Truyện Sex Tội lỗi
Hai mẹ con quyết định ở lại một ngày nữa, chiều ngài mai mới về. Tối sau khi ăn xong mẹ rủ tôi qua nhà cô Lan, cô bạn thời thơ ấu của mẹ, cô ấy cũng mới sinh…
Đường qua nhà cô ấy cũng qua con suối ban chiều. Tối ở quê rất tối, phải dùng đèn pin soi đường.
– Mẹ nhớ chỗ này chứ.
Tôi chỉ vào hòn đá nơi chiều nay tôi và mẹ giao hoan.
Mẹ im lặng, mẹ cũng không thích nói đến những vấn đề như thế mặc dù nó vốn đã thân thuộc.
Đến nhà bạn mẹ, cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi lớn như thế, cô nhận không ra tôi.
– Trời ạ, đã lớn thế này rồi à? Học hành thế nào, có người yêu chưa con?
– Con chưa. – Tôi thỏ thẻ.
– Mới ngày nào còn bế nó đỏ hỏn mà giờ lớn thế này rồi, ngày xưa là hay tè dầm ra cô lắm đấy nhé.
– Mày đừng nói thế, cháu lớn rồi nó ngại đấy. – Mẹ nói.
– Ngại gì, gớm, ngày xưa tôi bế anh từ khi chim như quả ớt thóc, giờ đã thế này rồi..
Câu chuyện cứ qua mau, hai người cứ hàn thuyên đủ chuyện. Cùng tuổi nhưng so với mẹ tôi, cô ấy già hơn nhiều. Mẹ bế con cô ấy nựng nó làm tôi thấy tội lỗi quá, ngày xưa mẹ cũng chăm sóc tôi như thế, còn bây giờ…
Trên đường về chẳng ai nói gì, mẹ đi sau tôi, sau ánh đèn pin lập loè…
– Cô ấy sinh con muộn nhỉ?
– Uhm.
– Con thấy tội lỗi quá mẹ à. – Tôi dừng lại nhìn mẹ.
– Sao vậy? – Lại bắt đầu rồi.
– Con thấy cô ấy và mẹ giành nhiều tình cảm cho đứa bé nên con thấy áy náy. Có người con nào như con không?
– Cũng chẳng có ai như mẹ cả. – Mẹ thở dài.
Tôi ôm mẹ như hai người yêu nhau, tôi cao hơn mẹ một chút. Mẹ ôm tôi chặt như sợ tôi đi mất.
– Mình dừng lại con nhé. – Mẹ sụt sịt.
– Nhưng…. – Tôi ngập ngừng…
– Bình thường thì không sao, nhưng nhiều khi chuyện qua rồi mẹ thấy mình không còn là con người nữa.
– Nhưng…
Tôi nhìn mẹ trong bong tối mập mờ… Mẹ cũng nhìn tôi… Im lặng…
– Hay mẹ con mình đi thật xa đến nơi không còn ai biết chúng ta nữa mẹ nhé…
– Mẹ cũng từng nghĩ đến điều đó nhưng….
– Nhưng…
– Nhưng dù đi đâu cũng vậy, mẹ vẫn là mẹ của con và con đã làm nhiệm vụ của một người chồng với mẹ. Thế nên đi đâu cũng thế, sự thật mãi là sự thật…
– Nhưng… – Tôi ngập ngừng…
– Nhưng con không thể chấm dứt được chứ gì? – Mẹ bắt thóp tôi.
– Vâng. Tôi trả lời khẽ…
– Thôi, chắc một thời gian nữa sẽ qua thôi, dù sao cũng xảy ra rồi…
Tôi ôm mẹ vào lòng không nói, mẹ cũng vậy…
– Hai mẹ con mình lên đồi nhé.
– Con điên à? – Giờ này còn lên đó làm gì.
