Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe
7h45 sáng…
Nhìn bốn người đàn ông vội vã rời đi, Tiến Dũng cả khuôn mặt cũng đen lại. Ngay cả bữa ăn sáng họ cũng không động tới, chỉ lạnh nhạt chào qua loa vài tiếng làm hắn cảm thấy hụt hẫng thất vọng. Tiến Dũng vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng… Làm sao ông Hạnh đang còn ngáy ro ro lại bật dậy bất ngờ ngay lúc hắn đang cầm điện thoại chuẩn bị chụp hình Thùy Chi? Làm sao cả chồng khăn tắm sạch hắn đã chuẩn bị qua một đêm liền biến mất? Dù có người dùng qua cũng nên để lại vào rổ đựng khăn dơ chứ?
Tiến Dũng bước vào nhà, hai mắt nheo nheo nhìn Thùy Chi. Nàng ngồi trên bàn ăn, vừa xé mẩu bánh mì cho vào miệng mà ánh mắt ngơ ngơ vừa nhìn lại hắn.
– Anh không ăn sáng sao? – Thùy Chi nghiêng nghiêng đầu hỏi.
– Không. Anh ăn rồi… – Tiến Dũng ngồi xuống bên cạnh vuốt vuốt mái tóc của nàng.
Thùy Chi mỉm cười tiếp tục xé bánh mì chấm vào lòng đỏ trứng ốp la cho vào miệng ăn ngon lành. Nàng quả thật rất đói, qua hai ngày đến đây hầu như nàng không được ăn một bữa hoàn chỉnh. Dù vẫn chăm chú ăn nhưng Thùy Chi biết ánh mắt Tiến Dũng chưa rời khỏi mình một giây nào. Anh ta đã nghi ngờ mình sao?
– Ăn ngoan đi… Lát chúng ta về thành phố.
– Vâng…
Nghe Tiến Dũng nói, Thùy Chi ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lòng chợt chùng xuống, nàng nhận ra biểu hiện này của mình có chút không bình thường. Đúng như nàng dự đoán, Tiến Dũng liền đặt câu hỏi:
– Em không muốn biết vì sao chúng ta về sớm hơn dự kiến sao?
Thùy Chi đầu óc xoay chuyển thật nhanh quay sang Tiến Dũng ánh mắt lúng liếng hỏi:
– Là anh muốn đi chỗ khác chơi sao? Hay mình đi biển đi… ở trên này cảnh đẹp mà hơi buồn ah.
Tiến Dũng hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thùy Chi. Hắn muốn tìm một điểm bất thường nào đó trên nét mặt hay ánh mắt của nàng. Có thể là sự thanh tỉnh hoặc một chút đắc ý che giấu nào đó… Nhưng không, Tiến Dũng không tìm thấy gì cả. Có chăng là sự ngơ ngơ như một cô gái nhỏ ham chơi. Rất khác với Thùy Chi đam mê công việc thường ngày mà hắn biết. Nếu như vậy tại sao Thùy Chi có thể lừa gạt hắn chỗ cất giấu bản sao của hồ sơ vụ án? Hay chính nàng cũng không biết rằng chúng đã bị người khác lấy đi?
– Vậy để lần sau anh dẫn em đi biển… lần này anh có hẹn ở nhà một người bạn.
– Vậy sao…
Thùy Chi bĩu môi thất vọng, xé mẩu bánh mì cho vào miệng chậm rãi ăn.
…
9h30 sáng…
Chiếc ô tô lao nhanh trên Quốc Lộ 20 hướng về thành phố. Tiến Dũng cầm lái, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Thùy Chi. Nàng ngồi bên ghế phụ, gương mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng tựa vào gối đầu, ngủ say sưa như một con mèo nhỏ. Không chút đề phòng như một cô bé chỉ toàn thấy cuộc đời một màu hồng.
Âm thanh bài nhạc Bolero réo rắt êm dịu vẫn phát ra nhẹ nhàng bên trong xe. Tiến Dũng nhếch mép cười nhẹ chợt rút từ túi quần ra một con dao gấp, bật ra lưỡi dao sáng loáng. Hắn cầm lưỡi dao bằng tay phải huơ huơ múa lên trong không khí rồi bất ngờ lộn ngược tay nhanh như chớp chém thẳng vào gương mặt mải mê ngủ của Thùy Chi. Lưỡi dao dừng lại trên không ngay sát mí mắt khép chặt của Thùy Chi. Nàng không động, không tránh né, ngay cả mí mắt cũng không chớp lên lần nào. Chỉ có vài sợi tóc mai đứt đoạn rơi xuống váy áo nàng.
