Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe
8h45 sáng cùng ngày…
Bên trong phòng tắm…
Thùy Chi tắt nước bước ra ngoài lau khô người và mái tóc dài đen óng. Vừa quấn khăn quanh người, nàng chợt nhận ra trán mình lại rịn ướt mồ hôi. Hai lần chơi đùa của Tiến Dũng làm cơ thể nàng như có một ngọn núi lửa không ngừng rung chuyển như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Thùy Chi mở nước trong bồn rửa tay vụt lên mặt mình. Dòng nước mát lạnh làm nàng tỉnh táo hơn… Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong tấm gương trước mặt, nàng chợt sững người. Vẫn một khuôn mặt quen thuộc đó, hai gò má còn ửng đỏ rạo rực nhưng Thùy Chi thấy mình hôm nay có điểm gì đó khác lạ. Nàng không thể giải thích được mình khác ngày hôm qua thế nào, nhưng…
“Hôm qua sao? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Thùy Chi chống hai tay, mái đầu ướt rũ xuống lặng yên suy nghĩ. Nàng vẫn nhớ được mình lên sân thượng cứu Xuân Nhi. Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra? Thậm chí cuối cùng mình có thành công hay không, nàng cũng không nhớ. Sự việc đó mới xảy ra hôm qua nhưng trong trí não nàng lại xa xăm như chìm vào quên lãng không đáng nhớ đến. Ngay cả những sự việc sau đó nàng cũng không nhớ nổi. Tiến Dũng và nàng từ cơ quan hay từ nhà đi đến đây nhỉ?
Thùy Chi ngơ ngác nhìn quanh gian phòng tắm sang trọng rộng rãi trước mắt mình. Mình đã đến đây thế nào? Đây là căn villa Tiến Dũng đặt cho kỳ nghỉ riêng tư của hai người.
“Mình nghỉ phép sao?”
Thùy Chi hai tay ôm đầu nhìn mình trong gương. Chính nàng cũng không nhớ được lần cuối cùng mình xin nghỉ phép là khi nào. Bao nhiêu năm làm cảnh sát nàng gần như chưa bao giờ nghỉ phép. Nàng nhìn vào đôi mắt của chính mình trong gương, nhận ra sự thất lạc mê man trong đó. Thùy Chi chợt nhận ra một điều rất bất thường làm cả người nàng lạnh toát sợ hãi. Khi nàng tự đặt câu hỏi về căn phòng khách sạn này, thì một câu trả lời liền tự xuất hiện trong đầu nàng. Câu trả lời đó như một ý nghĩ hiển nhiên có sẵn trong trí não nàng.
“Mình bị thôi miên sao?” Thùy Chi chợt nảy ra một ý nghĩ tự làm bản thân nàng hoảng sợ. Khi đầu óc nàng còn dày đặc những câu hỏi không có câu trả lời thì bên tai lại vang lên một giọng nói trầm ấm…
– “Thôi miên là một quá trình cưỡng ép các chức năng suy nghĩ có ý thức của não bộ của con người bị đánh lừa… Trong quá trình đó suy nghĩ của người bị thôi miên có thể bị bóp méo, thậm chí tiếp nhận một cách thụ động những thứ người khác nhồi nhét vào đầu”.
Thùy Chi ngẩng người nhìn chính mình trong gương đến miệng cũng không khép lại được. Khi giọng nói đó vang lên trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh của Tiến Dũng. Nhưng khuôn mặt anh lại méo mó xiêu vẹo như chồng lấp lên hình ảnh của một ai khác. Linh tính báo cho Thùy Chi biết có gì đó rất sai… Nàng biết Tiến Dũng không phải một hai ngày. Từ khi nào anh có kiến thức về thôi miên học chứ? Và lời nói kia bằng cách nào đó đã in sâu vào trong trí não của nàng. Một định nghĩa về thôi miên học rõ ràng, cơ bản như vậy không giống như lấy ra từ một cuốn sách giáo khoa thuần lý thuyết, mà nên là đúc kết từ một vị bác sĩ thần kinh học lâu năm…
“Bác sĩ thần kinh học sao? Dường như nàng có quen một người như vậy!”
