Truyện Sex Tình học sinh

Phần 5

Trời tuy nóng nhưng hồ bơi cũng không đông lắm. Bé Trang kiu tui thay đồ rồi ra ngoài hồ bơi đợi bé. Hí hí. Cần gì phòng thay đồ. Tui cởi đồ giữa thanh thiên bạch nhật.

Phơi ra thân hình cơ bắp, bụng 6 múi…. tưởng tượng thôi, làm mợ gì có 6 múi, toàn dao găm…

Ngồi đợi 1 hồi thì bé Trang ra. Ẻm mặc bộ đồ 2 mảnh, màu trắng chấm bi nữa chứ. Bây giờ mới nhìn kĩ được 3 vòng, eo thì thon, 2 vòng kia thì khỏi nói. Chuẩn quá xá. Đã vậy bé còn trắng bóc nữa chứ. Nhìn là bắt đầu….. thôi không nghĩ bậy. Bé Trang mượn của thằng nhân viên cứu hộ cái phao. Bé kêu tui khởi động rồi xuống hồ. Chọn khu vực mức nước là 1m3, bé bắt chỉ tui cách đạp chân với sải tay. Mấy thằng lớp 4, lớp 5 cứ nhìn tui cười đểu. Tui cũng cười lại, tụi mày được như anh không mà cười, anh mày có hotgirl dạy bơi cho đó, nhìn tức không?

Nghĩ vậy tui cười đắc ý rồi tập tiếp. Đang tập thì có tiếng cười lớn, nhìn lên thì thấy thằng ôn dịch Năm nổ với đám chiến hữu. Cái mỏ nó bô bô:

– Ê, tụi bây thấy lão đại bơi giỏi chưa kìa, há há…

Rồi cả đám cười nghiêng ngã.

– Ủa ai dạ anh? – Bé Trang hỏi.

– À mấy thằng bạn học đó mà. – Tui nén giận, ậu mợ lát về ông sẽ đem hành tới tận nhà cho tụi bây ăn.

– Em gì đó ơi, thằng T nó hông biết bơi nhưng mà nó lặn giỏi lắm. Lát nữa nó có chìm thì kệ nó khỏi vớt, khoảng ba bốn bữa sau là nó nổi lên hà… há há. – Mấy thằng bạn cờ hó xỏ tui.

– Hí…hí…hí, bạn anh hài quá à… – Bé Trang bụm miệng cười.

Đang tức nhưng phải kiềm nén thì gặp thằng Quý với Vi em. Ô sịt Vi em cũng mặc 2 mảnh nữa…

Vi em mặc 2 mảnh màu đen, sọc đỏ. Hic… con gái em nào cũng trắng bóc, nhìn là cứ muốn đè ra mà đụ… Nhìn mà nứng kinh khủng.

– Ê pêđê đui then, đi bơi sao không rủ tao mày!!!!!!!!? – Tui kêu thằng Quý.

– Pê cha mày chứ pê, ngon lại đây ông cho mày xuống gặp thím Hà. – Nó trả lời.

– Hế hế ông sợ mày à, tới luôn con. – Tui bì bõm lại tới chỗ thằng Quý.

Không để ý là tụi nó đang ở mức 2m. Vịn tay vô cái phao, tui đạp đạp lại gần thằng Quý. Bé Trang thì lại tới từ đời nào rồi.

– Ông tới rồi nè con cờ hó.. hộc… hộc.. sợ ông chưa con trai? – Tui thở hổn hển.

Bé Trang quay qua nói chuyện với Vi.

– Ủa, em tưởng chị đi học thêm rồi chứ? – Bé ngây thơ hỏi.

– Ừ nhưng mà cô có công chuyện đột xuất nên chị được nghỉ – Vi em trả lời.
– Ò.

Nói thật là tui chết mê với bé mỗi khi ẻm nói “ò”, cái môi nhỏ xíu của bé hơi chu ra, híc, dễ thương vật vã.. Tim tui đập rộn ràng.

Một hồi sau, thằng Quý với Vi em lên bờ ngồi, 2 đứa ngồi nhỏ to tâm sự. Thằng Quý từ từ cầm lấy tay Vi em. Ẻm cười tủm tỉm, 2 má đỏ ửng lên, nhìn qua chỗ khác. Tim tui đập thình thịch, ngó qua bé Trang thì thấy ngồi một mình. Hí hí thời cơ đã tới… tui đạp nước bạch bạch lại chỗ bé.

