Truyện Sex Tuổi 23
Thu qua đi cũng là lúc mùa đông tới, cái lạnh tràn về cùng những bài kiểm tra dồn dập như nhịp trống đôi của một bài hát nhạc rock. Hết công thức toán nhì nhằng số má lại tới quyển vở chép văn dày ba trăm trang; chia động từ chưa xong, vẽ hình tim cá tim ếch đã tới. Quay cuồng trong cơn bão thi cử một tháng, tôi trở ra với tấm bằng khen học sinh tiên tiến. Tuy không khác mấy so với hồi lớp 8, nhưng tôi có đủ tự tin để bước vào kỳ thi tốt nghiệp và nhắm vào trường B. Ngoại trừ môn hóa học quá ngu không thể cứu vãn, hầu hết điểm trung bình các môn của tôi đều từ 7,0 trở lên, nhất là bốn môn thi tốt nghiệp. Xem điểm số, bố mẹ cũng an tâm phần nào về lựa chọn của tôi. Đó là lần đầu tiên trong thời cấp hai, hai cụ tin tưởng tôi đến vậy. Vui hơn nữa là Linh thấy rõ sự thay đổi của tôi, em cười:
– Đấy, học hành như thế có phải tốt hơn không? Tao bảo rồi, mày chỉ ngu trong một số lĩnh vực thôi!
Tôi mím môi vừa tức vừa buồn cười trước lời đùa giỡn của em:
– Con ranh này, mày thích chết à?
Trong mắt Linh, tôi đã chứng tỏ rằng mình là đứa biết thay đổi. Mọi việc còn thuận lợi hơn nữa khi em và thằng Gà sinh xích mích. Bạn biết đấy, tình cảm tuổi học trò phức tạp đến nỗi những đứa trong cuộc còn chẳng hiểu nữa là người ngoài. Hôm sinh nhật Linh, tôi chạy ra ngoài mua một mớ kẹo kéo cộng thêm túi Coca gọi là quà tặng em. Lúc về tới lớp, tôi chợt thấy em gục đầu xuống bàn, vai rấm rứt như đang khóc, bên cạnh có con bạn lựa lời an ủi. Còn phía xa, thằng Gà mặt mũi hầm hầm như sắp đánh nhau đến nơi, cả lũ con trai dạt đường cho nó bước. Tôi vội đến cạnh thằng Choác rồi hỏi:
– Hai đứa nó sao vậy mày?
– Chịu! – Thằng Choác nhún vai – Cãi nhau cái gì đấy về điện thoại thì phải?!
– Cụ thể là thế nào ấy chứ?
– Đ.M mày hỏi khó! Tao là lãnh tụ quan tâm việc dân việc nước, hơi đâu quan tâm mấy chuyện tầm thường ấy? Nhưng sao mày hỏi nhiều thế?
Tôi lắc đầu không trả lời. Nhân giờ ra chơi, tôi lặng lẽ nhét bịch Coca lẫn đống kẹo kéo vào ngăn bàn của Linh rồi ngồi im một chỗ chờ đợi. Lát sau, Linh về chỗ ngồi và phát hiện trong gầm bàn có thứ gì là lạ. Như một phản xạ tự nhiên, em ngẩng đầu nhìn tôi, tôi bèn nhe răng cười lại. Linh ngẩn mặt một lúc, môi hồng bỗng thoảng nụ cười với tôi dù đôi mắt vẫn đỏ hoe. Tôi mừng rỡ khôn tả. Có vẻ tôi đã thay đổi đúng như ý em mong muốn. Tôi vẫn còn cơ hội sửa sai, vẫn còn cơ hội để xóa nhòa mọi khoảng cách.
Vẫn còn cơ hội…
…
Kỳ nghỉ Tết qua đi, bọn học sinh trở lại trường học với tâm trạng háo hức về một chuyến tham quan cuối cùng của cấp hai. Nhưng nhà trường bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định hủy bỏ vì lo ngại dịch cúm gà H5N1. Đứa nào đứa nấy than vãn thối trời thối đất. Gà kệ mẹ gà, sao lại hủy tham quan? – Bọn học sinh gào thét.
Chẳng còn tham quan, lũ học sinh đành ôm hận đâm mặt vào học hành. Tôi thì không tiếc lắm vụ tham quan, bởi lẽ quan hệ giữa Linh và thằng Gà đang… có diễn biến xấu. He he, tôi không ghét thằng Gà, nó cũng là thằng chơi được dù rằng hơi gấu bể, nhưng tôi cũng nhắm tới Linh nên… xin lỗi vì trù ẻo mày nhé, Gà!