Thùy Chi nhíu mày lại không thể nhớ được người bác sĩ đó là ai. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người đó nàng lại có một cảm giác rất gần gũi… Nhưng nếu nàng bị thôi miên, người làm ra chuyện đó không thể là Tiến Dũng… Thùy Chi chợt nhớ đến câu hỏi mà anh vừa hỏi nàng về bản sao của hồ sơ điều tra Thiên thần Hội và Sinhaco. Miệng nàng chợt mở lớn ngột ngạt không thở nổi… Chỉ nghĩ đến Tiến Dũng hợp tác với Thiên thần Hội, trái tim nàng liền đau nhói thổn thức. Dù ý thức rằng tình cảm mình đang dành cho Tiến Dũng rất có thể cũng là từ thôi miên mà ra, nhưng Thùy Chi không thể kiểm soát được cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng.
– Không thể được… Phải tìm cách báo cho A Cửu…
…
Cùng thời gian…
Trước căn nhà nhỏ của Thùy Chi xuất hiện một người đàn ông mặc áo gió sẫm màu đội mũ cap đen đeo khẩu trang che kín mặt. Hắn nhìn quanh đợi những chiếc xe máy lướt qua hết mới lặng lẽ tiến sát đến cánh cửa. Hắn rút ra bộ chìa vặn năng bắt đầu thành thạo nhẹ nhàng mở khóa… Chỉ vài giây sau cánh cửa nhà bật mở. Hắn lập tức lách người bước vào trong, đóng sập cửa lại.
– Bồn nước… bồn nước…
Gã đàn ông vừa lảm nhảm vừa đi quanh nhà. Đến gần khu vực bếp hắn thấy một hộp gỗ nhỏ chứa máy bơm, hai mắt liền sáng rực lên mừng rỡ. Hắn ngồi xuống giở cái hộp gỗ ra, bên dưới liền xuất hiện một cái nắp bê tông vuông vức. Hắn nắm lấy khoen sắt từ từ giở lên… Đột nhiên phía sau hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng.
– “Không còn gì ở dưới đó đâu…”
– Ai?
Gã đàn ông giật thót, nhưng phản ứng cực nhanh. Hắn không quay lại, mà đút tay vào túi áo gió chộp lấy khẩu súng. Chĩa ngược ra sau lưng, siết cò…
“Đoàng… đoàng…” – Hai tiếng súng nổ chát chúa ong ong vang vọng cả gian nhà.
Gã đàn ông nhào người đến trước, lộn một vòng khẩu súng đã ở trên tay chĩa ra trước. Nhưng hắn sửng sốt nhận ra trước mặt mình không có một bóng người. Nếu không phải một bên áo rách nát còn toát ra mùi khét lẹt, hắn còn nghĩ mình đã gặp ảo giác. Nhưng ngay lúc này một họng súng lạnh lẽo dí vào sau đầu hắn, kèm theo một giọng nói như tử thần:
– “Anh còn cử động thì đừng trách tôi… Bỏ súng xuống… Đứng lên…”
Gã đàn ông nghiến răng hậm hực, buông rơi khẩu súng xuống sàn nhà. Hắn từ từ đứng lên, hai nắm tay siết chặt lại chờ cơ hội phản đòn.
– Anh là ai? Tôi là cảnh sát đó…
– Tôi biết… Thiếu Uý Đại, Đội Điều tra An ninh…
– Anh…
Gã đàn ông sửng sốt quay phắt lại. Khi hắn nhìn rõ gương mặt lạnh lùng của người phía sau mình hai con ngươi liền co rụt lại cả người lạnh toát. Thiếu Uý Đại rất tự tin chỉ cần cho mình một cơ hội sẽ lật ngược thế cờ nhưng không phải với người đàn ông này. Gương mặt hắn sượng cứng, giọng uể oải nói:
– Thiếu Uý Cửu… Anh chờ tôi ở đây sao?