– Sao anh thấy em buồn quá vậy? – tui thắc mắc.

– Hic, hông có gì làm hết, bùn. – Bé trả lời.

– Làm gì mà không có, xuống đây dạy anh bơi coi. – tui toét miệng cười.

– Ừ xuống liền – Đoạn bé nhảy xuống hồ.

Tập một hồi tui la mệt, bé Trang kêu dựa vô thành hồ nghỉ.

Lúc này tui mới lân la dò hỏi chuyện đời tư của bé…

Nói là đời tư nhưng thực chất cũng chỉ là chuyện ăn ngủ, học hành, có bao nhiêu ba má với anh chị em.

Cuối cùng tui đánh bạo đi thẳng vô vấn đề chính.

– Trang à…

– Hử?

– Em có bạn trai…

TỦM!!!!!!!!

Chưa nói xong thì thằng nào ở trên nhảy xuống cái ùm.

Mợ nó, trúng bé Trang. Tính quay ra chửi thì thằng đó ngoi lên, nó vồn vã xin lỗi bé Trang, tỏ vẻ quan tâm. Tại mày thấy bé đẹp mới xin lỗi chứ gì con cờ hó. Tui lườm nó. Nhưng hình như nó không quan tâm tới thái độ của tui.

Mới gặp mà nó nói chuyện với bé Trang như là người quen từ lâu rồi. Thằng này chắc là chuyên gia cua gái, bé Trang vậy mà cũng thích nó ra mặt. Cuối cùng nó xin số điện thoại bé, ừ thì bé cho nó mà còn cười tươi nữa chứ. Hứ, mày định cua vợ tương lai của ông à con cờ hó, mày chết với ông.

Máu khùng nổi lên công thêm cũng hơi hơi biết bơi vả lại còn cái phao nữa, tui “bơi” ra sau lưng nó. Thò chân xuống dưới, móc vô cái quần nó rồi kéo mạnh xuống. Bỏ mợ, nó hông có mặc sịp. Bé Trang đứng kế bên nhắm mắt lại, la lên rồi co chân đạp con cờ hó đó 1 đạp. Tui cười há há thì tự dưng dọp bẻ, đau thấy ông trời, mợ nó, lại còn bị vuột phao nữa chứ, chuyến này xong rồi. Bé Trang mắt nhắm nghiền không mở ra nên chắc hông thấy tui. Chuyến này đi du lịch với thím Hà rồi.

Đang đuối thì có ai đó nắm lấy tay tui kéo lên bờ…

Lại một lần nữa được cứu. Mở mắt ra nhìn dáo dát. Tui ngơ ngáo nhận ra người cứu tui là… thằng bảo vệ hồ bơi. Nó túm cổ, xách tui dậy. Ệt… tui là người chứ có phải là đồ chơi của nó đâu. Nó dộng vô lưng tui cái rầm. Tui hộc nước ra, ho sặc sụa.

– Chú làm gì vậy?! – Tui quạu.

– Cho mày hộc nước ra chứ gì. – Anh chả tỉnh bơ.

Hộc thì có hộc nhưng mà muốn hôc luôn lá phổi ra quá. Thằng này có ý định giết tui hơn là cứu tui. Quay lại cảm ơn thì nó cười nói không có gì. Nó còn đá đểu tui.

– Không cứu thì chú mày cạp đất mà ăn à?

Ngọc Trinh là má nó chắc. Bé Trang ở dưới hồ bơi lên, bé hớt ha hớt hải chạy lại. Ôi, tướng chạy tình yêu đời tui dễ thương làm sao…. hí hí. Vi với thằng Quý cũng tới.

– Ha ha, thằng này, chắc ông bà mày dưới đó nhớ mày lắm hả? – Thằng khốn nạn đâm tui.

Vi em quay qua lườm thằng Quý làm cho nó nín cười ngay lập tức. Hờ hờ cho mày bỏ tật, dám đá đểu ông hả?

Hết giờ bơi, thằng bảo vệ thổi còi, mọi người lên bờ hết, còn mình thằng ku kia bì bõm dưới nước kiếm cái quần. Há há, nhìn thấy cảnh đó sao tui thấy mát dạ quá.

– Cái gì đây? – Trang nheo mắt hỏi tui.

Nhìn xuống chân thì thấy cái quần của thằng cô hồn hồi nãy. Kì này móm thiệt rồi.

Run quá, tui đáp bừa:

– Cái quần….. cái quần màu đen của… của anh.

