Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe

Phần 33: Trả đũa

12h30 chiều, hôm sau…

Hàng loạt kênh truyền hình đưa tin, Chủ tịch Sinhaco ông Lê Ngọc Châu bị bắt vì tội tổ chức thử nghiệm thuốc trái phép trên cơ thể người bệnh tâm thần, gây ra cái chết cho 17 bệnh nhân. Sự thật kinh khủng này vừa được phơi bày dư luận liền dậy sóng sợ hãi. Vô số lời chửi rủa thóa mạ làm website và hotline của Sinhaco nghẽn mạch. Và lẽ dĩ nhiên, cổ phiếu Sinhaco tuột dốc không phanh. Không riêng nhà đầu tư mà cổ đông của Sinhaco cũng bán tháo cổ phiếu như giấy lộn.

Không chỉ như vậy. Phòng Điều tra Hình sự tống đạt Lệnh bắt giữ Thiếu Úy Thái Minh Đằng, Chuyên viên cao cấp phòng pháp chứng với tội danh tráo đổi vật chứng vụ án sát hại Diễn viên Người mẫu Nguyễn thị Ngọc Ánh, đồng thời đồng phạm Thiên thần Hội tội danh sử dụng thôi miên khống chế cưỡng bức phụ nữ… Bắt giữ khởi tố Phạm Huỳnh Thiên và 12 đồng phạm bao gồm rất nhiều gương mặt đại diện nhiều doanh nghiệp lớn, tội danh xây dựng tổ chức Thiên thần Hội sử dụng thôi miên khống chế cưỡng bức phụ nữ, nghi ngờ sát hại Trung sĩ Trần Anh Đào, phòng Điều tra Hình sự, Cảnh sát thành phố, cưỡng bức và âm mưu giết hại không thành công cô Nguyễn Xuân Nhi, cộng tác viên Phòng Điều tra Hình sự.

Ngoài ra một tin tức không ít người chú ý, Tiến sĩ Bác sĩ Đỗ Trung Quân được giải oan và phóng thích cùng ngày. Rất nhiều phóng viên chờ chực trước trụ sở Phòng cảnh sát Thành phố chờ đợi Trung Quân bước ra nhưng không thấy được bóng dáng của anh.

Đối với những người hữu tâm đều nhận ra đây là một cú đấm knock – out của ông Đỗ Trung Hậu giáng thẳng vào phía ông Huỳnh Công Định. Cuộc chiến chính trị đã âm thầm diễn ra từ nửa năm nay chợt chấm dứt bằng một đòn sét đánh ấn tượng như vậy. Thật kỳ lạ, phía ông Định lại co ro thu mình lại không có bất kỳ phản ứng gì. Ngay cả đứa con trai duy nhất của mình bị bắt giam ông ta cũng dửng dưng như không biết. Điều họ không biết là ngay đêm hôm qua ông Trung Hậu đã suýt bị ám sát chết và tất cả dấu vết để lại đều chỉ mũi tên về ông Định. Dĩ nhiên tất cả những thông tin đó không được lan truyền ra ngoài.

14h00 cùng ngày…

Trong một văn phòng làm việc rộng lớn sang trọng. Trên chiếc bàn gỗ mun đen bóng bề thế là một bản tên mạ vàng trang trọng với hàng chữ “Thứ trưởng Lê Đức Hạnh”.

– “Ầm…” – Một gạt tàn pha lê bị ném thẳng vào tường vỡ nát.
– KHỐN KIẾP…

Ông Hạnh rít gào giận dữ mặt đỏ ửng lên thở phì phò như một con thú dữ bị sập bẫy. Trên màn hình laptop của ông hiện lên một tấm hình năm cơ thể trần truồng ngủ trên giường, một nữ bốn đàn ông. Người phụ nữ mái tóc che kín mặt không rõ thân phận. Bốn người đàn ông đều bị bôi đen mặt, không thể biết danh tính. Bên dưới tấm hình là một dòng nội dung đính kèm. “Mỗi người 5 lá phiếu cho ông Hậu. Nếu không tự biết hậu quả…”

Ông Hạnh siết chặt hai nắm tay phát ra âm thanh răng rắc giận dữ. Ông rút điện thoại gọi đi. Cuộc gọi vừa nhận bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của ông Thanh:

– Anh Hạnh, tôi vừa nhận được. Tấm hình đó… Anh có nhận được không?
– Tôi cũng vừa nhận được… – Giọng ông Hạnh âm trầm nói.
– “Vậy… Bây giờ phải làm sao?” – Ông Thanh lo lắng hỏi.
– Còn làm sao nữa… Cứ vậy mà làm thôi… – Ông Hạnh thở dài.
– “Nhưng… Một người năm phiếu. Bỏ phiếu của chúng ta đi, còn phải lo đủ bốn phiếu nữa… Vấn đề là chúng ta, cả những anh em cùng hội đều đã nhận… của Sinhaco…”
– Chỉ còn cách thuyết phục và đưa thêm phần của mình ra cho họ thôi… – Ông Hạnh thở dài nói.
– “Dù là vậy đi. Nhưng chúng ta phải nói với Sinhaco thế nào?”
– Không cần nói gì hết. Đây là bỏ phiếu kín. Chúng kiểm được phiếu sao? – Ông Hạnh nhếch mép cười.
– “Vậy còn ông Định… Tôi sợ…” – Ông Thanh thấp thỏm nói.
– Hừ… Ông ta còn không lo được cho phần mình… Thế cờ đã đổi rồi…
– “Vâng, tôi nghe anh…”
– Khoan đã…

Ông Thanh định ngắt máy thì ông Hạnh đã ngăn lại. Lúc này nét mặt ông âm trầm như muốn giết người, trầm giọng nói:

– Tôi không thể chịu được cảm giác bị một thằng oắt con chơi một vố đau như vậy… Tôi muốn nó chết không có chỗ chôn…
– “Anh Hạnh, anh thật sự nghĩ là Tiến Dũng làm chuyện này sao?” – Giọng ông Thanh có chút nghiêm trọng hỏi. – “Trong khi đó nó là người đi theo Giám đốc Lân và phía chúng ta mà… Ngược lại nếu nói Thùy Chi tôi còn tin tưởng hơn…”
– Hừ… Thùy Chi tôi vừa gặp hôm qua ở bữa dạ tiệc. Cô ấy thậm chí không nhớ được tôi là ai. – Ông Hạnh hậm hực nói.
– “Không thể nào? Tiến Dũng đã xóa ký ức của Thùy Chi sao? Nó có khả năng đó sao? Mà làm như vậy để làm gì chứ?” – Ông Thanh ngạc nhiên.
– Còn để làm gì chứ? Ông xem tấm hình đó đi… Thùy Chi là che mặt, còn chúng ta đều rõ ràng. Thằng con hoang đó muốn phủi sạch những liên quan với cô ấy… – Ông Hạnh giọng thiếu kiên nhẫn giải thích. – Còn khả năng sao? Vậy ông tự hỏi hắn làm cách nào để một nữ Trung Úy xinh đẹp trẻ trung lại chấp nhận lên giường với bốn người chúng ta?
– “Vâng, Đại ca. Tôi hiểu rồi. Để tôi lo việc này. Đảm bảo làm anh hả giận…”

11h30 tối cùng ngày, trong một gian phòng khách sạn…

– Ưmmmm…
– Ahhhh…

Trên giường hai cơ thể trần truồng một nam một nữ dính chặt vào nhau không ngừng rên xiết sung sướng. Tiến Dũng hai mắt đỏ ửng, tay bóp chặt bờ eo nhỏ của người phụ nữ trước mặt không ngừng thúc đẩy. Người phụ nữ quỳ gối, tay bóp chặt drap giường, mái tóc dài rũ xuống không ngừng rung động che kín cả gương mặt. Tiếng rên rỉ của cô ta mỗi lúc một lớn, âm hộ tuôn trào chảy dài xuống hai chân.

– Ưmmmm… Ôi…

Tiến Dũng nghiến răng, càng thúc đẩy thật nhanh. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh của Thùy Chi… Sáng hôm qua hắn đã gặp mặt nàng. Thùy Chi từ sào huyệt Thiên thần Hội quay về lại không có chút thương tổn gì. Điều này làm Tiến Dũng ngạc nhiên. Không những như vậy nàng cũng không nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra hai ngày trước. Đây có lẽ là gã đàn ông bí ẩn kia đã ra tay… Nhưng Tiến Dũng cũng không nghĩ là hắn làm điều đó để giúp cho mình tránh những phiền phức. Hắn che giấu mục đích gì bên trong đầu Thùy Chi? Chuyện ám sát ông Đỗ Trung Hậu đêm qua có liên quan đến nàng không?

– Ưmmmm… ôi…
– Ahhhh…

Người phụ nữ bên dưới Tiến Dũng rên nấc lên thật lớn. Âm hộ co thắt tuôn trào mãnh liệt làm được hắn như bị bóp nghẹt.

– Ưmmm… ra trong người em đi… ôi…

Nghe tiếng nài nỉ của người phụ nữ, Tiến Dũng nghiến răng giữ chặt bờ eo cô ta, hắn rùng mình xuất tinh ồ ạt.