A Cửu ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, họng súng chĩa ngang ngực không chút chủ quan nói:
– Không. Tôi vốn đang chờ người của Thiên thần Hội. Anh là một món quà bất ngờ đấy…
– Tôi… tôi không liên quan gì đến Thiên thần Hội hết… – Đại sửng sốt nói. – Tôi là theo lệnh… theo lệnh…
– Đại Uý Dũng đúng không? Tôi muốn biết anh ta mang Trung Úy Chi đi đâu?
– Đúng là tôi làm theo lệnh Đại Uý Dũng. Nhưng tôi không biết gì về chuyện Trung Úy Chi mất tích hết… Càng không biết anh ấy đi đâu?
A Cửu nhíu mày nhìn Đại, rút ra cái còng số tám nói:
– Xem ra tôi phải đem anh về cho sếp Can đích thân chất vấn vậy…
Đại nghĩ đến Thiếu tá Can và nét mặt lạnh như hầm băng của ông mà cả người thoáng run rẩy. Ông ta vốn được mệnh danh là kẻ máu lạnh. Với công tích của ông vốn nên được cân nhắc lên chức từ lâu, nhưng vì phật ý một vị lãnh đạo cấp cao mà ngồi yên tại chỗ. Nghe nói vị cấp cao kia có một đứa con trai ăn chơi trác táng. Hắn cưỡng hiếp một cô gái dẫn đến cô ta phẫn uất mà tự vẫn. Gia đình của hắn đã bỏ rất nhiều tiền đền bù để cha mẹ cô gái kia đồng ý rút đơn kiện. Tưởng mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa. Nhưng điều không ai ngờ tới là ông Lương Mạnh Can, Đội trưởng Đội điều tra Hình sự kiên quyết nộp đơn lên toà án xin khởi tố, bất chấp cha hắn dùng quyền thế tạo áp lực cho ông. Kết quả tên công tử đó bị tuyên án 5 năm tù giam. Dù mức phạt vẫn còn được châm chước nhẹ bớt nhưng đó là một bài học nhãn tiền cho tất cả đám con nhà quyền thế.
– Nằm xuống, hai tay đưa qua đầu… – A Cửu rút còng số tám, lạnh lùng quát.
– Khoan đã, A Cửu. – Thiếu Uý Đại nhăn mặt nói. – Tôi… tôi không biết Đại Uý Dũng đi đâu… Nhưng tôi có cách tìm ra vị trí… Nếu anh bỏ qua chuyện này… xem như chưa từng gặp tôi. Tôi sẽ nói…
…
10h15 ngày hôm trước…
– A CỬU…
A Cửu nghe được tiếng hét của Thùy Chi lập tức lao đến ban công tầng 10. Vừa nhìn xéo chếch lên góc toà nhà bên cạnh, cả người anh liền lạnh toát sợ hãi… Thùy Chi gần nửa người nhoài ra ngoài sân thượng dùng một tay giữ chặt Xuân Nhi cả người chơi vơi trong không khí. A Cửu không có thời gian chần chừ, chạy thật nhanh qua phía góc tòa nhà bên kia. Lao vào một cái phòng trống, qua lớp cửa kính ban công anh thấy được hai chân của Xuân Nhi đang chơi vơi bên ngoài… Đang từ từ tuột xuống. A Cửu dùng hết tốc lực lao đến mở toang cửa ban công.