– Sao anh mặc tới 2 cái lận? – Bé thắc mắc.

– Cái này là quần tà lỏn, cái anh đang mặc là quần bơi. Nãy anh quên cởi ra.

– Huhm, anh lạ thiệt… thôi mình về đi… hì – bé cười tít mắt, bé hay cười lắm. Đây là điều tui thích nhất ở bé.

Đi về, tui đi chung với bé Trang. Đang đi thì cái xe đạp trở chứng, đứt xên. Thấy vậy bé Trang kêu tui lên xe, bé chở về. Hế hế, hên quá xá, tao iu mày quá xe cổ ơi. Chạy được một đoạn, tui lấy hết bình tĩnh hỏi Trang:

– À Trang nè, cho anh hỏi cái này nha…

– Ừ, gì dạ anh? – Bé nhỏ nhẹ.

– Em… có bạn trai chưa? – Tui run như cầy sấy.

– Chưa, em chưa thấy ai hợp với em hết… hì… – Bé cười dịu dàng.

– À, em thích thằng hồi nãy hả? Anh thấy em nói chuyện cũng hợp với nó quá chứ. – Câu nói ngu nhất tui từng nói. Vì nó mà tui sống đau khổ trong ba tháng trời.

– Hì, cái anh hồi nãy đó hả? Em thấy ảnh nói chuyện cũng vui lắm. Em thích mấy người như vậy. – Bé Trang ngây thơ trả lời mà không biết tui đang sợ.

– Ừ…. – Tui ậm ừ.

Bé ngây thơ, cứ vậy mà chạy xe thẳng về nhà tui. Chắc bé không biết gì tới tình cảm tui dành cho bé đâu. Về tới nhà, tui không quên xin sđt của bé. Đưa cho bé sđt của mình, tui dặn khi nào rãnh thì điện thoại tui đi bơi. Bé nhìn tui cười nhe ra răng, mười cái răng trắng đều. Bé vẫy tay tạm biệt rồi chạy đi. Tui thề là không bao giờ quên được hình ảnh bé cười rồi vẫy tay chào tui. Tui vô nhà, lòng nặng trĩu. Buồn man mác, từ nhỏ tới giờ, tui chưa có cảm giác này với bất cứ ai, kể cả Vi. Khi bị Vi từ chối thì tui cũng chỉ tặc lưỡi cho qua.

Hôm nay ba về, ăn cơm xong tui lên nhà trước. Điện thoại trong túi reo, tui giật mình, mừng hủm, cứ tưởng bé gọi cho tui. Nhưng không, thằng bạn rủ tui đi chơi game. Ừ thì đi. Đang buồn, không có gì làm. Xin phép ba má xong, tui lên đường phi thẳng tới Net 148.

Thằng gọi tui tên Kì Lân. Trong lớp nó là thằng cao… à không… chỉ to, đen với hôi thôi. Nó không cao. Chỉ thuộc dạng trung. Tụi tui đặt biệt danh cho nó Kì Lờ, mỗi lần kêu nó vậy thì nó chửi um lên ”Lờ con gái mẹ mày chứ Lờ!!!”. Tui hỏi chơi gì, nó nói là Fifa online 2. Chắc ai cũng biết trò này. Nó nổi tiếng đá banh hay nhưng vô trong game thì tui chấp cả dòng họ nó. Đá kiểu gì mà nó toàn thua 5, 6 trái không gỡ. Ngồi đó, kêu nó mấy chục lần không thấy trả lời, ngó qua máy nó thì hỡi ơi… Anh chả đang chăm chú coi phim đụ nhau.

Màn hình hiện lên cảnh một em chắc là Nhật, ẻm ngồi thổi vô cái ống nước màu da người cật lực. Thằng mất dạy này … tui rón rén đi ra. Tui nói với bà chủ quán là thằng mập mập đen đen ngồi máy số 21 đang coi phim con lợn.

Bả: Cái gì?!!!

Bả lại chỗ Kì huynh, bắt quả tang. Há há há…. tui len lén đi về. Bùng luôn tiền net. Dắt xe ra tui còn nghe tiếng bà chủ văng vẳng.

– Mày đưa sđt ba má mày cho tao, không có ổng bả bảo lãnh thì mày khỏi về nghen con!

Hớ hớ…. thấy vui vậy chư tui không cười nổi. Tui nặng nề đạp xe về nhà, cảm thấy chân mình nặng như đeo chì. Bất chợt tui lại nghĩ tới bé Trang….