Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Mùa đông lạnh xứ công trường rồi cũng đã đi qua, em có điện thoại thật là tiện, nhắn tin cho nhau mọi lúc mọi nơi không phải gọi như trước nữa, em bảo từ ngày được anh tặng điện thoại, mấy đứa phòng em nhiều lúc bọn nó cứ làm sao với em ý, tôi bảo bọn nó đang ghen với em, vừa xinh đẹp lại có người yêu đẹp zai đã đi làm, lại còn tặng di động cả phòng chưa ai có, thế không ghen mới là lạ, kể cả trong môi trường sư phạm như thế này, cô giáo thì cũng là con người cả mà?
Đêm nào tôi và em cũng nhắn tin cho nhau, trừ những hôm máy hết pin hoặc hết tiền, lời yêu thương gửi trao qua những cơn gió, những nụ hôn XXX ngọt ngào, tôi chắc là thằng kỹ sư ngoan nhất nước, ngày đi làm, chiều đá bóng, tối ăn uống tắm giặt xong không chơi bời gì mấy, chỉ thích lên giường nằm nhắn tin với gái.
Cuối năm học, em chuẩn bị đi thực tập, tôi dạo này công việc nhiều nên cũng bận từ sáng đến chiều muộn, hỏi thăm nhau chủ yếu vào buổi tối trước khi đi ngủ. Em báo lên là năm nay em sẽ đi thực tập ở BX – VP, nếu vậy cũng gần, cùng tổ với em có cả Linh nữa.
Tôi bận nên cũng chẳng về chơi dạo trước khi em đi thực tập, em lên trường rồi tối điện thoại kể cho tôi nghe chuyện trường chuyện lớp chuyện học sinh… Các cô giáo tương lai cũng còn chưa rời ghế nhà trường, lại toàn các cô xinh tươi non xanh mơn mởn nên không chỉ có các em quý mà các thầy giáo trẻ rồi bạn các thầy, các anh cán bộ huyện, xã, các đồng chí công an, bộ đội địa phương cũng chọn những thời điểm này để tăm tia xem có em nào ngon ngon không là tiến hành đá đưa cưa cẩm.
Em tôi và các cô khác cũng chẳng ngoại lệ, thấy bảo có mấy anh công an huyện hay mượn cớ giao lưu đoàn thanh niên để vào chơi lắm. Tôi nghe em kể mà thấy hơi lo, mặc dù tôi biết em là người thế nào mà, nhưng biết đâu đấy, anh nào tán được em Linh chẳng hạn, mà N với L lại chơi thân với nhau, lại làm hư lây sang em của tôi thì chết… Cuối tuần, tôi quyết tâm về Hà Nội 1 chuyến…
Tuần này em cũng về Hà Nội nên 2 đứa gặp nhau ở dưới đấy, đi chơi ăn uống loanh quanh như mọi lần, sáng Chủ Nhật tôi và em bắt xe buýt lên trường em thực tập. Có một chuyện rất lãng xẹt và buồn cười nhưng cũng khiến cho em giận tôi, số là khi hai đứa ngồi trên xe, có 1 em trông dáng cũng ngon như em N của tôi, em ý đứng một tay bám lên tay nắm xe buýt, thỉnh thoảng cái khoảng eo trắng ngần lại lộ ra hấp dẫn quá nên tôi có liếc liếc vài cái, em thấy thế liền hỏi:
– Anh nhìn gì mà ghê thế.
– Anh nhìn gì đâu nhỉ.
– Chối rất nhanh nhá, liếc gái cũng nhanh, em thấy anh ngắm người ta đắm đuối thế còn gì.
– À, anh thấy bạn kia có cái áo đẹp, hôm nào về anh mua cho em 1 cái.
– Không thèm, em quay đi giận tôi.
Tôi nói hoàn toàn thật lòng mà, công nhận em kia mặc cái áo đẹp thật, ai trên xe cũng phải nhìn, tôi thấy em mà mặc có khi còn đẹp hơn nên nói vậy chứ có ý gì đâu, ai ngờ em giận luôn mới ghê, tôi chẳng hiểu nổi, trên xe nên tôi cũng không làm lành, kệ…
Xuống xe em cũng chẳng nói với tôi câu nào, tôi xin lỗi và đã hứa lần sau tái phạm 1 cách hạn chế nhưng em vẫn không nghe, chỉ đến khi tôi bảo em là thôi em vào trường đi anh đi lên TN đây thì em mới thôi, em bảo tôi:
– Ghét anh lắm, em không thích thế đâu.
Ok, lần sau ngắm gái sẽ không báo cáo em nữa, mệt thân. Em đưa tôi vào trường giới thiệu nơi ăn chốn ở, khoe về trường 1 tí, đồng thời cho mọi người thấy là em đã có người yêu, mấy anh kia khỏi đến phiền phức tốn nước bọt, tôi nghĩ thế. Quá trưa sau khi ăn xong thì vẫn sớm, mà tôi lại chưa muốn xa em ngay, tôi và em đi ra cổng trường uống nước, chả có quán xá nào, mà cô giáo ngồi quán gặp học sinh thì ngại chết nên tôi rủ cô giáo vào cái nơi mà chúng tôi chưa bao giờ đặt chân đến: Nhà Nghỉ.
Hai đứa bước vào nhà nghỉ lơ ngơ như bò đội nón, em thì ngại đỏ hết cả mặt, thực sự tôi và em có biết đi nhà nghỉ nó như thế nào đâu, xấu hổ mà. Vào nhận phòng rồi mà vẫn còn bỡ ngỡ, y như vào phòng nhà khác, không được tự nhiên giống như ở nhà tôi. Chúng tôi vào đó đúng với danh nghĩa là vào để nghỉ, nằm trên giường ôm nhau chứ không có làm gì, thấy cứ sao sao ý, hồi đó gà thật. Làm 1 giấc đến chiều tôi đưa em về trường rồi ra bắt xe lên Thái Nguyên.
