Truyện Sex Tội lỗi
Mấy ngày sau đó tôi sống trong những ngày vui nhất, tôi tranh thủ ở bên mẹ mọi lúc mọi nơi, ở bên mẹ khi bố đi vắng ban ngày, còn ban đêm là những hồi hộp đến nghẹt thở…
Bướm mẹ đỏ au hai bên mép vì chim tôi dập quá nhiều, thậm chí mẹ còn không rửa ráy khi quan hệ xong nữa, chim mẹ lúc nào cũng nhớp nháp tinh trùng của tôi. Ngại nhất là khi vừa quan hệ xong thì bố tôi về, tinh trùng của tôi ngấm ra cả váy của mẹ… Cũng may bố tôi là người vô tâm…
Rồi ngày tôi đi học cũng đến, tôi muốn đi để không phải đối mặt với bố tôi hằng ngày nhưng tôi cũng muốn ở lại vì tôi không thể xa mẹ, tôi quen với cơ thể mẹ, mùi hương quen thuộc cả mẹ, quen với cảm giác ấm nóng trong bướm mẹ nhầy nhụa…
Nhưng cuộc vui nào cũng qua, ở lại mà phải gặp bố thà đi còn hơn, tôi nghĩ vậy. Mẹ cũng muốn tôi đi, dù mẹ rất yêu và nhớ tôi nhưng cứ ở lại thế này, tôi và mẹ không dứt ra được, điều đó sẽ rất nguy hiểm… Mẹ muốn dừng lại… Tôi hiểu điều đó qua những tiếng thở dài hàng đêm của mẹ…
Buổi tối trước ngày tôi đi, cả nhà ăn bữa cơm chia tay. Mẹ tôi hôm nay làm nhiều đồ ăn ngon quá. Bố tôi cũng chẳng nói gì ngoài câu cố học tốt. Tôi ngồi đối diện mẹ nhưng chẳng dám nhìn mẹ, những lúc quan hệ thì tôi và mẹ có thể thoải mái nhưng những lúc thế này, tôi ngại đối mặt với mẹ vô cùng…
Tôi làm rơi chiếc đũa dười đất, cúi xuống tôi thấy bướm mẹ tôi sau lớp quấn lót đỏ, chiếc quần lót mà tôi đã quá quen thuộc khi không biết bao lần tôi đã tụt nó ra khỏi cơ thể mẹ.
Tôi lấy chân đưa vào chân mẹ, rồi đến đầu gối, rồi nằm giữa hai chân mẹ. Mẹ vô cùng hoảng sợ khép đùi lại nhưng càng tạo cho tôi kích thích. Bố tôi cứ cắm cúi ăn, mẹ tôi cũng giả vờ ăn nhưng bên dưới đùi mẹ, chân tôi đang day day lên chiếc mu cao ấy.
Mẹ đưa một tay xuống dưới đẩy chân tôi ra…
Ăn xong bố tôi đi qua nhà hang xóm chơi cờ, ông ấy thích thế mà. Bố vừa ra khỏi cổng là những tiếng bạch bạch lại vang lên không ngớt… Những tiếng thở dồn dập, những tiếng thì thào…
– Đừng con, sao con liều thế. Bố mới đi mà. Vừa nãy cũng thế, sao con liều thế?
– Mai con đi rồi mà mẹ, chiều con nhé…
– Mấy hôm nay ngày nào cũng mấy lần rồi mà…
Tôi hôn lên khắp cơ thể mẹ, xoa hết vú này đến vú khác, tôi sợ mai đi rồi sẽ còn lâu mới được có cảm giác này nên không một chỗ nào mà trên cơ thể mẹ mà tôi động đến. Tôi chăm sóc chỗ sâu kín của mẹ nhiều nhất, mẹ cũng vậy, cũng ôm tôi như thể hôm nay là lần cuối… Hai cơ thể quấn vào nhau vô tận…
Chỉ thiếu những nụ hôn…
Tôi không ra trong mẹ dù tôi có thể làm thế vì mẹ đã uống thuốc nhưng tôi lại ra trên bụng mẹ, chảy dài xuống rốn. Tôi lấy tay xoa lên bụng mẹ, xoa hết chỗ tinh trùng ấm nóng ấy lên bụng mẹ, bướm mẹ, chân mẹ như thể tôi muốn đánh dấu đây là lãnh địa của tôi. Mẹ dường như cũng hiểu điều ấy, nằm im để tôi làm việc kỳ dị ấy…
Mẹ nhắm mắt lại để tôi tự do di chuyển khắp cơ thể nóng bỏng của mẹ…
– Cơ thể này là của con mẹ nhé. – Tôi nhắc lại.