– Con nhớ…
Mẹ không nói gì, vân vê cúc áo tôi. Tôi hiểu mẹ muốn gì khi làm thế. Tôi tắt đèn pin, bế mẹ vào bụi rậm ven đường mòn…
Trời tối nên mẹ không còn giữ quần nữa, mặc cho tôi tụt chiếc quần jean của mẹ ra, thật khó…
– Mình cứ thế này cho đến khi nào dừng lại thì thôi mẹ nhé…
Mẹ không nói, gật đầu nhẹ… Tôi cúi xuống hôn vào ngực mẹ, nhẹ nhàng…
Tay tôi xoa lên ngực, rốn rồi đến nơi ấy, cái nơi tăm tối của mẹ, cái nơi mà mới chiều nay tôi dập tơi bời, cái nơi mà tôi đã hình thành kiếp người…
Mẹ tôi cởi cúc áo tôi ra, xoa ngực tôi, mẹ chỉ làm như thế… Mẹ chỉ thích xoa ngực tôi thôi, như người yêu dành cho tình nhân vậy…
…
Sáng hôm sau tôi và mẹ tôi bắt xe về nhà sớm. Mẹ có vẻ vui vì được ông bà giúp đỡ giữ được nhà. Trên xe mẹ gục đầu vào tôi thiếp đi. Tự nhiên thấy mình to lớn hơn, trách nhiệm hơn…
Bố tôi vẫn chưa về, có lẽ là cuối tuần như ông ấy nói. Bố tôi cũng là người giữ lời hứa. Như vậy tôi và mẹ còn mấy ngày thoải mái bên nhau. Nói là thoải mái không phải là vì chuyện đó, vì dù có ông ấy ở nhà cũng không liên quan lắm, thoải mái là tôi và mẹ không cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc với bố tôi.
– Vậy là mẹ yên tâm rồi nhé, tôi nói sau khi hai mẹ con ăn cơm xong đang ngồi xm ti vi ở phòng khách.
– Gì con?
– Như vậy là mẹ có thể ở đây mà không phải bán nhà rồi nhé.
– À, nhưng cũng phải lo trả tiền cho ông bà chứ, vui thì vui nhưng cũng lo lắm con à.
– Con ước gì có thế giúp mẹ, tôi nghẹn ngào!
– Chỉ cần con học tốt ra trường có việc làm ổn định là được rồi, mẹ không mong gì hơn.
Bộ phim tối nay nói về chuyện ngoại tình, mẹ không muốn xem nên chuyển kênh khác, có lẽ mẹ không muốn khơi lại quá khứ. Tôi hiểu…
– Con đi ngủ trước đi, hôm nay mẹ thức đêm một chút lo giải quyết công việc còn đọng lại mấy hôm về quê ngoại.
– Vâng. Nhưng mẹ nhớ ngủ ở phòng con đấy. – Tôi nhìn mẹ âu yếm.
– Thì lâu rồi đều thế mà, mẹ cũng quen hơi con rồi… – Mẹ tủm tỉm..
Tôi vào phòng ngủ trước, mệt mỏi sau chuyến về quê tôi thiếp lúc nào không hay. Nửa đêm tôi thấy mẹ vẫn thức làm gì đó, mẹ đọc gì đó, có lẽ mẹ đang làm việc nhưng sao mẹ lại lấy khăn lau nước mắt? Có lẽ mẹ lại khóc vì tủi thân hay vì những lỗi lầm đã xảy ra… Tôi tự hỏi lòng mình…
Tôi không dậy, giả vờ ngủ, mãi gần sáng mẹ mới đi ngủ. Mẹ nằm bên cạnh tôi nhẹ nhàng như sợ tôi thức giấc nhưng mẹ không biết tôi thức giấc từ lâu…
Sáng hôm sau khi mẹ đi chợ, tôi ra bàn làm việc của mẹ tìm lại cuốn sổ mà mẹ đã đọc đêm qua. Tôi tìm mãi mà chẳng thấy gì ngoài những cuốn sổ đầy những con số kế toán. Có lẽ mẹ làm việc thật, tôi tự nhủ…
Đêm hôm sau cũng vậy, mẹ cứ lấy cớ làm việc để tránh ngủ cùng tôi. Có lẽ mẹ nhiều việc thật. Tôi cũng không bận tâm đến vấn đề đó nữa, ngủ một giấc ngon lành đến sáng.
