Truyện Sex Tuổi 23

Phần 36

Yêu.

Yêu là gì?

Trên đời đầy rẫy thi ca về yêu, đọc mỏi con mắt cũng chẳng biết nó đích xác là con khỉ khô gì. Tôi cũng không muốn viết ra một lời bất hủ nào đấy về tình yêu, tốn thời gian lắm!

Cuộc sống cứ tà tà trôi qua cho đến tháng mười hai. Càng gần cuối năm, tôi cứ nhấp nhổm bồn chồn không yên. Nhấp nhổm vì tôi rất muốn rủ Linh đi chơi dịp Noel, bồn chồn vì sợ em lại mắc mớ mấy đứa bạn như dịp Trung thu lần trước. Để chắc ăn, tôi tìm đến thằng Choác và thằng Xoạch xin ý kiến. Thằng Choác nói:

– Cứ rủ nó đi chơi, nhưng không được quỵ lụy nó! Phải tỏ ra là mày rủ nó đi chơi cùng, chứ nếu nó không đi thì mày cũng chẳng chết, hiểu lời lãnh tụ chưa?

– Hậy! Bọn con gái là giống thân lừa ưa cử tạ! – Thằng Xoạch tiếp lời – Mày phũ nó thì nó mới thích mày!

– Nhưng mà không được thái độ lồi lõm! – Thằng Choác nói – Nói năng bình thường thôi! Đan Mạch thằng thổ phỉ này, tao nghi mày lại tỏ bản chất núi rừng lắm!

– Mà rủ nó đi ăn ấy! Đừng bảo là đi chơi! – Thằng Xoạch nói – Rủ đi chơi thì bố ai biết là mày định rủ nó đi đâu? Cứ ăn uống mà táng!

Được thằng Xoạch tổng động viên, thằng Choác khua chiêng cổ vũ, tôi vững tâm tiến ra mặt trận. Có thể chưa cần tỏ tình, nhưng rủ được Linh đi chơi đêm Noel đã vui lắm rồi. Trời mùa đông thì lạnh, có người đi cùng cũng ấm lắm, he he!

Nhưng sự đời vốn lắm tréo ngoe. Những lúc bạn chuẩn bị hay mong chờ thì chẳng có việc quái nào diễn ra đúng ý mình hết. Hôm đi café, Linh gọi tôi qua đèo vì xe em đang sửa. Trên đường đi, em nói:

– Tùng chở mình xuống phố Đinh Liệt được không? Mình muốn mua len.

– Len gì cơ?

– Len ý! Len để đan khăn ý!

Các chị các cô khoái trò đan đan cuốn cuốn, cái này không lạ. Nhưng Linh đan khăn tặng ai? – Tôi tò mò, dợm hỏi:

– Cô đan cho thằng nào thế?

– Hỏi làm gì? Mà nếu mình đan để tặng cho Tùng thì sao?

“Thì sướng vãi l…inh hồn chứ sao?” – Tôi tự nhủ, lòng chộn rộn. Được con gái tặng khăn giữa mùa đông lạnh giá, còn gì sướng hơn? Nhưng với bản chất núi rừng, à không, phải gọi là bản chất thổ phỉ, tôi trả lời:

– Cô đan khăn để thắt cổ tôi hả?

Linh phì cười. Em đấm lưng tôi rồi nói:

– Đùa thôi! Mình đan khăn để tặng một anh lớp trên, cái anh mà thi thoảng qua đèo mình ấy!

Tôi đần mặt. Chẳng cái ngu nào giống cái ngu nào. Nếu tôi trả lời “Có!”, hẳn Linh sẽ vui vẻ lắm, đằng này lại bảo thành ý của người ta là thắt cổ! Tội ngu này không chém, còn tội nào đáng chém? Nhưng các độc giả hãy ngừng chửi tôi mà tiếp tục theo dõi câu chuyện nhé! Nghe Linh trả lời vậy, tôi cười phớ lớ:

– Ồ hồ hồ hồ! Cô mà cũng đan khăn hả? Đan thành khăn nhé, đừng đan thành cái chăn!