Sau lần đó cho đến lễ tốt nghiệp của em tôi mới về Hà Nội, đến để chúc mừng em và mấy đứa trong phòng, sau khi ra trường cả phòng tan tác mỗi đứa mỗi nơi, mấy đứa thì về quê trong đó có em P. A và em Liên, Dương và Linh ở lại Hà Nội, em thì về nhà 1 tuần sau đó xuống làm thủ tục rồi ở trọ ngoài cùng với Linh.
Tôi về Hà Nội thăm em, đến phòng trọ trong khu Dịch Vọng, một dãy phòng cấp 4 giống như dãy trọ xóm tôi ngày trước dưới PK, 2 đứa nấu ăn trong phòng luôn, nói chung cũng gọn gàng sạch sẽ. Linh nói sẽ trụ lại ở Hà Nội, tạm thời đi dạy thêm, đang chờ xin vào một trường dân lập dạy hợp đồng…
Mấy tuần gần đây tôi về thường xuyên, hầu như tuần nào tôi cũng xin nghỉ để về với em, Linh có bạn trai nên mỗi lần bạn trai Linh đến chơi là em lại lấy lí do để tránh đi rồi em thấy tủi thân, thấy nhớ tôi, tôi cũng nhớ và thương em lắm. Tôi nói với em là xong công trình này anh sẽ về và xin làm ở Hà Nội luôn không đi xa nữa, em thì muốn thi cao học để học lên, sau này sẽ xin việc làm ở Hà Nội vì em cũng có cô làm giáo viên dưới này. Đó là mong ước về tương lai của 2 đứa mà chúng tôi vẫn tâm sự với nhau mỗi lần đi chơi. Tôi yêu em và không bao giờ muốn phải xa em, cứ nghĩ đến tương lai là tôi lại thấy phấn chấn, có rất nhiều động lực để cố gắng hơn trong công việc.
Một sự việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của tôi, sáng hôm đó đang nghiệm thu hạng mục trên công trường thì tôi nhận được điện của em:
– Anh à.
– Ừ, em ah, sao gọi cho anh giờ này?
– Em đang về Yên Bái rồi, mẹ em bị ngã xe máy.
– Thế hả em, mẹ bị bao giờ, có sao không?
– Thấy bố bảo cũng không nặng, hình như phải bó bột anh ah.
– Ừ, không sao là may rồi, em về bằng gì đấy?
– Em về ô tô luôn.
– Em về nhà xem mẹ như thế nào gọi điện cho anh ngay nhé.
Đến chiều em gọi điện xuống cho tôi báo là mẹ em đi xe bị người ta húc vào ngã gãy chân, nhưng may quá phần trên chỉ xây xát nhẹ, đang chụp chiếu nhưng bác sỹ bảo khả năng không bị làm sao, thấy giọng em lo lắng tôi an ủi:
– Chắc không sao đâu em ạ, em không phải lo lắng quá, tập trung chăm mẹ đi, cuối tuần anh lên.
– Vâng.
Thứ 7 tôi về Hà Nội sáng hôm sau tôi bắt chuyến tàu sớm về quê thăm mẹ em, đây là lần thứ 4 tôi về quê em, lúc này đang là cuối hè, gió ngoài sông vẫn thổi vào mát rượi, những cánh đồng ngô vẫn xào xạc ven đê, cảnh sắc nơi đây không thay đổi nhiều, rất đỗi yên bình. Vết thương ở chân mẹ em không nặng lắm, phải bó bột và không đi lại được, may là phần trên không sao, tôi lên hỏi thăm rồi ngồi nói chuyện với mẹ em suốt trong lúc em nấu cơm đợi bố em về. Bữa cơm em ngồi trong nhà ăn với mẹ, tôi và bố em ăn ở ngoài, hôm nay ông lấy chai rượu ngoại trong tủ ra rồi nói:
– Hôm nay T uống với bác 1 tí nhé.
– Cháu không uống được rượu bác ạ. – Tôi từ chối.
– Hôm nay cháu lên chơi, vui bác mới uống 1 tí, bình thường cũng không uống đâu.
Tôi rót rượu ra chén rồi 2 bác cháu vừa uống vừa nói chuyện, bố em hỏi tôi rất nhiều chuyện về công việc, về gia đình, bữa nay ông có chuyện gì hay sao mà uống nhiều thế, đôi lúc lại trầm ngâm rất khó hiểu. Tôi ở chơi đến chiều rồi xin phép ra về, bố em mệt đã đi nằm nghỉ, em lấy xe đưa tôi ra bến sông, trên đường đi em ngồi sau ôm tôi thật chặt, gió từ sông lại thổi làm tóc em bay phấp phới, hương bồ kết lại dịu dàng.
– Em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?
– Có chứ, nhớ phát điên lên được.
– Thật không?
– Thật, mà hôm nay bố em làm sao thế nhỉ, anh thấy khác khác.
– Mấy hôm nay em cũng thấy thế, lúc anh với bố nói chuyện em nghe hết rồi.
– Nghe trộm hả?
– Vâng, hihi.
– Thấy anh nói thế được không?
– Được…
Chiều mùa hè yên bình, tiễn tôi ra bến sông mà em bồi hồi bịn rịn mãi không chịu về, đò đã sang sông, nhìn dáng em bé nhỏ xa dần, tay vẫy vẫy mà sao thấy thương em quá.
‘… Người lên ngựa, kẻ chia bào.
Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san… ‘