Tôi và mẹ đều mong đến cuối tuần để mong bố tôi về xem tình hình thế nào, bố tôi giải quyết ra sao, để quyết định một lần cho xong dù bố tôi về sẽ làm xáo trộn cuộc sống của mẹ con tôi.
Thật chẳng ra gì khi tôi có ý nghĩ muốn bố mẹ tôi ly hôn, muốn bố tôi rời xa mẹ con tôi, không phải là vì tôi muốn sở hữu mẹ, mà đơn giản là vì bố mẹ tôi sống như thế, thà rằng giải thoát cho nhau. Bao nhiêu năm rồi cứ đóng kịch mãi, bao nhiêu năm rồi sống cuộc sống gượng ép không tình yêu…
Tôi tự nhủ, nếu sau này tôi có cuộc sống hôn nhân như bố mẹ, tôi sẽ giải thoát sớm chứ không sống như thế nữa. Mong manh…
Ngày mai đã là chủ nhật, là ngày bố tôi có khả năng sẽ về. Hôm nay thứ 7 mẹ tôi được nghỉ ở nhà, tôi cũng không đi đâu, loanh quanh ở nhà thu xếp lại vườn tược. Mẹ tôi giặt giũ chăn màn bên giường bố mẹ, tôi hiểu mẹ làm thế vì lâu rồi mẹ không ngủ ở giường bố mẹ nữa nên bụi bặm bám vào. Mẹ sợ bố biết.
Tôi vào phòng tắm tắm sau một hồi làm việc ở vườn, mẹ tôi cũng đang lúi húi ở dưới bếp sau khi phơi chăn màn xong đang dọn dẹp lau chùi bếp.
Tôi cởi trần, người còn đẫm nước khi vừa tắm xong ôm trầm lấy mẹ.
– Lâu quá rồi… – Tôi nói
– Lâu gì con. Mới mấy ngày chứ mấy. – Mẹ đẩy tay tôi ra. – Ướt hết mẹ rồi.
– Kệ, con cứ ôm mẹ đấy.
– Để mẹ dọn dẹp nào.
Tôi nuối tiếc buông mẹ ra rồi lên phòng tôi nằm nghỉ. Một lúc sau tôi qua phòng bố mẹ xem có gì dọn dẹp thì dọn nốt, tôi tự nhủ rằng sau khi bố mẹ ly hôn rồi, đây sẽ là nhà mới theo nghĩa mới nên tôi cũng chăm chỉ dọn dẹp hơn. Ảnh cưới của bố mẹ vẫn để cuối góc giường mốc meo, quần áo của bố tôi cũng không còn nhiều, vài cái đã được gấp gọn để riêng trong tủ. Quần áo của mẹ gấp gọn theo từng loại, những chiếc quần lót mỏng manh gợi cảm.
Vô tình dưới đáy tủ quần áo của mẹ là cuốn sổ nhỏ. Tôi cứ nghĩ đó là sổ sách chi tiêu của mẹ vì đến nửa sổ là những con số, nhưng ở cuối sổ là những dòng chữ thân quen của mẹ, đó là những dòng nhật kí…
Tôi đang đọc được mấy dòng đầu thì tiếng chân mẹ tôi từ bếp lên, vội vàng tôi để lại như cũ rồi giả vờ dọn dẹp như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi định chiều nay khi mẹ đi chợ tôi sẽ lấy ra đọc.
Buổi trưa tôi ôm mẹ ngủ sau một buổi sang mệt nhọc.
– Mai có thể bố sẽ về. – Mẹ thở dài.
– Vâng, như thế cũng tốt mẹ à, nhanh cho xong.
– Ừ. Mẹ cũng mong là thế, mỗi người cũng có cuộc sống riêng.
– Từ nay con sẽ thường xuyên về nhà hơn.
– Để làm gì, lo học đi chứ.
– Để quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn.
Tôi nhấn mạnh từ “ chăm sóc” để mẹ hiểu ý nghĩa sâu xa ấy.
– Thôi, không cần anh chăm sóc, anh cứ lo học tốt là được. Sau này sẽ có người khác để anh “chăm sóc”.
