng cần kéo dài thời gian sao?

– “Reng…” – Chợt chuông điện thoại Thùy Chi reo vang.

Nàng rút máy, thoáng hồi hộp nhận ra số điện thoại của Luật sư Lê Hữu Trọng.

– Tôi nghe… – Nàng vội nhấc máy.
– “Trung Úy Chi, tôi vừa gặp Trung Quân”. – Giọng nói của anh ta nghiêm trọng. – “Ban đầu cậu ấy không thể đưa ra được định hướng nào… Nhưng khi tôi kể về cái chết của đồng nghiệp cô. Cậu ấy…”
– Anh ấy nói sao? – Thùy Chi che bên tai mình cúi đầu hỏi gấp.
– “Trung Quân nói… “Cái chết sung sướng” không phải phát minh ra từ tên giết người hàng loạt đã tử hình tại Mỹ năm 1992. Hắn cũng là học lóm từ một cuốn tiểu thuyết bị cấm bán của nhà văn Howie Thomas người Canada xuất bản năm 1986. Cuốn tiểu thuyết đó sở dĩ bị cấm bán trên nhiều quốc gia… vì mô tả cảnh nhân vật chính là một tên giết hành hạ giết hại các nạn nhân rất dã man… Khi hắn bắt được hai nữ cảnh sát, một người hắn sát hại trên giường ngủ bằng “cái chết sung sướng”. Người thứ hai bị hắn đưa vào nhà thương điên… bị những kẻ điên ở đó… cưỡng bức đến chết”.
– “Nơi này Trung Quân nói là cô cũng biết… Trung Úy… Trung Úy… Cậu ấy còn nói đây chỉ là suy đoán thôi. Vì chúng đã bỏ công sức chuẩn bị cái chết đầu tiên như vậy…”.

Thùy Chi cả người cứng đờ hai tai như lùng bùng không nghe rõ được nữa, tắt máy. Trái tim nàng lúc này đập rất nhanh… Trong đầu nàng hiện lên câu hỏi mình chưa tìm được lời giải đáp. Cần thời gian bao lâu để một người phụ nữ mạnh khỏe bị rất nhiều đã đàn ông điên luân phiên xâm hại giày vò đến mất mạng? Thùy Chi lại tiếp tục nghĩ đến hai cái tên “Thiên thần áo trắng” và “Thiên thần Hội”. Nàng từng nghĩ rằng Thiên thần Hội được thành lập bởi một group bác sĩ hoặc người có quyền lực trong ngành y. Nếu là một nhóm tội phạm bất kỳ khác lựa chọn một bệnh viện tâm thần làm hiện trường tội ác, nàng sẽ nghi ngờ khả năng hiện thực hóa ý tưởng đó. Nhưng Thiên thần Hội lại khác… Thùy Chi bấm số điện thoại của ông Can, giọng kiên quyết nói:

– Thủ trưởng, tôi có một nguồn thông tin khác… Xuân Nhi có khả năng trong bệnh viện tâm thần… Tôi cần hỗ trợ…
– “Hả? Bệnh viện nào?” – Ông Can hỏi.
– Em cho rằng… là bệnh viện hòa Đức, Quận Bình Thạnh…
– “Bệnh viện hòa Đức sao? Nơi đó có điều trị tâm thần sao?”
– Thưa có, là… là… Bác sĩ Trung Quân đã nói với em…

Ông Can im lặng vài giây chợt thở dài. Nghe tiếng thở dài đó lòng Thùy Chi chợt trùng xuống.

– “Thùy Chi… em thật làm ta cần cân nhắc… Không biết ta có nên để em tiếp tục phụ trách Chuyên án Thiên thần Hội không?”
– Đội trưởng…
– “Em đừng nghĩ tôi không biết em lấy ý tưởng đó ở đâu ra… Em là người thực thi pháp luật lại đi tin lời một nghi phạm giết người sao? Em đang bị tình cảm chi phối lý trí của mình… em có biết không?”
– Thủ trưởng… Tôi không có… – Thùy Chi siết chặt điện thoại, uất nghẹn muốn trào lên cổ.
– “Đúng sai thế nào sẽ rất nhanh được sáng tỏ. Tiến Dũng đã nói với tôi em muốn vào gặp anh ta nhờ hỗ trợ truy vết Xuân Nhi. Dù em không nhờ tôi can thiệp, nhưng nếu em nói tôi cũng sẽ từ chối. Tôi chỉ muốn hỏi… Em có nghĩ tại sao Đỗ Trung Quân lại biết nhiều thứ về Thiên thần Hội không?”
– Thủ trưởng. Tôi có thể khẳng định Trung Quân không phải là Thiên thần Hội. – Thùy Chi mím môi kìm nén nói.
– Hừ…