Ngay thời điểm đó cả người Xuân Nhi rơi xuống, A Cửu nhanh như cắt nhoài người ra ban công túm chặt lấy người cô bé. Anh lôi người Xuân Nhi vào trong, rồi ngẩng đầu nhìn lên. Điều làm A Cửu ngạc nhiên là Thùy Chi cả gương mặt và nửa bờ vai lộ ra khỏi sàn sân thượng, nhưng hai mắt nàng nhắm nghiền như đã bất tỉnh.
– Trung Úy… Trung Úy…
Thùy Chi không trả lời anh, hai mắt vẫn nhắm chặt mái tóc dài rũ xuống phất phơ. Chợt người nàng chuyển động như vừa có ai đó kéo nàng vào trong…
– Chị Chi… không xong rồi… Chị chuyển lời nhắn cho em…
Xuân Nhi ngồi bệt trên sàn nhà gương mặt vẫn còn tái nhợt thì thào. Trong đầu nàng hiện lên rõ ràng cảnh tượng vừa xảy ra… Khi đó còn chơi vơi giữa lưng chừng không bên dưới là mười tầng lầu nhưng Xuân Nhi rất bình tĩnh. Sự nỗ lực của chị Thùy Chi để cứu mình làm nàng hồi chuyển tâm ý. Nàng muốn được tiếp tục sống. Dù tính mạng như chỉ mành treo chuông nhưng Xuân Nhi không sợ hãi, nàng có một niềm tin mù quáng vào chị Thùy Chi. Nhưng sau đó nàng chợt nhận ra sự bất thường. Chị Thùy Chi gương mặt biến chuyển thành tái nhợt vặn vẹo như chịu đựng thứ gì đó rất khổ sở. Ánh mắt chị nhìn xuống nàng như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra thành lời… Xuân Nhi ngạc nhiên sửng sốt mất vài giây rồi nhận ra hai mí mắt của chị đang nhấp nháy theo một tiết tấu đặc thù nào đó… Chị nhắm lại rồi mở ra lúc nhanh lúc chậm liên tục…
– Thùy Chi nhắn gì với em? – A Cửu ngồi xuống hỏi.
– Chị Chi dùng mã morse nhắn với em… – Xuân Nhi thì thào nói.
– Tại sao không nói mà dùng morse? – A Cửu nhíu mày hỏi.
– Em không biết… – Xuân Nhi lắc đầu, ánh mắt ngơ ngẩn tự cảm thấy khó hiểu.
– Trung Úy nhắn gì?
– Chị ấy bảo…
“Tôi bị thôi miên khống chế. A Cửu là Tổ trưởng. Hồ sơ nằm tại đáy bồn nước dưới sàn nhà tôi… Đem nhân chứng và bằng chứng đi ẩn giấu ở nhà an toàn… Không được tiết lộ cho bất kỳ ai, dù là chính tôi…”
– Trung Úy bị thôi miên khống chế?
A Cửu sửng sốt, rút khẩu súng ra cầm chặt trong tay. Anh vừa muốn lao người đi chợt nhìn lại Xuân Nhi thì nhíu mày. Anh không thể để cô bé này một mình ở đây được… Dù không có kẻ giết người bịt miệng thì chính con bé vẫn có thể tự giết chính mình.
– Chúng ta đi…
A Cửu vội đỡ Xuân Nhi đứng lên. Đi dọc theo hành lang của tầng mười, thấy được một căn phòng trực ban không có người, cả hai cùng tiến vào trong… A Cửu tự tìm cho mình một bộ đồ bác sĩ của bệnh viện. Anh thay lên người, cuộn bộ đồng phục cảnh sát lại. A Cửu lại thấy một cái tủ lạnh chứa vài bịch máu dự trữ. Anh thoáng suy ngẫm, mở tủ ra lấy hai bịch cho vào túi áo… Hai phút sau, từ trong phòng một bác sĩ mặc blouse trắng đeo khẩu trang đẩy xe lăn cho một bệnh nhân nữ cũng che mặt, cùng tiến về phía thang máy. Với diện mạo mới hai người không gây ra chú ý rất nhanh xuống đến tầng Trệt. A Cửu đẩy Xuân Nhi trên xe lăn đi thật nhanh ra bãi xe ô tô, nơi có Trung và Tuyên đang chờ.
