Truyện Sex Tự truyện của gái xấu

Truyện được đăng nhân ngày 08/03/2017


Từ lúc còn trong bụng mẹ ai cũng bảo đó là 1 đứa con trai vì suốt ngày nó cứ quấy đạp bụng mẹ suốt, ở ngoài nhìn vô thì lại càng chắc chắn hơn vì nó chả khác gì những cái bụng đang chứa 1 đứa con trai là mấy. Thế nhưng sự thật lại trơ trẽn đến mức lúc sinh ra lại là 1 đứa con gái đen đúa trong hình hài xấu xí kinh khủng.

Vâng, đấy là tôi, tôi sinh ra với đầy nỗi thất vọng của mọi người thân trong gia đình, đặc biệt là bố tôi. Ông là người cổ hủ tới mức luôn cho rằng “con gái là quả bom nổ chậm”, lúc nào nó nổ thì chả ai đoán trước được. Oái ăm hơn là cái hình dáng vừa lùn vừa xấu xí chả giống ai trong dòng họ, trong khi đó thì chị tôi đẹp như tiên, mấy đứa em cũng không kém.

Tôi xấu đến mức chả ai đi làm giấy khai sinh cho cả, và đến 1 ngày nọ thì ông bác ruột đi làm giấy tờ trong xã rồi tiện thể làm luôn, ổng lấy luôn cái ngày làm giấy khai sinh để làm ngày tháng năm sinh cho tôi luôn mới đau chứ. Còn cái tên gì đâu mà không thể tưởng tượng nổi, viết sai chính tả, đến giờ ai cũng nghe một đằng và viết một nẻo, rõ khổ

Với cái tính nghịch phá như con trai thì quả thật tôi thuộc loại hạng nhất. Ăn nói thì cộc lốc, nhớ cái lúc đi ghe trong đêm chưa tới bến mà đã vội nhảy xuống để rồi cả người ướt sũng và sém chết vì nước mém ngập đầu. Làm cho cả đêm đó cứ khóc suốt.

Vì ba mẹ lo đi làm nên tôi và chị tôi được 1 ông già trông coi ( gọi là ông nội nhưng chả nhớ chính xác là ông nội mấy nữa, nhiều ông nội được tôi gọi lắm, ông nội 1, ông nội 8), suốt ngày chơi với chị và ông nội và phá phách lung tung, chiều nào ba mẹ về cũng nghe ông nội mắng là con em nó nghịch quá, còn con chị thì ngoan lắm.

Tôi cũng chả nhớ năm ấy là năm mấy tuổi nữa. Lúc ấy ba tôi nuôi nhiều gà ấp lắm, có hôm có 1 ổ gà ấp nở ra cả chục con rồi ba tôi bê ổ gà ra và cho nó ăn uống, rồi để đó đi làm việc khác. Còn tôi ở nhà chả hiểu sao lúc ấy thấy mấy con gà con màu vàng màu đen màu xám tro màu đen sọc… đủ màu sắc hết, tôi thích lắm, ôm gà con hôn và nựng nịu suốt từ sáng tới chiều cho đến tôi ba tôi về thì thấy bầy gà con chết hết, chẳng còn con nào sống sót cả. Ba tôi thấy kỳ lạ quá mà cũng không biết rõ nguyên nhân gì cả.

Cứ thế cho đên khi con gà ấp thứ 2 được bưng ra cho ăn uống rồi tôi lại ôm gà con nựng tiếp, có khi con gà mẹ thuộc dạng gà cồ, mổ tôi đau điếng mỗi khi tôi bắt con của nó… và vẫn điệp khúc cũ, buổi chiều đó ba tôi về lại thấy bầy gà con chẳng còn con nào sống cả. Ba tôi tức điên lên và tò mò muốn biết nguyên do để rồi vài ngày sau lại có thêm 1 bầy gà con nữa, ba tôi thả ra cho ăn uống rồi hôm đó ở nhà quan sát, thế là ba tôi phát hiện ra tôi ngồi chỗ nhốt gà cứ ôm gà suốt, rồi la tôi bảo tôi đừng ôm gà nữa, nhưng tôi vẫn cứ ngồi ôm gà, vui lắm.

Rồi bất giác sao ba thôi thấy con gà con chết trong tay tôi, ba tôi hoảng chạy lại xem, rồi đem gà con đi vứt, ba tôi vô lại thấy vài con chết nữa và trong tay tôi đang ôm 1 con rồi con đó cũng đang dần tắt thở. Ba tôi kéo tôi ra chỗ khác rồi lấy tay đánh vào mông tôi vài cái, bảo tôi không được bắt gà nữa. Kể từ đấy ba tôi đã biết tôi là kẻ giết gà hàng loạt nên cứ để ý tôi suốt. Lúc ấy còn nhỏ có biết gì đâu, không nhớ sao mà lại bóp cho con gà con nó chết nữa chứ, nó chết rồi mà tôi vẫn còn ôm nó khóc nữa chứ, đúng là nước mắt cá sấu mà. Từ đấy cho tới năm tôi 7 tuổi thỉnh thoảng vẫn có con gà con bị chết dưới tay của tôi. Tới giờ vẫn còn thấy chuyện ấy lạ lạ lắm, thật là khó hiểu.

Và đến tuổi đi học thì cũng như bao người khác, háo hức lắm, chả khóc tí nào, suốt ngày đòi đi học. Ngày ngày được bà chị yêu quý dắt đi học, và một hôm trên đường đi học về thì bị 1 bà già có tên gọi là “bà mẫu” hỏi chị tôi “cháu là con ai?”, chị tôi đáp” cháu là con của mẹ”, bà mẫu hỏi tiếp” mẹ nào?”, chị tôi đáp “ mẹ L “. Và quay sang đứa con gái đen đúa hỏi “ vậy cháu con ai?”, tôi nhanh nhảu đáp “con L luôn”. Cái câu trả lời cộc lốc và ngang như vậy đã lan tỏa đến tai mọi người trong xóm. Và khi lớn lên mẹ tôi thường hay kể lại cho tôi nghe, lúc đó chỉ biết cười khì thôi.