Linh cười. Hôm ấy, tôi đưa em đi khắp con phố Đinh Liệt tìm len. Linh lựa chọn kỹ càng, lại thích mặc cả nên đi ba bốn cửa hàng, em mới tìm được đống len vừa ý. Em vừa đi vừa nói với tôi len này đan được khăn sợi to, len kia đan được khăn sợi nhỏ, tôi thì cứ gật gù ra vẻ hiểu biết. Thực tình, đi mua đồ cùng phụ nữ khiến tôi buồn ngủ không thể tả.

Vả lại Linh đan khăn tặng người ta, có phải tặng tôi đâu…

Tệ hại hơn nữa là Linh từ chối luôn lời đề nghị chơi đêm Noel của tôi. Lũ bạn của em, mấy thằng cha khóa trên luôn đi trước tôi một bước. Chúng nó luôn xuất hiện để trêu tức và cười hềnh hệch vào mặt tôi. Sau bữa café, tôi ra về với tâm trạng nát nhừ – mấy chữ “rối bời” hay “chán chường” không đủ sức diễn tả cõi lòng tôi lúc ấy. Tôi kể lại mọi chuyện cho thằng Xoạch và thằng Choác. Nghe xong, thằng Choác gào rú:

– Đan Mạch thằng ngu này! Tao đã bảo mày cấm được lộ bản chất thổ phỉ ra kia mà? Giời là giời, ngu ơi là ngu! Đan Mạch con thú vật này, tao phải đánh mày cho hết ngu!

Thằng Xoạch thì ôm bụng cười ầm nhà. Cười xong, nó vận kình một cái rồi nói:

– Hậy! Tao đếch thể ngờ mày ngu như vậy đâu! Mày cứ thổ phỉ thế này thì bao giờ mới có bạn gái?

Tôi cãi bướng:

– Thì nó bảo là đùa thôi! Nó mua len để tặng cho thằng nào ấy chứ, có phải cho tao đâu?

– Cái thằng ngu này! Hậy! – Thằng Xoạch lại vận kình – Mày cứ trả lời là “có”, mất cái kẹc gì đâu? Hậy! Ngu, ngu lắm! Mày tự dưng trở thành osin đèo nó đi mua len để đan khăn cho thằng khác!

Thằng Choác thì cứ gào lên:

– Con thú vật, thằng thổ phỉ! Tao phải đánh cho mày hết ngu! Im mồm, không cãi! Im ngay con tiện nô này!

Bị hai thằng bạn tổng sỉ vả, tôi chỉ biết tự trách mình. Ngẫm lại, tôi cứ trả lời rằng muốn có cái khăn quàng, đâu chết ai? Ngu, ngu quá! Mùa đông năm nay lại lọ mọ với khoai sọ rồi! – Tôi thở ngắn than dài.

Suốt kỳ Noel, tôi hoạt động như một gã sinh viên bình thường. Sáng đi học, chiều về ngủ, tối ngồi vẽ và nghe nhạc. Trông thiên hạ rộn ràng, tôi cảm thấy cô đơn và cũng muốn phi ra phố. Nhưng đi với ai đây? Thằng Xoạch với thằng Choác không đi với tôi được vì chúng nó còn bận gái gú. Thằng Sĩ thì vừa chuyển nhà ra tận ngoại thành, gọi nó vào trung tâm thành phố đi chơi quá tội. Thế là cuối cùng, tôi với thằng Cuốc đi xem phim Avatar ở Vincom. Hôm ấy, tôi ngộ ra rằng nếu đực rựa đi xem phim với nhau thì đi từ ba thằng trở lên, chứ có hai thằng là dễ bị thiên hạ nghi ngờ. Tôi nhớ như in lúc vào cửa, tay bán vé nhìn tôi và thằng Cuốc, miệng tươi cười “Anh chị xem phim vui vẻ!”. Tổ cha thằng bán vé, tao thổ phỉ thế này mà dám gọi là chị à?