Tất cả diễn ra thầm lặng dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiến Dũng. Hắn mím môi, thu dao về đút lại vào túi. Thật sự là không đề phòng sao? Nếu Thùy Chi đã tỉnh táo lại thoát khỏi trạng thái thôi miên, nàng có thể không đề phòng hắn sao? Chưa nói đến bản năng của một cảnh sát lâu năm, nàng không thể ngây ngô an giấc như vậy mà không để lại chút cảnh giác.
Ba mươi phút sau, Tiến Dũng cho xe rẽ vào một cây xăng bên đường. Hắn bấm hạ kính xuống nói vọng ra ngoài:
– Đổ một triệu…
Thùy Chi khẽ dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn quanh. Nàng hiển nhiên không thực sự ngủ. Nhưng để Tiến Dũng phát hiện ra ánh mắt lanh lợi thông suốt của mình, nàng chỉ có cách đó. Hành động của hắn Thùy Chi đều biết, còn tự cười thầm. Nếu Tiến Dũng muốn giết nàng thì chắc chắn nơi hắn ra tay không thể là bên trong chiếc xe đi thuê được.
– Mình đang ở đâu? – Thùy Chi nghiêng người gối cằm lên vai Tiến Dũng hỏi.
– Còn khoảng 20 km nữa là tới địa phận Long Khánh…
Tiến Dũng trả lời. Hắn chợt nhìn quanh cây xăng vắng lặng không một bóng người này, rồi nhìn gã đàn ông đang châm xăng cho mình, trong đầu lóe lên một ý tưởng. Tiến Dũng chợt mở khóa quần, lấy dương vật mình ra… Thùy Chi chưa kịp ngạc nhiên sửng sốt thì đầu nàng đã bị hắn đè thấp xuống.
– Hôn nó cho anh đi…
– Nhưng… ở đây sao? – Thùy Chi mặt đỏ ửng gay gắt bị đè sát xuống dương vật hắn.
– Ở đây…
Thùy Chi nghiến răng căm hận nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi thấp xuống, dùng đầu lưỡi mình liếm dọc theo thân dương vật Tiến Dũng. Mùi đàn ông của hắn một ngày trước nàng vốn mê luyến giờ lại kinh tởm không chịu nổi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, Thùy Chi biểu hiện bên ngoài vẫn khao khát thèm thuồng. Tay nàng nâng niu khúc thịt phình to của Tiến Dũng, đưa đầu lưỡi thích thú liếm từ gốc lên đến trên. Đôi môi đỏ hồng của nàng hé mở từ từ bao phủ lên đầu nấm căng bóng của Tiến Dũng nuốt sâu vào.
– Ah… Em thật tuyệt ah…
Tiến Dũng hít hà thích thú. Hắn kéo chiếc váy của Thùy Chi lên thật cao để lộ ra cặp mông tròn trịa trắng nõn không mặc quần lót. Tay hắn bắt đầu xoa nắn bờ mông nàng, ánh mắt vừa thích thú nhìn qua kính chiếu hậu quan sát gã đàn ông phía đuôi xe. Ông ta đã phát hiện ra sự việc trong xe, ánh mắt lén lút nhìn. Tiến Dũng mỉm cười, bấm nút kính điện phía bên Thùy Chi từ từ trượt xuống…
– Anh…
Thùy Chi cảm nhận được làn gió mát thổi vào hạ thể trần trụi làm nàng rùng mình thảng thốt. Nhưng đầu nàng bị Tiến Dũng ghì chặt, đè ép miệng nàng phải nuốt dương vật hắn đến tận gốc. Tay còn lại của hắn lần mò vuốt ve vào giữa khe mông nàng, rồi mân mê hai mép âm hộ nhẵn thín ướt át của nàng.
– Ư…
Thùy Chi gương mặt đỏ ửng, đầu nàng vẫn lên xuống nhấp nhô ngậm kín lấy dương vật Tiến Dũng. Bên tai nàng nghe được âm thanh đóng nắp bình xăng, sau đó là tiếng bước chân của người đàn ông bên ngoài như chần chừ, vừa tò mò thích thú. Rồi một hơi thở phấn khích dồn dập vang bên tai. Thùy Chi cả gương mặt nóng rang lên… Nàng cảm nhận được một ánh mắt thèm thuồng đang nhìn chằm chằm vào bờ mông tròn tròn trịa trắng nõn và hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của nàng.
