Truyện Sex Tôi yêu chị, tình đầu của tôi
Chiều hôm đó mình đến sớm hơn cuộc hẹn rất nhiều. Ngồi thẩn thờ chờ chị mà sao thấy thời gian như đóng băng lại để giày vò mình. Kim đồng hồ cứ nhích dần đến thời gian hẹn chị, tim mình lại đập nhanh hơn. Ngồi thẩn thờ thì bất ngờ chị đến lúc nào không hay, kéo ghế ngồi đối diện mình rồi nói:
– Anh có gì nói cứ nói đi, con dậy không có ai trông đâu.
– Nói xong anh sẽ em đi.
Đôi mắt mệt mỏi của chị lại rưng rưng, mình biết nếu cứ nói lâu thêm thì chị sẽ không chịu nổi được.
– Nghe lời anh, em và con về lại dưới đó đi.
– Anh có quyền gì mà phải ra lệnh cho tôi ?
– Anh không có quyền gì cả, hôm nay anh lên đây tìm em không phải để xin em tha thứ, mà là coi như em vì anh mà trở về sống bình thường, anh cũng không muốn vì anh mà cuộc sống của em đảo lộn vậy đâu.
– “Sống bình thường” ? Anh tưởng tôi là sắt đá hả hay sao mà bình thường được. Tôi yêu anh, yêu hơn chính bản thân mình, trong mắt tôi anh là một người quá hoàn hảo, ít nhất là với tôi. Cảm ơn anh vì tất cả đã làm với mẹ con tôi, anh cho tôi biết cảm giác thế nào là tình yêu thật sự, anh vực tôi dậy sau cuộc hôn nhân ép buộc và đầy đau khổ. Tôi yêu anh từ rất lâu rồi, nhiều lúc tôi từng nghĩ quá nhiều người thành đạt giỏi giang theo đuổi tôi nhưng tại sao tôi lại yêu và để ý một cậu nhóc sinh viên, tôi cũng chả biết tôi nữa, chắc tôi bị khùng. Tôi không dám nói ra cũng như gần anh vì tôi sợ, tôi sợ anh chê tôi là gái một đời chồng và đã có con, còn anh thì đẹp trai tương lai tươi sáng, chả việc gì phải đâm đầu vào tôi cả. Tôi từng nghĩ làm chị em thôi cũng đủ rồi, buồn thì gọi điện anh ra chị em tâm sự, để ngắm, được nhìn anh. Nhưng tôi không làm được vậy, lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi ở chổ tôi làm việc, anh cười với tôi, nói chuyện với tôi bằng chất giọng đầy ấm áp và nhẹ nhàng, ngay lúc đó tôi chỉ muốn yêu anh… yêu anh thật nhiều mà thôi. Anh ác lắm anh biết không, thà anh đừng tốt với tôi, đừng yêu thương mẹ con tôi, đừng làm tất cả vì mẹ con tôi thì giờ tôi không đau đơn thế này đâu ? Bên tôi có bao giờ tôi để anh phải thiếu chuyện đó chưa hả anh ? Tại sao anh làm chuyện đó với người con gái khác, nếu tôi làm không tốt anh nói tôi sẽ thay đổi tôi sẽ học được mà. Tôi thật sự không hiểu nổi được….
Nói đến đây chị úp mặt vào tay khóc nấc lên trong sự đau khổ và tuyệt vọng, những lời chị nói như dao cắt vào da thịt mình, quá đau đớn, chị đã yêu mình một cách điên dại đổi lại chị được gì? Đau khổ… chị không đáng phải chịu như vậy. Mình đưa tay cầm lấy bàn tay đang run lên của chị, chị vung ra không cho tôi đụng vào rồi nói.
– Anh nói xong chưa ? Được rồi tôi sẽ nghe anh lần cuối, tôi sẽ về dưới đó, nhưng không phải lúc này. Tôi nói xong rồi, tôi đi đây, tôi giải thoát cho anh rồi đó. Nhớ làm bố, làm chồng cho thật tốt, đám cưới anh nhất định tôi sẽ đến.
– Không. Anh không yêu ai khác ngoài em, cưới thì anh chấp nhận làm tròn trách nhiệm, nhưng để có tình yêu thì không bao giờ. Em hãy sống tốt, tìm một người nào đó thật tốt và yêu thương hai mẹ con thật nhiều nhé.