– Trung Úy bị khống chế. Tôi tạm thời giữ vị trí Tổ trưởng. Hai anh lập tức đưa nhân chứng đến nhà an toàn số 6. Không được gọi điện thoại hay sử dụng internet… Tôi đi lấy hồ sơ quan trọng… sẽ tự liên lạc hai người…
– Nghe rõ Thiếu Uý. – Hai người lập tức đáp lời.
A Cửu giấu súng vào trong người, cầm hai túi máu vừa định lao đi, chợt dừng lại nói gấp:
– Không được trả lời điện thoại bất kỳ ai ngoài tôi. Tôi nhắc lại là bất kỳ ai… Dù đó là số của Trung Úy. Mọi chuyện tôi giải thích sau.
– Vâng Thiếu Uý. – Trung và Tuyên nhìn nhau khó hiểu rồi gật đầu.
A Cửu quay người chạy thật nhanh ra phía sân sau của bệnh viện. Sau khi xác định được vị trí ban công mình đã cứu Xuân Nhi, anh dùng dao rạch vỡ hai bịch máu mang theo, đổ ra bãi cỏ và nền xi măng tạo như một hiện trường giả như một người rơi xuống… Phía sau bệnh viện không một bóng người, A Cửu nhanh chóng hoàn thành mọi chuyện rồi hối hả chạy lên lầu thượng.
Buồng thang máy A Cửu vừa khép cửa lại thì buồng bên cạnh cửa đã mở ra. Ba người đàn ông đeo khẩu trang mặc blouse trắng mang theo một chiếc băng ca bước ra. Trên băng ca do hai người khiêng phía sau có túi nhựa đen chứa thi thể dây kéo kéo kín mít. Người đàn ông đi phía trước dáng người cao lớn dẫn đường đi đến hết hàng lang rẽ vào bãi xe liền quay lại nói khẽ:
– Tao đi vòng ra lối sau… Tao muốn xác nhận con bé kia có chết không… Hai đứa mày theo kế hoạch mà làm…
– Vâng, Đại ca… – Hai người phía sau trả lời nhanh gọn.
Ba người chia ra hai đường. Hai người đàn ông bịt mặt phía sau mang theo túi thi thể lên một xe cứu thương. Một người lên trước lái xe đi. Người thứ hai vừa đóng sập cửa lại liền kéo dây khóa túi thi thể lộ ra một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục xanh cảnh sát thiêm thiếp như đang ngủ. Cô gái đó không ai khác chính là Thùy Chi. Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh vượt qua cổng bệnh viện, tên đàn ông thứ hai ngồi xuống bên cạnh, dùng tay vạch mở hai mí mắt của nàng ra dùng đèn pin soi vào đồng tử.
– Ha ha… Em ngủ đúng là đáng yêu hơn nhiều đấy…
Hắn cười hăng hắc, tay bắt đầu mở từng nút áo của Thùy Chi. Từng cái nút áo trên bộ đồng phục xanh cảnh sát được mở bung ra lộ ra hai bầu vú của nàng bị nịt ngực chèn ép đến no nê căng tròn. Gã đàn ông thích thú nhìn ngắm, tay tiếp tục bấm mở khóa quần… Từng mảnh vải xanh được cởi xuống, cả hai mảnh đồ lót đến lúc không còn một mảnh vải nào. Thùy Chi thiêm thiếp ngủ không hay biết toàn bộ thân thể mình lõa lồ phơi bày trước ánh mắt hau háu của gã đàn ông lạ mặt. Đến gã phía trước đang lái xe cũng không nhịn được nhìn qua gương chiếu hậu mà nuốt nước miếng ừng ực…
– Ngon quá… – Gã lái xe quay đầu lại nhìn, vừa xuýt xoa.
