Truyện Sex Tội lỗi
Tôi lên thành phố ngay buổi sáng hôm sau, một phần vì nhớ VGN, một phần vì tôi biết bố tôi sẽ lại mò về ngay sau khi chán chê với gia đình riêng bé nhỏ kia thôi.
Tôi gặp VGN ngay tối hôm đó, trên quán café quen thuộc. VGN hôm nay xinh quá, chiếc váy trắng gợi cảm, khuôn mặt được trang điểm nhẹ toát lên vẻ thanh thoát cuốn hút đến kì lạ. Ôm VGN trong vòng tay nhẹ nhàng, những nụ hôn không nồng cháy như đôi tình nhân lâu ngày không gặp lại.
– Sao anh không kể về gia đình anh cho em biết? – VGN thì thầm vào tai tôi.
– Anh nói rồi mà, anh không muốn em biết hoản cảnh gia đình anh.
– Mẹ anh thật đẹp, bác còn trẻ quá, bác cũng thật tội nghiệp, em khâm phục bác ấy
– Vì sao? – Tôi hỏi.
– Tuy em không hiểu rõ hoàn cảnh chi tiết gia đình anh nhưng qua cách nói chuyện em hiểu có lẽ mẹ anh đã chịu quá nhiều đau khổ.
Ừ nhỉ. Ngay cả người ngoài mà còn nhận ra điều ấy, mẹ tôi thật khổ, thật đáng thương. Tại sao tôi không nhận ra điều ấy? Tôi chỉ biết nói suông, nói những lời vô bổ, thực ra tôi chẳng chia sẻ cho nhẹ gánh đi chút nào cho mẹ. Tôi chỉ biết oán trách người cha bội bạc, chỉ biết vui vẻ bên tình yêu vụng dại với HHTT, rồi VGN mà quên đi rằng ở quê xa vẫn còn có người mẹ lủi thủi một mình.
Tôi chỉ biết cảm xúc của riêng mình mà không để ý đến mẹ. Không đặt vào hoàn cảnh của mẹ để hiểu và vượt qua. Tôi chỉ biết thoả mãn bản năng của mình với những cú dập liên tục trong mẹ mà quên mất đi rằng, cái mẹ cần thực sự không phải vậy.
Tự nhiên tôi muốn khóc, khoé mắt cay cay, lệ chực trào ra… VGN không biết điều đó hay vì đèn ở quán café quá mờ để nhận ra…
Tôi buông VGN ra, nhâm nhi chút café đắng… Đắng! Giọt càfê đắng! VGN không hiểu có chuyện gì mà tại sao tôi lại im lặng như vậy, tay tôi cũng không như mọi khi lung sục khắp cơ thể cô ấy.
– Sao vậy? Anh nhớ mẹ à?
– Ừhm. Mẹ ở nhà một mình, anh thấy thương mẹ quá.
– Kiểu gì bố anh chả về, rồi sẽ qua thôi.
Chia tay VGN về cả đêm tôi mất ngủ. Xóm trọ ngày tết vắng hoe, im ắng đến cô quạnh. Ly café ban nãy làm tôi trằn trọc đến khó thở.
– Mẹ à, mẹ đang làm gì thế? – Tôi lấy điện thoại gọi về nhà khi kim đồng hồ đã chỉ sang 3h sáng.
– Mẹ đang ngủ. Sao con gọi vào giờ này? Biết mấy giờ rồi không?
– Con không ngủ được, con nhớ mẹ.
– Gớm nhỉ, mới lên thành phố mà đã nhớ rồi à.
– Thật mà, hay mẹ lên ở với con đi…
– …
Mẹ tắt máy… Tôi không gọi lại. Tôi biết… Bố tôi đã về…
Tôi không thể nào chợp mắt được, tiếng gà gáy đâu đó từng canh, từng canh… Thức đêm mới biết đêm dài… Tôi lục đuc ngồi dậy, tôi nhớ đến cuốn sổ nhỏ của mẹ ghi những dòng nhật kí, và tôi cũng bắt đầu viết nhật kí từ đó…
Cuốn sổ nhỏ là nơi tôi gửi gắm tâm tư, suy nghĩ của mình về cuộc sống hiện tại, về người mẹ tội nghiệp của tôi, về…
“ Mẹ ơi, con biết bố đã về, con biết đêm nay mẹ lại mất ngủ, đã 3h sáng rồi mà con chưa ngủ được. Những câu nói của VGN làm con nhớ và thương mẹ nhiều hơn. Đúng là con chỉ nghĩ đến cảm giác của mình mà quên mất những gì mẹ đã phải trải qua… Con chỉ biết thoả mãn cho bản than mình trước những dục vọng thấp hèn của bản than mà quên đi những nỗi đau mà mẹ đã phải gánh chịu. Con thật là đứa con bất hiếu, tội lỗi, nghịch tử… Con xin lỗi…”
Tôi ngủ quên trên cuốn nhật kí thiếp đi, trong mơ tôi thấy mẹ, mơ thấy hồi nhỏ tôi thường tung tăng bên mẹ khi mẹ đi chợ, tất nhiên tôi cũng mơ đến những lúc chú bé của tôi bên trong cô bé của mẹ… Ngủ ngon!