Mẹ tôi cũng nhấn mạnh từ đó, cả hai mẹ con đều cười. Rồi giấc ngủ kéo đến từ lúc nào không hay…
Buổi chiều, đúng như dự đoán, mẹ tôi đi chợ. Tôi lén qua phòng bố mẹ tìm lại cuốn sổ nhỏ đó. Tôi như điếng người khi đọc những dòng nhật ký của mẹ. Tôi không thể nhớ hết những gì đã đọc được, chỉ nhớ rằng những trang đầu là kể về cuộc sống gian khổ của mẹ khi bố ngoại tình, rằng những dằn vặt khi mẹ phải quan hệ với bố khi không có tình yêu… Nhưng những trang cuối là những dòng dành cho tôi:
Mình cứ phải che giấu cảm xúc khi bên nó, mình chưa hề có cảm giác với chồng mình như thể. Mình sợ cứ thế này sẽ có lúc mình không kiềm chế lòng mình thêm nữa, mình sợ cứ thế này điều gì đến sẽ đến, mình sẽ có em bé mất…
Có lẽ khi nào nó có gia đình, mọi chuyện sẽ qua. Nhưng biết đến bao giờ chứ?
Mình cố gắng giữ lại ngôi nhà cũng vì nó, nó có quá nhiều kỉ niệm của hai mẹ con từ khi còn lọt lòng cho đến hôm nay, chỗ nào cũng có kỉ niệm.. Ngay cả chiếc quần lót của mình dù rách mình cũng không muốn bỏ đi, vì nó đã từng được dùng để lau những thứ nhầy nhụa tội lỗi của hai mẹ con…
Mình cũng nghĩ đến sẽ bán nhà lên ở cùng nó, nhưng như thế làm sao nó sẽ học tốt khi vẫn duy trì mối quan hệ chồng vợ với mình hằng ngày, tuổi của nó không dành cho việc ấy, sẽ ra sao nếu mình có em bé nếu bán nhà lên sống cùng nó. Điều đó rất dễ xảy ra, mình cũng còn trẻ, cả hai lại ở bên nhau thường xuyên, dù có tránh thế nào sẽ có lúc vướng phải…
Xa nhau, có lẽ sẽ tốt cho cả hai. Sau này khi nó ra trường có việc làm, có người yêu mới sẽ quên mình, mình cũng mong như thế.
Cảm giác tội lỗi luôn bao phủ mình hằng đêm, mình không ngủ được yên giấc từ lâu rồi. Nhìn con ngủ mà long mình đau nhói…
Cảm giác tội lỗi đan xen cảm giác được yêu thương thực sự đang xáo trộn mình. Mình chết mất..
Chồng mình sắp về, mình muốn mọi thứ qua nhanh để mọi chuỵên tốt đẹp, chấm dứt mọi thứ.
Mấy hôm nay mình lảng tránh nó vì đang ở chu kì, hơn nữa mình cũng muốn dừng lại để suy nghĩ về những gì đã qua…
Sau khi mọi thứ giải quyết xong, nó cũng đi học xa nhà, rồi mọi chuyện sẽ giảm dần rồi cũng qua, hy vọng là thế…
Còn khoản tiền vay ông bà nữa, mình cũng lo quá…
Đêm qua nhìn con ngủ ngon lành mà lòng mình như xé nát. Khuôn mặt ngây thơ ấy bị vấy đục vì mình, người đã sinh ra nó. Mình đau đớn như nào khi đau đẻ thì bây giờ lại sung sướng thế nào khi nó trở lại nơi ấy. Nghịch cảnh quá… Đau đớn quá…”
Nội dung nhật ký còn dài nhưng tôi không nhớ hết, cũng không đọc hết, vì càng đọc tôi càng thấy thương mẹ hơn vì những dằn vặt mà mẹ đang gánh chịu. Còn tôi, dù có dằn vặt lương tâm một chút nhưng bản năng giới tính đã lấn át tất cả. Hơn nữa, tôi cũng còn trẻ, chưa đủ từng trải để hiểu về cuộc sống luân thường đạo lý…
Tôi để cuốn sổ vào chỗ cũ, thở dài lặng lẽ đi qua nhà thằng bạn cho khuây khoả.