Cùng thời điểm, tại bệnh viện.
A Cửu gương mặt căng thẳng lao nhanh ra khỏi cổng bệnh viện, nhìn quanh. Anh rút điện thoại bấm số sếp Can, nói nhanh:
– Thủ trưởng, Trung Úy Chi bị Thiên thần Hội bắt cóc… từ bệnh viện hòa Phát bị mang đi… trên một xe cấp cứu…
A Cửu vừa xem lại camera an ninh, anh nghi ngờ ba gã đàn ông mang túi thi thể kia. Họ đi ra hướng bãi xe, không phải là hướng nhà xác. Dù là trung chuyển thi thể bệnh nhân về nhà thì cũng nên sử dụng lối ưu tiên dành cho xe cấp cứu của bệnh viện. Khả năng rất cao là Thùy Chi nằm trong cái túi đựng thi thể trên băng ca. Nghĩ đến những điều Thiên thần Hội làm với Xuân Nhi và Anh Đào, lòng A Cửu nóng như lửa đốt.
– “Chúng rời bệnh viện bao lâu?” – Ông Can hỏi.
– Khoảng 10 phút ạ.
– “Được… Tôi sẽ ra lệnh cho cảnh sát khu vực các quận phối hợp tiến hành kiểm tra các cửa ngõ thành phố.” – Giọng ông Can kìm nén giận dữ nói.
Cùng thời điểm trên xe cứu thương…
Gã đàn ông vừa cởi quần áo Thùy Chi đứng tần ngần ánh mắt say mê chiêm ngưỡng tác phẩm tuyệt đẹp đang phơi bày trước mắt mình. Như ngột ngạt khó thở, gã kéo khẩu trang xuống để lộ ra một gương mặt góc cạnh và cái mũi quặp như diều hâu. Nếu Thùy Chi tỉnh táo hẳn lập tức nhận ra hắn chính là Lê Hữu Đằng, Chuyên viên cao cấp Phòng Pháp chứng, Cảnh sát Thành phố, kẻ mà sáng nay nàng vừa đặt vào tầm ngắm điều tra.
Đằng quỳ gối xuống bên cạnh, ngắm nghía gương mặt thiêm thiếp ngủ say đẹp như thiên thần của Thùy Chi. Hắn từng dự lớp Tâm lý tội phạm mà nàng đứng giảng, từng quay phim nàng báo cáo cho Thiên thiếu. Bản thân hắn cũng từng mơ ước khoảnh khắc được chiêm ngưỡng cơ thể trần truồng của nàng. Chỉ đáng tiếc là lần trước khi Thùy Chi lọt vào tay Thiên thiếu hắn lại không có mặt ở đó. Cũng là may mắn cho hắn…
Rất ít người biết Thiên thần Hội từ đầu đến cuối thật ra chỉ là một người. Phạm Huỳnh Thiên là nhân vật chính, cũng chính là một thành viên duy nhất không thay đổi. Bốn người khác là quay vòng hoặc theo sự ưu ái của cậu ta. Thiên thiếu rất nhút nhát, làm gì cũng thích có người xung quanh ủng hộ. Ngay cả chuyện phạm pháp cũng là như vậy. Cậu ta chỉ thích chơi đùa trên thân xác phụ nữ, chưa bao giờ có ý định giết người. Hay nên nói có cho Thiên thiếu thêm mười lá gan cậu ta cũng không dám…
Vậy mà trò chơi Thiên thần Hội càng đi càng xa mục đích ban đầu… Đến bây giờ theo những gì hắn biết. Thiên thần Hội đang hứng chịu một cách oan ức tội danh cố sát hai mạng người trong đó một là cảnh sát và một tội danh khác là cưỡng bức, mưu sát không thành công nữ cộng tác viên của cảnh sát.
– Mình có nên tranh thủ chút không?