Ông Can hừ lạnh, tắt điện thoại. Khi Thùy Chi còn chưa định thần lại thì chiếc xe phía trước của ông dừng lại thật gấp. A Cửu cũng cho xe tấp lại sát phía sau. Cửa xe bật mở, ông Can mặt hầm hầm tức giận bước xuống. Bên cạnh ông còn có Trung Úy Đằng thuộc Đội Điều tra… Thùy Chi ngạc nhiên, vừa mở cửa xe bước xuống thì ông đã trầm giọng nói:

– Trung Úy Thùy Chi, tôi chính thức ngừng hoạt động của Tổ chuyên án Thiên thần Hội do đồng chí phụ trách.
– Thủ trưởng… – Thùy Chi há hốc không tin nổi vào tai mình.
– Tôi yêu cầu Trung Úy và các thành viên trong tổ lập tức giao nộp súng cho Trung Úy Đằng tạm giữ. Cả đội quay về trụ sở ngay lập tức, chờ lệnh.

Thùy Chi mím chặt môi, hai nắm tay siết chặt để kìm nén nước mắt chực trào ra. Nàng rút súng của mình đưa vào tay Trung Úy Đằng, rồi không nói lời nào trở lại vào xe. A Cửu, Anh Tuyên và Anh Trung không cần nàng ra lệnh đưa súng của mình ra giao nộp.

Khi chiếc xe ông Can rời đi, A Cửu, a Tuyên và a Trung nhìn nhau có chút bất lực. Dù Thùy Chi nói chuyện điện thoại không phát loa ngoài nhưng chiếc ô tô rất kín, giọng nói ông lại gay gắt, ba người họ đều nghe được rõ ràng. Họ hiểu Tổ trưởng của mình đã làm Đội trưởng bất mãn, e rằng sau này con đường tương lai sau này cũng gập ghềnh khó vượt qua.

– Trung Úy… Chúng ta về trụ sở sao? – A Cửu nổ máy xe, hỏi.

Thùy Chi mở cửa xe bước xuống, nghiến răng nói:

– Các anh về đi. Tôi phải đến bệnh viện hòa Đức…
– Trung Úy. Tôi đi với Trung Úy.
– Tôi cũng đi…
– Chúng tôi đều đi…

Thùy Chi sững người trước ba ánh mắt kiên quyết như sắt đá đang nhìn mình. Hai mắt nàng đỏ hoe thở dài nói:

– Tôi không còn là Tổ trưởng của các anh. Các anh không nên đi theo tôi… Nếu tôi quyết định sai lầm, tiền đồ của các anh sẽ chấm dứt…
– Không. Chúng tôi tin tưởng phán đoán của Trung Úy. Nếu Anh Đào còn ở đây… Tôi tin tưởng cô ấy cũng như vậy. – Anh Trung nói, hai người kia cũng gật đầu tán thành.

Giọt nước mắt kìm nén nãy giờ của Thùy Chi cuối cùng cũng rơi xuống chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Nàng lau nước mắt, gật đầu run giọng nói:

– Được… Vậy chúng ta cùng đi.

13h45…

Khi chiếc xe cảnh sát mang theo đội bốn người đến trước cổng bệnh viện hòa Đức thì trước cổng cảnh tượng có chút vắng vẻ khác thường. Nơi này đang có công trình sửa chữa, ngổn ngang gạch đá. Phía dưới bảng có hàng chữ Cấp cứu thật to, bên dưới còn có một tấm bảng ngừng tiếp nhận bệnh nhân.

Anh Trung xuống xuất trình thẻ Cảnh sát yêu cầu bảo vệ mở cửa. Vài giây sau anh quay lại gõ cửa kính bên Thùy Chi, nàng vội mở xuống.