Ngày vô lớp 1

Cả lớp bạn bè cùng trang lứa đều bước vô phòng lớp 1 học, ngày đầu tiên nên các bạn tự ý tìm chỗ ngồi rồi sau đó cô giáo xếp lại chỗ sau. Tôi chọn bàn chót để ngồi vì trông có vẻ cao hơn bọn bạn cùng lớp tí. Sau vài giờ đồng hồ thì cô giáo xếp chỗ ngồi gần xong và điểm danh thì không có tên tôi trong đó. Sau một lúc cô giáo rón rén bước tới bàn tôi và nhỏ nhẹ nói “con về đi”, tôi ngạc nhiên hỏi “ con đang học mà”, cô bảo “ con chưa đủ tuổi để đi học, trong giấy khai sinh thì năm sau con mới được học”, thế là vừa chạy về mắc mẹ vừa khóc bù lu bù loa đủ thứ. Mẹ tôi nhẹ nhàng bảo sang năm con sẽ vô lớp 1 thôi và hôm sau dắt tôi lên lớp mẫu giáo nằm sát bên lớp 1 bên kia.

Và thế là trong lớp chỉ có tôi là già nhất và học mẫu giáo nhiều năm nhất. Lúc học mẫu giáo cũng có hay chơi với 2 con bé học gửi (vì nó chưa đến tuổi đi học). Thế mà sau này nó học thua tôi có 1 năm, lâu lâu gặp lại nó lại bắt chuyện để nói mà tôi thì chả có nói được gì, cũng chả nhớ nổi sao nó lại nhớ tôi nữa.



Lớp 1 chính thức

1 đứa ngoan ngoãn, hiền lành, học giỏi… đó là danh hiệu mà các thầy cô khen tôi. Chả hiểu sao lúc đó học hành thế nào mà ai cũng khen giỏi, làm toán nhanh, viết chữ đúng chính tả kinh và đến giờ vẫn thế, rất nhức mắt khi đọc những câu chữ của ai mà không có chủ vị hay sai chính tả.

Sang học kỳ 2 tôi bắt đầu học môn anh văn, tuần có 2 buổi, bà cô rất hung dữ, ghi chữ hơi xấu làm mỗi lần tôi viết theo thì phải nhìn thật kỹ mới thấy được, bọn bạn trong lớp đứa nào cũng viết sai chữ này chữ kia, đại loại là vì nó không dịch được chữ của bà cô thôi. Rồi 1 ngày nọ cô chủ nhiệm với cô dạy anh văn song kiếm hợp bích thế nào mà nảy ra cái ý tưởng chết người này “Ngày mai là chủ nhật , cô sẽ đến nhà từng em một để kiểm tra xem các em có học bài không”. Chết chết, bà cô chủ nhiệm có họ hàng với nhà hàng xóm cách nhà tôi mấy căn và con bé đó cũng hay chơi với tôi nhưng nó nhỏ hơn 1 tuổi. Bà cô chủ nhiệm thường hay xuống nhà con bé ấy chơi nên thấy quen quen.

Và đến chủ nhật đẹp trời đang hí hoái xem bà chị soạn sách vở lên bàn để chẩn bị làm bài tập. Tôi thì có học hành gì đâu, bắt ghế ngồi kế bên xem bả làm bài thôi. Rồi bất ngờ bà cô anh văn với cô chủ nhiệm bước vô, lúc đó ba mẹ tôi đi vắng. Bà chị tôi nói câu gì ( quên mất rồi) mà làm cho bà cô anh văn “cốp” lên đầu bà chị tôi 1 cái rõ đau, bà chị bợ đầu còn tôi thì lí nhí “em chào 2 cô”. Rồi 2 cô khen tôi ngoan, biết vâng lời, về nhà có học bài mà trong khi đó 2 bà cô chả để ý cái đống sách vở trên bàn kia toàn là của bà chị tôi chứ đâu có cuốn nào của tôi đâu. Sau 1 hồi 2 cô đi về.

Hôm sau lên lớp, cô tuyên dương tôi và 1 thằng nữa, thằng ấy tên Việt ( giống con gái lắm) là biết vâng lời cô giáo, về nhà có học bài và cũng không quên chê bai các bạn còn lại là chẳng có ai về nhà chịu học bài cả.

Tôi được nổi tiếng kể từ đó, tới cuối học kỳ 2 thi anh văn ở 1 trường thôn khác. Phải đi xa nên ông anh họ tôi chở đi và ổng đứng sát bên cửa sổ phòng thi chỗ tôi ngồi. Lúc làm bài thì tôi có biết cái khỉ gì đâu, ổng bảo viết sao tôi viết vậy, và rồi kết quả bữa thi hôm đó tôi được điểm 10 và có 1 thằng nữa cũng được 9,5. Từ đó tôi lại càng nổi tiếng, nổi tới mức có bà hàng xóm kia sắp sinh con thì lấy luôn tên của tôi đặt cho con gái bả, không ngờ tên tôi đọc 1 đường viết 1 nẻo còn tên con bả thì đọc đúng viết đúng. Tôi càng ngày càng thấy kỳ thị bởi nhiều ánh mắt người nhìn, không biết họ khen thật hay chửi rủa tôi nữa, từ đó bắt đầu có cái tính tự kỷ, lủi thủi 1 mình và khó hiểu cho tới giờ.