Tôi trở lại với cuộc sống thường ngày của cậu sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học, với những hoài bão, khát khao cháy bỏng… Tôi không còn đi tìm những thú vui bên ngài nữa, không phải vì tôi không có hứng thú, đơn g iản vì tôi đã có VGN và tôi nghe lời mẹ, không muốn có lỗi với mẹ lần nào nữa.
Tôi vẫn viết nhật kí mỗi ngày, tôi biết mẹ cũng vậy. Tôi hay gọi điện về nhà hơn, nhất là vào những hôm cuối tuần, vì tôi biết cuối tuần bố tôi hay về. Tôi không về nhà cũng được vài tháng thì phải, thời gian qua đi nhanh tôi cũng không còn nhớ rõ, tôi cũng không quan tâm đến điều đó nữa.
VGN vấn vậy, ngọt ngào và quyến rũ, sexy và đầy gợi cảm. Tôi và VGN chưa đi quá giới hạn, dù thật lòng tôi rất muốn. Tôi rất muốn biết cảm giác lần đầu, cảm giác khám phá gái trinh, đàn ông ích kỉ là vậy…
Nhưng VGN là thế, lúc nào cũng :” Anh vào sâu em đau, đừng anh, em muốn để dành đến đêm tân hôn”. Và tôi lại dừng lại, dừng lại khi chưa kịp bắt đầu.
Tôi đến dạy VGN vào tối 2.4.6 hàng tuần đều đặn, chúng tôi thường kết thúc tiết học sớm rồi lang thang khắp thành phố t rên chiếc xe cũ mẹ tôi mua cho. Gia đình VGN là gia đình gia giáo gốc hoa, tôi tự hào về điều đó.
Những ngày cuối tuần tôi thường nắm tay cô ấy đi công viên, thưởng thức những món ăn do cô ấy nấu mang đi, tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…
Có những lần cãi nhau hai đứa đứng dưới mưa cô ấy khóc đến nghẹn ngào, rồi lại ôm vào lòng, rồi thôi…
Một hôm đang ngồi trong lớp học, tôi nhận được tin của VGN, cô ấy nói thứ 2.4.6 không học nữa vì phải học thêm cái khác. Tôi cũng buồn vì từ nay thời gian bên cô ấy cũng sẽ ít đi, nhưng vui vì cô ấy đầu tư cho việc học nhiều hơn.
Tôi ít gặp cô ấy từ đó, những buổi chiều mưa rơi lả tả làm tôi nhớ đến HHTT, nhớ thì nhớ vậy thôi, dù sao HHTT cũng hợp với tôi về khoản lãng mạn hơn. VGN thì khô khan hơn. Tôi cũng không còn làm thơ nữa từ khi rời xa HHTT,cũng chẳng còn tâm trí nào nữa.
Hẹn VGN ra quán café máy lạnh chiều thứ 7, một mình tôi ngồi bên ngoài chờ cô ấy đến, lâu thật lâu. Rồi tôi vô tình gặp bạn cô ấy, người mà trước kia tôi đây tôi dạy 2 người cùng lúc. Thấy tôi ngồi một mình cô ta ra hỏi chuyện, cũng lâu rồi. Cô ta không biết tôi và VGN là một cặp, vì sau khi cô ta nghỉ một thời gian tôi và VGN mới chính thức yêu nhau.
– Sao ngồi đây một mình vậy? Đến nơi này chắc là đang hẹn hò với em nào rồi đúng không? – Cô ta hỏi.
– Ừhm. Mình đang chờ người bạn thôi, lâu rồi nhỉ? Dạo này công việc ra sao rồi?