– Trung Úy, nơi này đang sửa chữa đã kéo dài hai tháng. Bên trong không có bệnh nhân nào… Bảo vệ thậm chí chưa nghe qua khu vực nào dành cho bệnh nhân tâm thần. Vậy… chúng ta có vào không?

Thùy Chi nhíu mày khó hiểu. Nhưng bản năng của một người cảnh sát báo cho nàng biết một nơi dở dang vắng vẻ như vậy càng dễ trở thành hiện trường gây án lý tưởng.

– Cứ vào kiểm tra… – Thùy Chi nói.
– Vâng…

Chiếc xe cảnh sát tiến thẳng vào trong sân bệnh viện. Thùy Chi bước xuống xe đến trước người đàn ông lớn tuổi mặc bộ quần áo bảo vệ đã bạc phếch. Nàng gật đầu chào ông ta.

– Xin phép hỏi ông bệnh viện này có mấy cổng ra vào?
– Có hai cổng, nhưng cổng bên kia đang sửa không mở ra được. Ra vào hiện giờ chỉ có một cái này thôi. – Ông ta không chút chần chừ trả lời.
– Vậy từ sáng đến giờ có một xe du lịch màu đen vào bệnh viện không?
– Không… Không có… – Ông ta lắc đầu.
– Vậy… xe cứu thương thì sao?
– Không. Bệnh viện hiện giờ không nhận bệnh nhân, làm sao có xe cứu thương ra vào được chứ?

Thùy Chi nhíu mày. Chợt ánh mắt nàng chú ý dưới chân mình có một vệt bánh xe còn để lại ít cát xây dựng. Đó là một vệt bánh đôi khoảng cách gần hai mét, rất có thể là một xe tải 5 tấn chở vật liệu xây dựng. Chiếc xe vừa vào cổng bệnh viện, không chạy sâu vào sân mà đánh lái sang phải men theo tường rào mà vào trong.

– Hướng đó là công trình xây dựng gì vậy? – Thùy Chi chỉ tay theo hướng đó hỏi.
– À… Bên đó vốn là nhà tập thể của nhân viên bệnh viện đã xuống cấp, không còn ai ở… Khoảng nửa năm trước mới Ban Giám đốc bệnh viện mới cho thuê làm một khu điều trị biệt lập… Nơi đó không nằm trong quản lý của bệnh viện nên tôi cũng không biết nhiều.
– Hình như sáng nay họ cũng đang sửa chữa gì đấy… Một chiếc xe tải chở vật liệu, tài xế cứ đưa thẻ là tôi cho vào thôi…
– Chiếc xe đó rời đi chưa?
– Rồi… Mà này…

Ông bảo vệ chưa kịp nói xong thì Thùy Chi và ba người cảnh sát đã cùng lúc phóng người đi thật nhanh. Bốn người hối hả men theo vách rào bệnh viện mà chạy sâu vào bên trong. Cũng không quá xa chỉ hơn 200 mét trong tầm mắt Thùy Chi đã hiện lên một vách tường rào khác sơn trắng. Trái tim nàng bắt đầu nhảy lên hồi hộp. Nhưng khi bốn người bước vào cánh cổng để mở của khu biệt lập, Thùy Chi mới nhận ra sự thật vẫn khác xa nàng suy nghĩ.

Nơi này thật sự đang sửa chữa. Khắp nơi là gạch đá xi măng. Không một bóng dáng bệnh nhân và y bác sĩ. Chỉ có đám công nhân đang làm việc ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn bốn người.

– “Tầng một trên lầu không được động tới… Cũng không cho bất cứ đứa nào lên lầu.”

Ngay lúc này từ phía trong dãy phòng có giọng nói đàn ông oang oang vọng ra ngoài. Sau đó một gã đàn ông toàn thân gầy gò bước ra theo sau là một người thanh niên điệu bộ khúm núm quần áo đầy bụi bặm như thầu xây dựng. Người đàn ông phía trước vẻ mặt kiêu căng vừa ngẩng mặt lên Thùy Chi liền hơi nhíu mày lại. Hắn ta nhìn thấy nàng vẻ mặt càng giật thót tái đi thấy rõ…

– Anh biết tôi sao? – Thùy Chi bước đến ánh mắt nghi ngờ hỏi.
– À… Biết chứ… Tôi thấy cô trên TV mà… Cái gì nhỉ? Trung Úy Thùy Chi đúng không?