Mẹ không nói, gật đầu nhẹ như đồng ý.
Đêm cuối, tôi ôm mẹ mà ngủ trong những lo âu cho cuộc sống sắp tới, cho những suy ngĩ rằng mai tôi đi rồi, bố tôi và mẹ…
Tôi lo cho kỳ học sắp tới… Mất ngủ…
Sáng hôm sau mẹ chở tôi ra bến xe. Tôi ôm chặt mẹ không nói.
– Con nhớ giữ sức khỏe. Giữ mình nhé, ở thành phố nhiều cạm bẫy. Mẹ sợ con ra ngoài rồi lây bệnh lắm, đang ở nhà thế này…
– Con sẽ không thế đâu, mẹ cũng giữ gìn nhé.
– Mẹ có gì mà giữ gìn, có gì thì con biết hết rồi.
– Bố…
– Con đừng lo, mẹ không có cảm giác và cũng không để bố chạm vào người lâu rồi. Mẹ chỉ có mình con thôi, bây giờ và mãi mãi..
Tôi biết mẹ chỉ nói vậy để tôi yên lòng… Tôi nắm tay mẹ thật chặt… Đường đông quá, nếu không tôi đã ôm mẹ hoặc xoa lên vú mẹ mất…
Xe chạy rồi, long tôi ngổn ngang trăm mối…
Mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu…
Sợi dây vô tình mong manh quá, đếm rồi đi, cứ ngỡ mọi thứ sẽ qua đi nhưng…
Bố mẹ tôi từ lâu đã mong manh rồi, bây giờ sẽ dễ vỡ hơn thôi…
Những thứ mong manh đều dễ vỡ… Tôi và mẹ, liệu có vỡ không?
…
Rồi tôi đi học như nào, quen với người yêu thành phố ra sao? Rồi phản bội lời hứa thế nào? Rồi điều gì sẽ đến khi mọi thứ mong manh đều dễ vỡ… Từng bước từng bước chúng ta sẽ hiểu dần dần về cuộc đời tôi…
…
Tôi là người nhạy cảm, một chút gì đó lãng mạn, thường thì những người như tôi hay trắc trở về đường tình duyên. Tôi biết làm thơ khi còn học cấp 2, đầu tiên là những bài thơ về tuổi học trò với những dòng thơ lục bát. Lớn hơn một chút tôi đã biết làm thơ tình, cũng vài lần “giữa giờ chơi mang đến lại mang về” khi còn học cấp 3. Ngẫm lại cũng đúng, đúng là số mình thật khổ về đường tình duyên…
Tôi lên thành phố học lại với những cảm xúc khác nhau đang xáo trộn trong tôi. Một bên là cảm giác lo lắng hờn ghen với bố, một bên là cảm giác dường như mẹ đã dành trọn con tim cho mình. Tôi hứa với long mình sẽ học tốt. Tôi nhớ đến khoản nợ của mẹ với ông bà, tôi muốn giúp đỡ mẹ quá, đến bao giờ…
Kỳ học mới cũng đến với bao háo hức, hứa hẹn, những khuôn mặt quen bạn bè xưa cũ… Vài tháng hè không gặp mấy mấy đứa bạn lớn hẳn ra.
Tôi học chuyên ngành ngoại ngữ nên trường đa số là con gái, xinh có, dễ thương có, xấu có, giàu có, nghèo có… Giảng đường chung hơn 400 học viên dường như tôi chỉ là nhỏ bé… Có những khi là những tờ giấy nhỏ nhỏ chuyển từ nơi nào đến chỗ tôi với nội dung muốn làm quen.
Tại trong hơn 400 học viên ấy, số lượng sinh viên nam chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tôi thì lại có chút ngoại hình nên cũng có nhiều em để ý.