– Nói chung là công việc cũng bình thường thôi, vẫn đang dạy VGN tốt đó chứ?
– Ừhm, nhưng thôi không dạy một hai tuần nay rồi, nghe cô ấy nói đi học gì khác thì phải.
– À, bạn trai cũ từ nước ngoài mới về nên vậy thôi.
Tôi lặng người đi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tưởng chừng như muốn đổ gục xuống ngay lúc ấy. Hoá ra cô ta học ngoại ngữ là muốn đi nước ngoài cùng người yêu cũ. Hoá ra cô ta chỉ xem tôi như là công cụ để giải toả nỗi buồn, lấp đi khoảng trống mà người xưa để lại.
Hoá ra những gì cô ta giữ gìn với tôi là giả dối, cô ta đã không còn trong trắng nữa từ lâu rồi. Hồi tưởng lạ những gì đã qua, tôi mới hiểu tại sao cô ta sành sỏi vậy. Nhưng tại sao cô ta lại phải đóng kịch như vậy? Để làm gì? Trong đầu tôi tràn ngập những câu hỏi, những thắc mắc, những nghi ngờ.
Cô bạn kia vô tư bô bô kể về những câu chuyện của họ, tôi ù tai không còn nhớ được gì, vội vàng ra về trên con đường quen thuộc…
Về đến nhà cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn của VGN, cô ta nói nhà có việc nên không đến được cuộc hẹn với tôi. Tôi cũng không trả lời lại, ngồi một mình với ly café đắng.
Lại một đêm mất ngủ, tôi tự nhủ. Tại sao ai đến với tôi đều ra đi như vậy? Tại sao đều lừa dối tôi? Tôi mất niềm tin với phụ nữ từ dạo ấy. Suy cho cùng, chỉ có mẹ là ở bên tôi vô điều kiện mãi mãi…
VGN vẫn liên lạc với tôi, vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng vậy. Mất mát gì đâu, lại còn được hưởng khoái lạc từ cô ta, dại gì… Tôi nghĩ… Nhưng thực ra tôi mất nhiều thứ, mất thời gian, tiền bạc, quan trọng hơn là mất đi niềm tin, mất gì thì mất chứ mất niềm tin tì mất tất cả, tôi nghe ở đâu đó câu nói này.. Tôi cũng chẳng muốn vạch bộ mặt thật của cô ta làm gì, để xem cô ta diễn trò đó đến bao giờ. Mỗi khi gần cô ta, tôi có cảm giác kinh tởm. Tôi không còn dám hôn cô ta nữa, tuy nhiên tay tôi vần lần mò cơ thể cô ta, vậy thôi…
Cô ta lại điệp khúc quen thuộc, nào là em giữ cho anh chứ cho ai, nào là em chỉ yêu mình anh, nào là em ghét nhất đứa con gái nào dễ dãi quan hệ trước hôn nhân…
…
Tôi hẹn với mấy đứa bạn ra quán càfê bóng đá xem bong đá cuối tuần, tôi có thú vui như thế. Cuộc sống thường ngày mệt mỏi, bạn bè tụ tập ra café bong đá reo hò, đôi khi là cá độ ít tiền cho vui, cũng chẳng có tiền để cá độ nhiều, một thằng sinh viên tỉnh lẻ nghèo như tôi.
Đám đông hò reo, nâng ly bia mỗi khi có tình huống nguy hiểm nào xảy ra. Góc bên kia, sâu trong cửa đóng kín kia, VGN và bạn trai mới đi du học nước ngoài về đang tình tứ… Thế giới quả là chật hẹp, ít nhất là quá chật hẹp với tôi và VGN, trái đất tròn…
VGN không biết đến điều đó, vì bên ngoài đám đông quá nhiều người, tôi bỏ cốc bia xuống, suýt rơi…
Tôi mở cửa đi vào, VGN còn đang gục trên bờ vai của người ấy, họ giàu có hơn tôi. Tay người kia vẫn nằm trong áo VGN, tôi biết vậy. Bộ ngực sexy này, tôi đã từng nắm bao nhiêu lần không còn nhớ…
Hôm nay VGN đẹp quá, lại là chiếc váy trắng quyến rũ, váy trắng này có lần VGN bảo tôi là thích mặc nó khi hẹn hò cùng tôi, vì để tay tôi dễ hành động hơn…
VGN giật bắn người ngồi dậy, lắp bắp, cô ta sợ tôi nói sự thật cho người kia biết. Tôi chẳng thêm, làm người xấu đâu phải dễ…
Tôi cười nhạt, bắt tay giới thiệu là bạn của VGN, rồi ra đi. Tôi chẳng kịp nói gì, chỉ nghe người kia nói là họ sắp sang nước ngoài sinh sống.
