Truyện Sex Thiên thần hội – Tác giả 69deluxe

Phần 9: Lời nhắn

9h00 sáng…

– Ưm…

Trong một gian phòng khách sạn sang trọng. Trên chiếc giường lớn êm ái, Bích Phương toàn thân trần truồng tuyệt đẹp vây kín bởi năm người đàn ông. Nàng quỳ gối hai tay chống cao để bờ mông tròn trịa của mình cong vểnh lên đón từng cú thúc của người phía sau. Tiếng rên siết ư ư của nàng tắc nghẽn vì miệng luân phiên đón lấy bốn cái dương vật to lớn căng bóng đẩy vào.

– Ưm… ư… ư… ư…

Bích Phương không biết chuyện gì đang xảy ra với nàng. Hai ngày trước nàng còn là một người phụ nữ đắm chìm trong hạnh phúc vì sắp được kết hôn với người đàn ông nàng yêu tha thiết. Dù còn hai tháng nữa mới chính thức kết hôn, nhưng Bích Phương đã dọn đến ở nhà anh, trao cho anh tất cả. Sau thời gian ngỡ ngàng với tình dục, nàng thật sự thỏa mãn sung sướng với anh.

Bất ngờ hai ngày hôm trước, Bích Phương cũng không hiểu mình được đưa đến nơi này như thế nào. Nàng bắt đầu chìm đắm vào trong một thế giới nhục dục sâu không thấy đáy mà nàng chưa bao giờ biết đến. Bích Phương liên tục làm tình với một lúc năm người đàn ông. Ngay cả năm người đàn ông này là ai nàng cũng không biết. Thậm chí nét mặt của họ nàng cũng không nhìn rõ được… Chỉ biết rằng cơ thể nàng phản ứng với từng cái vuốt ve của họ vô cùng mãnh liệt. Nàng không thể kiểm soát nổi mình, nàng không thể từ chối bất kỳ ai trong năm người họ. Qua hai ngày Bích Phương thấy mình như bước qua một ngưỡng cửa mới. Phía sau đó là một thế giới mênh mông tươi đẹp với vô số đàn ông tất cả đều trần truồng đứng đó chờ đợi nàng khám phá.

– Ưmmmm…

Bích Phương rên lớn cả người sướng đến ngất ngây. Âm hộ nàng co thắt tuôn trào khi cái dương vật phía sau rút ra khỏi người nàng mang theo cả dòng nước chảy dài xuống giữa hai chân. Bích Phương ư ư ngậm kín cái dương vật khác trong miệng ánh mắt mê ly nhìn qua sàn nhà. Lại thêm một cái bao cao su chứa tinh dịch bị ném xuống giữa những cái vỏ bao rách vung vãi khắp nơi. Hai bầu vú nàng buông thõng mềm mại bị những bàn tay tiếp tục vò nắn. Những ngón tay se se hai đầu núm vú nàng đến săn cứng day dứt… Bờ eo nàng bị giữa chặt rồi một vật to lớn đẩy sâu vào cơ thể nàng.

– Ưm… ôi… sướngggg…

Tiếng rên siết mê ly của Bích Phương như làm năm gã đàn ông cùng hưng phấn. Ba cái dương vật còn lại phía trước không ngừng chọc sâu vào miệng nàng, còn cọ xát khắp gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của nàng. Cái giường lại chấn động liên tục… Cả gian phòng tràn ngập hơi thở hổn hển rên rỉ và âm thanh da thịt chan chát không ngừng.

– Ưm… ưm…

Bích Phương như quên cả thời gian. Nàng không biết mình đã lên đỉnh sướng khoái bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng âm hộ nàng đã nhầy nhụa nước nhờn chảy ướt bết cả lông âm hộ và giữa hai chân. Cả người nàng mềm nhũn áp mặt trên nệm, bờ mông cong ỏng vểnh cao vẫn đón nhận những cái dương vật to lớn luân phiên xâm nhập. Hai bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi vò nát tấm drap giường, miệng há hốc thở khó nhọc.