Tôi cũng không để ý lắm, đơn giản vì tôi chưa có cảm giác yêu ai đó thật bao giờ, cái thời học sinh vụng dại cảm tính ấy qua lâu rồi… Hơn nữa, trong tôi hình bớng mẹ lớn lao quá, mãnh liệt quá, tôi không thoát ra được. Mấy thằng học chung kêu tôi ngu, sao không yêu con bé này, sao không yêu con bé nhà thành phố kia, sao không yêu đứa chân dài nhưng xấu xấu kia…
Tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ cười chừ… Lắm khi bọn nó còn nghi ngờ tôi là gay… Buồn cười quá…
Đôi khi tôi còn thấy thương cảm cho mấy thằng đó, hai mươi tuổi đầu mà chưa biết mùi đàn bà, còn tôi, dẫu gì cũng…
Tôi gọi điện về nhà mỗi chiều thứ 7, lại ra bưu điện gần quán trọ, lại đăng kí số đưa cho cô tiếp viên xinh đẹp nhưng khó tính…
Mẹ vẫn thế, vẫn ngọt ngào với những lo toan. Tôi tuyệt nhiên không nói những chuyện liên quan đến chuỵên ấy, tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi chỉ nhớ đến cái đó mà không lo học tập.
Bố tôi đi sau khi tôi đi một tuần, mẹ tôi bảo thế. Tôi mừng vì như thế mẹ tôi sẽ không ngủ cùng bố nhưng cũng thương mẹ vì lủi thủi một mình.
Mẹ bảo mẹ quen như vậy rồi nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy áy náy. Mẹ bảo tôi gắng học tốt, mẹ sẽ lên thăm tôi khi công việc rảnh rỗi.
Tôi nhớ mẹ nhiều, tôi nhớ những đêm ngủ cùng mẹ, nhớ chiếc bàn ăn, nhớ chiếc quần lót của mẹ, nhớ cả cô bé đáng yêu của mẹ…
Tôi không hỏi mẹ có nhớ tôi không, nhưng qua giọng nói tôi biết mẹ nhớ tôi nhiều, mẹ chẳng có ai than thiết ngoài tôi.
Mẹ kêu tôi về thăm mẹ nhưng tôi cũng không muốn lắm. Tôi biết về thế nào chuyện đó lại xảy ra, đôi khi tôi cũng nhớ đến mẹ khi thủ dâm, khi xem phim sex cùng với thằng bạn ở KTX. Tôi không muốn về lúc này vì một lý do khác, đó là vì tôi đã siêu long trước một người con gái học cùng khoa nhưng khác lớp.
Cô bé đó nhà thành phố, nhà cũng giàu có, tôi nghe bạn bè nói thế chứ cũng chưa vào nhà cô ta bao giờ.
Lý do tôi siêu lòng trước người ấy không phải vì cô ta giàu có hay giỏi giang xinh đẹp gì. Tôi không coi trọng vật chất, nghệ sĩ thường là thế.
Chiều chiều khi tôi ngồi học ở giảng đường cô ta đều chủ động đến ngồi bên tôi hỏi tôi đủ thứ. Tôi thường ở lại không về nhà trọ vì nhà trọ ồn ào nóng nực làm tôi không tập trung được. Lúc đầu tôi ghét cô ta lắm, con gái gì mà mạnh bạo quá, cứ tiến tới làm phiền tôi như đã quen từ lâu lắm.
Sở thích của tôi là người như mẹ tôi, hiền lành, cam chịu, nhẹ nhàng, dịu dàng… Cô ta là bản ngược lại của mẹ tôi. Lắm lúc tôi trốn cô ta sang giảng đường khác hoặc tránh mặt cô ta nhưng chẳng hiểu sao cô ta vẫn tìm ra.
Bạn bè tôi mấy thằng con trai luôn gán ghép tôi với cô bé ấy, cô bé ấy được cái nhiệt tình hay mời bạn bè tôi đi ăn chè ở quán bên đường.
Rồi tôi cũng quen dần với việc có cô ấy bên cạnh, tôi tặc lưỡi coi như là có bạn bè chia sẻ lúc cô đơn. Cô ấy biết tôi nghèo, biết tôi đi chiếc xe đẹp cũ đi học, biết tôi đi dạy thêm để có tiền ăn học nhưng có vẻ cô ấy không bận tâm lắm. Tên cô ấy thật đẹp, mang tên một loài hoa, HHTT. Một cái tên cũng đủ làm tôi phải thốt lên khi lần đầu nghe thấy.
HHTT không đẹp nhưng toát lên vẻ quyến rũ, chút sành điệu của gái thành phố với đôi mắt to, với nụ cười rạng rỡ.