Gã đàn ông đang lái xe, thấy Đằng cứ nhìn chằm chằm vào Thùy Chi, có chút không yên nói.
– Hắc hắc… Mày dám sao? Đại ca mà biết được thì chúng ta mệt đấy… – Đằng nhìn lên giọng cười đùa.
– Mẹ… Mình gọi hắn là Đại ca do nể mặt Thiên thiếu thôi. Hắn xứng sao? Có gì còn có Thiên thiếu lo, sợ gì…
Đằng nhìn xuống cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Thùy Chi máu nóng chạy rần rần khắp cơ thể. Hắn nuốt nước miếng gật đầu…
– Vậy… cũng được… Tao làm trước… Lát thay tài đến phiên mày…
– Được… Ha ha…
Đằng kìm nén phấn khích đến mặt đỏ bừng lên. Bàn tay hắn run run đặt lên một bên ngực của Thùy Chi. Một cảm giác mềm mại mát lạnh truyền vào lòng bàn tay làm hắn mê mẩn. Hắn không nhịn đặt cả hai tay lên hai bầu vú căng tròn của nàng bắt đầu mân mê xoa nắn. Hắn cúi thấp xuống vụt mặt vào giữa hai khối thịt êm nhu như nhung này… Miệng hắn thèm thuồng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng của Thùy Chi mà mút mút say mê. Một tay hắn vuốt ve dọc theo chiếc bụng phẳng lì của nàng, mân mê bờ mu phơn phớt lông tơ mềm mại lại chui sâu vào giữa hai chân nàng… Hắn vừa thưởng thức cơ thể nàng, ánh mắt vừa thích thú quan sát nét mặt của nàng. Thùy Chi vẫn thiêm thiếp ngủ, nhưng khi ngón tay hắn sờ nắn hai mép âm hộ ấm nóng của nàng, hai hàng lông mày nàng nhíu lại bờ môi run run hé mở…
– Ư…
Tiếng rên khẽ của Thùy Chi làm Đằng phấn khích. Miệng hắn thèm thuồng ngậm kín lấy đầu nhũ hoa của nàng mà nút nút, ngón tay hắn lách vào giữa khe thịt khít khao ấm nóng của nàng. Ngón tay hắn như chạm được thứ ẩn ướt trơn nhẫy… Đằng đưa lên mũi mình ngửi ngửi rồi đưa vào miệng mút mút. Một mùi hương phụ nữ thơm ngát làm cả người Đằng run lên phấn khích… Hắn không nhịn nổi nữa đứng dậy, cuống cuồng cởi khóa quần. Mặc nguyên áo bên trên quần tuột đến mắt cá chân… Đằng quỳ xuống, kéo hai chân Thùy Chi mở rộng ra hai bên. Nhìn hai mép âm hộ đỏ ửng ướt át của nàng, hắn nuốt nước miếng ừng ực. Đằng cầm dương vật căng cứng của mình dí sát vào cọ cọ dọc theo hai mép thịt mềm mại đó… Khi đầu nấm của hắn đã ướt át, hắn chậm rãi nghiến răng để đầu dương vật mình chèn vào hai mép âm hộ ép nó căng phồng lên.
– Ah… đã quá…
– KHỐN KHIẾP… CÓ CHỐT KIỂM TRA…
Ngay lúc Đằng sắp được toại nguyện thì tên đồng bạn đang lái xe gào lên. Hắn hoảng hốt đứng bật dậy nhìn ra xa xa… Hắn thấy một chốt cảnh sát đang vây bủa kín cả con đường.
– Rẽ đi… nhanh…
Chiếc xe cấp cứu chao đảo đánh lái gấp rẽ trái lập tức làm nhóm cảnh sát phía xa chú ý. Hai chiếc xe cảnh sát liền chớp đèn đuổi theo.