– Ư… ư… ư… ôi… anh ơi…
– Ahhhh…

Khi người đàn ông cuối cùng rời đi. Cả cơ thể trần truồng của Bích Phương đổ sụp xuống giường mềm nhũn như nước. Hai mắt nàng nhắm nghiền cơn đê mê và mệt mỏi cùng kéo đến làm hai mí mắt nàng nặng trĩu khép chặt. Nàng nghe được tiếng đàn ông cười đùa hả hê. Nghe được cả tiếng bước chân tiến lại bên giường. Rồi có một giọng nói như gần như xa vang lên trong đầu nàng…

– Thiên thần Hội… Trung Úy Thùy Chi… Chúng ta sẽ gặp nhau một ngày gần đây… Ha ha…

Khi người đó rời đi, hai mí mắt Bích Phương chớp động. Nàng khó nhọc mở mắt ra… Trước mắt là một mảng mờ mịt chỉ có bóng lưng người đàn ông đó là khá rõ ràng. Vóc dáng anh ta rất cao, không lực lưỡng cơ bắp, lại không gầy ốm, từng múi cơ săn chắc gọn gàng đầy nam tính. “Thật là một cơ thể đàn ông hoàn mỹ”. Bích Phương tự thì thào thật khẽ rồi ngủ thiếp đi.

13h000 cùng ngày…

– Việc đó không cần bàn nữa…
– Nhưng tại sao ạ?

Trong phòng làm việc của ông Can, Thùy Chi ngồi trước bàn nhìn ông nôn nóng đặt câu hỏi. Nàng không ngờ đề nghị thẩm vấn Bác sĩ Đỗ Trung Quân của mình lại bị ông bác bỏ nhanh chóng như vậy.

– Trung Úy, cô muốn tôi lặp lại mấy lần nữa đây?! – Giọng ông Can nghiêm nghị nói.

Thùy Chi mím chặt môi nhìn ông Can. Tính cách ông hiền hòa với cấp dưới, đặc biệt với nàng ông còn chưa dùng giọng nói nghiêm nghị kìm nén giận dữ như vậy bao giờ. Nhưng biểu tượng “hoa hồng có gai” của ngành cảnh sát không phải là nói suông… Nàng đứng lên nện gót giày dõng dạc nói:

– Thưa Thủ trưởng, tôi được giao nhiệm vụ điều tra chuyên án Thiên thần Hội. Tôi nghĩ mình hoàn toàn có lý do đặt câu hỏi vì sao cấp trên không đồng ý tôi thẩm vấn đối tượng tình nghi!?

Ông Can nheo mắt lại nhìn vào ánh mắt quật cường ương ngạnh của Thùy Chi. Hai ánh mắt đối chọi gay gắt, rồi ông quay mặt đi. Cả người ông như mệt mỏi tựa lưng vào ghế nói:

– Con nhỏ này… ngồi xuống đi…
– Vâng…

Thùy Chi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Ánh mắt nàng dõi theo ông chờ đợi. Ông Can nhìn qua hướng cửa sổ, đuôi mắt hơn nhăn lại như cố nắm bắt hình ảnh gì đó rất xa xăm.

– Trong ngành nào cũng có những sự chi phối ngầm bên trong của các nhóm lợi ích. – Ông thì thầm vừa đủ cho Thùy Chi nghe, cũng như tự nói với mình.
– Trong biên chế cảnh sát quốc gia cũng như vậy thôi.

Thùy Chi hơi nhíu mày trầm ngâm. Nàng không phải trẻ lên ba, dĩ nhiên nàng biết bên trong vỏ bọc đoàn kết thì bên trong ngành vẫn có những phe phái âm thầm đối chọi nhau. Cụ thể như An ninh và Điều tra Hình sự, nếu Tiến Dũng không thường xuyên lảng vảng sang bên này thì giữa hai bên gần như nước sông không chạm nước giếng. Nhưng chuyện này có liên quan đến Bác sĩ Trung Quân sao? Thùy Chi chợt nghĩ đến một người, buột miệng hỏi:

– Là chú Sâm ngăn cản sao ạ?