Đông qua, xuân tới, nắng vàng bắt đầu phủ lên mái trường. Mỗi ngày đi học với tôi là niềm vui. Điểm số tốt đẹp, khuyết điểm thưa dần, quan hệ bạn bè không tệ lắm và đặc biệt là Linh. Phải, tôi và em nói chuyện khá nhiều, chủ đề tứ tung cùng trời cuối đất. Hôm nay chuyện nhạc rock, ngày mai là chuyện bà giáo tiếng Anh bị phi bóng nước trúng đầu, hôm kia lại chuyện album nhạc rock mới, không thiếu chủ đề mà nói! Nhưng tôi không bao giờ hỏi chuyện tình cảm của em. Có thể, tôi là thằng không thích soi mói chuyện riêng tư, hoặc cũng có thể, tôi sợ em sẽ trả lời một câu mà tôi không muốn nghe. Tôi vừa mong mọi việc diễn ra thật tự nhiên, lại vừa muốn nó đi theo ý muốn của mình. Đại khái thế!
Và có vẻ mọi thứ diễn ra theo ý tôi thật.
Xuân đi, hè đến. Sức nóng từ mặt trời và sức nóng từ kỳ thi khiến lũ học sinh nản muốn chết. Ngay từ đầu tháng ba, tất cả bắt đầu học thuộc lòng vở ngữ văn ba trăm trang, mỗi ngày nhồi một ít và bà giáo bộ môn sẽ kiểm tra hàng tuần. Hàng chục đề toán, tiếng Anh lẫn sinh học tựa pháo dàn tấn công tụi nhỏ tới tấp. Bảo vệ thường xuyên rảo qua hàng net gần trường học hòng tìm kiếm những thằng chọi con trốn học chơi điện tử. Bọn học sinh, nhất là lũ con trai gần như phát điên vì thú vui điện tử bị ngăn cấm. May sao, cả lũ tìm ra một chỗ vui chơi mới: lăng Bác.
Thực ra nơi tôi đang nói là Quảng trường Ba Đình, nhưng vì nó tọa lạc ngay trước lăng chủ tịch Hồ Chí Minh nên lũ nhỏ quen mồm gọi toàn bộ khu vực đó là “lăng Bác”. Không biết bây giờ thế nào, chứ ngày đó, khoảng tầm từ hai giờ tới bốn rưỡi chiều, bảo vệ mở cửa cho người đi xe đạp vào quảng trường. Vậy là sau mỗi giờ học thêm, bọn con trai rồng rắn chục thằng kéo nhau vào sân lăng đua xe đạp và tập bốc đầu.
Mười thằng con trai dàn hàng trên những chiếc mini Nhật hay cào cào Đài Loan phóng vun vút, đám còn lại cổ vũ tung trời. Tôi đạp con mini Nhật đã cũ nên chưa bao giờ về nhất trò này. Đứa hay giành chiến thắng nhất là thằng cu sở hữu con cào cào có ba số, mở lên số một là nó phóng như tên lửa, không thằng hẹo nào đuổi kịp. Bảo vệ ngày ấy khá hiền, chỉ khi nào lũ nhỏ ngoạc mồm chửi bậy nhiều quá, mấy ổng mới quát nạt, còn không cứ mặc bọn tôi chơi đùa thoải mái.
Nhưng lăng Bác không chỉ hay mỗi vụ đua xe. Ngày hè oi ả, mỗi buổi chiều, hệ thống phun nước tưới cỏ sẽ hoạt động. Với bọn trẻ con thành phố không biết sông suối, chứng kiến nước bay tít mù khắp hai trăm bốn mươi (240) ô cỏ, đứa nào cũng khoái. Hễ hệ thống phun nước hoạt động, thằng nào cũng vứt xe lại rồi chạy vào màn nước (may sao ngày ấy không thằng nào mất xe đạp). Hết rửa chân, cả bọn lại quay ra té nước vào mặt nhau. Cái trò này vui đến nỗi chỉ sau một tuần, lũ con gái cũng nhập hội. Lớp gần bốn mươi đứa rồng rắn kéo nhau ra quậy tưng cả quảng trường. Nhưng còn một điều hay ho khác: bọn con gái mặc áo trắng, thế nên nước vào là… abcxyz lộ hết! Ban đầu chẳng thằng nào để ý, nhưng khi thằng Choác ngẩn mặt ngắm nghía, tôi bèn hỏi:
– Mày nhìn cái gì thế?
Thằng Choác chớp chớp mắt và chỉ tay về một đứa con gái:
– Mày có nhìn thấy cái tao đang thấy không?
Và rồi tôi cũng ngẩn mặt ngắm nghía theo. Cái Đập Con Muỗi, trước tôi cứ tưởng lũ con gái chỉ xài đồ màu trắng, ai dè xanh đỏ tím vàng thập cẩm có hết! Lát sau, hai ba thằng rồi cả đám con trai tụ họp thành bầy đàn và bắt đầu quan sát. Ngẩn ngơ mãi, một thằng đề nghị:
– Đan Mạch, ngày mai tao nghe dự báo thời tiết có mưa! Bảo chúng nó ra tắm mưa đê!
Cả lũ gật gù khen thằng này IQ cao. Nhưng kế hoạch phá sản khi tụi con gái thấy rõ bản mặt đê tiện của chúng tôi. Tiếp theo là màn giày dép bay vỡ mặt từ lũ con gái; tôi ăn nguyên cả lốt dép trên đầu, thằng Choác còn bị bắt sống và cấu véo gần chết.