Đằng lúc này đã rất căng thẳng không còn tâm trí đâu để làm chuyện khác. Hắn vội kéo dây khóa túi đựng thi thể lên che lấp cơ thể trần truồng của Thùy Chi. Hắn cũng không quên để một khoảng hở cho không khí lưu thông. Đằng gom vội quần áo cảnh sát của nàng, cả khẩu súng và thẻ ngành bỏ chung vào một túi nilon đen. Khi xe quay ngược lại cầu Bình Triệu, hắn đưa cái túi cho đồng bạn ném thẳng qua lan can cầu. Bên trong túi có sẵn một quả tạ sắt hai ký có thể đảm bảo những món đồ đó vĩnh viễn nằm dưới đáy sông.
– Đại Uý Dũng… Chúng tôi đang bị cảnh sát theo đuôi… – Đằng nói gấp qua điện thoại.
– “Các anh còn cách điểm hẹn bao xa?” – Giọng Tiến Dũng mất kiên nhẫn hỏi.
– Lẽ ra còn năm phút nữa tới. Bây giờ đang theo hướng cầu Bình Triệu quay vào trong thành phố rồi…
– “Khốn kiếp…” – Tiến Dũng rít lên giận dữ.
– “Nghe cho kỹ đây… Đọc cho tôi biển số của chiếc xe cảnh sát đó… Ngay lập tức…”
– À…
Đằng kéo khẩu trang lên chồm người ra cửa kính sau xe, nheo mắt nhìn chiếc xe cảnh sát đang tiến lại gần. Miệng hắn lẩm nhẩm đọc.
– 51A… 77… 67… và…
– “Tút… tút…” – Tiến Dũng tắt điện thoại.
– Khoan đã… khốn kiếp… – Đằng hét lên giận dữ.
“Ò ò… Xe biển số 53A7… 22434… Yêu cầu dừng lại…”
Hai chiếc xe cảnh sát áp sát hai bên ép chiếc xe cứu thương chậm rãi dừng lại. Đằng thấy cả da đầu mình tê dại sợ hãi. Mười năm làm cảnh sát hắn chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, chưa bao giờ trải qua việc gì căng thẳng như vậy. Hắn bắt đầu hối hận vì lúc tên Đại ca khốn kiếp kia đưa ra kế hoạch bắt cóc Thùy Chi hắn đã xung phong tham gia. Hắn chỉ muốn tranh thủ nhìn ngắm cơ thể nàng một chút… Vậy mà… Bắt cóc một cảnh viên trung cấp, việc này không hề nhỏ. Thiên thiếu sẽ ra mặt giúp đỡ hắn sao?
– Có… có chuyện gì vậy sếp?
– Vui lòng xuất trình giấy tờ… Các anh ở bệnh viện nào?
– Mở thùng xe sau…
– Vâng…
Hai cánh cửa thùng xe mở ra. Ánh sáng chiếu vào gương mặt tái nhợt sợ hãi của Đằng. Hắn ngồi bên túi thi thể, ánh mắt hơi lảng tránh không dám nhìn người cảnh sát xuất hiện ngay trước mặt.
– Mở túi thi thể ra…
– Không… không tốt lắm đâu… người ta chết rất khó coi đó… – Đằng cố vớt vát nói.
– Mở ra ngay…
– Vâng…
Khoảnh khắc này Đằng cũng quên rằng mình là Thiếu Uý cấp bậc còn cao hơn gã cảnh sát kia. Bàn tay hắn lạnh toát run rẩy đưa lên dây khóa, kéo xuống nhẹ nhẹ… Ngay khi trái tim hắn đã sắp ngừng đập thì bộ đàm đeo trên ngực người cảnh sát kêu lên…
“Tít tít… Cấp trên có lệnh toàn bộ hoạt động lục soát lập tức ngừng lại…”
Người cảnh sát hơi nhíu mày nhìn Đằng lại nhìn cái túi thi thể kia, anh ta mím môi quay người rời đi.
– Hai người có thể đi…