Thùy Chi nghĩ đến Trung Quân là bạn của Trung tá Ngô Sâm, Đội trưởng Đội điều tra An ninh. Ông Can nhìn sang nàng hơi ngạc nhiên gật đầu lại lắc đầu thở dài nói:

– Trung tá Sâm cũng ngang cấp tôi thôi. Anh ta còn chưa đủ khả năng ngăn cản việc của Đội điều tra.
– Cuối giờ sáng hôm nay khi nhận được báo cáo của em, tôi đã xin ý kiến Ban Giám đốc… Họ cũng chưa trả lời ngay mà bảo để suy nghĩ.
– Khi tôi về phòng thì Ngô Sâm đã gọi trực tiếp cho tôi. Anh ta bảo rằng hai ngày nay chính anh ta ở ngay bên cạnh Bác sĩ Trung Quân. Nếu Trung Quân gây án cưỡng bức, thì anh ta chắc chắn cũng tham gia vào.
– Dù Ngô Sâm có lý, dù tôi cũng không tin anh ta có thể là đồng phạm, nhưng tôi vẫn bảo lưu ý kiến cần thẩm vấn Bác sĩ Trung Quân như ban đầu. Ngô Sâm có vẻ rất tức giận, còn nói một câu trước khi cúp máy…
– Chú Sâm nói gì ạ? – Thùy Chi hỏi.
– Anh ta nói, phải làm cho tôi hiểu trên đời này có những người tôi không động vào được… – Ông Can nói mà giọng vẫn còn uất nghẹn tức giận.
– Sau đó sao ạ?
– Sau đó… khi tôi đang ăn cơm trưa, Giám đốc gọi điện trực tiếp cho tôi. Bảo lập tức đình chỉ điều tra Bác sĩ Trung Quân. Nghe nói đây là chỉ thị của phía trên. – Ông Can càng nói giọng càng khàn đục.
– Đừng chán nản. – Ông nhìn Thùy Chi nói tiếp. – Thẩm vấn thì chúng ta không thể. Nhưng nếu em tìm được bằng chứng rõ ràng, ta cam đoan sẽ đưa việc này lên đến Bộ trưởng. Dù anh ta có là ai cũng phải khuất phục bị pháp luật phán xét…
– Vâng, tôi đã hiểu.

Thùy Chi mím chặt bờ môi đến tái đi. Nàng thật sự không cam tâm. Trong lòng nàng lúc này có hai suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Nàng vừa muốn chứng minh suy đoán của mình là đúng, vừa muốn trả lại sự trong sạch cho Trung Quân.

17h00 cùng ngày…

“Rầm…”

– KHỐN KIẾP…

Khi Thùy Chi và anh Trung đến trước căn nhà hai tầng sơn trắng thì bên trong đã vang lên âm thanh đồ đạc đổ vỡ và tiếng đàn ông gầm thét giận dữ. Anh Trung bấm chuông cửa. Phải vài giây sau cánh cửa mới bật mở.

– Có chuyện gì?

Sau cánh cửa là một người đàn ông khá trẻ dưới 30 tuổi. Bàn tay anh ta run run còn nhỏ máu như bị thuỷ tinh cắt.

– Chúng tôi là Đội Điều tra Hình sự. Anh là Hoài Lâm? – Anh Trung hỏi.
– Phải… – Anh ta nhìn qua anh Trung và Thùy Chi, rồi lùi lại mở rộng cửa. – Cô ấy ở trên lầu.

Thùy Chi và anh Trung bước vào nhà. Cả phòng khách là một mảng đổ vỡ tan nát. Điều này cũng không ngoài dự kiến của nàng. Bích Phương vợ sắp cưới của Hoài Lâm vừa về nhà chiều nay. Có lẽ cô ấy đã kể hết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.

– Anh không làm gì cô ấy chứ? – Thùy Chi hỏi.
– Không. Tôi không đánh phụ nữ. – Hoài Lâm hậm hực nói.
– Tốt. Anh để anh Trung giúp băng bó cái tay đi… không lại nhiễm trùng.
– Tôi cần lên lầu nói chuyện với vợ sắp cưới của anh. – Thùy Chi nói.
– Được… – Hoài Lâm gật đầu, ánh mắt hậm hực nhìn lướt qua bậc cầu thang.

Thùy Chi đi lên lầu một. Phía trên này đồ đạc cũng ngả nghiêng tung tóe khắp nơi. Nàng phải bước tránh qua nhiều thứ trên sàn để đến trước cửa phòng.

