Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ
Trưa hôm sau, tôi gọi điện cho P. A bảo gọi cả Dương xuống nghe điện. P. A nghe điện bảo có chuyện gì mà gọi cả D thế, tôi hỏi:
– Hôm qua nói chuyện với anh H vui không?
– Cũng vui anh ah, anh ý vô tư vui tính lắm.
– Thế nó có nói gì anh không?
– Anh ý bảo anh đang thích N, phải không?
– Uh, đưa máy D anh nói chuyện tí.
Dương cầm máy alo, tôi hỏi luôn:
– Dương ah, anh T đây.
– Vâng.
– Chuyện anh chắc em biết rồi, từ giờ có gì các cô phải giúp anh đấy nhớ.
– Chuyện gì anh? Hihi.
– Biết rồi còn hỏi, giúp anh rồi anh sẽ có quà hậu tạ 2 đứa, nhá.
– Vầng, anh không cần nói bọn em cũng biết, nhưng nghe chừng khó đấy anh trai ah, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi.
Sau cái vụ trèo cổng đấy 2 thằng tôi lên chơi liên tục, tôi thì vẫn gọi em ra hành lang nói chuyện, thằng H thì đi chơi với 2 em kia, có lúc thì 3 em, nhiều bữa 2 thằng rủ cả 5 em đi chơi quanh trường rồi ăn vặt, đi chơi tập thể như thế mới vui.
Tôi và em đã thân thiết hơn rất nhiều, em hình như cũng biết tôi thích em nhưng mà em vẫn giữ khoảng cách nhất định, lúc nào cũng chỉ coi tôi như anh trai mà thôi. Qua nguồn tin mật báo tôi có biết dạo này đã có 2 đối thủ xuất hiện rồi. Một anh là sinh viên năm cuối cùng trường, một chú cùng lớp đại học em bây giờ, cả 2 đồng chí này đều ở trong KTX.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, lo nghĩ nhiều hơn, chính vì thế tôi nghĩ về em cũng nhiều hơn, 2 đồng chí kia thì tôi chưa giáp mặt bao giờ, nhưng dù sao các đồng chí ấy cũng ở ngay gần, nhất cự ly rồi còn gì, tôi phải lên phương án đánh nhanh thắng chắc mới được.
Thằng H bây giờ cũng máu lên SPNN lắm, đã trốn tôi đi 1 mình vài lần rồi thì phải, thấy PA bảo anh H lên chơi với D mấy lần rồi, hình như thích cái D đấy. Ờ thôi kệ, thỉnh thoảng phải đi 1 mình mới dễ hành động chứ có phải lúc nào cũng kéo đoàn kéo đống là hay đâu. Dù sao nó thích em D càng tốt, càng dễ cho mình, nó mà thích em PA thì khó ăn nói lắm. Một hôm, ngồi trà nóng tôi bảo nó:
– H này. Noel tới tặng quà gì cho các em nhỉ?
– Tao cũng đang nghĩ, khó phết.
– Làm cái gì nó độc độc vào, tao có 2 đối thủ đấy mày biết không?
– Hai cái thằng đấy chấp gì, PA với Dương kể rồi.
– Như nào?
– Đại loại như này: Thằng già hơn thì năm cuối tiếng Trung, trông không khác gì thằng Tàu khựa, nó làm bên quản lý sinh viên hay xung kích xung cứt gì đấy, suốt ngày lấy lý do kiểm tra phòng để vào nhòm ngó, đứa nào cũng ghét, cũng gọi N ra nói chuyện mấy lần nhưng N kêu bận không ra. Thằng trẻ thì cùng lớp, con trai học lớp SP tiếng Pháp, cả lớp có mỗi thằng, sắp biến thành đàn bà rồi, thằng này thuộc dạng thơ thẩn văn chương, áo trắng quần xanh, hai ống quần như 2 cái lò xo, cả tuần không giặt…
Không biết thằng này có thêm thắt gì để an ủi tôi không mà tôi nghe thấy sướng tai quá, đối thủ như này tôi không ngán lắm đâu, nhưng cũng không thể chỉ nhìn qua hình thức mà đánh giá thấp đối thủ được. Kiểu gì Noel cũng chạm trán nhau đây. Tôi bảo H híp:
– Mày về luyện giọng dần đi, Noel anh em mình lên SPNN.
– Luyện giọng làm gì, định lên chửi nhau ah?