Ừhm. Chúc mừng họ, suy cho cùng thì lòng người mới là phức tạp khó lường nhất. Có thể VGN yêu tôi thật nhưng cũng có thể là không. Có thể cô ta chỉ muốn tìm cảm giác lạ với tôi.
Tự nhiên tôi thấy mất niềm tin vào đàn bà kinh khủng, tim tôi uất nghẹn đến tắc thở. Tôi như nổi khùng lên khi phóng xe lượn lách quanh phố. Tôi khóc… Tôi yếu đuối… Tôi quá mong manh…
Về nhà, tôi lôi cuốn nhật kí ra, viết… Viết tiếp cuộc đời còn dang dở. VGN từ đó cũng không liên lạc nữa, chắc cô ta ngại…
Tôi gọi điện về nhà, cũng mấy tuần rồi. Tôi cố che giấu cảm giác của mình, sợ mẹ biết như HHTH trước đây. Mẹ cũng hỏi về VGN, tôi giấu..
– Mẹ lên chơi đi, lâu lắm rồi, con nhớ mẹ. – Tôi rủ.
– Mẹ dạo này bận lắm. Nghỉ hè rồi con về mà.
– Chắc bố lại về đúng không mẹ?
– Không, bố ít về mà. Tiền mẹ gửi con tiêu đủ không?
– Con đi làm thêm nên cũng không khó khăn lắm. Mẹ không cần gửi cũng được.
Tôi cũng sắp nghỉ hè, lúc đó về quê cũng được… Chiều, xóm trọ nhà ai đó mở nhạc bài hát ám ảnh tôi đến bây giờ. Đừng để tôi biết em dối gian… “Có lúc muốn ôm em bỏ qua những lỗi lầm nhưng vì tự ái tôi không làm được. Và tôi chẳng cần tình yêu gian dối…”
Tôi đi học về muộn, cũng sắp thi. Ngỡ ngàng khi thấy bố tôi ở phòng trọ từ bao giờ.
– Bố lên đây làm gì.
– Bố có chuyện nhờ con và muốn xem con học hành thế nào.
– Chuyện gì ạ? Con thì có gì để bố nhờ chứ. – Tôi gay gắt.
– Đi ăn đã rồi bố con mình nói chuyện.
Tôi đưa bố ra quán cơm bụi đầu ngõ, chẳng ai nói với ai câu nào, tôi không nuốt nổi. Từ nhỏ tôi đã không có tình cảm từ bố, bố lại đi suốt nên tôi cảm thấy xa cách vô cùng, như có sợi dây vô hình nào ngăn cách giữa bố con tôi.
– VGN thế nào, đứa hôm tết về nhà mình đấy? – Bố cũng hỏi.
– Chúng con chia tay nhau rồi.
– Vậy à, thấy nó cũng được. Yêu thì yêu rồi xác định cưới, đừng như bố bây giờ khó dứt được, bản chất vậy rồi.
– Bố định nhở con việc gì vậy?
– Bố cũng không giấu con làm gì. Bây giờ hoàn cảnh nhà ta thế, bố làm công việc này nay đây mai đó, cũng cần có chỗ nghỉ ngơi khi về già.
– Thì bố đã có hai người đàn bà khác còn gì. – Tôi chen ngang.
– Nhưng họ không thể lâu dài mãi được, không ai tốt như mẹ con.
– Vậy sao bố còn làm như vậy với mẹ? – Tôi như muốn điên lên.
– Bây giờ thì muộn rồi. Bố muốn quay về.
– Lần nào bố chả nói thế. Bao nhiêu lần rồi. Rồi bố lại đi thôi.
– Lần này khác, bố mệt mỏi rồi. Bố tình về nhà làm ăn, làm lại từ đầu.
– Vậy thì bố về đi, mẹ chắc sẽ chấp nhận thôi.
– Bố đã thuyết phục mẹ rồi, nhưng mẹ không chấp nhận.
– Vì sao?
– Vì mẹ bảo mẹ không còn yêu bố và đã có người khác.
– Người khác?
– Ừhm. Bố biết mẹ con nói vậy là dối lòng, bố biết mẹ chẳng có ai cả, nhưng mẹ sẽ không để bố quay về hẳn đâu.