Phim Avatar khá hay, nó cho tôi thêm nhiều ý tưởng mới trong việc vẽ. Đường phố đêm Noel năm ấy đông đúc như ngày Tết, nhộn nhịp khôn tả. Nhưng chừng ấy chưa đủ để tôi quên đi Hoa Ngọc Linh. Em đi chơi Noel với ai? Với bạn? Hay với anh chàng được tặng khăn kia? Muôn vàn câu hỏi cứ thế vang lên trong đầu tôi.

Nhưng cuộc sống hay ho ở chỗ nó giống progressive rock – một dòng nhạc kỳ lạ và chẳng tuân theo bất cứ quy tắc nào.

Sau đêm Noel khoảng hai ngày, Linh bỗng gọi điện cho tôi qua trường em. Điều này khá lạ vì ba ngày nữa mới tới hẹn café của hai đứa. Tôi hỏi có chuyện gì thì Linh bảo “cứ tới thì biết”. Lại thuê mình làm osin cho việc gì nữa đây? – Tôi thở dài chán nản. Nhưng em đã nhờ, lẽ nào mình lại từ chối? Nổ máy, chạy xe, bắt đầu một ngày của kiếp osin nào!

Tôi vẫn nhớ hôm đó, Linh đứng trước cổng trường giữa chiều đông lạnh giá. Lúc tôi đến, em nhăn nhó:

– Lâu thế! Chờ suốt!

– Rồi, cô định bảo tôi chuyện gì đây?

Em cười tươi, tay lục cặp lôi ra một chiếc khăn len màu xám rồi đưa cho tôi:

– Của Tùng đây! Mấy hôm rồi mình ở nhà làm suốt đấy!

Vậy là những hôm Noel, Linh không đi chơi, chỉ ở nhà đan khăn. Ngạc nhiên hơn nữa, tôi nhận ra thứ len này chính là đống len mà Linh đã mua ở phố Đinh Liệt. Tôi ngớ mặt, gãi đầu gãi tai rồi nói:

– Tôi có cần khăn đâu? Mà tôi tưởng cô đan khăn cho ai chứ?

– Đan cho ai? – Linh làm bộ ngẫm nghĩ – Đan cho ai đâu nhỉ?

– Hôm chở cô ra Đinh Liệt, cô bảo là đan tặng cho cái thằng cha lớp trên gì đấy cơ mà?

– Mình bảo thế á? – Linh ngẩn người – Đâu có! Tùng nhớ nhầm rồi!

– Rõ ràng là có!

– Không! Làm gì có! – Linh cười.

– Ơ hay, tôi nghe rõ ràng là như thế mà?

– Vậy thì chắc tai điếc rồi! – Linh cười lớn.

– Cái giè? Cô định lấp liếm à?

– Mình chẳng nói gì cả! Thề, nói láo sét đánh liền! Mà thôi, cầm đi, nhanh lên, mình sắp phải vào lớp rồi!

Tôi định nói thêm vài điều nữa, nhưng nghĩ lại màn ném đá của thằng Choác và thằng Xoạch, tôi bèn cầm lấy khăn. Thấy thế, Linh cười thật tươi. Em chạy vào trường, được một quãng thì quay lại nói với tôi:

– Tuần sau rỗi không? Đi bộ với mình nhé?

Tôi gật gật đầu như cái máy. Chiều hôm đó, tôi rong ruổi con xe trên đường phố, chẳng buổn cả về nhà. Tôi muốn thử độ ấm của chiếc khăn, muốn thách thức mùa đông lạnh giá. Suốt đường đi, tôi cảm giác Linh đang ôm cổ mình, đê mê tới mức mấy lần suýt vượt chướng ngại vật đón đầu xe buýt.

Tôi đang yêu.