– Mày ngu thế, xách đàn, vác “Người đàn bà hóa đá” lên mà đập…
…
Noel ngày xưa không nhộn nhịp như bây giờ, nó cũng chỉ là một dịp để đi chơi, tặng quà nhau, không có chuyện đi nhà nghỉ hay là tôi không đi nên không biết. Mấy vụ quà cáp này tôi cũng không rành lắm, chả lẽ lại hỏi P. A xem em N thích gì, lại còn quà cho PA, D, L cả Linh nữa, nói chung cả phòng.
Tôi ra mua 1 cái thiệp Noel có hình ông già cưỡi dê ngoài bìa, về mở ra tôi ngồi cặm cụi mấy ngày vẽ bông hoa hồng bên trong, nói chung là nhìn cũng được, quan trọng là vẽ tay chứ không phải có in sẵn. Tôi ghi dòng chữ bên dưới: “Merry Christmas! Chúc em một mùa giáng sinh an lành và ấm áp… Anh nhớ em!”. Thực lòng thì tôi nhớ em chứ không nói điêu, ngồi vẽ hoa mà tôi cứ nghĩ về em, chỉ mong sớm đến ngày Noel để được gặp em.
Tối Noel, tôi với H híp đạp xe, vác đàn lên trường em. Hôm nay KTX đông hơn mọi ngày, dập dìu kẻ ra người vào, đưa đón nhau chuẩn bị đi chơi. Đến phòng đã hơn 8 h, các em cũng đã chuẩn bị hết rồi, trang điểm 1 chút, quần áo gọn gàng, xếp hàng ngay ngắn (đùa tí). Hai thằng tôi ngồi giường PA uống cốc nước, đàn để giường ngoài, nhìn lên tầng 2 không thấy em, em đi đâu nhỉ, tôi hỏi:
– Mấy đứa kia đâu hết rồi em?
– Bọn nó xuống siêu thị tầng 1 mua gì ý anh ah, sắp về rồi.
Tôi để ý giường em, góc học tập đẹp nhỉ, sách vở chăn màn gọn gàng quá, mình mà trèo lên đấy nằm tí có phải thích không. Chưa kịp thực hiện ý đồ thì các em về, tôi nháy thằng H rồi nói to:
– Hôm nay Noel bọn anh lên chơi đưa cả phòng đi ăn ốc, đêm nay đón Noel trên này luôn.
Cả phòng hưởng ứng, có em nói:
– Hôm nay đi chơi đến Noel luôn nhé…
Đang ngồi đợi các em chuẩn bị xong là đi thì thấy có anh thò mặt vào, mặt này trông có vẻ nhiều hơn tôi 1, 2 tuổi. Anh này đầu hơi cua, tròn tròn tôi đoán anh năm cuối đây, thò mặt vào xong mới gõ cửa chưa ai mời đã xông vào:
– Chào cả phòng.
Mấy em trong phòng lí nhí: Em chào anh. Hai thằng tôi không ai bảo ai cùng nhìn ra gật đầu chào. Anh năm cuối ngồi xuống giường ngay bên ngoài, nhìn thấy cái hình ban nhạc The Wall trông ngầu ngầu dán trên cây đàn của tôi nghe vẻ cũng thấy ngán, anh năm cuối cất lời:
– Hôm nay phòng anh tổ chức Noel, anh lên mời cả phòng xuống cùng liên hoan cho vui.
Nói xong lại còn nhìn lên phía giường em Ngọc mới ghét. Cả phòng nhìn nhau trong giây lát, rồi em Liên có vẻ là trưởng phòng nói:
– Anh ơi hôm nay có anh trai em bên XD sang chơi, bọn em lại bận mất rồi, anh thông cảm, hẹn phòng anh dịp khác nhá.
Anh năm cuối mặt ngắn tủn nhưng cũng đành chịu, cố nói thêm câu:
– Thế ah, vậy cả phòng đi chơi vui nhé. Nhớ về trước 12h đấy. 12h KTX đóng cổng.
Nói xong quanh sang bọn tôi gật đầu chào rồi quay đít đi thẳng. Tôi chưng hửng nghĩ bụng, có thế thôi ah, đơn giản thế thôi sao?
Cả phòng đi chơi vui thật, chúng tôi cứ dàn hàng 3 hàng 4 mà đi, trời về đêm cũng hơi se se lạnh, bộ 3 XYV làm thành 1 hàng, cạnh đấy là N và L, PA một tay bám lấy tôi tay kia móc vào Dương rồi Liên tạo thành một hàng, H híp vác đàn đi ngay sau chắc ấm ức lắm, tôi chỉ sợ nó nóng mắt sút cho tôi 1 phát vào đít thì có mà phọt cứt.