– Vậy là bố nhờ con nói với mẹ?
– Ừ. Dù sao mẹ luôn nghe theo lời con nhất. Con thuyết phục là mẹ sẽ nghe thôi.
– Con cũng muốn mẹ được hạnh phúc, mẹ khổ quá nhiều rồi. Nhưng bố phải hứa về nhà làm việc, không quan hệ linh tinh nữa.
– Bố biết rồi, con cố gắng giúp bố, bố nói mãi rồi mà mẹ con không thay đổi quyết định.
Tôi biết chứ, mẹ tôi đã tha thứ bao nhiêu lần, bao lần an đòn của bố, bao lần bố xách va li ra đi. Bao lần mẹ tôi khóc thầm.
Tôi biết mẹ tôi chẳng có ai khác cả, người khác chỉ có tôi thôi. Tuần sau thi rồi, nhưng tôi quyết định về quê thuyết phục mẹ.
Chuyến xe khách cuối cùng xuất phát muộn, càng gần về nhà trên con đường quê gắn bó tôi càng náo nức, kí ức chợt ùa về làm con tim đau nhói…
Tôi tự nhiên ngại gặp mẹ quá, sau mấy tháng xa cách, tôi ngại…
Mẹ trong chiếc váy ngủ ra mở cổng, ngạc nhiên vô cùng không thốt lên lời khi thấy tôi trở về.
Mẹ ngày càng đẹp hơn trẻ hơn…
– Sao con về giờ này? Con bảo sắp thi mà. Con bảo nghỉ hè mới về mà.
– Con nhớ mẹ..
– Nhớ gì mẹ chứ, nhớ thì đã không để đến bây giờ mới về.
Tôi để ý thấy mẹ tôi không còn ngủ ở phòng tôi nữa, quay về phòng bố mẹ ngủ rồi. Tôi đoán chắc thời gian tôi không về nhà bố mẹ đã phần nào làm hòa với nhau.
Đêm đến tôi không tài nào ngủ đựơc, tôi vẫn sốc sau khi chứng kiến VGN trong vòng tay người khác âu yếm, cũng tại ly càfê đắng ban chiều làm tôi không tài nào ngủ được…
Sáng sớm, mẹ tôi đã dậy để chuẩn bị bữa sáng chu đáo dọn sẵn cho tôi. Lâu lắm rồi mới được ăn bữa sang ngon như thế.
– Sao con lại về đột ngột vậy? Sắp thi rồi còn gì. – Mẹ vừa ăn vừa nói.
– Con nhớ nhà, hơn nữa có chuyện muốn nói với mẹ.
– Chuyện gì thế? Lại cãi nhau với VGN chứ gì. – Mẹ tủm tỉm.
– Không. Mẹ nghĩ sao nếu bố quay về sống cùng mẹ.
– Bố cũng nói với mẹ về vấn đề này, mẹ cũng đang suy nghĩ.
– Nếu bố đã thật lòng muốn quay về, muốn về gần nhà làm thì mẹ tha thứ cho bố lần nữa. Mẹ cũng cô đơn cần bờ vai để tựa mà.
– Mẹ cũng đã tha thứ nhiều lần rồi nhưng kết cục thế nào, hậu quả ra sao là người hiểu rõ nhất mà.
– Con biết. Nhưng có lẽ lần này sẽ khác.
– Mẹ cũng không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, cái gì đến sẽ đến.
– Thời gian con không ở nhà, bố mẹ làm hoà rồi chứ.
– Không, vẫn vậy.
– Con thấy mẹ qua phòng bố ngủ mà.
Mẹ im lặng.
– Bao giờ con đi?
– Con sắp thi nên có lẽ sáng mai con đi rồi.
– Thi xong dẫn VGN về chơi.
Chiều, mẹ đi họp xóm rồi đi chợ, tôi ở nhà lòng buồn man mác. Không hiểu tại sao vậy. Qua phòng bố mẹ, vẫn thấy ảnh cưới của bố mẹ để cuối giường, tôi tìm chiếc sổ nhật kí nhỏ của mẹ, nhưng tìm hoài không thấy. Có lẽ thời gian tôi không ở nhà lo sợ bố phát hiện nên mẹ đã cất hoặc vứt đi rồi.
