Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Một cái Tết buồn, tôi giận em nên cả Tết không thèm nhắn tin gọi điện cho em, em cũng không hề có 1 dòng tin nào cho tôi, tất cả chìm vào dĩ vãng.
Tôi cứ ở lỳ nhà hoặc là mê man trong những cơn say, những bữa nhậu triền miên với bạn bè. Sau Tết đi làm lại bình thường ở Hà Nội, tôi vẫn đi về như 1 cái bóng, mọi người ở công ty chắc nghĩ tôi làm công trường vất vả mệt nhọc quá bị thần kinh hoặc là bị khủng bố tinh thần sau khi làm em sinh viên nào đó trên TN có thai nên mới mong muốn chuồn về Hà Nội nhanh như vậy.
Mọi người nghĩ thế nào cũng được, tôi chẳng quan tâm, nhưng có làm thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thể bỏ được hình bóng em ra khỏi tâm trí tôi, đó là những chuỗi ngày mộng mị, có thể nói là hơi quẫn trí, hình ảnh em luôn ám ảnh tôi, lúc thì là nụ cười rạng rỡ trong nắng mai, lúc thì mái tóc em bay thơm trong gió, nhiều lúc nằm ngủ, tôi thấy em và tôi chạy trên những cánh đồng cỏ xanh bát ngát, đuổi bắt nhau rồi lại rơi xuống những cái hố sâu trong tuyệt vọng.
Tôi ít khi đi ra khỏi nhà trừ lúc đi làm, tôi sợ nhìn thấy hình bóng em khi đi qua những con đường, góc phố, hàng cây, nơi in dấu bao kỷ niệm, những lúc như thế nỗi nhớ em lại cồn cào, dày vò trong tâm trí.
Mất khoảng 1 tháng tôi mới bình tâm lại suy nghĩ tỉnh táo, mình đã mất 1 tháng để trôi qua trong vô nghĩa, trong những suy nghĩ ngu si. Tại sao em lại thay đổi nhanh như thế, làm sao có thể nói cưới là cưới được ngay, hay có gì em còn giấu? Tôi quyết tìm hiểu, không thể để mất em dễ dàng.
Tôi sang tìm gặp Linh, bạn thân nhất hồi đại học của em, tôi hoàn toàn ngã ngửa khi biết Linh và em vẫn thường xuyên liên lạc, tâm sự với nhau, còn tôi thì cứ chìm vào những suy nghĩ bồng bột, những cảm xúc nhất thời của mình…
Ngay cái tối hôm đó, em đã buồn và khóc suốt đêm, em đã hoàn toàn tuyệt vọng và đau khổ, em muốn tôi quên em đi và đừng tìm em nữa, muốn tôi đừng tự đày đọa bản thân mình, em chỉ nghĩ cho tôi thôi mà tôi đâu có biết, chuyện của em và tôi, mình em phải chịu áp lực từ nhiều phía, nếu em cứ quyết tâm đến với tôi thì sẽ phải từ bỏ nhiều thứ, chống lại bố mẹ mình, nhưng có lẽ em không làm được điều đó, mẹ em đã quá đau buồn vì chuyện đứa con gái đầu, giờ lại thêm chuyện đứa thứ 2 nên càng suy nghĩ, nếu em quyết tâm theo tôi mà chống lại gia đình, mẹ em vì đó chắc cũng không sống nổi, bố em thì vẫn thế, quan điểm có chết không bao giờ thay đổi, lại bởi tác động của bên thứ ba nữa đó là gia đình ông bạn chiến đấu trí cốt của bố em.
Đó là một gia đình phải nói là có truyền thống, ông cụ là lãnh đạo ngành công an đã về hưu, bố em chơi thân chiến đấu với con cụ nên nhận ông cụ là bố nuôi, đi lại như con cháu trong nhà, ông bạn của bố em thì đã chuyển công tác sang huyện ủy, thằng con trai ông này học An ninh ra trường đã đi làm được 2, 3 năm gì đấy, hơn tôi 2 tuổi và hơn em 4 tuổi, hiện công tác ở công an huyện cùng cơ quan với bố em.