– Anh hai… tôi có thể…
– Ha ha… Tự nhiên…
– Ư…
Thùy Chi hơi thở tắc nghẽn khi cánh cửa xe phía sau nàng được mở ra. Trái tim nàng như ngừng đập cảm nhận một bàn tay thô ráp rụt rè đặt lên da thịt nàng. Gã đàn ông đó bắt đầu thích thú xoa nắn bờ mông mềm mại mát rượi của nàng. Những ngón tay còn tò mò mân mê hai mép âm hộ làm cơ thể nàng run rẩy. Rồi hơi thở đó áp sát vào…
– Ưmmm…
Thùy Chi ngậm kín dương vật Tiến Dũng vẫn không ngăn được tiếng rên khẽ. Một gương mặt đàn ông lạ mặt và hơi thở hừng hực khao khát áp chặt vào giữa bờ mông nàng. Một vật ướt át nóng hổi đang say mê liếm dọc vào giữa hai mép âm hộ nàng. Thùy Chi gương mặt nóng rang lan đến tận mang tai, miệng bị lấp kín, chỉ có thể thở bằng hai cánh mũi nhỏ liên tục hít sâu vào.
– Ưmmmmm…
Thùy Chi bấu chặt vào chân Tiến Dũng, tiếng rên rỉ không ngừng kéo dài ngất ngây. Nàng biết đây là thử thách Tiến Dũng dành cho mình. Nàng căm hận hắn đến mức chỉ muốn cắn chặt hai hàm răng tiện đứt vật to lớn trong miệng mình. Nhưng ngược lại, cái lưỡi của gã đàn ông kia đang từng chút bào mòn ý chí của Thùy Chi. Cảm giác nhột nhạt từ giữa hai mép âm hộ làm nàng sung sướng đến tê dại.
Gã đàn ông kia dường như phấn khích không chịu nổi. Hắn cũng không hỏi thêm Tiến Dũng lời nào, bắt đầu háo hức mở khóa quần. Nghe âm thanh sột soạt của quần áo mà Thùy Chi quẫn bách đến muốn phát điên. Ngay cả Tiến Dũng cũng ngừng lại không tiếp tục đè ép đầu nàng nuốt dương vật hắn như muốn chờ đợi… Thùng xe nghiêng lệch ra sau, một cơ thể đè nặng lên người Thùy Chi, một vật nóng hầm hập cứng rắn cọ xát vào giữa khe mông nàng.
– Ư…
Thùy Chi kìm nén kêu khẽ. Hai bàn tay thô ráp luồn sâu vào váy áo mân mê vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng. Hơi thở của gã đàn ông toàn mùi thuốc lá phấn khích khò khẽ… Cơ thể hắn rung động chồm chồm như một con chó đực nhảy lên thân chó cái. Thùy Chi đã muốn phát điên, hai tay siết chặt lại kìm nén cơn giận dữ sắp bùng nổ. Nàng lại phát hiện quai hàm của mình truyền đến cơn đau buốt vì bị Tiến Dũng bóp chặt. Hắn vẫn không buông lỏng đề phòng với nàng. Thùy Chi chợt nhận ra giây phút này mình trở mặt không có chút giá trị nào cả. Nàng nhắm mắt lại buông lỏng cơ thể, mái đầu cúi thấp xuống nuốt sâu vật to lớn vào trong.
– Ưmmm…
Thùy Chi bật rên khẽ, hai núm vú truyền đến cảm giác day dứt nhột nhạt vì những ngón tay chai sạn se se sờ soạng. Cơ thể nàng lại run rẩy cảm nhận vật nóng hôi hổi của gã đàn ông chèn căng hai mép âm hộ, từng chút đi vào…
“Tin… tin…” – Đột nhiên bên ngoài có tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
– Mẹ nó… – Gã đàn ông nghiến răng ken két tức giận, nuối tiếc rời khỏi người Thùy Chi, vội kéo khóa quần lên.
Tiến Dũng quay lại nhận ra có một ô tô vừa vào đổ xăng, còn thấy vẻ mặt hậm hực khó chịu của gã đàn ông, hắn nhếch mép cười. Hắn đỡ Thùy Chi lên, cài khóa quần vừa quan sát gương mặt xinh đẹp đỏ ửng hụt hẫng của nàng, cười hỏi:
– Em có vui không?