Trở về phòng mình, đâu đâu tôi cũng thấy hình ảnh hai mẹ con tôi, nào là chiếc gối từng kê lên mông mẹ, nào là cuộn giấy từng để chùi những dòng nước của mẹ hào quện vào tôi…
Lật trong ngăn tủ tôi vô tình thấy hộp nhỏ, hoá ra mẹ để cuốn nhật kí trong đó, trong ngăn tủ của tôi. Và tôi bắt đầu đọc. Hầu như tuần nào mẹ cũng ghi nhật kí, không dài nhưng cũng đủ để nói lên tâm trạng của mẹ.
Mình không ngủ ở phòng con nữa, nó gợi cho mình nhiều kỉ niệm, nỗi đau. Đâu đâu cũng thấy hình ảnh của con mình không đành lòng ngủ ở đấy, hằng ngày mình vẫn qua phòng con để ngắm nhìn nó. Mình cũng không hiểu tại sao như vậy nữa, cũng không hiểu mình cần gì nữa. Có lẽ nào…
Từ khi con đi, mình nhớ nó đến kì lạ, mình lo sợ nó lại bị bỏ rơi bởi VGN, sợ nó không giữ được mình, sợ nó sẽ quên mình. Thật xấu hổ, rất nhiều đêm mình mơ về con trai mình, cả những lúc vui vẻ trước khi chuyện đó xảy ra, cả những lúc hai cơ thể trần truồng bên nhau, cả những lúc cơ thể mình nóng ran lên trong vòng tay nó…
Thật xấu hổ nhưng chưa bao giờ mình có cảm giác như thế. Thật là tội lỗi khi có cảm giác ấy với chính con ruột của mình. Con yêu, cô bé của mẹ nhớ chú bé của con nhiều lắm. Hàng đêm mẹ khóc vì nhớ con, cô bé của mẹ cũng khóc theo đấy. Mẹ xin lỗi.
Chồng mình về đợt này lại muốn quay lại, mình không đồng ý, lại cãi nhau, rồi lại đánh mình. Mình không muốn cho con trai mình biết, sợ ảnh hưởng đến học tập của nó. Đánh cũng vậy, chưa về ở cùng mà đã thế này, sau này ai sẽ bảo đảm là không như trước đây. Vết thương lòng đã nguôi ngoai, vết thương ngoài ra rồi sẽ thành sẹo.
Hè này, con mình sẽ về, mình hy vọng hai mẹ con sẽ sống thoải mái, sống cuộc sống như trước đây, cuộc sống không tội lỗi. Rồi nó sẽ có gia đình, mình cũng muốn bế cháu nội quá…”
Đọc những dòng nhật kí của mẹ, tôi lại chực chảy nước mắt, tôi không đủ can đảm để đọc hết, chừng đó là đủ hiểu rồi. Bố tôi vẫn vậy thôi, vẫn đánh mẹ tôi như ngày nào. Mai tôi lên thành phố thi rồi, tôi cũng không hiểu sao bố lại nhờ tôi thuyết phục mẹ, dù biết là không thể. Có lẽ nhờ tôi là chuyện khác, bố muốn níu kéo một đứa con đã từng bỏ rơi như tôi thì có lẽ đúng hơn.
Tối, hai mẹ con cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng thực sự vẫn có cái gì đó vô hình làm chúng tôi ngượng ngùng, không có cảm giác ngây thơ vô tư như trước. Mẹ đi ngủ trước, tôi xem ti vi rồi vào sau. Tôi không tài nào ngủ được khi nghĩ đến những gì mẹ viết trong cuốn nhật kí. Tôi thở dài, bên kia mẹ đã ngủ say, tôi đoán vậy. Trời mưa, mưa rất to làm tôi nhớ đến ngày nào cũng trời mưa tôi và mẹ…
Tôi ra trước cửa ngóng xem cơn mưa rơi lả tả trên mái ngói rớt xuống nhà tí tách. Hoá ra mẹ đã đứng ở đó, tựa vào tường từ bao giờ. Tôi không nói, nhẹ nhàng ôm eo mẹ, mẹ giật mình trong chốc lát rôi nắm tay tôi, thở nhẹ…
Mưa vẫn rơi, mùi tóc mẹ thơm nhẹ nhẹ, tôi nhớ mùi thơm ấy vô cùng, làn da mềm mại của mẹ làm tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi hôn khẽ lên gáy mẹ, mẹ co rúm người lại như gái chưa chồng, tay tôi luồn xuống dưới váy mẹ… Rồi… Nghiệt ngã quá… Mong manh quá…
Mẹ không nói gì, mẹ cảm nhận được chú bé của tôi đang cứng dần lên cọ sát vào mông mẹ, tôi nhớ cô bé của mẹ quá. Có lẽ mẹ cũng vậy, tôi cảm nhận được điều đó khi tay tôi luồn vào cô bé của mẹ qua lớp quần lót mỏng manh. Cả hai im lặng, cả hai biết ngưòi kia sẽ làm gì, tôi kéo quần lót của mình xuống, cho chú bé vào trong cô bé của mẹ từ phía sau. Tôi không làm gì cả, im lặng, chú bé cũng im lặng, chỉ có cô bé lúc này bắt đầu thổn thức. Cả hai vẫn như thế, đứng nguyên một chỗ và tôi cũng không làm gì hơn. Một lúc mẹ quay người lại, nhìn tôi, nhìn chú bé của tôi, mẹ xoa lên má tôi, xoa lên chú bé của tôi, rồi kéo quần lót của tôi lên.
– Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Tôi ôm lấy mẹ rồi thủ thỉ vào tai mẹ.
Mẹ nói khẽ vào tai tôi:
– Con bế mẹ vào phòng đi.
Tôi hiểu, mẹ cũng chờ đợi giây phút này lâu rồi. Vào phòng tôi, môi lại tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, rồi chú bé lại tìm cô bé của mẹ mà dập… Tay tôi bóp vú căng tròn của mẹ như muốn bóp mát vậy, mẹ tôi thở dốc, rên khẽ… Hai cơ thể lại trần truồng, chiếc váy ngủ và quần lót của mẹ nằm chỏng chơ dưới đất.
– Sao hôm nay mẹ khít thế, nhiều nước nữa. Lâu lắm rồi, con nhớ mẹ lắm. – Tôi nói trong vô thức.
– Mẹ mẹ từ khi con đi có quan hệ đâu nên…khít vậy…
Ra là thế, mẹ luôn gìn giữ cho tôi, vậy mà… Vậy mà tôi luôn ghen với bố, nghi ngờ mẹ, lại còn này nọ với VGN.
Tôi dập trên người mẹ liên hồi, mệt quá tôi nằm lên mẹ mà thở, mẹ xoa lưng tôi nhè nhẹ, mẹ biết tôi mệt, lâu rồi mới gặp cô bé của mẹ nên tôi cuồng nhiệt quá. Mẹ cũng vậy, chân mẹ dang rộng ra như mời gọi. Chú bé của tôi cũng không khó khăn để tìm ra nơi nó đã quá quen thuộc, cô bé cũng vẫn như ngày nào, yếu đuối và hay khóc nhè. Mọi thứ đều quá mong manh, mog manh quá nên dễ vỡ.
– Sao con không về với mẹ? – Mẹ tôi thở nhẹ nhàng vào tai tôi khi cố gắng níu đầu tôi xuống.
– Con ngỡ mẹ muốn như vậy, con sợ sẽ làm mẹ tổn thương. – Tôi thì thào vào tai mẹ trong khi không ngừng hôn lên cổ và ngực mẹ.
Mới đây thôi mà tôi ngỡ như lâu lắm rồi, bờ môi này, khuôn mặt này, bộ ngực này, cô bé này… mới đó thôi mà sao tôi ngỡ như cả thế kỉ.
Ngực mẹ vẫn vậy, không chút chảy sệ, ngược lại còn săn chắc hơn thì phải, tôi cũng không chắc lằm, có thể tôi nhớ nhầm, cũng có thể là vậy. Chỉ biết rằng tôi bây giờ đang cố gắng dùng tay bóp chặt bầu vú ấy, hết bên này đến bên kia, nhẹ nhàng có, mãnh liệt có… Tôi như muốn bóp nát bầu vú của mẹ ra, một tay tôi không sao nắm hết được, căng đầy và ru rẩy khi tôi chạm vào…
Bên dưới, chú bé không ngừng thúc những cú dập lút sâu thăm thắm, nước nhờn của mẹ theo đó mà ra không ngừng, lòng mẹ ngày càng rậm thì phải, bết thành từng mảng, một số cái ngắn còn đâm cả vào chú bé của tôi nhột nhột.