Ngoài trời mưa như trút nước nhưng mình vẫn nghe thấy tiếng chị khóc nấc lên từng hồi. Không chịu được cảnh tượng đó mình đứng dậy ôm lấy chị, siết chặt chị lại, hôn lấy hôn để lên đầu chị rồi nói.
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Dù có thế nào đi nữa em hãy nhớ anh chỉ yêu mình em và duy nhất là em.
Chị bất ngờ đẩy mình ra, chạy thật nhanh ra xe taxi đang đứng đợi ở ngoài. Theo quán tính mình chạy theo nhưng không kịp, chị lên xe đóng cửa “ầm” một cái rồi xe lao đi, mình chạy theo, cố gắng chạy theo hết sức có thể nhưng càng chạy thì xe càng bỏ xa, mình cũng chả biết mình chạy theo mục đích để làm gì nữa, nói thì cũng nói hết rồi. Nhưng mình vẫn chạy, chạy vào mưa
“Chạy thật nhanh vào cơn mưa ấy,để không ai nhận ra lúc này
Chỉ giọt mưa hiểu anh ra sao, chỉ mưa biết mình đau thế nào
Đoạn đường ta còn dang dở đấy cần bao nhiêu yêu thương lấp đầy”
Bất ngờ xe lùi lại rồi chị trên xe bước ra với chiếc ô trên tay đi về phía mình, chị đưa ô lên che cho mình vừa che chị vừa khóc mà không nói gì, rồi bất ngờ ôm chằm lấy mình khóc òa lên và nói.
– Cho em yếu đuối thêm một vài phút thôi anh nhé. Ôm chặt em đi…
Lúc đó mình như cá mắc cạn tìm được oxy mà thở, siết chặt chị lại, hôn lấy hôn để vào cổ chị, hít cái hương thơm mà mình vẫn hít mãi không chán. Chị yêu mình mất hết cả lí trí rồi, giờ mình phải là người tỉnh táo giải quyết tình hình dù là cách đau khổ nhất mình cũng cam chịu. Mình kéo chị ra, nhưng chị nhất định không buông mình ra, giữ chặt mình, mình kéo hết sức cho chị buông ra. Vừa đẩy chị ra vừa nói.
– Em lên xe đi, em đi đi, cứ thế này em không chịu được đâu. Em đi đi
Chị thần thờ nhìn mình, mình cứ vậy đẩy chị ra đẩy chị ra, mình đau lắm tay thì đẩy chị ra, tim thì muốn ôm chị lại. Nếu đẩy chị ra thì sẽ không còn cơ hội ôm chị, gần chị, nhưng mình buộc phải làm thôi vì chị như người mất trí mất rồi. Đẩy chị vao trong xe đóng cửa lại mình ra hiệu cho bác tài chạy xe đi, xe khuất xa vẫn một mình đứng đó thật lâu nhưng chết đứng. Mãi một lúc sau anh taxi quen thuộc bóp còi mình mới tỉnh lại quay ra sau, thấy anh ấy chỉ chỉ tay ra hiệu cho mình lên xe. Lên xe anh ấy cũng rất lịch sự không hỏi bất cứ chuyện gì chỉ nói.
– Anh chở em về khách sạn thay đồ nhé.
– Ok anh, về em thay đồ rồi mình về dưới luôn anh nhé.
Trở về nhà trong một buổi chiều đầy đau đớn, nếu chị chửi mình mắng mình thì có lẽ mình đã nhẹ lòng hơn, đằng này không mắng không chửi mà nuốt nỗi đau của chị vào trong, một phần thì vào được trong và phần còn lại thì theo mắt mà ra thành giọt. Chị chọn cách quay đi thật nhanh để bớt đau khổ nhưng cuối cùng vì tình yêu mà chỉ bỏ tất cả quay lại ôm chặt mình. Nhưng với tư cách là người có lỗi là người không xứng với chị, mình phải đẩy chị đi, mấy bác có chửi mình lúc đó tàn nhẫn thì mình cũng chịu. Mình vùi đầu vào giường nằm vì bị ốm. Bao nhiêu cuộc gọi của Ly mình cũng không nghe được, để rồi lúc mình ngồi dậy được thì mới hay biết, gọi lại thì Ly không nghe máy. Cố hết sức nằm dậy mặc quần áo vào rồi phóng xe đi trong sự ngỡ ngàng của mẹ.