Trong mắt Thùy Chi vẻ mặt lúng túng giả vờ của hắn càng phóng rõ hơn vạn lần. Chính nàng cũng cảm thấy đã gặp hắn ở đâu đó, nhưng trong đầu lại không có chút ký ức nào.

– Cảnh sát các người đến đây làm gì? – Hắn lấy lại bình tĩnh cũng khá nhanh.
– Tôi muốn lên lầu kiểm tra. – Thùy Chi giọng lạnh lùng nói.

Gã đàn ông khuôn mặt tái đi, vẫn cố bình tĩnh đứng chắn trước lối vào, gân cổ lên nói:

– Lệnh khám xét ở đâu? Nơi đây các người không thể tùy tiện…
– Bắt hắn lại… – Thùy Chi không có thời gian đôi co.
– Vâng…
– Cô có biết tôi là ai không hả?

A Cửu sớm đã nóng như lửa bước lên túm lấy cổ áo gã. Gã đàn ông vùng mạnh muốn tránh thoát không được, đấm thẳng vào mặt anh ta. A Cửu hừ lạnh bàn tay cứng như sắt thép chộp cứng lấy nắm đấm của hắn, vặn mạnh.

– Ahhh… Buông tay…

Gã đàn ông cổ tay bị bẻ cong đau đến hai chân quỳ xuống đất. Hắn bị A Cửu đè nghiến ra nền đất, rút còng số tám khóa hai tay hắn sau lưng.

– Anh Tuyên ở lại trông chừng hắn. Hai người theo tôi lên lầu… – Thùy Chi bỏ lại một câu đi thẳng hướng cầu thang.
– Các người điên rồi… Phá hỏng trò chơi của cậu Thiên, các người không chịu nổi hậu quả đâu.

Nghe gã đàn ông kia gào thét, Thùy Chi hơi sững người lẩm bẩm… “Cậu Thiên” Cái xưng hô này nàng dường như đã nghe qua ở đâu đó. Không có thời gian nghĩ nhiều, nàng tiếp tục lao nhanh lên cầu thang.

Dãy nhà này khá dài được cải tạo từ nhà tập thể của nhân viên bệnh viện nên chỉ có một trệt một lầu. Tầng một chưa được động đến nên nền nhà vẫn còn nguyên vẹn, cửa phòng đóng kín chạy dài xuống cuối hành lang.

– Lục soát… nhanh…

Thùy Chi ra lệnh, bản thân nàng cũng lập tức lao đi. “Rầm… rầm… rầm…” Liên tục những cánh cửa bị đạp mở tung ra. Bên trong là những căn phòng ngủ tập thể rất rộng với những cái giường hai tầng bằng khung sắt. Thùy Chi thoáng nhíu mày vì một thứ mùi hỗn tạp pha trộn giữa mùi ẩm mốc và mồ hôi người xộc vào mũi.

– TRUNG ÚY…

Tiếng anh Trung hét lên hoảng hốt làm Thùy Chi bừng tỉnh lao nhanh sang. A Cửu cũng bỏ căn phòng trống vừa mở ra lao theo nàng. Khi hai người xông vào căn phòng cuối dãy, Thùy Chi chợt che miệng suýt nữa nôn mửa. Một mùi tanh nồng kinh khủng từ bên trong phòng bốc ra… Thùy Chi nhận ra đó là mùi tinh dịch đàn ông nhưng phải bao nhiêu tinh dịch mới bốc ra mùi nồng đậm kinh tởm như vậy? Nàng nén nhịn, đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng thênh thang trống trải. Giữa phòng chỉ có một tấm nệm trơ trọi không drap trải… Chợt ánh mắt nàng dừng lại ở cuối gian phòng nơi đó có một tấm màn đen giăng ngang cả căn phòng. Bên trong dường như có âm thanh gì đó chan chát như da thịt va chạm… Thùy Chi cùng hai người A Cửu bước vội qua đó kéo tấm rèm ra.

– XUÂN NHI…

Khi cảnh tượng phía sau đó hiện ra, Thùy Chi đau đớn kêu lên thất thanh.