– Ahhhh…
– Ưm…

Hai cơ thể trần truồng mềm oặt nằm xuống giường. Người phụ nữ vén mái tóc lên lộ ra một gương mặt không quá trẻ trung chạc 45 tuổi. Cô ta rút vào ngực Tiến Dũng hai mắt thiêm thiếp, hai tay còn nuối tiếc vuốt ve bộ ngực nở nang rắn chắc của hắn.

– Em nghỉ chút đi. Anh đưa em về. – Tiến Dũng nhìn xuống hỏi.
– Lão Danh đi công tác rồi… Tối nay em không về… Hi hi… Anh có thích không?
– Ha ha… Thích chứ!
– Hi hi… Vậy tối nay anh cho em… ăn no nha… – Người phụ nữ cười rúc rích, tay vọc vọc vuốt ve cái dương vật to lớn ướt át của hắn.

Tiến Dũng khóe mắt giật giật, hai mắt nhắm lại nén tiếng thở dài ảo não. Người phụ nữ này là vợ của một quan chức cao cấp có sức ảnh hưởng to lớn trong ngành. Nếu so sánh tuổi mà nói, bà ta chỉ yêu sớm vài năm là có thể sinh ra được một đứa con trai bằng tuổi với Tiến Dũng. Nhưng chuyện đó đối với hắn không quá quan trọng… Dù làm tình với bà ta hắn không ngăn được cảm giác kinh tởm. Nhưng miễn là bà ta có thể tác động đến những suy nghĩ của chồng mình, vậy là đủ.

– Ư…

Tiến Dũng thở hắt ra một hơi nhìn người phụ nữ bên dưới đang thích thú ư ử ngậm mút dương vật mình. Hắn nhắm mắt lại trong đầu hiện ra hình ảnh xinh đẹp quen thuộc… Mỗi lần gần gũi người đàn bà lớn tuổi này Tiến Dũng phải tưởng tượng đến Thùy Chi để tăng cảm hứng. Hắn thật nhớ cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của nàng. Thật nhớ…

Đột nhiên người phụ nữ ngã dúi lên hạ thể Tiến Dũng, hai mắt nhắm nghiền miệng còn ngậm lấy dương vật hắn. Tiến Dũng ngạc nhiên nhìn xuống, hắn chợt thấy mí mắt mình nặng trĩu không thể mở lên nổi. “Đây là có chuyện gì?” Đó là suy nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu hắn.

Sáng hôm sau…

“Ầm…” – Một âm thanh thật lớn cửa phòng bật tung.

Tiến Dũng giật bắn vì tiếng động lớn cả người choàng tỉnh ngồi bật dậy. Chưa kịp hoàn hồn thì trước mặt xuất hiện năm người cảnh sát xông tới đè nghiến hắn ra giường, khóa cứng hai tay sau lưng.

– Này này… các anh biết tôi là ai không hả? – Tiến Dũng vùng vẫy giận dữ hét lên.
– Anh Lê Tiến Dũng, chúng tôi bắt giữ anh nghi ngờ anh sát hại bà Nguyễn Hồng Nhung… Anh có thể giữ im lặng…
– Hồng Nhung nào? Tôi… giết ai chứ? Mấy người điên hết rồi…

Tiến Dũng còn đang ngơ ngác la hét. Nhưng khi hắn được kéo rời khỏi giường thì tiếng kêu gào của hắn cũng tắc nghẽn. Tiến Dũng sững sờ nhìn chiếc giường mình vừa nằm cả đêm… Máu đỏ bê bết đã nâu sẫm lại. Người phụ nữ đêm qua toàn thân trần truồng đã biến thành một thi thể trắng bệch cứng đờ với một lưỡi dao cắm ngập vào giữa ngực. Tiến Dũng nhận ra đó lại chính là con dao xếp mình thường mang theo người.

– Không… không thể nào. Tôi bị hãm hại… Có người dàn xếp việc này…
– Mấy người làm sao biết ở đây có vụ giết người? Nói đi… Còn không phải dàn xếp sao?

Mặc Tiến Dũng la hét năm người cảnh sát vẫn lôi hắn đi xềnh xệch ra khỏi phòng.

Cùng thời gian, tại bệnh viện Quân y…

– Tại sao không cho chúng tôi vào? Tôi chỉ muốn thăm sức khỏe của Trung Úy Chi thôi…

Trước căn phòng đóng kín cửa, A Cửu, Tuyên và Trung mặt đỏ bừng gay gắt bực tức tranh cãi với hai người đàn ông mặc quân phục nét mặt vô cảm.

– Đây là lệnh của cấp trên. Không có thăm hỏi gì hết cho đến khi tòa có quyết định cuối cùng.
– Tòa sao?

A Cửu hai mắt nheo lại lóe lên tia sắc lạnh. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng làm lòng anh dâng lên cảm giác bất an.