– Không vui… – Thùy Chi cắn môi mặt đỏ ửng cúi gằm xuống. – Hắn hôi lắm, em không thích.
– Ha ha… Vậy giờ anh dẫn em gặp những người lịch sự sạch sẽ hơn nha…
Tiến Dũng rút hai tờ bạc năm trăm, vứt ra khỏi ô cửa sổ, rồi nổ máy cho xe lướt đi.
…
14h00 cùng ngày…
Xe của Tiến Dũng vừa tiến vào địa phận thành phố, hắn liền rút điện thoại bấm số gọi đi.
– Được rồi… 5 phút nữa có mặt. – Tiến Dũng tắt điện thoại, lái xe lướt đi.
Thùy Chi quay mặt hướng ra cửa sổ tránh ánh mắt sau lưng vờ như thiêm thiếp ngủ, nhưng nàng vẫn lén quan sát cảnh quan bên ngoài. Đến chân cầu Rạch Chiếc, Tiến Dũng lại không cho xe đi thẳng vào thành phố mà rẽ phải vòng xuống dưới chân cầu. Đến khoảng đất trống dưới gầm cầu, chiếc xe đỗ lại. Thùy Chi khẽ cựa mình vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ phía sau vút đến một tiếng gió… Cổ nàng đau nhói, đầu óc tối sầm gục xuống.
Tiến Dũng thu tay về nhìn Thùy Chi gục đầu dựa vào cửa xe khẽ nhếch mép cười. Hắn cũng chỉ làm theo yêu cầu của Thiên thiếu. Biểu hiện của Thùy Chi hai ngày nay khá bất thường, hắn cũng không xác định được nàng là hồi phục ký ức hay chưa? Trước khi giao nàng vào tay Thiên thiếu, tốt nhất là làm cho nàng không có khả năng phản kháng.
Cửa xe bên phía Thùy Chi bật mở. Một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện. Hắn gật đầu với Tiến Dũng rồi bế xốc cơ thể Thùy Chi lên hai cánh tay quay người đi. Tiến Dũng nhìn theo Thùy Chi được mang lên một chiếc Toyota Hiace đen bóng, hắn khẽ nhếch mép cười. Sau ngày hôm nay hắn sẽ không bao giờ gặp lại một Thùy Chi xinh đẹp trong sáng như lúc này. Sau vài ngày nữa nàng sẽ trở về đội cảnh sát nhưng khi đó có lẽ nàng đã trở thành một dâm phụ đúng nghĩa.
Chiếc xe Toyota lăn bánh lao vút đi. Bên trong xe, ngoài Thùy Chi bất tỉnh nằm trên ghế còn có 3 người đàn ông. Một người lái xe, hai người còn lại ngồi bên cạnh nàng. Cả ba đều đeo khẩu trang che mặt. Người đàn ông vừa đem Thùy Chi lên xe, cúi sát đến gương mặt nàng, vạch nhẹ mí mắt dùng đèn pin soi vào.
– Ok rồi Thiên thiếu. – Hắn thở phào, tháo khẩu trang ra.
Hắn chính là Thiếu Úy Đằng, hai ngày trước đem Thùy Chi ra khỏi bệnh viện trên xe cứu thương. Người bên cạnh hắn là Huỳnh Thiên, người đã chạm mặt Thùy Chi ngày đó trên tầng 15 khách sạn.
– Kiểm tra tiếp đi… – Huỳnh Thiên tháo khẩu trang, nói.
– Vâng.
Thiếu Úy Đằng đeo vào hai cái găng tay y tế chuẩn bị sẵn. Hắn đỡ người Thùy Chi ngồi lên tựa vào lưng ghế đầu nghẹo một bên. Hắn bắt đầu vuốt hai bàn tay quanh đầu nàng xuống hai mái tóc, hai bên vành tai, đến hai lỗ tai cũng xem thật kỹ. Đằng tiếp tục cạy mở miệng nàng ra, cho ngón tay vào tìm kiếm quanh hai hàm răng, cả dưới lưỡi. Tất cả thao tác đều đúng quy trình tìm máy định vị theo dõi của cảnh sát.
– Không có gì Thiên thiếu… – Đằng quay lại nói.
– Tiếp tục đi… Đừng nói là mày không thích… – Huỳnh Thiên nhếch mép cười.
– Hắc hắc… Dĩ nhiên là rất sẵn sàng rồi ạ.