Tôi hình như đã xao nhãng khi nghĩ về mẹ, nhưng tôi học tốt hơn khi có cô ấy. Tại chiều nào hai đứa cũng ở lại tới muộn mới về.
Tôi bắt đầu làm thơ trở lại, đầu tiên là những bài thơ vu vơ không nội dung cụ thể, rồi thì sau đó là những bài thơ tặng riêng cô ấy:
Dẫu có thể em là loài hoa nhỏ
Hoang dại bên đường nhỏ bé đáng thương
Thì em ạ anh sẽ là ngọn gió
Đến bên em hôn nhẹ thật nhẹ nhàng…
Tôi không nhớ đã tặng cô ấy bao nhiêu bài thơ nữa, cô ấy cũng là người có máu thi sĩ, cũng gửi tặng tôi những bài thơ tình yêu bất hủ…
Những buổi chiều tôi dắt cô ấy ra công viên gần trường, ngồi trên ghế đá tâm sự đủ thứ chuỵên trên đời, về con người, về cuộc sống, nhưng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến gia đình tôi, tôi sợ người ấy biết tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc với một người cha như thế…
Cô ấy không ngại ngùng ngồi trên xe đạp cà tàng của tôi rong ruổi khắp thành phố những buổi chiều tà hay những góc phố thân quen.
Tôi chẳng dám đến những nơi hào nhoáng của thành phố, chỉ đi ăn uống ở những quán ven đường. Cô ấy hiểu điều đó…
Cũng chưa một lần cô ấy mời tôi về nhà, có lẽ sợ bố mẹ sẽ thất vọng khi gặp một thằng quê mùa như tôi…
Cũng chưa một lần tôi hôn cô ấy… Tại tôi nhát quá, tôi không đủ dũng khí, trái tim tôi còn non nớt vụng dại, tôi chỉ mạnh mẽ khi ở bên mẹ, có lẽ vậy…
Tôi chỉ nắm tay cô ấy khi quen nhau thân thiết được một thời gian. Cả hai tuy không ai nói yêu ai, thích ai một cách trực tiếp mà chỉ qua những vần thơ, những mảnh giấy nhỏ kẹp trong sổ…
Gửi những lời yêu thương vào trong vần thơ…
Tôi như sống trong hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu đầu. Tôi chưa yêu ai như thế, chưa có cảm giác hồi hộp chờ đợi khi người ấy đến muộn như thế. Chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc khi người ấy chờ tôi ở đầu dãy nhà trọ.
Chưa bao giờ tôi mất ngủ cả đêm khi hai đứa giận hờn… Chưa bao giờ tôi phải đạp xe đi tìm một người lang thang trên phố dẫu biết rằng giữa thành phố hoa lệ này sẽ không bao giờ có thể tìm được…
Tôi dần dần xoá nhoà hình ảnh của mẹ, đôi khi tôi nghĩ vậy cũng tốt, mình có thể bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống của một con người, không phải là nghịch tử nữa…
Tôi ít gọi điện về nhà…. Thay vào đó là mẹ tôi gọi điện nhiều hơn. Bà vẫn vậy, vẫn lo lắng cho tôi, vẫn chờ tôi về…
Tôi viện cớ sắp thi nên không về được, tết tôi về luôn thể. Mẹ tôi tin là như thế… Mẹ vốn tin tôi tuyệt đối…
Tôi không nghĩ sẽ làm chuyện ấy với mẹ thêm lần nào nữa, tôi thấy mình hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, với những bài học, với những vần thơ đẹp như cổ tích…
Bạn bè hỏi tôi mày đã có gì gì với nó chưa, HHTT ấy. Nhưng tôi chỉ cười, tôi chẳng bao giờ muốn làm gì gì với cô ấy cả. Một tình yêu trong sang đúng nghĩa.
Cô ấy cũng không đòi hỏi gì ở tôi, có lúc tôi nghĩ vu vơ rằng nếu không có cô ấy chắc tôi không sống nổi. Một ngày không gặp ở giảng đường là tim tôi đau nhói.
Tôi cũng kể về mẹ tôi cho cô ấy nghe, tôi kể một cách hào hứng như thể mẹ tôi là thiên thần vậy.
Chiều hôm ấy khi vừa chia tay “loài hoa nhỏ” của mình về tôi đã thấy mẹ ở phòng trọ chờ sẵn. Tôi ngạc nhiên vô cùng, mắt tròn mắt dẹt nhìn mẹ.