– Tòa xử Trung Úy tội danh gì? – Trung không nhịn được nữa hỏi.

Người đàn ông mặc quân phục ánh mắt lạnh lùng nhìn Trung, khóe miệng nhếch lên cười nhạt nói:

– Tội danh gì sao? Sát hại diễn viên người mẫu Ngọc Ánh, hợp tác với Thiên thần Hội âm mưu ám sát lãnh đạo cấp cao. Vậy đã đủ chưa?
– Không… Không thể nào!

A Cửu siết chặt hai nắm tay nghiến răng ken két kìm nén để không mạnh mẽ xông vào. Chuyện Thùy Chi sát hại Ngọc Ánh là từ miệng Huỳnh Thiên khai báo sau khi bị bắt. Điều này anh biết, nhưng đó chỉ là khai báo một chiều không có bất cứ chứng cứ nào để buộc tội nàng. Còn chuyện thứ hai mới làm lòng A Cửu nguội lạnh…

Chiều hôm qua kết quả bỏ phiếu đã được công bố trên tất cả phương tiện truyền thông toàn quốc. Ông Đỗ Trung Hậu đạt số phiếu ủng hộ áp đảo so với ông Huỳnh Công Định, chính thức bước lên vị trí thống lĩnh hàng đầu. Nhưng lúc này A Cửu mới nhận ra dường như mình đã quá sơ xuất… Anh đặt sự an nguy của Thùy Chi vào lòng bàn tay một người mình không hiểu rõ. Thật là “Cáo chết bẻ cung” sao?

– Chúng ta đi… – A Cửu nói với Trung và Tuyên, quay người bước đi.
– Đi đâu?
– Đến nhà Trung Quân.

5h30 sáng hai ngày sau…

Một chiếc xe quân đội bít bùng lao nhanh qua cổng bệnh viện Quân y. Phía sau thùng xe một thân hình ủ rũ mặc bộ váy dài bệnh nhân hai tay bị khóa treo lên qua đầu. Mái tóc dài đen óng rũ rượi lòa xòa trước mặt vẫn không che được đôi mắt thất thần ngơ ngác của Thùy Chi.

“Tại Quyết định số 069/2021/QĐTATC ngày 27/10/2021, Tòa án Tối cao áp dụng Điều 93, Điều 133, Điều 46 Bộ luật Hình sự, tuyên phạt Trung Úy Phạm Ngọc Thùy Chi, nguyên Cán bộ Phòng Cảnh sát điều tra Hình sự 20 năm tù về tội “ngộ sát cô Nguyễn Thị Ngọc Ánh”, 20 năm tù về tội “âm mưu ám sát lãnh đạo cấp cao”, tổng hợp hình phạt buộc Phạm Ngọc Thùy Chi chấp hành hình phạt chung của cả hai tội là 40 năm tù giam.”

Giọng nói của một người đàn ông đọc quyết định của Tòa Án vẫn vang vọng bên tai, Thùy Chi thấy cả người mình như không còn chút sức sống rũ xuống. Chiếc xe rung lắc liên tục, cổ tay nàng bị hai cái còng tay thít chặt đến đau rát nhưng nỗi đau đó không là gì so với trái tim đau nhói lạc lõng của nàng.

Đêm dạ tiệc hai ngày trước đã xảy chuyện gì Thùy Chi không thể nhớ được. Nàng chỉ nhận ra mình đã làm điều gì đó thật tồi tệ khi nhìn thấy ánh mắt của Trung Quân nhìn mình. Sáng hôm qua anh vào bệnh viện thăm nàng. Không, nên nói là anh vào xem nàng bị còng cứng cổ tay nằm trên giường với gương mặt tái nhợt và một vết thương thâm tím trên trán. Trung Quân chỉ đứng đó nhìn Thùy Chi với ánh mắt mâu thuẫn xen chút áy náy, không nói một lời nào. Hai phút sau anh quay người bước ra khỏi phòng chỉ để lại một tiếng thở dài thật khẽ làm lòng nàng lạnh lẽo.

“Cuộc đời mình thế là hết sao?”

“Không… Mình không thể chấp nhận một kết cục như vậy…”

Dù ký ức Thùy Chi vẫn rất hỗn loạn không nhớ được những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhưng lòng nàng vẫn nung nấu một sự bất cam mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng không cam lòng khi số mệnh mình mơ mơ hồ hồ bị định đoạt bởi những kẻ giấu mặt. Nàng không cam lòng…

Thùy Chi ngẩng đầu lên, hai tay trong còng số tám siết chặt, mái tóc dài lòa xòa che phủ trước mặt không ngăn được ánh mắt lạnh lùng kiên quyết.

— Hết —