Truyện Sex Tình dục và sự lừa dối
Là một thằng đàn ông, không thể để hờn giận che mờ đi lý trí, cũng không thể để tình cảm biến thành một kẻ mù. Đối diện với sự thật không phải là sự lựa chọn tồi. Mình phải là mình. Không thể để Dung nhìn mình như một kẻ nhu nhược và yếu đuối. Cũng không thể hành hạ mình như một tên ngốc không ra gì. Đời đâu chỉ có mình em. Nếu như không còn ai yêu ta nữa thì có gì là không tốt? Tôi và em xem như ta không hợp nhau, hãy xem lí do chia tay này như muôn vàn lí do chia tay khác.
Nghĩ được như thế, đã thấy lòng thanh thản hơn nhiều và thấy trong bụng cồn cào vì đói. Tôi ghé vào một quán cơm tấm. Ôi đĩa cơm tấm này cũng giống như bao lần tôi ăn cùng Dung, đây là món em thích, nhưng hôm nay… Nước mắt ở đâu lăn dài trên khuôn mặt. Một cô gái bàn bên nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và thông cảm. Giấu đi những giọt nước mắt của mình trong một chiếc khăn giấy. Tôi quyết tâm làm một thằng đàn ông đúng nghĩa.
Trở về nhà nghỉ, trong trạng thái mệt mỏi cả tinh thần và thể xác. Tôi nằm đó lại nghe bài “ I lay my love on you” nhưng còn ai đâu để mà tôi yêu nữa. Rồi lại bài: “Tonight I wanna cry” du dương đưa tôi vào giấc ngủ. Mọi chuyện như mới hôm qua, tôi gặp lại Dung trong giấc mơ với nụ hôn nồng thắm. Giật mình thức giấc, 4 bức tường lại gọi về nỗi cô đơn. Tất cả sẽ chấm dứt, tất cả chỉ là một giấc mơ…
Chiều đến, tôi về phòng. Dù ăn mặc chỉnh chu, nhưng không giấu được khuôn mặt buồn không ẩn số. Cố gắng lấy lại nụ cười và sự tươi tỉnh với thằng nhóc Thanh. Tôi thầm cảm ơn vì sự có mặt của nó, ước gì tôi cũng có thể vô tư và ngốc nghếch như nó. Tôi cũng không quên mang theo mấy món quà tôi mua cho em cho vào ba lô. “Hãy hành xử như một người đàn ông”. Tôi tự nhủ. Nhưng nhìn những bông hồng ngày hôm qua héo rủ, lòng lại buồn trong vô tận. Tình yêu của tôi cũng như những đóa hồng này, đẹp hôm qua để hôm nay trở thành thứ mà người ta vứt bỏ.
Đường phố hôm nay vẫn nhộn nhịp. Bao con người hối hả trở về nhà sau một tuần làm việc. Còn riêng tôi, tôi đang lạc nhịp giữa cuộc đời. Vào lớp, và làm xong bài kiểm tra. Tôi bước ra thì Dung đã chờ tôi ở cổng. Nụ cười vẫn nở trên môi em. Hôm nay em mặc chiếc áo màu trắng tinh khôi, chiếc thắt lưng bằng vải cách điệu trong trẻ trung và quý phái. Nhưng hôm nay, vẫn với đôi mắt của mình tôi thấy mọi thứ đều bị bóp méo. Em đâu là của riêng tôi, em thuộc về nơi của bao lời dối trả, của phản bội và của những đam mê. Chiếc áo trắng kia vẫn đẹp, nhưng nó không thể mang đến một ánh nhìn trong sáng mà chỉ là một màu đen thăm thẳm. Bao suy nghĩ chợt đến, bao nỗi buồn, nhưng tôi cũng cố vui, cố để tự nhiên, cố nở nụ cười hạnh phúc. Em có biết tôi đang đau. Giờ tôi cũng như em, mang vỏ bọc giả dối.
“Hôm nay em nấu cơm cho chồng đó, em chờ chồng lâu rồi”. Đôi mắt em ánh lên dưới anh đèn, nụ cười như vui hớn hở. Còn tôi thì thấy đó là sự giả trá.
Những món quà trao cho em, một bữa cơm trong nhạt nhẽo trôi qua trong sự cố gắn của tôi. Cũng cố trao em như những nụ hôn, nhưng hôm nay một cái cảm giác ghê sợ gì lan cả tâm hồn. Khi con người ta đã không còn tin yêu nhau nữa thì âu yếm chỉ là sự nhàm chán. Hình như em cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Còn em, nếu như tôi không thấy được cái cảnh hôm qua, chắc là mãi mãi tôi sẽ bị em lừa dối.