“Cộc cộc…”

– Chị Huỳnh Bích Phương, tôi là người của Đội cảnh sát điều tra…

“Cộc cộc…”

– Tôi muốn hỏi cô một số chuyện. Vui lòng mở cửa…

Thùy Chi gõ mấy lượt không có tiếng trả lời, làm nàng bắt đầu nóng ruột. Nhưng lúc nàng định mạnh mẽ xông vào, thì cửa hé mở. Thùy Chi sững người nhìn cô gái chạc 25 tuổi xuất hiện sau cánh cửa. Bích Phương mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh còn lộ ra hai đầu núm vú nổi cộm. Cô ta rất xinh đẹp, nét mặt lại bình thản không chút biểu hiện chán chường hay khổ sở nào.

– Chị vào đi…

Thùy Chi nhặt một cái ghế ngã đổ chỏng chơ trên sàn, ngồi xuống. Nàng nhìn Bích Phương ngồi xuống bàn trang điểm, thản nhiên chải mái tóc đen mượt mà nhất thời không biết nói gì. Nàng nên an ủi cô ta sao? Nhưng cô ấy không có điểm nào như một người cần người khác cảm thông.

– Chị có thể kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra với chị không? – Thùy Chi âm thầm bấm ghi âm trên điện thoại, bắt đầu hỏi.
– Cũng không có gì đặc biệt đâu. Tôi gặp một người đàn ông ở trong The Grand Shopping Mall. Anh ta bảo có chuyện muốn nói với tôi… thế là tôi đi theo anh ta…
– Anh ta đưa chị đến đâu?

Thùy Chi cũng không cố hỏi diện mạo người đó. Nàng biết những nạn nhân này nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ không thấy được mặt của bất kỳ người nào trong nhóm Thiên thần Hội.

– Tôi không biết… – Bích Phương ngẩng ra một chút, rồi thì thầm như tự nói với mình. – Nơi đó rất rộng… nhìn qua cửa sổ đều là cỏ xanh mướt… hết cả tầm mắt…
– Cửa sổ… chị ở trong phòng sao? Nơi đó nhìn như thế nào?
– Nơi đó… rất rộng, rất sang trọng, đồ đạc khang trang như một khách sạn… Phòng ngủ có cửa lùa riêng ngăn với phòng khách… drap trải giường và rèm cửa sổ cùng màu kem nhạt rất đẹp.
– Cả hai ngày chị đều ở đó sao?
– Phải. Có người đem thức ăn lên cho tôi.
– Là nhân viên phục vụ sao?
– Tôi không biết. Nếu có chuông cửa, họ sẽ đóng cửa phòng ngủ lại…
– Họ là những ai? Có mấy người?
– Họ… họ có năm người đều là đàn ông…
– Trong hai ngày họ đã làm gì với chị?

Thùy Chi đón ánh mắt của Bích Phương qua tấm gương trên bàn trang điểm. Cô ta lại không có biểu hiện e thẹn gì vì câu hỏi của nàng, ánh mắt thản nhiên như nói về kỳ nghỉ cuối tuần của mình:

– Họ làm tình với tôi… Không phải từng người một mà lần nào cũng là một lúc năm người…

Trong lòng Thùy Chi chợt dâng lên một cảm giác chán nản. Nàng cảm thấy buổi nói chuyện này cũng sẽ không khác gì với lời khai của Thùy Trang. Nàng tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng không mang nhiều hy vọng:

– Họ đeo mặt nạ sao?

Bích Phương chợt quay lại nhìn Thùy Chi ánh mắt nghi hoặc tự hỏi, rồi lắc đầu:

– Không… Không có mặt nạ.
– Sao? – Thùy Chi sửng sốt. – Vậy chị có nhớ mặt những người đó không?
– Tôi… – Bích Phương lại ngẩng ra, hai bóp trán nhăn nhó. – Nhưng… đúng là tôi không có khái niệm gì về gương mặt họ… Tại sao như vậy nhỉ?
– Không có lý nào cả hai ngày tôi không nhìn mặt họ lần nào?