Cả lũ đi vòng qua khoa Pháp, sang SP rồi lại ra sân nhà 10 tầng, vừa đi vừa nói chuyện tán phét rất vui, cuối cùng lại vòng ra cổng phụ ở đường PVĐ để đi ăn ốc. Tôi vẫn không thích ăn ốc ăn có nên ngồi ôm đàn nhìn mọi người ăn. Thằng H híp nó bảo:
– Anh T làm bài tặng các em đê.
– Hát bài “Trời không trăng không gió không sao” nhá?
Thằng này nó ộc lên 1 tiếng tí phun hết cả ốc với cóc ra bàn. Các em thì không hiểu gì cứ hỏi:
– Bài này là sao hả anh?
– Không sao đâu em, thôi mày ngồi yên để bọn tao còn ăn. – Hải híp bảo thế.
Là như này các bác ah, đây là lời trong bài “Hát về anh” như sau “Một ba lô, cây súng trên vai, người chiến sĩ quen với gian lao…” Nhưng về đến với anh em sinh viên chúng tôi thì nó lại là “Trời không trăng, không gió, không sao, mà hố xí không ánh điện nào, một mình chui vô nghe lũ giòi thì thầm bên tai…” Thế đấy, H híp không dám nghe sợ các em livefun hết ra bàn.
Tôi ngồi im ngắm các em ăn, đêm nay trời lạnh có khác ăn ốc tốt thật, bây giờ mà gọi chai rượu ra có khi các em cũng quất hết ấy chứ, lúc đấy thì chẳng biết thế nào mà lần, ngồi rảnh rỗi nên tôi cứ nghĩ linh tinh thế. Vụ ăn uống đã xong, giờ đến tiết mục văn nghệ, cả lũ lại kéo vào khoa Pháp, ngồi quây quần bên bờ hồ, tôi lại ngồi đối diện với em Ngọc, số tôi vẫn là cái số khổ, tôi đệm đàn để tôi và H híp hát tặng các em 1 liên khúc the Wall luôn, các em hứng chí nhiều khi cũng hát theo, không khí thật quá đầm ấm trong một đêm chớm đông. Rồi H híp solo bài “Trái tim bên lề” của Bằng Kiều, tôi thì hay văn vở kiểu nội tâm, trước khi hát lại còn trình bày:
– Đêm nay Noel, chúc các em luôn vui vẻ, hạnh phúc và có một mùa đông ấm áp. Anh sẽ hát tặng cả phòng bài ‘Nhớ em’.
Chẳng phải nói thì các em cũng biết tỏng bài này tôi hát tặng em Ngọc chứ tặng gì cả phòng, tôi phải nói vậy chứ nói tặng riêng lúc này có vẻ vô duyên quá.
“Nhớ đến em, lòng này nhớ đến em, anh nhắn gió mây mang em đến đây, đến với anh một lần đến với anh cho đêm nay thôi không còn cô đơn…”
Tôi vừa hát vừa nhìn em làm em cũng xấu hổ đỏ hết cả mặt, trông càng đáng yêu.
Thoắt cái đã sắp 12h, mấy anh em kéo về phòng đúng như anh năm cuối đã nhắc, nhưng vẫn không kịp. Hình như anh năm cuối theo dõi biết bọn tôi gửi xe ở KTX hay sao rồi xì đểu bảo vệ đóng cửa nhà xe lúc 11h55. Về đến nơi, nhà xe khóa rồi, chẳng còn ma nào.
– Làm thế nào bây giờ anh? – Mấy em lo lắng.
– Không sao đâu, mấy đứa cứ về phòng đi, bọn anh ra đi xe ôm.
– Vâng, các anh đi về cẩn thận nhé.
Để các em đi về 1 đoạn tôi mới gọi:
– Ngọc ơi, anh bảo cái này.
Em quay lại, tôi cũng bước tới lại gần em, đưa nhanh cho em tấm thiệp tôi nói:
– Chúc em giáng sinh vui vẻ.
Hai thằng lững thững đi ra ngoài đường Xuân Thủy bắt xe ôm, các cổng trường đã đóng hết, bọn tôi phải trèo cổng ra ngoài, cũng sắp 1h đêm rồi đường cũng vắng, tìm mãi mới thấy 1 chú xe ôm.