Thiếu Úy Đằng cười hăng hắc. Hắn để Thùy Chi tựa vào vai mình nâng người nàng lên một chút rồi nhẹ nhàng kéo vạt váy qua khỏi bờ mông nàng. Đằng kéo váy lên qua khỏi hai cánh tay nàng, để nàng nằm lại xuống ghế.
– Ha ha… Em thật đẹp đó…
Ba gã đàn ông cùng cười ha hả thích thú nhìn Thùy Chi toàn thân lõa lồ nằm im trên ghế. Qua hai ngày bị giày vò trong tay Tiến Dũng, nàng dường như còn hấp dẫn mê người hơn làm đũng quần cả ba người cũng căng cứng. Thiếu úy Đằng giơ một chân của Thùy Chi gác lên mặt ghế, bàn tay đeo găng của hắn nhẹ nhàng vạch mở hai mép âm hộ nàng ra, luồn vào trong. Nhìn hai hàng lông mày nàng hơi nhíu lại hắn nhếch mép cười thích thú. Ngón tay hắn càng đi sâu vào trong người nàng tìm kiếm…
– Đủ rồi… Thùy Chi mà tỉnh lại là không ổn đâu… – Huỳnh Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp của Thùy Chi hơi ửng đỏ lên, có chút lo lắng nói.
– Nhưng không phải con nhỏ này đã bị Đại ca thôi miên sao? – Thiếu Úy Đằng vẫn nuối tiếc chưa rụt tay về.
– Đừng đùa nữa. Không tìm thấy gì thì thôi đi… Hai ngày nay thằng Dũng cũng không thể xác định được Thùy Chi đã hồi phục hay chưa?! Đừng để con bé tỉnh lại bất ngờ vặn gãy cổ cả tao với mày…
– Ặc… Vậy sao?
Thiếu úy Đằng sợ hãi vội thu tay về. Hắn nhìn ngón tay đeo găng ươn ướt của mình không nhịn được đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cho vào miệng mút mút thòm thèm.
– Hắc hắc… Thơm lắm Thiên thiếu ơi…
– Ha ha… Thằng khốn. Tao cũng chịu không nổi rồi đây. – Huỳnh Thiên cười sằng sặc.
– Mặc váy áo cho con bé lại đi… Chúng ta gần đến chỗ đổi xe rồi. – Người phía trước nói.
– Cần đổi xe nữa sao?
– Thiên thiếu, Đại ca dặn dò rất kỹ. Chúng ta không tin tưởng được Tiến Dũng… Hắn có thể cho người theo dõi chúng ta.
– Được rồi…
Thiếu Úy Đằng gật đầu. Hắn cầm váy áo của Thùy Chi lên dùng hai tay vuốt theo từng mép vải thật kỹ càng.
Khi Thiếu úy Đằng mặc váy áo lại cho Thùy Chi xong cũng là lúc chiếc xe tiến vào một bãi xe tư nhân rộng thênh thang. Chiếc xe đỗ lại bên cạnh một chiếc Lexus màu ghi xám. Ba người đàn ông đeo khẩu trang che kín mặt bước xuống nhìn quanh. Khi không thấy ai chú ý ba người Huỳnh Thiên liền mở cửa chiếc Lexus mang Thùy Chi ra…
Từ khoảng cách hơn 100 mét, một chiếc ô tô đậu dưới bóng râm, một cái camera đang dõi theo từ hành động của ba người đàn ông. Bên trong xe, ông Can và A Cửu ngồi hàng ghế sau xe nhìn vào màn hình máy tính, theo dõi ba người đàn ông bịt mặt đem Thùy Chi xuống xe. Nhìn hai cánh tay nàng đung đưa vô lực ông nhíu mày nghiến răng nói vào bộ đàm…
“Các đơn vị chuẩn bị hành động… Từ một đến ba… Ba… hai…”
Xung quanh bãi xe gần năm mươi người cảnh sát mặc thường phục mai phục sau những chiếc xe đang siết chặt tay súng lắng nghe hiệu lệnh, thì bất ngờ một giọng nói cắt ngang vang lên trong bôn đàm:
“Khoan đã… Thủ trưởng.”
Ông Can nhíu mày nhìn ba gã đàn ông kia đã đặt Thùy Chi vào chiếc xe, đóng sập cửa lại. Ông nhìn sang A Cửu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn hỏi:
– Cậu có ý kiến gì?
– Thủ trưởng… Ông xem lại video đi. Năm giây trước tôi vừa thấy tín hiệu của Thùy Chi.