Em vào nhà rửa chén. Tôi ngồi trên chiếc giường và cố tìm ra cái bằng chứng hôm qua. Nhìn quanh khắp nhà, tôi để ý ngay đến cái sọt rác gần chỗ ra vào nhà vệ sinh. Bỏ rác vào, tôi cố tình làm ngã nó, mọi thứ văng ra lung tung và những chiếc BCS cũng rõ mồn một trước mắt làm tôi đau nhói. Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng thấy mình không thể đứng vững vào lúc này. Khuôn mặt em biến sắt, thái độ lúng túng. Chắc là em sẽ lại biện minh, nhưng cần gì phải nghe những lời nói dối thô thiển ấy. Nếu như em thừa nhận thì đã sao? Tôi muốn tát em một cái để vơi đi bao hờn giận. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể làm thế với một người đầu tay ấp gối của mình. Có lẽ tôi đã sai khi quá chú tâm vào công việc để em với nỗi trống vắng, và biết đâu cái bản năng trỗi lên… Tôi không tin em đến với tôi chỉ là lừa dối…
Tôi ra về. Bánh xe lăn đi trên con đường cùng một kẻ đang khóc. Xung quanh, bao con người ôm nhau hạnh phúc. Ở trong những đôi tình nhân ấy, có bao nhiêu kẻ yêu nhau thật lòng, có bao nhiêu kẻ giống như tôi? Ôi nhân tình thế thái. Ôi tình yêu của tôi… Nhưng trong thất bại lại có cái hay. Tôi cảm ơn chiều thứ 6 dẫn đường hôm đó đã cho tôi nhìn thấy được những gì mà tôi cần thấy. Nếu không, cũng không biết em sẽ gian dối tôi đến bao giờ. Và biết đâu tôi đã phải lấy con người này làm vợ… Tôi không thể quên được nỗi nhục này. Mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.
…
Những ngày tiếp theo đối với tôi thật là buồn bã. Từng kĩ niệm vẫn ở bên tôi dù không còn em nữa, dù biết mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về nhau nữa, tôi sẽ không còn trông mong về ngày hạnh phúc của em và tôi. Em sẽ là khoảng trời riêng mà tôi không đặt tên ở trong con tim. Sau này, tôi cũng tìm hiểu được rằng Tuấn là người yêu đầu tiên của em, cũng là kẻ mà em đã trọn trao cả đời con gái.
Sau này, khi đã bình tâm lại, tôi và em lại nói chuyện với nhau như những còn người đã đi qua đời nhau. Em thừa nhận những lỗi lầm và cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Dù không còn yêu hắn, nhưng em vẫn không thể quên. Và khi những ngày tôi xa nhà, họ lại có cơ hội, và hắn trở thành kẻ lấp đi cái mong muốn tầm thường ấy. Cũng không biết điều em nói có thật hay không, nó không còn quan trọng nữa nhưng đến bây giờ tôi vẫn suy nghĩ thật nhiều. “Tình cũ không rủ cũng đến”. Tôi chắc rằng trong anh em chúng ta ở đây, cũng rất nhiều người đã phải trải qua cái cảm giác đó. Thông cảm với quá khứ là một điều nên làm, nhưng hãy cảm nhận tình yêu của nguời phụ nữ bằng cả trái tim. Tôi hi vọng những câu ngắn gọn kia có thể mang đến thông điệp rõ ràng cho các bạn. Còn đối với tôi, đó là bài học mà sẽ không bao giờ quên được.
Trở lại với khoảng trời riêng của mình, tôi lại lao vào học tập và làm việc. Có như vậy tôi mới không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đáng quên và phải quên. Trong công ty, tôi hay trò chuyện với chị phó phòng kế toán – tên Hồng, người Phú Yên, hơn tôi 5 tuổi. Tôi và Hồng thường tám chuyện với nhau bằng Skype – trong công ty không được xài facebook, đó là quy định. Theo cách nhìn của mọi người thì Hồng là một người khó gần, khó tính và hay gắt gỏng. Còn với tôi, trong Hồng có một nỗi buồn, hay một tâm sự gì đó, và kể cả sự gắt gỏng nào đó thì cũng chỉ là trong công việc thôi. Cũng chẳng biêt tự bao giờ, chúng tôi thường ngày hay nói chuyện với nhau và rất hợp. Chị trông cũng rất xinh, nước da bánh mật, cười rất có duyên dù hơi thấp tí. Nhưng điều ngạc nhiên nhất mà tôi biết là Hồng vẫn đang cô đơn.