– Chú ơi, 2 người về Phùng Khoang bao tiền?
– Phùng Khoang ở đâu?
– Ở gần đường Lương Thế Vinh, đại học NN chú ah.
– 7 Chục.
– Úi sao đắt thế chú?
– Xa, mới cả đêm không xe nào chạy đâu.
– Thôi chú ah, bọn cháu đi bộ.
Bây giờ 7 chục chẳng là gì nhưng ngày đó 7 chục to lắm, chúng tôi cũng tiếc tiền, mà thanh niên đi bộ 1 chút cho dẻo chân cũng chẳng sao. Hai thằng vừa đi vừa nói chuyện bình luận về các em, rồi thay nhau vác đàn, quãng đường từ Xuân Thủy qua Cầu Giấy ra Láng đến Trần Duy Hưng vòng về Khuất Duy Tiến đi tắt qua Vũ Hữu, Lương Thế Vinh mới về đến Phùng Khoang. Chuyện này thật 100% chứ tôi không bịa 1 tí nào. Hôm nào rảnh rảnh bác nào thử làm 1 cuốc như thế rồi về cho anh em cái report xem sao.
Đêm đó về đến nhà đã 3h sáng, H híp ở lại phòng ngủ cùng 2 thằng tôi luôn. Tôi 2 chân mỏi rã rời nhưng cũng không ngủ được ngay, nằm suy nghĩ mãi, không biết em sẽ phản ứng như thế nào sau khi đọc bưu thiếp của tôi?
Hôm sau tôi ngủ dậy đã gần 11h, K đơ thì đi học, H híp vẫn ngáy o o, xuống đánh răng rửa mặt xong tôi chạy ù sang mua 2 cái bánh mỳ, lên phòng mở đài tôi nằm vừa gặm bánh mỳ vừa nghe nhạc. Được mấy bài thì thấy tiếng bà Hợi gào lên ở cổng:
– T có điện thoại, xuống ngay nhớ.
– Vâng.
Tôi chạy xuống, ai gọi vào giờ này nhỉ. Nhấc máy lên alo, bên kia một giọng nhỏ nhẹ êm tai vô cùng:
– Anh T ah.
– Ừh, ai đấy?
– Em Ngọc đây ah.
Tôi vừa bất ngờ vừa hồi hộp, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Em lại hỏi:
– Hôm qua các anh về có muộn không?
– Sớm em ah, 3h thôi.
– Eo ơi, sao muộn thế anh?
– Bọn anh đi bộ, hết xe ôm.
– Thế có mỏi chân lắm không anh.
– Mỏi nhừ, anh vừa phải bò xuống nghe điện thoại đây.
– Hì Hì, anh cứ trêu em.
Ngập ngừng 1 lát tôi hỏi:
– Hôm qua chơi vui em nhỉ.
– Vâng, cả phòng em vui lắm.
– Thế… em đã xem thiếp anh tặng chưa?
– Hì em xem rồi, hoa là do anh vẽ ah?
– Uh hoa anh tự vẽ đấy, đẹp không?
– Đẹp lắm ah, mà lần sau đừng viết linh tinh như thế anh nhé.
– Linh tinh đâu, anh viết thật lòng mà.
Em lặng im không nói gì, 1 lúc tôi gọi: “Ngọc ơi”, mới thấy em trả lời.
– Thôi anh lên phòng nghỉ đi, em cúp máy đây.
Tôi chạy lên phòng mà cảm giác như đang bay, em Ngọc gọi điện cho mình, sướng quá, vậy chắc là em cũng thích mình rồi, tôi đâu có biết cả phòng đã cử em Ngọc đại diện xuống gọi điện hỏi thăm xem bọn tôi đêm qua về sống chết ra làm sao. Tôi như bay lên phòng dựng thằng H dậy:
– Này, Ngọc vừa gọi điện cho tao đấy, thế là sao mày?
– Thì nó thích mày chứ sao nữa. – Nói xong nó lại quay mặt vào tường ngủ tiếp.
Tôi sướng quá, cái cảm giác sau này xuất tinh vào bướm em cũng chỉ sướng đến như này là cùng, tôi vớ nốt cái bánh mỳ trên bàn ăn luôn cho đỡ sướng, mở đài lên, tìm đĩa, tôi ngồi trên ghế hai chân vắt lên bàn, tiếng nhạc vang lên: “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…”