Những buổi đi chơi ở lăng Bác là dịp để tôi kiểm nghiệm quan hệ giữa Linh và thằng Gà. Khi đã chắc chắn thằng Gà không còn quan hệ gì với Linh nữa, tôi chủ động bắt chuyện với em.
Một ngày nọ, tôi và Linh, hai đứa chân đất đi giữa hàng cột nước đượm nắng vàng tháng tư, gương mặt ướt đẫm vì cuộc vui cách đó vài phút. Chúng tôi không nói gì, chỉ đi cùng nhau, như thể vô tình chung một con đường. Nhưng sự khao khát trong trái tim thằng con trai không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn nữa, nó khiến thằng con trai phải mở miệng trước:
– Ờ… ờ… năm nay mày định tặng tao quà sinh nhật không?
– Ôi trời! – Linh cười ngất – Sinh nhật mày một tháng nữa cơ mà, sao hỏi sớm thế?
Tôi cười gượng. Thực tình tôi cóc quan tâm mình sinh tháng mấy hay Linh tặng quà cho mình hay không. Chỉ là tôi không biết nên bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Kỹ năng tán gái ngu khổ thế đấy! Tôi lúng búng tiếp lời:
– Hỏi vậy thôi! À… ờm… dạo này mày không chơi với thằng Gà nữa à?
Linh lắc đầu:
– Không hợp thì thôi chứ sao?
Và em im lặng lâu thiệt lâu, chừng như không muốn nói thêm vấn đề ấy. Tôi gãi gãi vành tai nóng bừng, lưng chảy đầy mồ hôi. Con đường dưới chân tôi có dấu hiệu nhão ra như bùn. Tôi lấy bình tĩnh rồi lên tiếng:
– Mày nhớ chuyện hồi lớp 7 không?
– Chuyện gì? – Linh hỏi.
Tôi chỉ tay lên má:
– Đó!
Linh thúc khuỷu tay vào sườn tôi, miệng cười:
– Có!
Em vẫn nhớ! – Tôi tự nhủ.
Hít một hơi thu hết can đảm, tôi hỏi:
– Vậy… tao làm lại như vậy một lần nữa thì có được không?
– Hả?
Linh dừng bước, tôi dừng bước theo, hai đôi mắt nhìn nhau hồi lâu. Dường như sự đối mặt ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc nếu không có một quả bóng nước bay trúng đầu tôi. Tôi quay ra ngoạc mồm chửi:
– Đan Mạch thằng nào ném tao đấy?
– Là bố ném đấy! – Một thằng cười phớ lớ – Lại đây coi!
Dù đang đợi câu trả lời của Linh, nhưng tôi không thể nhịn được bản mặt nhơn nhơn của thằng kia. Sau cùng, cả em lẫn tôi tham gia cuộc vui, như thể đã quên béng khoảnh khắc ban nãy. Cuối buổi vui chơi, Linh nhờ tôi đèo về nhà. Hai đứa vẫn im lặng, tựa thi gan đánh đố nhau xem đứa nào phải mở miệng trước.
Nhà Linh không xa trường cấp hai lắm, cứ theo trục đường chính là tới nơi. Đầu con đường ấy có một cây phượng lớn, cứ tới mùa hè là nở rộ đỏ rực cả góc trời. Lần đầu tiên nhìn thấy cây phượng đó, tôi ngửa cổ phóng tầm mắt lên tán cây cao nhất. Bất chợt có bông hoa phượng rụng rơi giữa trán tôi, Linh nhanh tay bắt lấy bông hoa trước khi nó rơi xuống đất. Em cười:
– Nhìn đường đi! Đâm xe bây giờ!
Tôi nhe răng cười rồi đánh mắt sang cây phượng:
– Phượng đếch gì mà to thế mày?
– Không biết! Bố tao bảo nó có ở đây từ lâu lắm rồi!
Đi thêm khoảng tám trăm mét nữa, Linh bảo tôi dừng xe. Nhà em ở ngay mặt đường, sau này muốn tìm cũng dễ. Em bước xuống, đi thẳng vào nhà và không quên nói lời tạm biệt:
– Về nhé!
Tôi gọi với lại:
– Ê, khoan đã! Cái chuyện lúc nãy tao nói… có được không mày?
Em chợt dừng bước như ngẫm nghĩ điều gì đó. Đột nhiên em quay lại, tay nhét cánh hoa phượng ban nãy lên tóc tôi rồi cười ngất:
– Trông xinh lắm đấy!
Nói xong, em chạy thẳng vào nhà, chẳng cho tôi kịp ú ớ thêm câu nào. Cái thái độ như vậy là sao? Hoa hoét gì ở đây? Thế rốt cục là không hay có đây? – Tôi đần mặt với hàng trăm câu hỏi. Tôi không bao giờ và mãi mãi không bao giờ hiểu hành động của em. Từ hôm ấy, tôi cũng không đề cập chuyện này thêm lần nào nữa. Riêng cánh hoa phượng, tôi đã giữ nó cẩn thận suốt một thời gian rất, rất dài.