Tối hôm ấy là đám cưới của lão trưởng phòng nhân sự. Mịa, nghĩ thấy cũng buồn và bực. Trước giờ mình không thích lão này, lại phải tốn tiền, rồi lại đi một mình thấy chán chán. Nhắn tin lên cho Hồng:
“Tối nay chị có đi đám cưới không?”
“Có chứ, chi vậy?” Hồng hỏi lại.
“Chị đi cùng ai? Em định đi ké chị, đi một mình chán”
“Ừh, vậy 6h 30 qua chỗ chị nhé…”
Hôm ấy đi làm về, tắm rửa xong, diện bộ quần áo là phóng qua nhà Hồng. Từ cầu vượt An Sương – tôi đã chuyển chỗ ở, không còn ở quận 7 nữa – ra đến ga Bình Triệu đuối hết cả người. Hôm nay Hồng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng dài tay có điểm viền trên cổ, bỏ vào quần. Trông lạ hơn mọi ngày. Tôi buột miệng: “ Hôm nay trông chị xinh quá nhỉ!” Một nụ cười rạng rỡ, một cái véo vào lưng, chắc có lẽ đang vui đây mà, đúng là con gái…
Tôi thì không uống được nhiều rượu. Thú thật là như thế, đến bây giờ vẫn như thế. Mà hôm nay thì đầy đủ bạn bè, xếp trong công ty, dù muốn hay không thì cũng uống nhiều hơn thường ngày. Dù không thích thì bia rượu đi đâu cũng gặp, lát nữa không biết sao về được đây…
Tàn tiệc, đèo Hồng phía sau lưng. Tôi ít nói chuyện hơn và chạy xe chậm như rùa bò. Mắt thì hay liếc nhìn vào Công – tơ – mét. Có vẻ ngạc nhiên, Hồng hỏi:
“Xỉn rồi à, sao chạy chậm vậy?”
“Không biết có xỉn không, mà có uống tí bia nên sợ quá, sợ chạy nhanh là…”
“Hi, tội nghiệp quá”
Cũng không biết từ khi nào đôi bàn tay của Hông đã ép vào hông tôi. Dù không có mưu đồ gì đen tối nào từ trước nhưng không có thằng con trai nào mà lại không nghĩ trong cái hoàn cảnh đó, đặc biệt là đang có bia rượu kích thích nữa. Và rồi cũng đến nhà. Hồng mời tôi vào nhà. Đây là căn nhà chiều ngang tầm 7 mét, 1 lầu, và một sân thượng nhỏ. Mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng. Căn nhà tuy không to, không xa hoa cầu kì nhưng rất đẹp. Đúng là con gái có khác. Hồng sống ở đây có một mình thôi. Trước đây còn có một người anh ở cùng, nhưng ông này hiện đã đi du học ở Mỹ ngành kiến trúc. Vẫn đang nhìn và suy nghĩ miên man, tiếng Hồng:
“Uống tí nước đi cho khỏe”. 2 ly nước chanh được đặt lên bàn.
“Cảm ơn chị”… Rồi những câu chuyện trôi qua trong mênh mang. Từ hồi tôi vào làm trong công ty này là vậy. Chỉ có tôi mới dám chọc Hồng, cũng chỉ có tôi mới có thể làm cho Hồng cười. Giữa cuộc trò chuyện giữa 2 chúng tôi chưa bao giờ có giới hạn về thời gian.
“Nhỏ về được không đó?” Hồng hỏi tôi.
“Chắc được, mà hơi sợ. Có bia rượu vào tí mà chạy xe lo lắm. Chắc tí tìm phòng nào ngủ, sáng rồi về…” Tôi liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tên tường. Cũng đã 12 giờ rồi chứ đâu còn sớm nữa.
“Hay ngủ lại đi…”. Giọng Hồng có vẻ hơi ngại.
“Cũng được, tối nay em ngủ ở đây – trên bộ ghế salon – nhé!
Một chiếc chăn và một chiếc gối được đưa xuống. Mùi con gái thật là khác. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nào xấu với chị. Mà hôm nay trong căn nhà này chỉ có 2 người khiến thằng nhỏ ngóc dậy đòi làm một cuộc biểu tình. Chợt nhớ đến cặp chân trắng bóc và chiếc áo cổ rộng lúc vừa rồi làm tôi khó kìm lòng. Nhưng không thể làm thế được, tôi đấu tranh tư tưởng và lặng lẽ chìm vào trong giấc ngủ…