Hai gia đình đã chơi với nhau đi lại từ thuở em chưa lọt lòng, lớn lên bọn trẻ 2 nhà thường xuyên qua lại chơi với nhau. Anh kia đã thích em từ lâu rồi nhưng chưa bày tỏ, hai gia đình cũng có ý tác hợp cho 2 đứa, thời gian em đi học bố mẹ em không đề cập đến vấn đề này bởi sợ ảnh hưởng đến học tập với lại cũng tôn trọng cuộc sống của em, nhưng em ra trường rồi lại thi cao học không đỗ nên mọi người bắt đầu tác động mạnh mẽ vì nghĩ em về quê công tác thì con đường tương lai sau này sẽ sáng sủa, không phải vất vả, lại được gần bố mẹ, chăm sóc qua lại những khi đau yếu…
Đến thời điểm này mọi việc cũng chỉ dừng lại ở câu chuyện của người lớn chứ không phải là sắp cưới như em nói với tôi. Thì ra em nói dối tôi để tôi tự ái mà từ bỏ em, để tôi nghĩ em phụ bạc mà đừng tìm em nữa, còn em thì đã đổi số điện thoại nhưng vẫn liên lạc với Linh để hỏi thăm về tôi, em vẫn đang âm thầm chịu đựng những đau khổ trong tâm hồn, kìm nén những nhớ thương để làm tròn chữ hiếu, vết thương lòng đến bao giờ lành được, có lẽ phải đi đến hết cuộc đời này…
Việc em vào dạy tại trường cấp 3 cũng thu xếp xong, không khí trong gia đình em cũng đỡ căng thẳng hơn, tuy nhiên anh công an kia được sự hậu thuẫn của 2 gia đình, bắt đầu tấn công em toàn diện. Nghe đến đây máu tôi lại sôi lên, tôi bảo Linh cho tôi số của em nhưng Linh bảo em dặn dù thế nào cũng không được đưa cho tôi số, tôi năn nỉ mãi Linh mới đưa.
Về nhà tôi nằm suy nghĩ, giờ phải làm thế nào đây, tôi nhớ em cồn cào, tôi yêu em cuồng nhiệt, nhưng bây giờ có thể làm gì cho em khi tương lai 2 đứa đang vô định, em thì luôn nghĩ cho tôi, còn tôi chỉ biết trách em mà đã bao giờ nghĩ cho em chưa.
Có lần tôi đã nghe, chưa ai chết vì thất tình, vết thương nào rồi cũng lành, có điều bao giờ thì lành được, có những vết thương mà chỉ đến khi con người ta chết đi, vết thương mới lành lại…
Tôi gọi và nhắn tin cho em liền 3 ngày mà không 1 lần nhận được hồi âm, đến ngày thứ 4 em mới nhắn lại 1 dòng ngắn ngủi “Anh à, đừng như thế nữa, em đã quyết định rồi…”, tôi nhắn lại “Anh nhớ em lắm em biết không”, em lại chẳng trả lời, tôi gọi em cũng không bắt máy, tôi nhắn tin “nếu em không nghe máy anh sẽ lên gặp em” thì em mới nghe.
Giọng của em sao mà nghe khác quá, mới ngày nào… Em mệt mỏi và chán chường đến vậy sao, anh chẳng làm gì được cho em cả, anh thật là vô dụng, em nói nếu tôi còn yêu em còn thương em thì điều tốt nhất tôi có thể làm cho em lúc này là để cho em yên, hãy để cho tình yêu của chúng tôi ngủ quên trong miền dĩ vãng… Vậy là đã hết, em đã quyết định rồi, tôi có thể làm gì hơn cho em đây?
Hà Nội mùa tháng 3, hoa sấu lại rụng đầy trên phố, tôi nhận được điện của Linh:
– Anh ơi, cuối tuần này Ngọc lấy chồng rồi…
…
Khoảng không vô hình, trống rỗng, tôi đang chìm vào cõi hư vô, không phải cuộc sống thật, tôi đang đau khổ, đang nhớ thương em, đang khóc cho cuộc tình của mình.
Đến quê em lần thứ 7, một sáng tháng 3 trời trong xanh, sân ga, bến đò xưa quen thuộc, con đường đê với những cánh đồng ngô gió thổi rì rào, cảnh vật hôm nay chẳng thấy vui. Tôi nói với Linh là anh sẽ không đến đám cưới đâu, em lên bảo với N thế cho N yên lòng.
Tôi đứng nấp từ xa nhìn vào, nghe tiếng nhạc rộn rã trong nhà em vọng ra mà thấy nghẹn đắng trong lòng, xe hoa nhà trai đã đến… nhìn em bước ra, em kia rồi trong màu áo trắng xinh, mà sao mắt em buồn quá… Mắt tôi nhòa đi, tim tôi đau nhói như bị ai bóp nghẹn, tôi khóc thương em và cũng khóc thương cho tôi, cho mối tình tan vỡ…
Người về nhớ mãi không thôi, ngày dài tiếc nuối đơn côi.
Thương thay cho duyên kiếp lẻ loi…
Xác pháo còn rơi cuối đường, nhớ mãi tình duyên lỡ làng.
Một người tách bến nơi nao, người về chiếc bóng đêm thâu.
Em ơi thôi tan hết mộng đầu…
Anh chúc cho em, tròn hạnh phúc bên người tình mới quen.
Còn anh, một cánh chim cô độc.
Xin trọn đời theo dõi bóng mây…
…