Không hiểu sao mình chạy xe mà trong ruột mình rất nóng, lo lắng như sắp có chuyện gì đó lại ập xuống đầu mình. Về lại Sài Gòn mình chạy ngay vào nhà tìm Ly, nhưng chả thấy Ly đâu. Lên phòng thấy phòng Ly đóng trong mình lại sợ sợ cái gì đó, tiến đến gõ cửa nhẹ nhàng.
– Ly ơi, anh về rồi nè.
Mãi không thấy Ly nói gì mình mở cửa nhẹ bước vào thấy Ly nằm bên trong, Ly đưa đôi mắt tròn xoe nhìn mình chả nói gì. Mình bược đến ngồi lên giường cầm lấy tay Ly rồi nói
– Em ốm hả hay sao anh gọi lại cho em không được.
– Không, em không ốm chỉ có điều em hơi buồn và mệt thôi anh à. Anh nè, em hỏi anh chuyện này được không ?
– Hả? Em hỏi gì hả em ?
– Anh có yêu em thật lòng không ?
Lý nói rồi nhìn thẳng vào mắt mình như Ly nhìn thấu được tâm can của mình vậy.
Trải qua bao nhiêu chuyện với chị, mình làm khổ chị đủ rồi mình cũng không giấu để làm khổ Ly chỉ mong Ly hiểu và cho mình bên cạnh chăm sóc làm tròn trách nhiệm của người bố. Sau bao nhiêu sóng gió thì mình chỉ còn lại đứa con dù nó cón oan trái hay gì đi nữa, nó là con mình, chảy dòng máu của mình trong người thì có lí do gì mình ghét bỏ nó. Để rồi mình quyết định nói:
– Thật sự thì anh và em đêm đó đến với nhau chỉ vì cảm xúc ham muốn nhất thời nhưng anh phải có trách nhiệm với em và con, và những gì anh đã làm. Mai anh sẽ gọi bố và dì qua nói chuyện em nha. Còn em hỏi anh có yêu em không thì anh cũng không giấu là anh chưa có tình cảm với em.
Mắt Ly lại trùng xuống, long lanh mình sợ ánh măt ấy, nó hệt đôi mắt của chị làm mình ớn lạnh.
– Em biết được câu trả lời, và quyết định của em là đúng. Em xin lỗi anh, lý ra đêm đó em không nên làm như vậy, và lòng tự trọng và tình yêu của em không cho phép em giữ đứa bé lại.
Câu nói như sét đánh ngang tai làm mình giật nẩy lên. Cảm giác ù cả tai, mình cố lấy lại bình tỉnh rồi nói
– Em nói vậy là sao?
– Anh đi xuống đây với em.
Ly dẫn mình xuống phòng khách và kéo trong ngăn ra một tờ giấy rôi đưa cho mình đọc. Giấy cam kết phá thai và có dấu, có chữ ký của Ly và bên bệnh viện, mình bàng hoàng rồi một chút gì đó nhói lên trong lồng ngực. Quá đau đớn, nhưng bất lực, mình từ bỏ đánh đổi cả tình yêu của chị chỉ vì đứa con của mình, mà bây giờ mình đến con cũng không cần. Biết mình sốc, Ly ôm nhẹ mình vào lòng rồi nói:
– Em xin lỗi, mình không nên giữ đứa con này, vì cơ bản anh chưa từng yêu em dù là một phút.
Mình lạnh lùng kéo tay rồi đẩy Ly ra thật xa rồi nói.
– Cô học y đó, ở trường người ta không dạy cô đạo đức nghề nghiệp hả ? Sao cô tàn nhẫn độc ác quá vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời mình mất bình tĩnh như vậy. Ly rơi nước mắt, nhìn mình bằng ánh mắt như van xin. Nhưng mình chỉ thấy sự độc ác từ con người này, không chịu được nữa mình cầm xé ngay tờ giấy trên tay rồi ném thẳng vào mặt Ly. Ly cũng biết điều đó, khẽ nhắm mắt lại nhưng giọt nước mắt chảy nhẹ lên đôi má ửng hồ để đón nhận cái ném thẳng vào mặt của mình. Giấy tứ tung mình quay thẳng lên phòng để mặc Ly ngồi xuống khóc nức nở trong đêm.