Thích nhất là cảm giác tôi dừng lại, day day hai cánh rừng lòng của mẹ và tôi vào nhau tạo cảm giác ngứa ngáy khó chịu nhưng thích thú vô cùng, mỗi lần như thế mẹ tôi đều nhắm nghiền mắt hoặc nheo nheo mắt để tận hưởng theo…
Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, hai tay mẹ bấu vào hai đùi tôi thật chặt, tóc mẹ xoã xuống tả tơi che đi khuôn mặt thanh tú của mẹ, mẹ bí ẩn đến lạ kì. Tôi vào sâu quá, tôi còn nhìn rõ cô bé của mẹ hồng hồng sâu thẳm, nhìn rõ âm vật cương cứng to nhô ra của mẹ. Mẹ dường như đã không còn e dè như trước nữa, cảm giác tội lỗi tuy vẫncòn đâu đây trong chính căn nhà này, trên chính chiếc giường này, và cả ngay khi chú bé của tôi đi sâu vào bướm mẹ nhưng vượt trên hết là tình mẫu tử đã là điểm tựa để mọi thứ qua đi.
– Con cho vào trong nhé, lâu lắm rồi… – Tôi năn nỉ..
– Ừ, con cứ cho vào đi, hôm nay mẹ an toàn.
– An toàn thật không đấy, hay là mẹ chiều con rồi mai lại uống thuốc, lại xổ huyết. Nếu không thì con cho ra ngoài cũng được.
– Không sao mà, mẹ thích vậy.
Tôi giơ chân mẹ lên cao nước nhờn rơi lã chã trên đệm, nhiều quá. Có lẽ lâu rồi, mẹ đã tích luỹ quá lâu rồi để chờ đợi giây phút này. Tôi không muốn, cũng không đủ kiềm chế để kêu mẹ chổng mông lên, tôi ra ngay ở tư thế hai chân mẹ trên vai này, từng đợt tinh trùng của tôi bắn sâu vào trong tử cung mẹ, mẹ rên khẽ, hai tay buông lơi…
Vừa ra xong, tôi chưa kịp đổ người xuống mẹ đã nhổm dậy níu tôi xuống đè lên người mẹ âu yếm, xoa lên lưng trần của tôi nhè nhẹ, mẹ không quên hôn lên trán tôi, cảm ơn!
– Con không khinh mẹ chứ? – Mẹ xoa xuống mông tôi rồi khe khẽ cất tiếng.
– Sao con lại khinh mẹ?
– Vì mẹ đã không giữ được mình trước con, có người mẹ nào lại để con mình làm thế này không? – Mẹ nói như chực khóc.
– Đó là tại con chứ, con ép mẹ mà. Tại con. – Tôi vén tóc mẹ qua một bên để nhìn thẳng vào khuôn mặt mẹ mà nói.
– Tại mẹ tất cả, mẹ quá yếu đuối trước con. Lẽ ra…
Tôi nhớ lại cuốn nhật kí mẹ viết chiều nay, có lẽ mẹ vẫn chịu áp lực lớn, mẹ không muốn quay về với bố có lẽ cũng một phần vì tôi.
– Sao mẹ không cho bố quay về?
– Để làm gì, để đánh mẹ tiếp à?
Chú bé của tôi nhỏ dần trong mẹ, ướt hết. Tôi nằm xuống bên mẹ, quay sang ôm mẹ vào lòng, mẹ nhỏ bé quá, mỏng manh quá. Mẹ rúc đầu vào ngực tôi như tìm sự che chở. Bỗng dưng tôi thấy mình trở nên to lớn vô cùng.
Cả hai đều im lặng trong giây lát, chẳng ai nói gì thêm, tay tôi xoa lên ngực mẹ, xoa xuống cô bé ướt đẫm của mẹ,mẹ hiểu tôi định làm gì… Tay tôi bôi lên bụng mẹ, đùi mẹ, ngực mẹ… Cả căn phòng thoang thoảng mùi ấy, cái mùi tội lỗi ấy…
Rồi cơn mưa qua đi, đèn tắt, rồi chú bé của tôi chui tọt vào trong cô bé của mẹ lần nữa, ấm quá, tội lỗi quá…
Vậy là tuần sau tôi thi rồi, mùa hè lại đến, nên về quê hay ở lại làm thêm nhỉ? Tôi tự nhủ trong giấc mơ vừa kéo đến.
Vậy là tôi về để giúp bố tôi nhưng cuối cũng lại vậy đấy, tôi chẳng giúp được gì, có chăng chỉ giúp bố thay bố làm chồng mẹ…
Mẹ ngủ rồi, đẹp như thiên thần trước mắt, cả hai chìm trong giấc ngủ…
…