Ông Can nhíu mày nhìn chiếc xe ngoài kia đang từ từ lăn bánh. Ông vẫn kéo lại đoạn video vừa quay trực tiếp được lưu lại trong laptop. Đúng như A Cửu nói… Khi cả người Thùy Chi rời khỏi chiếc xe đầu tiên, cánh tay buông thõng xuống như vô lực nhưng bàn tay nàng đang duỗi ra chợt nắm lại. Đó là tín hiệu “ngừng hành động” của cảnh sát.
“A15 báo cáo, đối tượng gần rời khỏi bãi xe… Chờ lệnh”.
Một âm thanh vang lên trong bộ đàm. Ông Can nhíu mày, siết chặt hai nắm tay, nói:
– Bãi bỏ hành động. Tiếp tục theo dõi.
…
Cùng thời gian, bên trong chiếc Lexus.
Thùy Chi nằm trên băng ghế sau, hai mí mắt nhắm chặt, người chốc chốc lại lắc lư theo chiếc xe đang lăn bánh. Nàng quả thật đã tỉnh. Hay nên nói nàng chỉ bất tỉnh trong một thời gian rất ngắn. Khi Tiến Dũng bất ngờ đánh vào gáy, Thùy Chi nghe được tiếng gió. Nàng vốn không kịp né tránh, chỉ có thể hơi quay đầu đi để một bên cổ hứng lấy cú chém ngang đó. Dù vậy Thùy Chi vẫn chịu đựng một cơn đau đớn đến ngất đi tạm thời.
Khi lên đến chiếc xe đầu tiên nàng ở trạng thái hôn mê tỉnh lại khi ngón tay gớm ghiếc của Thiếu Úy Đằng chọc sâu vào âm hộ nàng tìm kiếm thiết bị định vị. Tên đáng ghét đó, Thùy Chi thầm ghim hận hắn, một ngày sẽ trả đủ. Hắn còn nghĩ nàng sẽ nhét thiết bị định vị vào âm hộ sao? Tình tiếc này trong truyện trinh thám viết rất nhiều rồi, Thùy Chi còn không ngây thơ như vậy. Nàng là nuốt nó vào trong người. Nó cũng không trôi xuống dạ dày mà nằm ngay cuối cuống họng, có thể khạc nhổ ra bất cứ lúc nào.
Khi chiếc xe đi dọc đường, Thùy Chi cảm nhận được vật trong cuống họng mình vài lần nóng lên. Vật trong cổ nàng như đang hồi đáp lại yêu cầu báo cáo vị trí của thiết bị mẹ. Nàng đã đoán ra được, một cái bẫy đã được cảnh sát giăng sẵn cho đám người Huỳnh Thiên. Có lẽ A Cửu đã không thuyết phục được sếp Can để Thùy Chi dùng thân mạo hiểm xâm nhập hang ổ Thiên thần Hội. Ông kiên quyết muốn vây bắt Huỳnh Thiên tại trận. Với một sĩ quan trung cấp hôn mê nằm trong xe, dù cha của Huỳnh Thiên có một tay che trời vẫn phải bất lực nhìn con trai mình bị khởi tố.
Đúng như Thùy Chi đoán, địa điểm bố ráp khống chế nhóm ba người Huỳnh Thiên tốt nhất là tại bãi xe. Nhưng nàng đã phát ra tín hiệu ngừng hành động… Qua cuộc nói chuyện giữa Huỳnh Thiên và Thiếu Úy Đằng, Thùy Chi đã xác minh được suy đoán của mình trước đây. Phía sau Thiên thần Hội còn một nhân vật đầu lĩnh tối quan trọng khác. Kẻ mà ngay cả một vị công tử nhà quyền thế như Huỳnh Thiên cũng không dám cãi lời.
Thùy Chi cảm thấy mình dường như đã chạm đến gần cái mặt nạ của kẻ bí ẩn kia. Kẻ đã ra tay sát hại Anh Đào và một cô gái khác. Ngay cả bản thân nàng cũng bị hắn dùng thôi miên thuật khống chế tại bệnh viện hai ngày trước. Đến giờ Thùy Chi vẫn nung nấu một câu hỏi không có lời đáp. Bọn chúng muốn bắt cóc nàng để làm gì? Nàng thật sự không tin chúng mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì thân thể này của nàng. Thật sự không đáng. Bên trong chắc chắn còn một âm mưu khác liên quan đến thân phận của nàng…