Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Công việc dưới công trường dạo ấy nhiều quá nên tôi phải xuống nhiều hơn, thời gian ở công trường nhiều hơn ở công ty, lắm lúc còn phải âu vơ nai luôn. Chính vì thế mới có điều kiện gần gũi anh em, tìm hiểu, thấu hiểu và nhiễm luôn những thói hư tật xấu của anh em. Nói thế cũng hơi quá, dưới này cán bộ cốt cán chỉ có 4 thằng là ông D, Đức, Đô và tôi vừa bộ tứ oánh phỏm, mới đầu còn bỡ ngỡ chứ ăn ở với nhau lâu ngày bao nhiêu cái tính bẩn bựa nó lòi hết ra. Bốn thằng tôi có thể gọi là đồng nghiệp, đồng dâm nhưng cũng có lúc trở thành đồng bọn…
Tôi ở công ty đa phần là anh em văn phòng quần áo gọn gàng, đầu tóc bóng mượt và ăn nói nhẹ nhàng, có thù ghét gì nhau thì cũng chửi theo kiểu lịch sự, văn minh, chửi sau lưng hoặc kiểu ném đá dấu tay chứ không kiểu địt bộp bốp chát thô như dưới công trường đâu. Mà cái kiểu này ngày trước đi làm trên Thái Nguyên tôi cũng trải rồi, thế nên bây giờ có thể gọi là tái bẩn…
Nói qua một tí về các chiến hữu, ông D dê thì khỏi nói các bác nào đọc phần trước cũng biết, dâm có tiếng, cộng thêm thói ăn tạp, kể cả đồng nát. Thằng Đức mập kém tôi 2 tuổi quê mãi tận Lào Cai, nghiện thuốc lào mãi đéo cai được (thằng này đẻ ở Lào cai chuẩn không cần chỉnh), đặc điểm nhận dạng là mặt béo, người đậm, vai u thịt bắp mồ hôi dầu, âm thanh nhận dạng là giọng ca trời giáng chỉ thuộc một câu suốt ngày tra tấn anh em “… không phải em, nào đâu phải em…”, có hôm trăng thanh gió mát Đức ta ngồi ỉa trong chuồng xí…
Lại nhắc đến chuồng xí mới nhớ, đây là cái nơi để ỉa đái ngày nay mọi người hay gọi là nhà vệ sinh hay là guy xi cho nó tây. Ở đây cái này được đặt ở góc cuối công trường ngay sát với ruộng rau của người dân, tôi đoán là khi lên phương án thiết kế cái chuồng xí này, kiến trúc sư đã dựa trên ý tưởng “mỡ nó rán nó”, tức là thải ra ruộng bón rau cho thật xanh tốt rồi đêm đêm sai mấy chú công nhân ra ngắt trộm về hôm sau luộc chấm nước mắm cải thiện.
Cái ý tưởng này hay phết, biết rõ nguồn gốc xuất xứ của phân bón, không sợ ăn phải phân hóa học, thảo nào hôm trước được bữa rau muống luộc hái trộm anh em ăn cứ tấm tắc khen rau xanh, ăn ngọt và đậm đà… mỗi tội thằng đéo nào rửa rau chưa sạch lúc Đô địt nhà ta nhai còn nguyên cả… giấy báo, thằng Đức mập thì gào rống lên “… không phải em, nào đâu phải em…”
Sẽ có bác thắc mắc hỏi sao có bao nhiêu cái nghệ danh hay ho mỹ miều ví dụ như Đô La, Đô đốc hay Đô Mỹ cho nó máu mà không gọi mà lại gọi là Đô địt, nghe giang hồ đồn thì Đô được sinh ra trên mảnh đất thành Nam, luôn tự hào là thành phố dệt nhiều khi nhầm là thành phố địt nên gọi là Đô địt. Vui Đô cũng địt, buồn thì càng địt nhiều, lúc tức giận thì địt liên tục, ví dụ cụ thể lúc nó đang bực chuyện gì có thằng hỏi:
– Sao thế anh Đô?
– Địt sao…
– Ra quán làm cốc bia cho hạ hỏa đi.
– Địt uống…
Đấy, khả năng địt bằng mồm của Đô có khi phải trình lên U nét cô công nhận là di sản phi vật thể của nhân loại.
Trở lại với cái đêm trăng thanh gió mát ở trên, số là chiều hôm đấy ông D vào làng kiếm đâu được con vịt mang về oánh tiết canh mấy anh em uống rượu, riêng về khoản gì chứ tiết canh cho tiền tôi cũng không ăn, nhìn đã thấy ghê rồi thế mà mấy chú nhà ta chú nào chú đấy mồm đỏ choét như đàn bà đến tháng vừa rung đùi vừa tắm tắc khen:
– Ừm… ngon.
Chả hiểu ông Đô địt xung phong oánh tiết canh thế nào mà chưa xong bữa đã thấy Đức mập ôm bụng phi thẳng ra nhà trắng (cái chuồng xí sơn màu trắng để dễ phân biệt với cái bếp, cái dạo trước khi sơn thì hai cái này buổi tối trông dưa dứa nhau, sau vụ nửa đêm có thằng dò dẫm vào bếp đái mẹ lên nồi thịt kho thì hôm sau cả lũ phải ăn rau muống luộc cả ngày và quyết định sơn cái chuồng xí thành màu trắng)
Lúc sau đã thấy Đô địt chạy theo rồi đến ông D, tôi tưởng có biến gì cũng chạy ra xem thế nào, thấy Đô địt gào lên:
– Thằng địt nào trong đấy lâu thế?
– Không phải em, nào đâu phải em…
– Không cái địt, nhanh lên.
Giọng thằng Đức eo éo bên trong vọng ra:
– Từ từ…
– Từ cái địt, nhanh lên bố sắp phọt mẹ ra quần rồi này.
Từ xa đã nhìn thấy Đô với ông D lấp ló cửa chuồng xí chuẩn bị lao vào, tôi lớn tiếng:
– Tắc đường nhưng vẫn phải thể hiện văn hóa giao thông nhá, nơi công cộng ưu tiên người già, thôi Đô nhường anh D đê.
Đô cố ngoái cổ lại giọng như thằng hết hơi:
– Địt… giờ này vẫn còn đùa được…
Sau cái vụ đấy cấm thấy ông D mang vịt về chiêu đãi anh em, việc đi chợ thỉnh thoảng giao cho Đô, thực ra công ty có thuê người nấu ăn rồi nhưng mấy thằng cứ thích đi chợ để vào làng ngắm gái quê tiện thể dân vận luôn, đi đâu được dân yêu dân quý là nhất rồi, bác Hồ chả dạy thế là gì…
Ơ cái thằng Đô thường ngày bậy bả thế thôi mà khi vào làng ra chợ được lòng mấy bà mấy cô ra phết, lúc nào cũng u u con con ngọt sớt, chả thấy địt câu nào, hế cứ thấy cái bóng dáng khoan thai vội vã của nó ở đầu làng là đã nghe nheo nhéo:
– Đô ơi ăn rau không, rau sạch nhà trồng đây…
Thường thì theo thói quen Đô sẽ trả lời:
– Sạch cái địt gì.
Thế nhưng hôm nay lại thấy Đô nhẹ nhàng tình cảm lắm:
– Con có u ơi, rau sạch con gái u mới hái hả, tí u để cho con chục bó nhá…
Đ. M buổi trưa ăn đúng một mâm rau trừ bữa.