Thùy Chi nhíu mày nhìn Bích Phương ôm đầu giày vò mái tóc mình. Nàng cảm thấy đây dường như là một bước đột phá… Năm kẻ kia có lẽ đã quá chủ quan hoặc tự tin thái quá về khả năng thôi miên của một thành viên trong nhóm. Theo những gì Thùy Chi học được trong lớp đào tạo tâm lý, khi ánh mắt con người đảo qua xung quanh dù có chủ đích hay không hình ảnh người đó nhìn thấy cũng được lưu vào trong một bộ nhớ ngắn hạn. Như hình ảnh lướt internet của một người được lưu vào ngăn chứa tạm thời của máy tính vậy. Vấn đề là phải biết cách lấy nó ra khỏi đầu…

– Bích Phương… Xin phép gọi em như vậy vì có thể em nhỏ hơn tôi một hai tuổi. – Thùy Chi tắt ghi âm trên điện thoại, giọng nghiêm túc nói.
– Vâng…
– Tôi biết hiện giờ tâm trạng em rất bình thường, thậm chí rất thoải mái… Vì em không hề có cảm giác là mình bị hãm hại.

Bích Phương hơi nghiêng đầu nhìn Thùy Chi, ánh mắt ngơ ngơ hơi khó hiểu nhưng vẫn lắng nghe nàng nói:

– Em là nạn nhân của một vụ cưỡng bức tập thể. Em không cảm thấy gì vì em đang trong trạng thái thôi miên sâu… Nếu em đồng ý, ngay bây giờ chị sẽ đưa em đi gặp mặt một chuyên gia tâm lý… Anh ấy sẽ giải thoát em khỏi trạng thái đó.
– Có thể sau khi hoàn toàn khôi phục, em sẽ rất đau khổ, còn tự dằn vặt bản thân mình. Nhưng chị tin em sẽ vượt qua được… Vì em và Hoài Lâm còn cả một tương lai dài phía trước.

“Hoài Lâm…” Bích Phương lẩm bẩm cái tên của chồng sắp cưới của mình, ánh mắt từ trạng thái ngơ ngơ chợt ửng đỏ lên. Cô ta chợt bưng mặt bắt đầu khóc rấm rứt. Đây là biểu hiện nên có của một nạn nhân bị cưỡng bức đầu tiên mà Thùy Chi thấy ở hai nạn nhân nàng tiếp xúc trực tiếp. Nhưng câu nói tiếp theo của Bích Phương lại làm lòng nàng trầm xuống.

– Em… em có lỗi với anh ấy… Em đã ngoại tình.

Thùy Chi thoáng thở dài mặt nhăn lại khổ sở. Nàng vẫn chưa bỏ cuộc, nắm tay Bích Phương nói:

– Em không ngoại tình. Em là nạn nhân của Thiên thần Hội…
– Thiên thần Hội… Thiên thần Hội…

Bích Phương lẩm nhẩm như tự nói với mình. Bất chợt không có gì báo trước, cô ta chộp lấy bàn tay Thùy Chi, siết chặt. Thùy Chi ngạc nhiên nhìn lên, liền giật thót khi chạm phải ánh mắt của cô ta. Nó như thuộc về một người khác…

– Trung Úy Thùy Chi… – Bích Phương bắt đầu nói, cũng tiếng nói của cô, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng như một người đàn ông.
– Ta sẽ gặp nhau một ngày gần đây… Chúng tôi rất mong chờ… Ha ha…

Tiếng cười khằng khặc khô khốc phát ra từ cuống họng của một thiếu nữ xinh đẹp làm toàn thân Thùy Chi ớn lạnh. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng làm nàng không bình tĩnh được vùng mạnh hất tung hai bàn tay Bích Phương ra.

– Á… – Bích Phương kêu lên một tiếng đau đớn, bừng tỉnh.
– Ây da… Chị làm gì vậy? Tay em đau quá…
– Chị… chị xin lỗi… Em có sao không?

Thùy Chi áy náy nắm tay Bích Phương. Bàn tay cô ta rất mềm mại, vẫn còn cảm giác lạnh lẽo rất bất thường. Cả người Thùy Chi vẫn còn ớn lạnh sợ hãi. Nàng vừa chứng kiến một chuyện không thể xảy ra theo cơ sở khoa học. Thiên thần Hội đã để lại lời nhắn nhủ trong đầu Bích Phương. Và lời nhắn đó là dành riêng cho nàng.

– Em không sao… Bao giờ chị muốn đi? – Bích Phương hỏi.
– Đi… – Thùy Chi hơi ngẩng ra liền mừng rỡ. – Em đồng ý đi với chị?
– Phải… Em vẫn rất yêu anh Hoài Lâm. Em muốn gạt bỏ hình ảnh những kẻ kia ra khỏi đầu mình…